Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh
Mở Quẻ Đoán Dữ...
Vịt Ăn Táo
2024-10-09 19:00:50
Lục Thủy không đợi bao lâu thì Chân Linh đã trở lại.
"Thiếu gia, tin xấu." Đây là câu nói đầu tiên khi Chân Linh vừa trở về.
Trái lại Lục Thủy cũng không để ý lắm, bị người ta để mắt, sao có thể truyền đến tin tốt được chứ?
"Cụ thể là gì?" Lục Thủy hỏi.
Tuy Chân Linh không biết Lục Thủy có làm loạn hay không, nhưng nàng vẫn phải bẩm báo chi tiết:
"Theo như ta mới vừa điều tra, tình hình đại khái của nơi này là, người của Vô Diện Môn đang vây công một tiểu gia tộc họ Lương.
Mục đích vây công chính là quyển kỳ thư kia, nhưng mà ta chưa điều tra được kỳ thư đó cụ thể là thứ gì. "
"Lương gia? Vô Diện Môn?" Lục Thủy hơi nghi hoặc, hắn chưa từng nghe qua hai cái tên này.
Chân Võ và Chân Linh cũng lắc đầu:
"Chúng ta cũng là lần đầu được nghe."
Nếu mọi người đều chưa từng nghe qua, vậy thì không thảo luận được.
Lục Thủy nói:
"Đã như vậy, tin xấu là gì?"
"Dường như bọn họ đang hữu ý vô ý tiếp cận chúng ta, hoặc là nói người của Lương gia đang cố tình tiếp cận chúng ta, chúng ta đã bị lộ hành tung.
Hơn nữa ta vừa mới biết, Lương gia hẳn là có ba vị Minh Thần cường giả, mà Vô Diện môn thì nhiều hơn, Thiên Nữ của bọn chúng, Tả Hữu hộ pháp, Tứ Phương trưởng lão, có lẽ đều là Minh Thần cường giả.
Hiện tại chắc là người của Vô Diện môn đều tập trung vào chúng ta, tình thế rất bất lợi."
Lương gia ba người, Vô Diện môn bảy người.
Lục Thủy nhíu mày, muốn một lần giết chết mười tên Tứ giai, hơi khó khăn.
Nhưng mà hẳn là có thể làm một chút.
Minh Thần chính là Tứ giai, Chân Võ và Chân Linh cũng là Tứ giai Minh Thần.
Mà bản thân Lục Thủy mới 2.3, phải một buổi tối nữa mới thăng cấp.
Có điều thăng cấp cũng vô dụng, Nhị giai đối đầu Tứ giai, chẳng khác nào là đưa tặng.
Hắn cần phải mượn ngoại lực thử một chút.
Thấy Lục Thủy không nói lời nào, Chân Võ có chút ngồi không yên:
"Thiếu gia, trốn đi, chỉ cần chúng ta chống cự đến khi Mặc gia phản ứng kịp, vấn đề sẽ không lớn nữa."
Lục Thủy nhìn Chân Võ, đó là một biện pháp, nhưng mà còn chưa đúng lúc.
Chủ yếu nhất là, bọn họ đã bị để ý, liên tiếp chạy trốn sẽ bỏ lỡ cơ hội phản kích.
Mà ngay lúc này, bọn Chân Võ đều cảm giác được xung quanh bắt đầu bị chèn ép.
Chân Võ nhăn mày:
"Bọn chúng tới rồi, Chân Linh, ngươi hộ tống thiếu gia rời đi, ta đi ngăn cản bọn chúng."
Chân Linh không chịu, nàng muốn mình ở lại chặn đường.
Thế nhưng Chân Linh chưa kịp nói gì, Lục Thủy đã mở miệng nói:
"Các ngươi cùng ra ngoài đi, tách ra thì từng đứa sẽ bị đánh bại, ngược lại càng chết nhanh hơn."
Chân Võ nhìn Lục Thủy, hơi do dự:
"Vậy một mình thiếu gia có thể chạy thoát không?"
Vì sao ta phải chạy trốn? Lục Thủy có chút bức bách, nhưng hắn cũng lười giải thích, chỉ có thể gật đầu:
"Vấn đề không lớn."
Vấn đề không lớn nghĩa là vấn đề rất lớn, thiếu gia của bọn họ quá không đáng tin cậy, thế nhưng quả thật tách ra thì càng chết nhanh, Tứ giai của đối phương hơi nhiều.
Lục Thủy thấy bọn họ do dự, đành tiếp tục nói:
"Cha mẹ có cho ta pháp bảo, cho dù bị bắt cũng có thể kiên trì vài ngày."
Nghe được điều này, Chân Võ và Chân Linh mới yên tâm không ít, sau đó Chân Võ nói:
"Chúng ta sẽ tranh thủ đủ thời gian cho thiếu gia, thiếu gia tốt nhất nên rời đi nhanh lên, đừng ở lại."
Sau khi Lục Thủy gật đầu, Chân Võ và Chân Linh lập tức đi ra ngoài, mặc dù trông giống như là đang bỏ rơi bọn họ, nhưng mà bọn họ vẫn phải làm như thế.
Ngu ngốc không?
"Ngu ngốc." Lục Thủy nhìn hai người kia rời đi, không nhịn được mà nói ra: "Cha mẹ ta hoàn toàn không cho ta pháp bảo gì hết, tùy tiện nói mà các ngươi đã tin.
Nhắc tới đây, vì sao cha mẹ không cho ta pháp bảo nhỉ? Không sợ ta gặp bất trắc gì sao?"
Đang lúc suy tư thì Lục Thủy nhớ ra, hắn thật sự có pháp bảo hộ mệnh, chẳng qua là những pháp bảo kia đã được cất trong túi đựng đồ trước đó.
Đáng tiếc, không nhớ rõ đã quăng túi đựng đồ ở đâu rồi.
Không nghĩ đến những thứ này nữa, Lục Thủy cầm chiếc đũa, bắt đầu vẽ trận pháp lên mặt đất.
Lần này hắn sử dụng sức mạnh của thiên địa.
Bên ngoài có một trận pháp cỡ lớn, Lục Thủy định mượn ngoại lực, tất nhiên chỉ có thể mượn lực của trận pháp kia.
Giờ bày trận thì đã quá muộn.
Cho nên hắn muốn thông qua sức mạnh thiên địa, liên kết với trận pháp bên ngoài, đến lúc đó sẽ có cơ hội xoay chuyển cục diện.
Lục Thủy vẽ trận pháp không hề nhanh, trong quá trình vẽ, hắn đều nghe được tiếng đánh nhau ở bên ngoài.
Chắc là Chân Võ, Chân Linh đang đánh với người của Vô Diện môn.
Lục Thủy không bị phân tâm, vẫn sử dụng sức mạnh thiên địa mà vẽ trận pháp.
Không mất bao lâu, trận pháp thành hình, sau đó Lục Thủy bấm ngón tay vận hành trận pháp.
Trận pháp này cũng không lớn, nhưng tốc độ vận hành lại vô cùng nhanh, mà lại cực kỳ huyền ảo.
Chớ nói đến một người cùng cấp bậc, cho dù là Chân Võ, Chân Linh cũng không thể nhìn ra manh mối gì.
Một lát sau, trận pháp ngừng vận hành. Có điều, vốn dĩ là trận pháp độc lập, nhưng lại bắt đầu liên kết với những đường truyền bên ngoài.
Mà những đường liên kết này lại tản ra khí tức sức mạnh khác nhau, có yếu có mạnh.
Lục Thủy quan sát mà chân mày cau lại:
"Yếu hơn dự đoán rất nhiều, tối đa chỉ cho ta hai kích tấn công.
Nhưng mà hai đòn này không thể gây tổn thương cho Ngũ giai.
Đây không phải chuyện tốt."
Tứ giai Minh Thần, Ngũ giai Pháp Thân.
Tứ giai hoàn toàn không có cách nào so sánh với Ngũ giai được, Tứ giai là thần tụ, còn Ngũ giai là ngưng tụ pháp thân chân thật, sức mạnh được chuyển từ trạng thái lỏng sang bản chất.
Tứ giai đối đầu với Ngũ giai, giống như lấy trứng chọi đá.
Không chịu nổi một kích.
Mà hiện tại điều Lục Thủy quan tâm là, không biết trong Vô Diện môn hay Lương gia có đột nhiên nhảy ra một tên Ngũ giai hay không, nếu thật sự có, vậy thì hắn chính là mối nguy.
"Muốn cược một lần không? Đánh cược rằng bọn chúng thật sự không có cường giả Ngũ giai?"
Lục Thủy dùng đũa gõ lên mặt đất mà bắt đầu suy nghĩ.
Song, chưa suy nghĩ được bao lâu thì hắn đã nảy ra chủ ý.
"Mở một quẻ để xác định dữ hay lành, là dữ thì dẫn người rời đi liền."
Mặc dù Lục Thủy có chút niềm tin với bản thân, nhưng mà hắn không phải người bất cẩn hay chủ quan, hơn nữa, trong lòng tăng thêm một bóng ma sẽ không tốt.
Bị một lần là đã quá đủ đối với hắn.
Sau khi quyết định, Lục Thủy vẽ một vòng tròn trên mặt đất, tiếp theo đặt đũa ngay chính giữa vòng tròn, phân thành hai nửa.
Sau đó, Lục Thuỷ viết chữ “hung” ở phía bên trái, và chữ “cát” ở phía bên phải.
Sau cùng, hắn đặt đũa nằm ngang vị trí trung tâm, thuận tiện xoay đũa.
Giây lát, chiếc đũa quay vòng tròn giống như vòng quay may mắn.
Lục Thủy nghiêm túc quan sát, vị trí mà chiếc đũa này chỉ, sẽ quyết định hành động cuối cùng của hắn.
Cho nên không thể không nghiêm túc.
Chiếc đũa từ từ giảm tốc độ, lúc này đang nằm bên phần ‘cát’, nhưng vẫn chậm rãi di chuyển sang phần ‘hung’.
Đầu đũa đã chuyển tới vạch giữa, chẳng mấy chốc sẽ qua phần ‘hung’.
Lục Thủy nhíu mày, nếu như vượt mức, bây giờ hắn phải rời đi ngay lập tức.
Nhưng mà sau phút chốc, chiếc đũa ngừng lại.
Nó vừa vặn dừng ngay đường ranh giới.
Lục Thủy nhìn chiếc đũa, mặt lộ vẻ suy tư, sau đó hắn nhanh chóng hiểu rõ:
"Không phải hung, đó chính là cát, xem ra bọn chúng không có cường giả Ngũ giai."
Lục Thủy nhận được lời giải này, tâm tình tốt hơn không ít.
Thế nhưng vừa mới cầm đũa lên, Lục Thủy đã lập tức lùi về sau một chút.
Tiếp theo, một thanh kiếm cắm thẳng vào vị trí vừa rồi của hắn.
Lục Thủy ngẩng đầu nhìn phía trước, phát hiện cửa ra vào đã xuất hiện sáu người bịt mặt.
Bọn chúng nhìn Lục Thủy trông giống như đang nhìn một con cừu non nhỏ yếu.
------
Dịch: MB_Boss
"Thiếu gia, tin xấu." Đây là câu nói đầu tiên khi Chân Linh vừa trở về.
Trái lại Lục Thủy cũng không để ý lắm, bị người ta để mắt, sao có thể truyền đến tin tốt được chứ?
"Cụ thể là gì?" Lục Thủy hỏi.
Tuy Chân Linh không biết Lục Thủy có làm loạn hay không, nhưng nàng vẫn phải bẩm báo chi tiết:
"Theo như ta mới vừa điều tra, tình hình đại khái của nơi này là, người của Vô Diện Môn đang vây công một tiểu gia tộc họ Lương.
Mục đích vây công chính là quyển kỳ thư kia, nhưng mà ta chưa điều tra được kỳ thư đó cụ thể là thứ gì. "
"Lương gia? Vô Diện Môn?" Lục Thủy hơi nghi hoặc, hắn chưa từng nghe qua hai cái tên này.
Chân Võ và Chân Linh cũng lắc đầu:
"Chúng ta cũng là lần đầu được nghe."
Nếu mọi người đều chưa từng nghe qua, vậy thì không thảo luận được.
Lục Thủy nói:
"Đã như vậy, tin xấu là gì?"
"Dường như bọn họ đang hữu ý vô ý tiếp cận chúng ta, hoặc là nói người của Lương gia đang cố tình tiếp cận chúng ta, chúng ta đã bị lộ hành tung.
Hơn nữa ta vừa mới biết, Lương gia hẳn là có ba vị Minh Thần cường giả, mà Vô Diện môn thì nhiều hơn, Thiên Nữ của bọn chúng, Tả Hữu hộ pháp, Tứ Phương trưởng lão, có lẽ đều là Minh Thần cường giả.
Hiện tại chắc là người của Vô Diện môn đều tập trung vào chúng ta, tình thế rất bất lợi."
Lương gia ba người, Vô Diện môn bảy người.
Lục Thủy nhíu mày, muốn một lần giết chết mười tên Tứ giai, hơi khó khăn.
Nhưng mà hẳn là có thể làm một chút.
Minh Thần chính là Tứ giai, Chân Võ và Chân Linh cũng là Tứ giai Minh Thần.
Mà bản thân Lục Thủy mới 2.3, phải một buổi tối nữa mới thăng cấp.
Có điều thăng cấp cũng vô dụng, Nhị giai đối đầu Tứ giai, chẳng khác nào là đưa tặng.
Hắn cần phải mượn ngoại lực thử một chút.
Thấy Lục Thủy không nói lời nào, Chân Võ có chút ngồi không yên:
"Thiếu gia, trốn đi, chỉ cần chúng ta chống cự đến khi Mặc gia phản ứng kịp, vấn đề sẽ không lớn nữa."
Lục Thủy nhìn Chân Võ, đó là một biện pháp, nhưng mà còn chưa đúng lúc.
Chủ yếu nhất là, bọn họ đã bị để ý, liên tiếp chạy trốn sẽ bỏ lỡ cơ hội phản kích.
Mà ngay lúc này, bọn Chân Võ đều cảm giác được xung quanh bắt đầu bị chèn ép.
Chân Võ nhăn mày:
"Bọn chúng tới rồi, Chân Linh, ngươi hộ tống thiếu gia rời đi, ta đi ngăn cản bọn chúng."
Chân Linh không chịu, nàng muốn mình ở lại chặn đường.
Thế nhưng Chân Linh chưa kịp nói gì, Lục Thủy đã mở miệng nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Các ngươi cùng ra ngoài đi, tách ra thì từng đứa sẽ bị đánh bại, ngược lại càng chết nhanh hơn."
Chân Võ nhìn Lục Thủy, hơi do dự:
"Vậy một mình thiếu gia có thể chạy thoát không?"
Vì sao ta phải chạy trốn? Lục Thủy có chút bức bách, nhưng hắn cũng lười giải thích, chỉ có thể gật đầu:
"Vấn đề không lớn."
Vấn đề không lớn nghĩa là vấn đề rất lớn, thiếu gia của bọn họ quá không đáng tin cậy, thế nhưng quả thật tách ra thì càng chết nhanh, Tứ giai của đối phương hơi nhiều.
Lục Thủy thấy bọn họ do dự, đành tiếp tục nói:
"Cha mẹ có cho ta pháp bảo, cho dù bị bắt cũng có thể kiên trì vài ngày."
Nghe được điều này, Chân Võ và Chân Linh mới yên tâm không ít, sau đó Chân Võ nói:
"Chúng ta sẽ tranh thủ đủ thời gian cho thiếu gia, thiếu gia tốt nhất nên rời đi nhanh lên, đừng ở lại."
Sau khi Lục Thủy gật đầu, Chân Võ và Chân Linh lập tức đi ra ngoài, mặc dù trông giống như là đang bỏ rơi bọn họ, nhưng mà bọn họ vẫn phải làm như thế.
Ngu ngốc không?
"Ngu ngốc." Lục Thủy nhìn hai người kia rời đi, không nhịn được mà nói ra: "Cha mẹ ta hoàn toàn không cho ta pháp bảo gì hết, tùy tiện nói mà các ngươi đã tin.
Nhắc tới đây, vì sao cha mẹ không cho ta pháp bảo nhỉ? Không sợ ta gặp bất trắc gì sao?"
Đang lúc suy tư thì Lục Thủy nhớ ra, hắn thật sự có pháp bảo hộ mệnh, chẳng qua là những pháp bảo kia đã được cất trong túi đựng đồ trước đó.
Đáng tiếc, không nhớ rõ đã quăng túi đựng đồ ở đâu rồi.
Không nghĩ đến những thứ này nữa, Lục Thủy cầm chiếc đũa, bắt đầu vẽ trận pháp lên mặt đất.
Lần này hắn sử dụng sức mạnh của thiên địa.
Bên ngoài có một trận pháp cỡ lớn, Lục Thủy định mượn ngoại lực, tất nhiên chỉ có thể mượn lực của trận pháp kia.
Giờ bày trận thì đã quá muộn.
Cho nên hắn muốn thông qua sức mạnh thiên địa, liên kết với trận pháp bên ngoài, đến lúc đó sẽ có cơ hội xoay chuyển cục diện.
Lục Thủy vẽ trận pháp không hề nhanh, trong quá trình vẽ, hắn đều nghe được tiếng đánh nhau ở bên ngoài.
Chắc là Chân Võ, Chân Linh đang đánh với người của Vô Diện môn.
Lục Thủy không bị phân tâm, vẫn sử dụng sức mạnh thiên địa mà vẽ trận pháp.
Không mất bao lâu, trận pháp thành hình, sau đó Lục Thủy bấm ngón tay vận hành trận pháp.
Trận pháp này cũng không lớn, nhưng tốc độ vận hành lại vô cùng nhanh, mà lại cực kỳ huyền ảo.
Chớ nói đến một người cùng cấp bậc, cho dù là Chân Võ, Chân Linh cũng không thể nhìn ra manh mối gì.
Một lát sau, trận pháp ngừng vận hành. Có điều, vốn dĩ là trận pháp độc lập, nhưng lại bắt đầu liên kết với những đường truyền bên ngoài.
Mà những đường liên kết này lại tản ra khí tức sức mạnh khác nhau, có yếu có mạnh.
Lục Thủy quan sát mà chân mày cau lại:
"Yếu hơn dự đoán rất nhiều, tối đa chỉ cho ta hai kích tấn công.
Nhưng mà hai đòn này không thể gây tổn thương cho Ngũ giai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây không phải chuyện tốt."
Tứ giai Minh Thần, Ngũ giai Pháp Thân.
Tứ giai hoàn toàn không có cách nào so sánh với Ngũ giai được, Tứ giai là thần tụ, còn Ngũ giai là ngưng tụ pháp thân chân thật, sức mạnh được chuyển từ trạng thái lỏng sang bản chất.
Tứ giai đối đầu với Ngũ giai, giống như lấy trứng chọi đá.
Không chịu nổi một kích.
Mà hiện tại điều Lục Thủy quan tâm là, không biết trong Vô Diện môn hay Lương gia có đột nhiên nhảy ra một tên Ngũ giai hay không, nếu thật sự có, vậy thì hắn chính là mối nguy.
"Muốn cược một lần không? Đánh cược rằng bọn chúng thật sự không có cường giả Ngũ giai?"
Lục Thủy dùng đũa gõ lên mặt đất mà bắt đầu suy nghĩ.
Song, chưa suy nghĩ được bao lâu thì hắn đã nảy ra chủ ý.
"Mở một quẻ để xác định dữ hay lành, là dữ thì dẫn người rời đi liền."
Mặc dù Lục Thủy có chút niềm tin với bản thân, nhưng mà hắn không phải người bất cẩn hay chủ quan, hơn nữa, trong lòng tăng thêm một bóng ma sẽ không tốt.
Bị một lần là đã quá đủ đối với hắn.
Sau khi quyết định, Lục Thủy vẽ một vòng tròn trên mặt đất, tiếp theo đặt đũa ngay chính giữa vòng tròn, phân thành hai nửa.
Sau đó, Lục Thuỷ viết chữ “hung” ở phía bên trái, và chữ “cát” ở phía bên phải.
Sau cùng, hắn đặt đũa nằm ngang vị trí trung tâm, thuận tiện xoay đũa.
Giây lát, chiếc đũa quay vòng tròn giống như vòng quay may mắn.
Lục Thủy nghiêm túc quan sát, vị trí mà chiếc đũa này chỉ, sẽ quyết định hành động cuối cùng của hắn.
Cho nên không thể không nghiêm túc.
Chiếc đũa từ từ giảm tốc độ, lúc này đang nằm bên phần ‘cát’, nhưng vẫn chậm rãi di chuyển sang phần ‘hung’.
Đầu đũa đã chuyển tới vạch giữa, chẳng mấy chốc sẽ qua phần ‘hung’.
Lục Thủy nhíu mày, nếu như vượt mức, bây giờ hắn phải rời đi ngay lập tức.
Nhưng mà sau phút chốc, chiếc đũa ngừng lại.
Nó vừa vặn dừng ngay đường ranh giới.
Lục Thủy nhìn chiếc đũa, mặt lộ vẻ suy tư, sau đó hắn nhanh chóng hiểu rõ:
"Không phải hung, đó chính là cát, xem ra bọn chúng không có cường giả Ngũ giai."
Lục Thủy nhận được lời giải này, tâm tình tốt hơn không ít.
Thế nhưng vừa mới cầm đũa lên, Lục Thủy đã lập tức lùi về sau một chút.
Tiếp theo, một thanh kiếm cắm thẳng vào vị trí vừa rồi của hắn.
Lục Thủy ngẩng đầu nhìn phía trước, phát hiện cửa ra vào đã xuất hiện sáu người bịt mặt.
Bọn chúng nhìn Lục Thủy trông giống như đang nhìn một con cừu non nhỏ yếu.
------
Dịch: MB_Boss
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro