Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh
Ra Tay Với Tà T...
Vịt Ăn Táo
2024-10-09 19:00:50
Nhóm người Đông Phương Trà Trà đã đến gần bãi đất.
“Mặt trước có một hố lớn, trong hố có hồ nước nhỏ, vì an toàn của Đông Phương tiểu thư, xin Đông Phương tiểu thư không nên tới gần cái hồ kia.” An Ngữ ở đằng trước nói.
Đông Phương Trà Trà thấy hơi đáng tiếc, nàng định nhìn, nhưng mà dù sao cũng là đi theo người ta vào.
Cho nên chỉ đành ủy khuất gật đầu:
“Được, ta ở xa xa nhìn.”
An Ngữ gật đầu.
Đông Phương tiểu thư coi như nghe lời, trên thực tế nàng vẫn cảm thấy bên trong không có thứ gì, dù sao cách đây không lâu nàng đã đích thân đi xuống một chuyến, không có bất cứ vấn đề gì.
Thế nhưng Lạc Phong kia nói ở đây có khả năng phong ấn Tà Thần, điều này khiến nàng phải đi tiếp một chuyến nữa.
Lúc đầu nàng không nghĩ theo hướng phong ấn, cũng không dùng phương thức điều tra tương ứng.
Lần này là đặc biệt đi thử nghiệm.
Phía sau các nàng còn đi theo mấy người, dù sao sẽ khó tránh việc gặp bất trắc, một người rõ ràng không phải phương thức điều tra đúng đắn.
Hương Dụ im lặng đi theo sau lưng Đông Phương Trà Trà, trách nhiệm của nàng là bảo vệ Trà Trà tiểu thư.
Chẳng qua là khi nàng cảnh giác bốn phía, đột nhiên cảm giác cảnh vật chung quanh biến đổi trong nháy mắt.
Thế nhưng lại cảm thấy không có bất kỳ biến hóa nào, phát hiện khác thường, nàng lập tức quay đầu nhìn về phía Đông Phương Trà Trà.
May mà Trà Trà tiểu thư vẫn còn.
An Ngữ cũng nhìn về hướng các nàng, nàng nhíu mày, ánh mắt mang theo vẻ hoảng hốt, sau cùng mở miệng nói:
“Có lẽ chúng ta đã rơi vào một loại trận pháp nào đó, người bị phân tán, xem ra người ở bên trong không hoan nghênh chúng ta lắm.”
Đông Phương Trà Trà sửng sốt, phân tán? Không có, Hương Dụ đang ở mà.
Nghi hoặc, nàng nhìn lại phía sau lưng, sau đó nàng phát hiện không thấy những người đi theo nữa.
Đội ngũ bảy người ban đầu tức thì chỉ còn lại ba người.
Hương Dụ cũng phát hiện, nàng âm thầm cảm thấy may mắn, thật may vì nàng không bị tách ra.
“Ta muốn thử vào trong, các ngươi tốt nhất nên thử ra ngoài.” An Ngữ thật tâm nhắc nhở.
Đông Phương Trà Trà do dự một lát, cuối cùng gật đầu:
“Được thôi.”
Thật ra là muốn giúp đối phương một chút, nhưng mà có thể là gây trở ngại, vẫn không nên làm phiền người khác.
An Ngữ hơi ngạc nhiên, Đông Phương tiểu thư có chút, có chút làm người ta bất ngờ.
Cuối cùng các nàng tách ra hành động, Đông Phương Trà Trà và Hương Dụ trở về, An Ngữ đi vào phía trong.
“Hương Dụ, ngươi nói xem chúng ta có cần lén lút theo sau không?" Đông Phương Trà Trà nói.
Hương Dụ thở dài một tiếng, chỉ có thể nói:
“Tiểu thư, nơi này quá nguy hiểm.”
“Được rồi.” Tuy hơi mất mát nhưng do mình yếu thôi.
Quả nhiên, nàng cần phải mạnh hơn, đến lúc đó muốn làm gì thì làm.
Không ai ngăn được nàng.
Nàng rất bội phục biểu đệ Lục Thủy, nghe nói gần đây hắn muốn làm gì thì làm, phải đi theo hắn lãnh giáo một chút tâm đắc.
Quẳng tâm tình không vui đi, Đông Phương Trà Trà bắt đầu rời khỏi nơi này.
Có điều tiến lên tiến lên, các nàng phát hiện phía trước mặt có một người đang đi tới.
Lúc này người của hai bên đều ngẩn ra.
Người tới chính là An Ngữ.
An Ngữ: “...”
Hương Dụ: “...”
Đông Phương Trà Trà hơi mỉm cười, lần này không phải nàng tùy hứng làm loạn, là bởi vận mệnh đã như vậy.
—— ——
Lục Thủy tiếp nhận linh thạch lục phẩm do Chân Võ đưa tới, sau đó đặt vào trong trận pháp đã vẽ xong, đợi đến khi linh thạch dung nhập vào trận pháp, Lục Thủy mới tiếp tục tiến về phía trước.
Chân Võ và Chân Linh cứ đi theo như vậy, bọn họ không thể nào hiểu được, thật sự không thể nào hiểu được.
Bọn họ chứng kiến Lục Thủy đi một chút sẽ vẽ một trận pháp, trận pháp tất nhiên sẽ thả một viên linh thạch lục phẩm.
Đã thả cả một buổi chiều, trời cũng tối rồi.
Đêm khuya.
“Thiếu gia, không nghỉ ngơi sao? Khuya lắm rồi.” Chân Võ đưa linh thạch hỏi.
Lục Thủy lắc đầu:
“Không ngủ, thời gian không đợi người.”
Lục Thủy không biết mãnh thú kia sẽ tỉnh lúc nào, không biết đối phương sẽ rời đi lúc nào.
Hiện tại việc duy nhất có thể làm, chính là hoàn thiện trận pháp, sau đó giải quyết đối phương.
Chờ thêm một đêm hắn cũng không chờ.
Gia hỏa này sẽ làm hại mẹ hắn.
Trước kia còn nhỏ không hiểu chuyện, hiện tại có lẽ hắn vẫn không hiểu chuyện, nhưng khác biệt chính là, hắn không sợ phiền phức.
Sau khi Lục Thủy nhìn thấy linh thạch bị hấp thu, tiếp tục đi về phía trước.
Mỗi một vị trí đều không phải là hắn tùy tiện chọn, mà là dày công tính ra.
Chân Võ và Chân Linh không hiểu hoàn toàn, bọn họ thậm chí không biết thiếu gia là giả bộ hay là thật.
Nếu là giả bộ, thật sự có cần thiết phải như vậy không?
Nhưng nếu như là thật, rốt cuộc địch nhân ở đâu?
Đến tốt cùng thiếu gia muốn giết ai?
Bọn họ đã hỏi qua, thiếu gia không trả lời vấn đề này.
Giữa trưa ngày kế tiếp.
Lục Thủy lần nữa đã trở lại chỗ bố trí Bát Phương Trận Pháp.
Hắn đứng ở vị trí ban đầu nhìn mãnh thú trong hố lớn, lúc này mãnh thú vẫn nhắm mắt, vẫn đang ngủ say.
“Ta đã chuẩn bị xong, xem ra ngươi chưa chuẩn bị tốt, nhưng mà ngươi yên tâm, ta sẽ quang minh chính đại đánh lén ngươi, sẽ không cho ngươi cơ hội chuẩn bị.” Lục Thủy im lặng tự nói.
Lục Thủy đứng đó một lúc lâu, hắn đang điều chỉnh trạng thái của mình, nếu muốn giết thì phải chuẩn bị kỹ càng, mặc dù gấp, nhưng không thể làm ẩu.
Chân Võ và Chân Linh liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều không hiểu.
Thế nhưng một lát sau bọn họ lập tức kinh ngạc.
Bọn họ thấy Lục Thủy nâng một bàn tay lên, sau đó bên cạnh bọn họ bắt đầu xuất hiện hai cột sáng.
Bọn họ còn chưa kịp hoàn hồn, nơi xa bắt đầu liên tục xuất hiện cột sáng, chỉ trong vòng vài lần hít thở, toàn bộ bên ngoài hố to đều có cột sáng dựng thẳng.
Tiếp theo bọn họ nghe được tiếng của Lục Thủy:
“Bát Phương Sát Trận, ngưng.”
Theo tiếng nói Lục Thủy vừa hạ xuống, Chân Võ và Chân Linh nhìn thấy vô số cột sáng trên không trung bắt đầu phát sáng, những vệt sáng này đan xen thành trận ở phía trên hố lớn.
Chỉ trong chốc lát, một trận pháp vô cùng to lớn xuất hiện trên không trung.
Lúc này tiếng của Lục Thủy lại vang lên một lần nữa:
“Bát Phương Khốn Trận, mở.”
“Bát Phương Pháp Trận, ngay lúc này.”
Giây kế tiếp, một bộ phận ở chính giữa cột ánh sáng xuất hiện xích sắt, những xích sắt này trải rộng trong hố to.
Mà ở khoảng cách giữa các cột sáng, cũng xuất hiện vô số trận pháp.
Trong chớp nhoáng bắt đầu xuất hiện khí thế trận pháp, loại cảm giác này làm cho Chân Võ và Chân Linh hoàn toàn không cách nào rút kiếm.
Khí tức cường đại, làm bọn họ nhất thời quên suy nghĩ.
Quên mất vì sao Lục Thủy như vậy, quên đi vì sao Lục Thủy có thể mạnh như vậy.
Khí thế xuất hiện đương nhiên sẽ kinh động con mãnh thú kia, Lục Thủy không hề do dự, ngay khoảnh khắc đối phương sắp thức tỉnh, vung tay xuống:
“Giết.”
Trong nháy mắt, sát trận xuất hiện một chùm cột sáng to lớn, cột sáng này nhanh như tia chớp mà phóng vào giữa hố to.
Nổ "ầm" một tiếng, dư âm cường đại trực tiếp khuếch tán, Chân Võ và Chân Linh bừng tỉnh, bọn họ nhìn Lục Thủy có chút kinh hãi, có chút khó có thể tin.
Lúc này phía ngoài mê trận cũng chịu ảnh hưởng, dư âm cường đại quét ngang qua.
Lạc Phong nghe được tiếng nổ mạnh, lúc này hắn đang ở ven bãi đất, hắn chống cự lại dư âm, cùng lúc đó hắn thấy được:
"Là hắn? Đông Phương Hạo Nguyệt?
Hắn đang làm gì?"
Không đợi Lạc Phong suy nghĩ nhiều, một tiếng phẫn nộ to lớn truyền ra từ giữa hố lớn:
"Ai?
Là ai cả gan dám mạo phạm ta?"
Ngay lúc tiếng của nó truyền ra, khí tức đáng sợ đồng thời cũng tản ra ngoài.
Chân Võ và Chân Linh, trực tiếp bị áp chế quỳ một chân trên đất không cách nào đứng dậy, Lạc Phong cũng giống như thế, hắn hoàn toàn không hề có năng lực phản kháng.
Hắn có chút hoảng hốt, chủ nhân của âm thanh này rốt cuộc là ai?
Thế nhưng rất nhanh hắn đã nghĩ đến, Tà Thần.
Thật sự có Tà Thần, Đông Phương Hạo Nguyệt điên rồi?
Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn Lục Thủy, mà lúc hắn nhìn sang, hắn ngây ngẩn cả người.
Hắn nhìn thấy Đông Phương Hạo Nguyệt kia thế mà lại đứng vững ở nơi đó, giống như toàn bộ uy áp không hề có chút tác dụng nào đối với hắn.
Lạc Phong khó có thể tin, chính mình tu vi Tứ giai lại bị áp đến không thể đứng thẳng, mà Nhị giai Đông Phương Hạo Nguyệt làm sao có thể đứng sừng sững không ngã?
Chân Võ và Chân Linh cũng nhìn thấy, trong lòng bọn họ có vô số nghi vấn.
Rốt cuộc năng lực của thiếu gia ra sao mới có thể đứng thẳng không quỳ.
Rất nhanh bọn họ đã nghĩ đến một chuyện khác, thiếu gia muốn giết chính là vật đáng sợ kia?
Còn chưa xuất hiện đã có thể làm bọn họ mất đi chiến lực tồn tại?
Thiếu gia điên rồi sao?
Hắn muốn giết chết đối phương bằng cách nào?
--------
Dịch: MB_Boss
“Mặt trước có một hố lớn, trong hố có hồ nước nhỏ, vì an toàn của Đông Phương tiểu thư, xin Đông Phương tiểu thư không nên tới gần cái hồ kia.” An Ngữ ở đằng trước nói.
Đông Phương Trà Trà thấy hơi đáng tiếc, nàng định nhìn, nhưng mà dù sao cũng là đi theo người ta vào.
Cho nên chỉ đành ủy khuất gật đầu:
“Được, ta ở xa xa nhìn.”
An Ngữ gật đầu.
Đông Phương tiểu thư coi như nghe lời, trên thực tế nàng vẫn cảm thấy bên trong không có thứ gì, dù sao cách đây không lâu nàng đã đích thân đi xuống một chuyến, không có bất cứ vấn đề gì.
Thế nhưng Lạc Phong kia nói ở đây có khả năng phong ấn Tà Thần, điều này khiến nàng phải đi tiếp một chuyến nữa.
Lúc đầu nàng không nghĩ theo hướng phong ấn, cũng không dùng phương thức điều tra tương ứng.
Lần này là đặc biệt đi thử nghiệm.
Phía sau các nàng còn đi theo mấy người, dù sao sẽ khó tránh việc gặp bất trắc, một người rõ ràng không phải phương thức điều tra đúng đắn.
Hương Dụ im lặng đi theo sau lưng Đông Phương Trà Trà, trách nhiệm của nàng là bảo vệ Trà Trà tiểu thư.
Chẳng qua là khi nàng cảnh giác bốn phía, đột nhiên cảm giác cảnh vật chung quanh biến đổi trong nháy mắt.
Thế nhưng lại cảm thấy không có bất kỳ biến hóa nào, phát hiện khác thường, nàng lập tức quay đầu nhìn về phía Đông Phương Trà Trà.
May mà Trà Trà tiểu thư vẫn còn.
An Ngữ cũng nhìn về hướng các nàng, nàng nhíu mày, ánh mắt mang theo vẻ hoảng hốt, sau cùng mở miệng nói:
“Có lẽ chúng ta đã rơi vào một loại trận pháp nào đó, người bị phân tán, xem ra người ở bên trong không hoan nghênh chúng ta lắm.”
Đông Phương Trà Trà sửng sốt, phân tán? Không có, Hương Dụ đang ở mà.
Nghi hoặc, nàng nhìn lại phía sau lưng, sau đó nàng phát hiện không thấy những người đi theo nữa.
Đội ngũ bảy người ban đầu tức thì chỉ còn lại ba người.
Hương Dụ cũng phát hiện, nàng âm thầm cảm thấy may mắn, thật may vì nàng không bị tách ra.
“Ta muốn thử vào trong, các ngươi tốt nhất nên thử ra ngoài.” An Ngữ thật tâm nhắc nhở.
Đông Phương Trà Trà do dự một lát, cuối cùng gật đầu:
“Được thôi.”
Thật ra là muốn giúp đối phương một chút, nhưng mà có thể là gây trở ngại, vẫn không nên làm phiền người khác.
An Ngữ hơi ngạc nhiên, Đông Phương tiểu thư có chút, có chút làm người ta bất ngờ.
Cuối cùng các nàng tách ra hành động, Đông Phương Trà Trà và Hương Dụ trở về, An Ngữ đi vào phía trong.
“Hương Dụ, ngươi nói xem chúng ta có cần lén lút theo sau không?" Đông Phương Trà Trà nói.
Hương Dụ thở dài một tiếng, chỉ có thể nói:
“Tiểu thư, nơi này quá nguy hiểm.”
“Được rồi.” Tuy hơi mất mát nhưng do mình yếu thôi.
Quả nhiên, nàng cần phải mạnh hơn, đến lúc đó muốn làm gì thì làm.
Không ai ngăn được nàng.
Nàng rất bội phục biểu đệ Lục Thủy, nghe nói gần đây hắn muốn làm gì thì làm, phải đi theo hắn lãnh giáo một chút tâm đắc.
Quẳng tâm tình không vui đi, Đông Phương Trà Trà bắt đầu rời khỏi nơi này.
Có điều tiến lên tiến lên, các nàng phát hiện phía trước mặt có một người đang đi tới.
Lúc này người của hai bên đều ngẩn ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người tới chính là An Ngữ.
An Ngữ: “...”
Hương Dụ: “...”
Đông Phương Trà Trà hơi mỉm cười, lần này không phải nàng tùy hứng làm loạn, là bởi vận mệnh đã như vậy.
—— ——
Lục Thủy tiếp nhận linh thạch lục phẩm do Chân Võ đưa tới, sau đó đặt vào trong trận pháp đã vẽ xong, đợi đến khi linh thạch dung nhập vào trận pháp, Lục Thủy mới tiếp tục tiến về phía trước.
Chân Võ và Chân Linh cứ đi theo như vậy, bọn họ không thể nào hiểu được, thật sự không thể nào hiểu được.
Bọn họ chứng kiến Lục Thủy đi một chút sẽ vẽ một trận pháp, trận pháp tất nhiên sẽ thả một viên linh thạch lục phẩm.
Đã thả cả một buổi chiều, trời cũng tối rồi.
Đêm khuya.
“Thiếu gia, không nghỉ ngơi sao? Khuya lắm rồi.” Chân Võ đưa linh thạch hỏi.
Lục Thủy lắc đầu:
“Không ngủ, thời gian không đợi người.”
Lục Thủy không biết mãnh thú kia sẽ tỉnh lúc nào, không biết đối phương sẽ rời đi lúc nào.
Hiện tại việc duy nhất có thể làm, chính là hoàn thiện trận pháp, sau đó giải quyết đối phương.
Chờ thêm một đêm hắn cũng không chờ.
Gia hỏa này sẽ làm hại mẹ hắn.
Trước kia còn nhỏ không hiểu chuyện, hiện tại có lẽ hắn vẫn không hiểu chuyện, nhưng khác biệt chính là, hắn không sợ phiền phức.
Sau khi Lục Thủy nhìn thấy linh thạch bị hấp thu, tiếp tục đi về phía trước.
Mỗi một vị trí đều không phải là hắn tùy tiện chọn, mà là dày công tính ra.
Chân Võ và Chân Linh không hiểu hoàn toàn, bọn họ thậm chí không biết thiếu gia là giả bộ hay là thật.
Nếu là giả bộ, thật sự có cần thiết phải như vậy không?
Nhưng nếu như là thật, rốt cuộc địch nhân ở đâu?
Đến tốt cùng thiếu gia muốn giết ai?
Bọn họ đã hỏi qua, thiếu gia không trả lời vấn đề này.
Giữa trưa ngày kế tiếp.
Lục Thủy lần nữa đã trở lại chỗ bố trí Bát Phương Trận Pháp.
Hắn đứng ở vị trí ban đầu nhìn mãnh thú trong hố lớn, lúc này mãnh thú vẫn nhắm mắt, vẫn đang ngủ say.
“Ta đã chuẩn bị xong, xem ra ngươi chưa chuẩn bị tốt, nhưng mà ngươi yên tâm, ta sẽ quang minh chính đại đánh lén ngươi, sẽ không cho ngươi cơ hội chuẩn bị.” Lục Thủy im lặng tự nói.
Lục Thủy đứng đó một lúc lâu, hắn đang điều chỉnh trạng thái của mình, nếu muốn giết thì phải chuẩn bị kỹ càng, mặc dù gấp, nhưng không thể làm ẩu.
Chân Võ và Chân Linh liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều không hiểu.
Thế nhưng một lát sau bọn họ lập tức kinh ngạc.
Bọn họ thấy Lục Thủy nâng một bàn tay lên, sau đó bên cạnh bọn họ bắt đầu xuất hiện hai cột sáng.
Bọn họ còn chưa kịp hoàn hồn, nơi xa bắt đầu liên tục xuất hiện cột sáng, chỉ trong vòng vài lần hít thở, toàn bộ bên ngoài hố to đều có cột sáng dựng thẳng.
Tiếp theo bọn họ nghe được tiếng của Lục Thủy:
“Bát Phương Sát Trận, ngưng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Theo tiếng nói Lục Thủy vừa hạ xuống, Chân Võ và Chân Linh nhìn thấy vô số cột sáng trên không trung bắt đầu phát sáng, những vệt sáng này đan xen thành trận ở phía trên hố lớn.
Chỉ trong chốc lát, một trận pháp vô cùng to lớn xuất hiện trên không trung.
Lúc này tiếng của Lục Thủy lại vang lên một lần nữa:
“Bát Phương Khốn Trận, mở.”
“Bát Phương Pháp Trận, ngay lúc này.”
Giây kế tiếp, một bộ phận ở chính giữa cột ánh sáng xuất hiện xích sắt, những xích sắt này trải rộng trong hố to.
Mà ở khoảng cách giữa các cột sáng, cũng xuất hiện vô số trận pháp.
Trong chớp nhoáng bắt đầu xuất hiện khí thế trận pháp, loại cảm giác này làm cho Chân Võ và Chân Linh hoàn toàn không cách nào rút kiếm.
Khí tức cường đại, làm bọn họ nhất thời quên suy nghĩ.
Quên mất vì sao Lục Thủy như vậy, quên đi vì sao Lục Thủy có thể mạnh như vậy.
Khí thế xuất hiện đương nhiên sẽ kinh động con mãnh thú kia, Lục Thủy không hề do dự, ngay khoảnh khắc đối phương sắp thức tỉnh, vung tay xuống:
“Giết.”
Trong nháy mắt, sát trận xuất hiện một chùm cột sáng to lớn, cột sáng này nhanh như tia chớp mà phóng vào giữa hố to.
Nổ "ầm" một tiếng, dư âm cường đại trực tiếp khuếch tán, Chân Võ và Chân Linh bừng tỉnh, bọn họ nhìn Lục Thủy có chút kinh hãi, có chút khó có thể tin.
Lúc này phía ngoài mê trận cũng chịu ảnh hưởng, dư âm cường đại quét ngang qua.
Lạc Phong nghe được tiếng nổ mạnh, lúc này hắn đang ở ven bãi đất, hắn chống cự lại dư âm, cùng lúc đó hắn thấy được:
"Là hắn? Đông Phương Hạo Nguyệt?
Hắn đang làm gì?"
Không đợi Lạc Phong suy nghĩ nhiều, một tiếng phẫn nộ to lớn truyền ra từ giữa hố lớn:
"Ai?
Là ai cả gan dám mạo phạm ta?"
Ngay lúc tiếng của nó truyền ra, khí tức đáng sợ đồng thời cũng tản ra ngoài.
Chân Võ và Chân Linh, trực tiếp bị áp chế quỳ một chân trên đất không cách nào đứng dậy, Lạc Phong cũng giống như thế, hắn hoàn toàn không hề có năng lực phản kháng.
Hắn có chút hoảng hốt, chủ nhân của âm thanh này rốt cuộc là ai?
Thế nhưng rất nhanh hắn đã nghĩ đến, Tà Thần.
Thật sự có Tà Thần, Đông Phương Hạo Nguyệt điên rồi?
Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn Lục Thủy, mà lúc hắn nhìn sang, hắn ngây ngẩn cả người.
Hắn nhìn thấy Đông Phương Hạo Nguyệt kia thế mà lại đứng vững ở nơi đó, giống như toàn bộ uy áp không hề có chút tác dụng nào đối với hắn.
Lạc Phong khó có thể tin, chính mình tu vi Tứ giai lại bị áp đến không thể đứng thẳng, mà Nhị giai Đông Phương Hạo Nguyệt làm sao có thể đứng sừng sững không ngã?
Chân Võ và Chân Linh cũng nhìn thấy, trong lòng bọn họ có vô số nghi vấn.
Rốt cuộc năng lực của thiếu gia ra sao mới có thể đứng thẳng không quỳ.
Rất nhanh bọn họ đã nghĩ đến một chuyện khác, thiếu gia muốn giết chính là vật đáng sợ kia?
Còn chưa xuất hiện đã có thể làm bọn họ mất đi chiến lực tồn tại?
Thiếu gia điên rồi sao?
Hắn muốn giết chết đối phương bằng cách nào?
--------
Dịch: MB_Boss
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro