Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh
Bức Bách Mộ Gia
Vịt Ăn Táo
2024-10-09 19:00:50
Hành động và lời nói của Lục Thủy khiến mọi người đều kinh ngạc.
Mộ Uyên còn chưa kịp hoàn hồn đã nghe thấy lời chất vấn của Lục Thủy.
Không có thời gian suy nghĩ nhiều, hắn lập tức nói:
“Lục hiền chất hiểu lầm rồi, tuyệt đối không có việc này.”
Lục Thủy nhìn Mộ Uyên, khóe miệng mang theo từng tia khinh miệt, lời nói lạnh thấu xương:
“Tuyệt đối không có việc này?
Như vậy ta nhìn thấy nghe thấy được cái gì?
Ta rất hiếu kì, Mộ gia các ngươi là nghèo đến mức không có tiền nuôi nổi một người, là không có chỗ để ở được nữa, hay là không có ai làm được việc nữa rồi?”
“Lục hiền chất, chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó, khẳng định là có người nghe tiếng gió không rõ chân tướng mà tùy ý làm bậy.” Mộ Uyên cau mày nói.
Hắn cảm giác khí tức của Lục Thủy đã thay đổi.
Lục Thủy tiến lên một bước, có chút hùng hổ dọa người nói:
“Tùy ý làm bậy?”
Nói như vậy là trưởng lão Mộ gia uy danh không đủ không quản được người sao?
Mấy người ngồi đây muốn để người Mộ gia làm việc đều là quỳ xuống van xin bọn hắn đi làm sao?
Hay là người Mộ gia các người vốn là rác rưởi đầu tường, mượn gió bẻ măng, tùy ý làm bậy?”
Thời điểm Lục Thủy nói xong những lời này, ba người Mộ gia sắc mặt đều âm trầm đáng sợ, trong lòng kích động muốn động thủ.
Chân Võ Chân Linh cũng bị dọa sợ, thật sự sợ hãi, thiếu gia làm loạn còn nghiêm trọng hơn so với dự đoán của bọn họ.
Thế này đâu chỉ là kiêu ngạo, đâu chỉ là tưởng mình ưu việt hơn người?
Này rõ ràng là không coi ai gì, vô pháp vô thiên.
Mà đúng lúc này, Lục Thủy lại một lần nữa mở miệng:
“Nếu như Mộ gia tộc trưởng thực sự không được, có thể quỳ xuống xin ta, ta có lẽ cũng có thể giúp các ngươi một chút.”
Câu nói này của Lục Thủy đã triệt để chọc giận toàn bộ người Mộ gia.
Đùng!
Mộ Uyên đưa tay ngay tại chỗ đập nát ghế ngồi của mình, sau đó đứng dậy, hơi thở dồn dập, khí tức điên cuồng lan tràn:
“Làm càn.”
Thanh âm thật lớn trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ Mộ gia, mà trong nháy mắt này, một cỗ khí tức thuộc về Mộ Uyên cũng trực tiếp trải rộng từ trên xuống dưới nhà họ Mộ.
Giờ khắc này, toàn bộ Mộ gia như dừng lại, chỉ vẻn vẹn một câu, hết thảy mọi người trong Mộ gia, bao gồm cả những người dưới chân núi đều ngưng trệ, tĩnh lặng như không có người.
Nhưng rất nhanh, cả đám đều hoảng sợ lên, bọn họ tự nhiên đều nghe ra đây là giọng nói của tộc trưởng.
Giọng nói chứa đầy phẫn nộ, đây là xảy ra chuyện gì rồi?
Mà trong đại sảnh Mộ gia, khí tức của Mộ uyên điên cuồng tản ra tứ phía, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Lục Thủy.
Mộ Khương và Mộ Giản cũng đứng lên, cũng trừng mắt nhìn chằm chằm Lục Thủy, vị đại thiếu gia này quá không coi ai ra gì, cuồng vọng không gì sánh được.
Chân Võ Chân Linh kinh hãi, bọn hắn đứng bên cạnh Lục Thủy, muốn bước lên chắn người nhưng không cách nào tiến lên.
Nhưng chỉ cần tộc trưởng Mộ gia dám động thủ, bọn hắn cũng không ngại liều mạng.
Thiếu gia quả nhiên rất biết gây chuyện.
Lục Thủy đứng ở đó, ánh mắt của hắn vẫn luôn đặt trên người Mộ Uyên.
Mặc dù Mộ Uyên mang đến cho hắn áp lực không nhỏ, thế nhưng Lục Thủy cũng không chút nào khiếp sợ, chỉ điềm tĩnh nhìn đối phương.
Sau khi đọ mắt được mười mấy giây, Mộ Uyên vô cùng phẫn nộ mở miệng, thanh âm hắn to lớn không gì sánh được, đinh tai nhức óc, thậm chí trực tiếp truyền khắp toàn bộ Mộ gia:
“Đến tột cùng là ai gan to như vậy, dám một mình cắt đứt tài nguyên tu luyện của Mộ Tuyết, tranh đoạt chỗ ở của nàng? Thậm chí đồ trong nhà bản gia còn muốn thanh toan phí tổn?
Là ai gan to bằng trời, dám tùy ý làm bậy?
Tra cho ta, dù phải đào ba thước đất, lục tung cả cái Mộ gia này lên cũng phải tra rõ ràng cho ta.
Chỉ cần phát hiện ra là ai, mặc kệ có thận phận gì, tu vi gì, đều phải nghiêm trị không tha, tuyệt không nhân nhượng, lấy làm điều răn đe cho ta.”
Nghe được mấy câu này, toàn bộ Mộ gia đều chấn động.
Mà có một số người bắt đầu khủng hoảng.
Ví dụ như tên bán linh thú ở Đinh Lương, hay như những người đổi danh tự tòa viện kia của Mộ Tuyết.
Bọn hắn có chút không thể tin được, làm sao đang yên lành đột nhiên lại có họa trời giáng rồi?
Mà người càng kinh ngạc hơn, chính là Đường Y.
Nàng vốn đang cao hứng, sắc mặt trực tiếp trở nên tái nhợt.
Mà bên người nàng là một thiếu nữ bộ dáng còn kinh hoảng hơn, bởi vì danh tự toàn viện kia của Mộ Tuyết chính là đổi thành tên của nàng.
“Mẹ, xảy ra chuyện gì rồi? Có phải xảy ra chuyện lớn rồi không?”
“Không, không có việc gì, không nên gấp, đừng sợ, chờ, chờ cha ngươi trở về.”
Mà lúc này đâu, thanh âm của Mộ Uyên lại một lần nữa truyền ra, kèm theo thế sét đánh lôi đình: “Mộ gia trưởng ta chắc chắc sẽ thay Mộ Tuyết ra mặt, đem tất cả những tên tùy ý làm bậy bóp chết ở trong tay.”
Ầm ầm!!
Lần lôi đình này làm lòng người kinh sợ, Đường Y bị dọa đến chân tay đều mềm nhũn.
Nàng không hiểu, làm sao chuyện lại trở thành thế này?
...
Thời điểm Mộ Uyên nói xong những lời này, hắn mới thu hồi lại khí tức bị khuếch tán lúc đầu, sau đó nói với Lục Thủy:
“Lục thiếu gia không cần lo lắng nữa, việc này tất nhiên sẽ giải quyết thật tốt, lấy lại cho nàng một cái công đạo.”
Lục Thủy nhìn Mô Uyên, hắn trấn định trước khí thế của Mộ Uyên, mở miệng nói:
“Cho một cái công đạo thì làm được cái gì? Chuyện đã xảy ra thì chính là đã xảy ra.
Ta hiện tại chỉ nói với các ngươi một điều.
Người Mộ gia các ngươi kham không nổi, Lục gia ta kham nổi, nhà Mộ gia không có chỗ ở, Lục gia ta không thiếu chỗ ở, Mộ gia không có nổi một người biết phụng mệnh, Lục gia ta có thừa những người này.
Các ngươi phải hiểu một chuyện, việc Mộ gia các ngươi làm được, Lục gia chúng ta cũng có thể làm được.
Việc Mộ gia làm không được, Lục gia chúng ta cũng có thể làm được.”
Mộ Uyên nhìn Lục Thủy, sắc mặt có chút âm trầm, sau đó cúi đầu nói:
“Lục thiếu gia nói rất đúng, việc này đúng là Mộ gia chúng ta sai lầm, nhưng dù sao Mộ Tuyết cũng là đại tiểu thư Mộ gia, Mộ gia tuyệt đối sẽ không để nàng chịu ủy khuất.
Lần này đúng là do tộc trưởng ta sơ suất, từ hôm nay trở đi, chúng ta đương nhiên sẽ bồi thường lại gấp bội cho Mộ Tuyết.
Tin rằng đã có Lục thiếu gia nhắc nhở, loại sự tình này sẽ không phát sinh nữa.”
Mộ Khương và Mộ Giản có chút không cam tâm, nhưng cuối cùng vẫn không nói lời nào.
Thân là người đứng đầu tộc, dù sao cũng phải vì gia tộc mà cân nhắc.
Mộ Tuyết đứng một bên, không có ai chú ý đến nàng, nàng cũng chưa từng mở miệng nói chuyện.
Lục Thủy không nói tiếp, chủ đề cũng đã chuyển đi, hắn cũng không cần đối mặt với Mộ Tuyết nữa, giờ phải nghĩ xem dùng cớ gì để rời đi thì tốt.
Hắn nhất định phải nhanh chóng trở về.
Ở đây quá nguy hiểm.
Lúc này Chân Võ mới lấy lại được tinh thần, thiếu gia thật quá lợi hại, có thể làm cho Mộ gia trực tiếp nhận sai tại chỗ.
Nhưng mà, đây không phải mục đích ban đầu của bọn hắn mà.
Chân Võ tiến tới bên Lục Thủy, dùng bí pháp truyền âm cho Lục Thủy:
“Thiếu gia, chúng ta đến để từ hôn.”
Cử động của Chân Võ những người khác tất nhiên cũng nhìn thấy, nhưng không thấy hắn nói gì nên không quá để ý, Lục Thủy trong lòng nhẹ nhàng thở ra, may mà Chân Võ suy nghĩ trước sau, hành động gọn gàng như vậy.
Sau đó Lục Thủy gật đầu.
Chân Võ thấy Lục Thủy gật đầu thì vui mừng trong lòng, thiếu gia cuối cùng cũng chịu nghe hắn nói rồi?
Chỉ là rất nhanh sau đó liền choáng váng.
Lục Thủy hướng bên phía mấy người Mộ Uyên, đơn giản hành lễ nói:
“Việc Tam trưởng lão nhờ đưa lời đến, ta đã làm xong, phía sau là việc của Mộ gia.
Vừa nghe Chân Võ nói, Tam trưởng lão bên kia không muốn ta lưu lại mà phải nhanh chóng trở về bẩm báo, không muốn để ta làm phiền các vị tiền bối.
Vậy nên bây giờ chúng ta sẽ lập tức rời đi.”
Chân Võ: Thiếu gia, ngài đây là ngậm máu phun người.
Lời nói này của Lục Thủy một lần nữa khiến những người kia sững sờ, Lục thiếu gia không ở lại tiếp tục khoa trương nữa?
Cứ như vậy liền rời đi?
Nhưng Mộ Uyên vẫn nói:
“Tuyết Nhi đưa tiễn Lục thiếu gia đi.”
Mộ Tuyết vừa mới gật đầu, Lục Thủy liền dẫn người quay đầu rời đi, cũng không thèm nhìn lại nói:
“Không được, Mộ tiểu thư nhìn qua có chút không khỏe, nên mau trở về nghỉ ngơi đi, không cần đưa tiễn.”
Không chờ Mộ Tuyết đáp lại, Lục Thủy đã dẫn người đi tới cổng, dáng vẻ có chút phách lối.
Mộ Tuyết không nói gì, nhưng trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, chạy cũng thật nhanh.
Mộ Uyên nhìn Mộ Tuyết nói:
“Tuyết Nhi, lần này đúng là trưởng bối chúng ta sơ suất, đêm nay chắc chắn sẽ để đám gia hỏa làm bậy trước đây đến gặp ngươi chịu đòn nhận tội.”
Mộ Tuyết lắc đầu, nói nhỏ:
“Tộc trưởng không cần làm nghiêm trọng như vậy, đó đều việc ngoài ý muốn, Tuyết Nhi hiểu rõ, chuyện này vẫn là thôi đi, dù sao Tuyết Nhi cũng không chịu bất kỳ thương tổn nào.”
Mộ Uyên tiếp tục an ủi một vài câu, sau đó Mộ Tuyết liền lui ra ngoài.
Đợi Mộ Tuyết rời đi, đại sảnh Mộ gia chỉ còn lại ba người, không khí nhất thời yên tĩnh im ắng.
-----
Dịch: MB_Boss
Mộ Uyên còn chưa kịp hoàn hồn đã nghe thấy lời chất vấn của Lục Thủy.
Không có thời gian suy nghĩ nhiều, hắn lập tức nói:
“Lục hiền chất hiểu lầm rồi, tuyệt đối không có việc này.”
Lục Thủy nhìn Mộ Uyên, khóe miệng mang theo từng tia khinh miệt, lời nói lạnh thấu xương:
“Tuyệt đối không có việc này?
Như vậy ta nhìn thấy nghe thấy được cái gì?
Ta rất hiếu kì, Mộ gia các ngươi là nghèo đến mức không có tiền nuôi nổi một người, là không có chỗ để ở được nữa, hay là không có ai làm được việc nữa rồi?”
“Lục hiền chất, chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó, khẳng định là có người nghe tiếng gió không rõ chân tướng mà tùy ý làm bậy.” Mộ Uyên cau mày nói.
Hắn cảm giác khí tức của Lục Thủy đã thay đổi.
Lục Thủy tiến lên một bước, có chút hùng hổ dọa người nói:
“Tùy ý làm bậy?”
Nói như vậy là trưởng lão Mộ gia uy danh không đủ không quản được người sao?
Mấy người ngồi đây muốn để người Mộ gia làm việc đều là quỳ xuống van xin bọn hắn đi làm sao?
Hay là người Mộ gia các người vốn là rác rưởi đầu tường, mượn gió bẻ măng, tùy ý làm bậy?”
Thời điểm Lục Thủy nói xong những lời này, ba người Mộ gia sắc mặt đều âm trầm đáng sợ, trong lòng kích động muốn động thủ.
Chân Võ Chân Linh cũng bị dọa sợ, thật sự sợ hãi, thiếu gia làm loạn còn nghiêm trọng hơn so với dự đoán của bọn họ.
Thế này đâu chỉ là kiêu ngạo, đâu chỉ là tưởng mình ưu việt hơn người?
Này rõ ràng là không coi ai gì, vô pháp vô thiên.
Mà đúng lúc này, Lục Thủy lại một lần nữa mở miệng:
“Nếu như Mộ gia tộc trưởng thực sự không được, có thể quỳ xuống xin ta, ta có lẽ cũng có thể giúp các ngươi một chút.”
Câu nói này của Lục Thủy đã triệt để chọc giận toàn bộ người Mộ gia.
Đùng!
Mộ Uyên đưa tay ngay tại chỗ đập nát ghế ngồi của mình, sau đó đứng dậy, hơi thở dồn dập, khí tức điên cuồng lan tràn:
“Làm càn.”
Thanh âm thật lớn trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ Mộ gia, mà trong nháy mắt này, một cỗ khí tức thuộc về Mộ Uyên cũng trực tiếp trải rộng từ trên xuống dưới nhà họ Mộ.
Giờ khắc này, toàn bộ Mộ gia như dừng lại, chỉ vẻn vẹn một câu, hết thảy mọi người trong Mộ gia, bao gồm cả những người dưới chân núi đều ngưng trệ, tĩnh lặng như không có người.
Nhưng rất nhanh, cả đám đều hoảng sợ lên, bọn họ tự nhiên đều nghe ra đây là giọng nói của tộc trưởng.
Giọng nói chứa đầy phẫn nộ, đây là xảy ra chuyện gì rồi?
Mà trong đại sảnh Mộ gia, khí tức của Mộ uyên điên cuồng tản ra tứ phía, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Lục Thủy.
Mộ Khương và Mộ Giản cũng đứng lên, cũng trừng mắt nhìn chằm chằm Lục Thủy, vị đại thiếu gia này quá không coi ai ra gì, cuồng vọng không gì sánh được.
Chân Võ Chân Linh kinh hãi, bọn hắn đứng bên cạnh Lục Thủy, muốn bước lên chắn người nhưng không cách nào tiến lên.
Nhưng chỉ cần tộc trưởng Mộ gia dám động thủ, bọn hắn cũng không ngại liều mạng.
Thiếu gia quả nhiên rất biết gây chuyện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Thủy đứng ở đó, ánh mắt của hắn vẫn luôn đặt trên người Mộ Uyên.
Mặc dù Mộ Uyên mang đến cho hắn áp lực không nhỏ, thế nhưng Lục Thủy cũng không chút nào khiếp sợ, chỉ điềm tĩnh nhìn đối phương.
Sau khi đọ mắt được mười mấy giây, Mộ Uyên vô cùng phẫn nộ mở miệng, thanh âm hắn to lớn không gì sánh được, đinh tai nhức óc, thậm chí trực tiếp truyền khắp toàn bộ Mộ gia:
“Đến tột cùng là ai gan to như vậy, dám một mình cắt đứt tài nguyên tu luyện của Mộ Tuyết, tranh đoạt chỗ ở của nàng? Thậm chí đồ trong nhà bản gia còn muốn thanh toan phí tổn?
Là ai gan to bằng trời, dám tùy ý làm bậy?
Tra cho ta, dù phải đào ba thước đất, lục tung cả cái Mộ gia này lên cũng phải tra rõ ràng cho ta.
Chỉ cần phát hiện ra là ai, mặc kệ có thận phận gì, tu vi gì, đều phải nghiêm trị không tha, tuyệt không nhân nhượng, lấy làm điều răn đe cho ta.”
Nghe được mấy câu này, toàn bộ Mộ gia đều chấn động.
Mà có một số người bắt đầu khủng hoảng.
Ví dụ như tên bán linh thú ở Đinh Lương, hay như những người đổi danh tự tòa viện kia của Mộ Tuyết.
Bọn hắn có chút không thể tin được, làm sao đang yên lành đột nhiên lại có họa trời giáng rồi?
Mà người càng kinh ngạc hơn, chính là Đường Y.
Nàng vốn đang cao hứng, sắc mặt trực tiếp trở nên tái nhợt.
Mà bên người nàng là một thiếu nữ bộ dáng còn kinh hoảng hơn, bởi vì danh tự toàn viện kia của Mộ Tuyết chính là đổi thành tên của nàng.
“Mẹ, xảy ra chuyện gì rồi? Có phải xảy ra chuyện lớn rồi không?”
“Không, không có việc gì, không nên gấp, đừng sợ, chờ, chờ cha ngươi trở về.”
Mà lúc này đâu, thanh âm của Mộ Uyên lại một lần nữa truyền ra, kèm theo thế sét đánh lôi đình: “Mộ gia trưởng ta chắc chắc sẽ thay Mộ Tuyết ra mặt, đem tất cả những tên tùy ý làm bậy bóp chết ở trong tay.”
Ầm ầm!!
Lần lôi đình này làm lòng người kinh sợ, Đường Y bị dọa đến chân tay đều mềm nhũn.
Nàng không hiểu, làm sao chuyện lại trở thành thế này?
...
Thời điểm Mộ Uyên nói xong những lời này, hắn mới thu hồi lại khí tức bị khuếch tán lúc đầu, sau đó nói với Lục Thủy:
“Lục thiếu gia không cần lo lắng nữa, việc này tất nhiên sẽ giải quyết thật tốt, lấy lại cho nàng một cái công đạo.”
Lục Thủy nhìn Mô Uyên, hắn trấn định trước khí thế của Mộ Uyên, mở miệng nói:
“Cho một cái công đạo thì làm được cái gì? Chuyện đã xảy ra thì chính là đã xảy ra.
Ta hiện tại chỉ nói với các ngươi một điều.
Người Mộ gia các ngươi kham không nổi, Lục gia ta kham nổi, nhà Mộ gia không có chỗ ở, Lục gia ta không thiếu chỗ ở, Mộ gia không có nổi một người biết phụng mệnh, Lục gia ta có thừa những người này.
Các ngươi phải hiểu một chuyện, việc Mộ gia các ngươi làm được, Lục gia chúng ta cũng có thể làm được.
Việc Mộ gia làm không được, Lục gia chúng ta cũng có thể làm được.”
Mộ Uyên nhìn Lục Thủy, sắc mặt có chút âm trầm, sau đó cúi đầu nói:
“Lục thiếu gia nói rất đúng, việc này đúng là Mộ gia chúng ta sai lầm, nhưng dù sao Mộ Tuyết cũng là đại tiểu thư Mộ gia, Mộ gia tuyệt đối sẽ không để nàng chịu ủy khuất.
Lần này đúng là do tộc trưởng ta sơ suất, từ hôm nay trở đi, chúng ta đương nhiên sẽ bồi thường lại gấp bội cho Mộ Tuyết.
Tin rằng đã có Lục thiếu gia nhắc nhở, loại sự tình này sẽ không phát sinh nữa.”
Mộ Khương và Mộ Giản có chút không cam tâm, nhưng cuối cùng vẫn không nói lời nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thân là người đứng đầu tộc, dù sao cũng phải vì gia tộc mà cân nhắc.
Mộ Tuyết đứng một bên, không có ai chú ý đến nàng, nàng cũng chưa từng mở miệng nói chuyện.
Lục Thủy không nói tiếp, chủ đề cũng đã chuyển đi, hắn cũng không cần đối mặt với Mộ Tuyết nữa, giờ phải nghĩ xem dùng cớ gì để rời đi thì tốt.
Hắn nhất định phải nhanh chóng trở về.
Ở đây quá nguy hiểm.
Lúc này Chân Võ mới lấy lại được tinh thần, thiếu gia thật quá lợi hại, có thể làm cho Mộ gia trực tiếp nhận sai tại chỗ.
Nhưng mà, đây không phải mục đích ban đầu của bọn hắn mà.
Chân Võ tiến tới bên Lục Thủy, dùng bí pháp truyền âm cho Lục Thủy:
“Thiếu gia, chúng ta đến để từ hôn.”
Cử động của Chân Võ những người khác tất nhiên cũng nhìn thấy, nhưng không thấy hắn nói gì nên không quá để ý, Lục Thủy trong lòng nhẹ nhàng thở ra, may mà Chân Võ suy nghĩ trước sau, hành động gọn gàng như vậy.
Sau đó Lục Thủy gật đầu.
Chân Võ thấy Lục Thủy gật đầu thì vui mừng trong lòng, thiếu gia cuối cùng cũng chịu nghe hắn nói rồi?
Chỉ là rất nhanh sau đó liền choáng váng.
Lục Thủy hướng bên phía mấy người Mộ Uyên, đơn giản hành lễ nói:
“Việc Tam trưởng lão nhờ đưa lời đến, ta đã làm xong, phía sau là việc của Mộ gia.
Vừa nghe Chân Võ nói, Tam trưởng lão bên kia không muốn ta lưu lại mà phải nhanh chóng trở về bẩm báo, không muốn để ta làm phiền các vị tiền bối.
Vậy nên bây giờ chúng ta sẽ lập tức rời đi.”
Chân Võ: Thiếu gia, ngài đây là ngậm máu phun người.
Lời nói này của Lục Thủy một lần nữa khiến những người kia sững sờ, Lục thiếu gia không ở lại tiếp tục khoa trương nữa?
Cứ như vậy liền rời đi?
Nhưng Mộ Uyên vẫn nói:
“Tuyết Nhi đưa tiễn Lục thiếu gia đi.”
Mộ Tuyết vừa mới gật đầu, Lục Thủy liền dẫn người quay đầu rời đi, cũng không thèm nhìn lại nói:
“Không được, Mộ tiểu thư nhìn qua có chút không khỏe, nên mau trở về nghỉ ngơi đi, không cần đưa tiễn.”
Không chờ Mộ Tuyết đáp lại, Lục Thủy đã dẫn người đi tới cổng, dáng vẻ có chút phách lối.
Mộ Tuyết không nói gì, nhưng trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, chạy cũng thật nhanh.
Mộ Uyên nhìn Mộ Tuyết nói:
“Tuyết Nhi, lần này đúng là trưởng bối chúng ta sơ suất, đêm nay chắc chắn sẽ để đám gia hỏa làm bậy trước đây đến gặp ngươi chịu đòn nhận tội.”
Mộ Tuyết lắc đầu, nói nhỏ:
“Tộc trưởng không cần làm nghiêm trọng như vậy, đó đều việc ngoài ý muốn, Tuyết Nhi hiểu rõ, chuyện này vẫn là thôi đi, dù sao Tuyết Nhi cũng không chịu bất kỳ thương tổn nào.”
Mộ Uyên tiếp tục an ủi một vài câu, sau đó Mộ Tuyết liền lui ra ngoài.
Đợi Mộ Tuyết rời đi, đại sảnh Mộ gia chỉ còn lại ba người, không khí nhất thời yên tĩnh im ắng.
-----
Dịch: MB_Boss
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro