Thường Hi Và Hi...
Phượng Mặc Áo Vàng
2024-11-24 07:47:42
Sắc mặt của Nguyên Thủy cũng âm trầm, tức giận hoàn toàn lộ rõ, không nghĩ tới Đế Tuấn thật đúng là kẻ phụ lòng kia!
Hừ, Yêu tộc quả nhiên không có một kẻ nào tốt.
Miêu Miểu cũng có chút kinh ngạc, không dám tin tưởng mà nhìn chằm chằm vào Đế Tuấn. Lúc trước, người ở bên nhau bảy năm, còn kết làm đạo lữ, hiện giờ vì sao trở nên xa lạ như vậy?
Hắn ... hắn thật sự chính là Vô Song hay sao?
- Ta không phải...
- Đế Tuấn, ngươi cư nhiên đã kết làm đạo lữ với nữ tử khác ư?!
Đế Tuấn còn chưa nói xong, chỗ cửa đại điện liền truyền đến một tiếng thét kinh hãi.
Chỉ thấy hai nữ tử dung nhan xinh đẹp một đỏ một xanh có vẻ mặt phẫn nộ đang đi đến, phía sau còn đi theo một sợi thần thức của Đế Tuấn. Thần thức thấy bản tôn tức khắc hòa hợp nhất thể, Đế Tuấn tiếp thu ký ức của thần thức, tức khắc thầm nói không ổn.
Sắc mặt của hắn khẽ biến đổi rồi hắn nhanh chân tiến lên, thân thiết kêu:
- Hi Hòa, Thường Hi, các muội đường xa mà đến, không bằng đi đến trong cung của ta nghỉ ngơi trước đã?
- Nghỉ ngơi cái gì? Nếu không phải chúng ta tới kịp thời thì sao có thể biết được ngươi là loại người này! Đế Tuấn, ngươi sao lại có thể đối đãi với tỷ tỷ như vậy? Uổng công tỷ tỷ ta yêu ngươi hết lòng, ngươi thế nhưng lại cô phụ nàng!
Thường Hi tính tình hỏa bạo, giơ tay chính là một cái tát.
Cũng may Hi Hòa phản ứng mau, ngăn cản nàng lại:
- Thường Hi, không cần xúc động.
- Tỷ tỷ, tỷ ngăn cản ta làm gì? Loại nam nhân này nên cẩn thận giáo huấn mới đúng!
Thường Hi giận không thể xả, lại quay sang mắng Đế Tuấn:
- Ngươi cư nhiên còn nói muốn nhờ ngày Thiên Đình thành lập cưới tỷ tỷ của ta. Ta nhổ vào, loại nam cặn bã như ngươi chỉ được cái nói thì hay.
Đế Tuấn bị mắng đến mức khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, bực bội nói:
- Nói hươu nói vượn cái gì? Đế Tuấn ta khi nào cô phụ Hi Hòa? Ta đời này chỉ từng yêu một nữ nhân, chính là Hi Hòa!
Không thể nhịn được nữa, Nguyên Thủy cười lạnh một tiếng nói:
- Tốt! Tốt! Một con Tam Túc Kim Ô bội tình bạc nghĩa hay lắm! Yêu tộc quả nhiên đều là đức hạnh này, thấy một người là yêu một người.
- Nguyên Thủy đạo hữu, lời này của ngươi hơi quá đáng rồi đó?
Đế Tuấn xụ mặt, Tam Thanh lại như thế nào? Tam Thanh là có thể tùy ý vũ nhục người như vậy hay sao?
- Ta quá phận sao? Như thế nào so được với người vứt bỏ đạo lữ này như ngươi đây? Ngươi vứt bỏ con Hùng Miêu kia trước đây, hiện giờ còn có gì nói?
Biểu cảm trong hai tròng mắt của Nguyên Thủy là một mảnh băng hàn, sự chán ghét đối với Yêu tộc càng sâu.
Ở bên ki,a Thường Hi lại mắng:
- Đế Tuấn, ngươi thật sự có một chân với con yêu tinh tu vi thấp kém kia hay sao? Không nghĩ tới phẩm vị của ngươi lại thấp kém như thế. Hừ, ngươi không xứng với tỷ tỷ của ta!
- Ngươi nói ai tu vi thấp kém? Ngươi lại tính là thứ gì? Chỉ là yêu tinh mọc lông gặm cỏ, có tư cách gì nói con Hùng Miêu kia?
Nguyên Thủy cư nhiên còn bùng nổ trước Thông Thiên. Chỉ thấy hắn mặt lạnh, giận dữ mắng.
- Ta liền nói thì thế nào? A, Tam Thanh không phải tự cho mình là cao quý hay sao? Như thế nào hôm nay lại che chở một con yêu tinh mà ngươi chán ghét như thế? Còn Hùng Miêu? Hùng Miêu là thứ gì? Ta chưa từng nghe qua.
Thường Hi chính là tiên tử của Thái Âm Tinh, bản thể của nàng và Hi Hòa giống nhau, đều là thỏ ngọc, chính là mắt phải của Bàn Cổ Đại Thần biến thành.
Xét đến sinh linh trong Hồng Hoang, hai chị em có thể nói là nữ tính có tu vi tối cao, bởi vậy từ trước đến nay đều mắt cao hơn đỉnh đầu, điểm này thật ra là khá tương tự với Tam Thanh.
Người của ba phe mắng chửi không thôi, nào còn có nửa điểm ưu nhã của tiên nhân? Khiến cho những Yêu tộc ở bên ngoài đại điện nghe mà kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau.
- Mọi người không cần nói nặng lời, không bằng điều tra rõ mọi chuyện rồi lại nói?
Thái Nhất thấy tình thế càng thêm nghiêm trọng, không thể không đứng dậy. Hắn tin tưởng anh trai của mình tuyệt không phải là hạng người bội tình bạc nghĩa kia.
Nguyên Thủy suýt nữa là đã ra tay giáo huấn Thường Hi, nhưng nghe Thái Nhất nói phải nên cũng chỉ có thể tạm thời kiềm chế.
Thông Thiên nổi giận đùng đùng, thấy sắc mặt của Miêu Miểu không tốt, còn mở miệng an ủi hai câu.
Đế Tuấn hít sâu một hơi, nhìn Hi Hòa, lại nhìn về phía Miêu Miểu, trịnh trọng giải thích:
- Vị Miêu Miểu đạo hữu này, ta không biết người cùng ngươi kết làm đạo lữ chính là ai, nhưng tuyệt đối không phải ta. Ta có thể lấy tâm ma ra để thề. Đế Tuấn ta đời này chỉ từng yêu một nữ nhân, chính là Hi Hòa.
Sắc mặt của mọi người đều có chút thay đổi, lấy tâm ma ra để thề cũng không phải là nói giỡn, một khi vi phạm lời thề, tuyệt đối sẽ ứng nghiệm bị thiên đạo phản phệ!
Hắn tiếp tục nói:
- Ngàn năm trước, thần thức của ta là đi qua khu vực Tây bộ của Hồng Hoang, hơn nữa bởi vì không tránh kịp sóng linh lực cường đại do linh mạch bị hủy nên đã trọng thương, thổi tới một chỗ hải vực không biết tên. Là tỷ muội Hi Hòa đã cứu ta, hơn nữa còn giúp ta chữa thương, từ khi đó, ta đã yêu Hi Hòa. Sau lại mới biết được, Hi Hòa cùng Thường Hi đều là tiên tử của Thái Âm Tinh.
Hắn nắm tay Hi Hòa, thâm tình chân thành nói:
- Hi Hòa, ta tuyệt đối không có phản bội nàng, thỉnh nàng tin tưởng ta.
Hi Hòa hơi hơi mỉm cười, trong sáng như nguyệt hoa thanh thiển:
- Ta tin tưởng chàng.
Nghe đến đó, Miêu Miểu liền bình thường trở lại, Đế Tuấn không phải là Vô Song, nàng ngược lại thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Nguyên Thủy cùng Thông Thiên liếc nhìn nhau, bọn họ tự nhiên có thể nhìn ra lời Đế Tuấn nói không giả.
Xem ra, xác thật là bọn họ tìm sai người.
Thấy bọn họ có biểu tình như thế, Thường Hi rốt cuộc tìm được cơ hội phản kích, thân hình vừa động đã đi đến bên người Đế Tuấn cùng Hi Hòa.
- Ta nói là chuyện như thế nào? Nguyên lai là có người cố ý vu hãm, châm ngòi quan hệ giữa tỷ tỷ của ta cùng Đế Tuấn.
Nàng nở nụ cười trào phúng, nhìn chằm chằm vào Miêu Miểu, cười lạnh nói:
- Cũng không nhìn xem chính mình là thứ gì, tiểu yêu tu vi thấp kém mà thôi, ỷ vào có vài phần tư sắc liền muốn nhào vào trong ngực Đế Tuấn. Hừ, ngươi đã ra nhầm chủ ý rồi!
- Ngươi nói hươu nói vượn cái gì? Miểu Miểu chỉ là muốn biết rõ ràng Đế Tuấn rốt cuộc có phải kẻ phụ lòng kia hay không mà thôi. Còn nữa, hết thảy những lời nói lúc trước của Đế Tuấn đều cực kỳ ăn khớp với kẻ phụ lòng kia, làm sao có thể trách Miểu Miểu nhận sai được?
Thông Thiên cũng thấy Thường Hi không vừa mắt, nếu không phải thời cơ không đúng, thật muốn lấy kiếm thọc qua.
Nguyên Thủy cũng nói:
- Chỉ có điều là một con thỏ tu vi thấp kém, lấy tự tin từ nơi nào để nói người khác? Nói thêm một câu nữa có tin ta sẽ làm miệng ba cánh của ngươi biến thành năm cánh hay không?
- Ngươi! Ngươi còn muốn động thủ với ta ở đây hay sao? Ngươi cho rằng ta sợ ngươi sao? Có bản lĩnh chúng ta đi ra ngoài thi đấu!
Thường Hi tức giận vào đầu, đương trường lấy ra Tiên Thiên Linh Bảo Nguyệt Kim Luân.
- Khoa tay múa chân? Ngươi còn không có tư cách kia, ta một cái tát là có thể đập chết ngươi.
Nguyên Thủy phát huy kỹ năng trào phúng tới cực hạn, làm cho Thường Hi tức giận đến mức hai má đỏ bừng.
Cảnh giới của Nguyên Thủy đã là Đại La Kim Tiên hậu kỳ, Thường Hi chỉ mới là Đại La Kim Tiên sơ kỳ, hắn thật đúng là không để đối phương ở trong mắt.
- Ta nhất định phải làm thịt ngươi!
Thường Hi giận dữ đến hai mắt đỏ hồng. Nàng lập tức vọt đi lên, Nhưng ở bên cạnh đột nhiên có bóng người màu xanh hiện lên, vừa vặn chắn ở trước mặt Nguyên Thủy, một tay kiềm chế Thường Hi.
- Đối phó ngươi cần gì Nguyên Thủy đạo hữu ra tay? Ta tới là đủ rồi. Ngươi là Thỏ Ngọc Tiên Tử của Thái Âm Tinh đi? Tính tình táo bạo như vậy cũng không tốt đâu, sẽ biến già biến xấu. Việc hôm nay vốn dĩ không có quan hệ với ngươi, là ta nhận sai người, Yêu Hoàng bệ hạ muốn chỉ trích ta thì ta cũng không có câu oán hận. Nhưng việc này lại không tới phiên ngươi nhúng tay!
Bị người nhục mạ như thế, Miêu Miểu cũng có chút tức giận, tính tình của nàng vốn là quật cường, bị Thường Hi xem thường như vậy cũng không nhịn nổi mà đi lên đây.
Vốn dĩ đối với việc tìm nhầm người, nàng còn có chút áy náy, nhưng hiện tại, chỉ còn lại có cảm xúc nghẹn khuất cùng phẫn nộ rồi. Huống chi, còn bởi vì chuyện này mà liên lụy sang cả Nguyên Thủy cùng Thông Thiên.
Tác giả có lời muốn nói:
Huynh đệ Đế Tuấn cùng Thái Nhất rốt cuộc rửa sạch oan khuất, ha ha ~
Kỹ năng trào phúng của Nguyên Thủy đã max điểm
Đều tản ra, Hùng Miêu muốn phát uy ~
Hừ, Yêu tộc quả nhiên không có một kẻ nào tốt.
Miêu Miểu cũng có chút kinh ngạc, không dám tin tưởng mà nhìn chằm chằm vào Đế Tuấn. Lúc trước, người ở bên nhau bảy năm, còn kết làm đạo lữ, hiện giờ vì sao trở nên xa lạ như vậy?
Hắn ... hắn thật sự chính là Vô Song hay sao?
- Ta không phải...
- Đế Tuấn, ngươi cư nhiên đã kết làm đạo lữ với nữ tử khác ư?!
Đế Tuấn còn chưa nói xong, chỗ cửa đại điện liền truyền đến một tiếng thét kinh hãi.
Chỉ thấy hai nữ tử dung nhan xinh đẹp một đỏ một xanh có vẻ mặt phẫn nộ đang đi đến, phía sau còn đi theo một sợi thần thức của Đế Tuấn. Thần thức thấy bản tôn tức khắc hòa hợp nhất thể, Đế Tuấn tiếp thu ký ức của thần thức, tức khắc thầm nói không ổn.
Sắc mặt của hắn khẽ biến đổi rồi hắn nhanh chân tiến lên, thân thiết kêu:
- Hi Hòa, Thường Hi, các muội đường xa mà đến, không bằng đi đến trong cung của ta nghỉ ngơi trước đã?
- Nghỉ ngơi cái gì? Nếu không phải chúng ta tới kịp thời thì sao có thể biết được ngươi là loại người này! Đế Tuấn, ngươi sao lại có thể đối đãi với tỷ tỷ như vậy? Uổng công tỷ tỷ ta yêu ngươi hết lòng, ngươi thế nhưng lại cô phụ nàng!
Thường Hi tính tình hỏa bạo, giơ tay chính là một cái tát.
Cũng may Hi Hòa phản ứng mau, ngăn cản nàng lại:
- Thường Hi, không cần xúc động.
- Tỷ tỷ, tỷ ngăn cản ta làm gì? Loại nam nhân này nên cẩn thận giáo huấn mới đúng!
Thường Hi giận không thể xả, lại quay sang mắng Đế Tuấn:
- Ngươi cư nhiên còn nói muốn nhờ ngày Thiên Đình thành lập cưới tỷ tỷ của ta. Ta nhổ vào, loại nam cặn bã như ngươi chỉ được cái nói thì hay.
Đế Tuấn bị mắng đến mức khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, bực bội nói:
- Nói hươu nói vượn cái gì? Đế Tuấn ta khi nào cô phụ Hi Hòa? Ta đời này chỉ từng yêu một nữ nhân, chính là Hi Hòa!
Không thể nhịn được nữa, Nguyên Thủy cười lạnh một tiếng nói:
- Tốt! Tốt! Một con Tam Túc Kim Ô bội tình bạc nghĩa hay lắm! Yêu tộc quả nhiên đều là đức hạnh này, thấy một người là yêu một người.
- Nguyên Thủy đạo hữu, lời này của ngươi hơi quá đáng rồi đó?
Đế Tuấn xụ mặt, Tam Thanh lại như thế nào? Tam Thanh là có thể tùy ý vũ nhục người như vậy hay sao?
- Ta quá phận sao? Như thế nào so được với người vứt bỏ đạo lữ này như ngươi đây? Ngươi vứt bỏ con Hùng Miêu kia trước đây, hiện giờ còn có gì nói?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Biểu cảm trong hai tròng mắt của Nguyên Thủy là một mảnh băng hàn, sự chán ghét đối với Yêu tộc càng sâu.
Ở bên ki,a Thường Hi lại mắng:
- Đế Tuấn, ngươi thật sự có một chân với con yêu tinh tu vi thấp kém kia hay sao? Không nghĩ tới phẩm vị của ngươi lại thấp kém như thế. Hừ, ngươi không xứng với tỷ tỷ của ta!
- Ngươi nói ai tu vi thấp kém? Ngươi lại tính là thứ gì? Chỉ là yêu tinh mọc lông gặm cỏ, có tư cách gì nói con Hùng Miêu kia?
Nguyên Thủy cư nhiên còn bùng nổ trước Thông Thiên. Chỉ thấy hắn mặt lạnh, giận dữ mắng.
- Ta liền nói thì thế nào? A, Tam Thanh không phải tự cho mình là cao quý hay sao? Như thế nào hôm nay lại che chở một con yêu tinh mà ngươi chán ghét như thế? Còn Hùng Miêu? Hùng Miêu là thứ gì? Ta chưa từng nghe qua.
Thường Hi chính là tiên tử của Thái Âm Tinh, bản thể của nàng và Hi Hòa giống nhau, đều là thỏ ngọc, chính là mắt phải của Bàn Cổ Đại Thần biến thành.
Xét đến sinh linh trong Hồng Hoang, hai chị em có thể nói là nữ tính có tu vi tối cao, bởi vậy từ trước đến nay đều mắt cao hơn đỉnh đầu, điểm này thật ra là khá tương tự với Tam Thanh.
Người của ba phe mắng chửi không thôi, nào còn có nửa điểm ưu nhã của tiên nhân? Khiến cho những Yêu tộc ở bên ngoài đại điện nghe mà kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau.
- Mọi người không cần nói nặng lời, không bằng điều tra rõ mọi chuyện rồi lại nói?
Thái Nhất thấy tình thế càng thêm nghiêm trọng, không thể không đứng dậy. Hắn tin tưởng anh trai của mình tuyệt không phải là hạng người bội tình bạc nghĩa kia.
Nguyên Thủy suýt nữa là đã ra tay giáo huấn Thường Hi, nhưng nghe Thái Nhất nói phải nên cũng chỉ có thể tạm thời kiềm chế.
Thông Thiên nổi giận đùng đùng, thấy sắc mặt của Miêu Miểu không tốt, còn mở miệng an ủi hai câu.
Đế Tuấn hít sâu một hơi, nhìn Hi Hòa, lại nhìn về phía Miêu Miểu, trịnh trọng giải thích:
- Vị Miêu Miểu đạo hữu này, ta không biết người cùng ngươi kết làm đạo lữ chính là ai, nhưng tuyệt đối không phải ta. Ta có thể lấy tâm ma ra để thề. Đế Tuấn ta đời này chỉ từng yêu một nữ nhân, chính là Hi Hòa.
Sắc mặt của mọi người đều có chút thay đổi, lấy tâm ma ra để thề cũng không phải là nói giỡn, một khi vi phạm lời thề, tuyệt đối sẽ ứng nghiệm bị thiên đạo phản phệ!
Hắn tiếp tục nói:
- Ngàn năm trước, thần thức của ta là đi qua khu vực Tây bộ của Hồng Hoang, hơn nữa bởi vì không tránh kịp sóng linh lực cường đại do linh mạch bị hủy nên đã trọng thương, thổi tới một chỗ hải vực không biết tên. Là tỷ muội Hi Hòa đã cứu ta, hơn nữa còn giúp ta chữa thương, từ khi đó, ta đã yêu Hi Hòa. Sau lại mới biết được, Hi Hòa cùng Thường Hi đều là tiên tử của Thái Âm Tinh.
Hắn nắm tay Hi Hòa, thâm tình chân thành nói:
- Hi Hòa, ta tuyệt đối không có phản bội nàng, thỉnh nàng tin tưởng ta.
Hi Hòa hơi hơi mỉm cười, trong sáng như nguyệt hoa thanh thiển:
- Ta tin tưởng chàng.
Nghe đến đó, Miêu Miểu liền bình thường trở lại, Đế Tuấn không phải là Vô Song, nàng ngược lại thở một hơi dài nhẹ nhõm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyên Thủy cùng Thông Thiên liếc nhìn nhau, bọn họ tự nhiên có thể nhìn ra lời Đế Tuấn nói không giả.
Xem ra, xác thật là bọn họ tìm sai người.
Thấy bọn họ có biểu tình như thế, Thường Hi rốt cuộc tìm được cơ hội phản kích, thân hình vừa động đã đi đến bên người Đế Tuấn cùng Hi Hòa.
- Ta nói là chuyện như thế nào? Nguyên lai là có người cố ý vu hãm, châm ngòi quan hệ giữa tỷ tỷ của ta cùng Đế Tuấn.
Nàng nở nụ cười trào phúng, nhìn chằm chằm vào Miêu Miểu, cười lạnh nói:
- Cũng không nhìn xem chính mình là thứ gì, tiểu yêu tu vi thấp kém mà thôi, ỷ vào có vài phần tư sắc liền muốn nhào vào trong ngực Đế Tuấn. Hừ, ngươi đã ra nhầm chủ ý rồi!
- Ngươi nói hươu nói vượn cái gì? Miểu Miểu chỉ là muốn biết rõ ràng Đế Tuấn rốt cuộc có phải kẻ phụ lòng kia hay không mà thôi. Còn nữa, hết thảy những lời nói lúc trước của Đế Tuấn đều cực kỳ ăn khớp với kẻ phụ lòng kia, làm sao có thể trách Miểu Miểu nhận sai được?
Thông Thiên cũng thấy Thường Hi không vừa mắt, nếu không phải thời cơ không đúng, thật muốn lấy kiếm thọc qua.
Nguyên Thủy cũng nói:
- Chỉ có điều là một con thỏ tu vi thấp kém, lấy tự tin từ nơi nào để nói người khác? Nói thêm một câu nữa có tin ta sẽ làm miệng ba cánh của ngươi biến thành năm cánh hay không?
- Ngươi! Ngươi còn muốn động thủ với ta ở đây hay sao? Ngươi cho rằng ta sợ ngươi sao? Có bản lĩnh chúng ta đi ra ngoài thi đấu!
Thường Hi tức giận vào đầu, đương trường lấy ra Tiên Thiên Linh Bảo Nguyệt Kim Luân.
- Khoa tay múa chân? Ngươi còn không có tư cách kia, ta một cái tát là có thể đập chết ngươi.
Nguyên Thủy phát huy kỹ năng trào phúng tới cực hạn, làm cho Thường Hi tức giận đến mức hai má đỏ bừng.
Cảnh giới của Nguyên Thủy đã là Đại La Kim Tiên hậu kỳ, Thường Hi chỉ mới là Đại La Kim Tiên sơ kỳ, hắn thật đúng là không để đối phương ở trong mắt.
- Ta nhất định phải làm thịt ngươi!
Thường Hi giận dữ đến hai mắt đỏ hồng. Nàng lập tức vọt đi lên, Nhưng ở bên cạnh đột nhiên có bóng người màu xanh hiện lên, vừa vặn chắn ở trước mặt Nguyên Thủy, một tay kiềm chế Thường Hi.
- Đối phó ngươi cần gì Nguyên Thủy đạo hữu ra tay? Ta tới là đủ rồi. Ngươi là Thỏ Ngọc Tiên Tử của Thái Âm Tinh đi? Tính tình táo bạo như vậy cũng không tốt đâu, sẽ biến già biến xấu. Việc hôm nay vốn dĩ không có quan hệ với ngươi, là ta nhận sai người, Yêu Hoàng bệ hạ muốn chỉ trích ta thì ta cũng không có câu oán hận. Nhưng việc này lại không tới phiên ngươi nhúng tay!
Bị người nhục mạ như thế, Miêu Miểu cũng có chút tức giận, tính tình của nàng vốn là quật cường, bị Thường Hi xem thường như vậy cũng không nhịn nổi mà đi lên đây.
Vốn dĩ đối với việc tìm nhầm người, nàng còn có chút áy náy, nhưng hiện tại, chỉ còn lại có cảm xúc nghẹn khuất cùng phẫn nộ rồi. Huống chi, còn bởi vì chuyện này mà liên lụy sang cả Nguyên Thủy cùng Thông Thiên.
Tác giả có lời muốn nói:
Huynh đệ Đế Tuấn cùng Thái Nhất rốt cuộc rửa sạch oan khuất, ha ha ~
Kỹ năng trào phúng của Nguyên Thủy đã max điểm
Đều tản ra, Hùng Miêu muốn phát uy ~
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro