Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Ta Sẽ Cho Lục Đ...

Vịt Ăn Táo

2024-10-09 19:00:50

Sau khi xác định không có Mộ Tuyệt, Lục Thủy liền vô lực nằm xuống.

Bịch một tiếng, trong nháy mắt khi nằm xuống, Lục Thủy cảm giác toàn thân như bị xé rách.

Á!

Đau quá.

Đông Phương Lê m cũng không hề để ý đến Lục Thủy có đau hay không, nàng tò mò nhìn về phía Lục Cổ, nói:

"Chàng nói xem đứa con này của chàng đang nghĩ cái gì?"

Lục Cổ nhìn Lục Thủy, suy tư nói:

"Có chút mất mát"

Lục Thủy: "..."

Cha, ngài ngậm máu phun người.

Không để ý đến bọn ho nữa.

"Chàng nói xem, nếu chúng ta đưa tiểu nha đầu Mộ Tuyết đến thì thằng bé sẽ thế nào?" Đông Phương Lê m hỏi.

"Rất vui vẻ?" Lục Cổ tựa như đang phối hợp với vợ mình.

Lục Thủy mở to mắt theo dõi cha mẹ hắn, hắn cảm thấy hai người này đang trêu đùa mình.

Cuối cùng Lục Thủy ngồi dậy, sau đó xuống giường đi tới cửa, hắn mở cửa ra, đứng một bên nói với Lục tộc trưởng và Lục phu nhân:

"Không tiễn."

Lục Cổ: "..."

Đông Phương Lê m: "..."

Cuối cùng Lục Thuỷ cũng không đưa tiễn được cha mẹ của hắn, dù sao hắn biết cha mẹ rất yêu thương mình.

Hôm sau.

Lục Thuỷ cảm thấy bản thân không ổn lắm, mới tới trong viện, phòng bếp đã đưa điểm tâm tới.

Sau đó Kỳ Khê lại tới:

"Thiếu gia."

Lục Thuỷ không hề động đũa, hắn nhìn điểm tâm một lượt, bình tĩnh nói:

"Chuyện gì."

"Tam trưởng lão bên kia chuyển lời tới, chừng mười ngày nữa chính là thời gian Thiên Tri Hà mở cửa, hỏi Thiếu gia đã nhập môn Thiên Vân Tung Hoành chưa." Kỳ Khê thấp giọng hỏi.

Lục Thuỷ đáp lại không chút chần chờ:

"Nhập môn."

Kỳ Khê sửng sốt, nàng có chút hoài nghi có phải mình đã nghe nhầm rồi không?

Nàng muốn hỏi lại lần nữa, nhưng cuối cùng vẫn cúi đầu lui ra ngoài.

Lục Thuỷ không để ý lắm, Thiên Vân Tung Hoành ở kiếp trước hắn đã nhập môn, căn bản không cần đọc qua.

Không cần học.

Chờ Kỳ Khê rời đi, Lục Thuỷ định ăn cái gì đó, hắn đã đói bụng rất lâu.

Nhưng vừa mới cầm đũa, hắn liền nghĩ tới vị kia bị nghẹn chết trên đường Thành Thần.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Quả nhiên, cơm phải ăn từng miếng, dù có đói cũng không thể ăn quá nhanh.

Sau đó, Lục Thuỷ uống trước ngụm canh cho trơn họng.

Trên đại điện.

"Học xong?" Tam trưởng lão nhận được báo cáo thì có chút kinh ngạc.

Nhưng rất nhanh liền thở dài:

"Thôi, theo hắn đi."

Gần đây hắn thở dài có chút nhiều.

-- --

Ngày thứ hai. Lục Thuỷ đứng ở cửa Lục gia, mẹ hắn tới giúp hắn chuẩn bị hành lý, lần này hắn không mở miệng.

Cha hắn một mực đứng bên xem, chỉ cần hắn mở miệng thì cha hắn tuyệt đối sẽ dạy dỗ hắn.

Hắn sẽ cho Lục tộc trưởng cơ hội sao?

Không thể nào.

"Nhớ kỹ, lần này đi Thiên Trì Hà mới là việc chính, việc điều tra ô nhiễm chỉ cần làm dáng một chút là được." Đông Phương Lê m nhỏ giọng dặn dò.

Chuyện điều tra rất nguy hiểm, chủ yếu là những người khác trong Lục gia không có nhiều manh mối, không tra được.

Thấy thế nào cũng không đơn giản.

Mặc dù để con trai nàng đi thăm dò chỉ là thuận tiện, nhưng nếu vận khí của con trai nàng bạo phát mà tra được, như vậy cũng không tốt.

Lục Thuỷ gật đầu:

"Được."

"Còn nữa, có thời gian thì luyện Thiên Vân Tung Hoành một chút, trở về Tam trưởng sẽ không thể nói được gì." Đông Phương Lê m lại nói.

Lục Thuỷ vẫn gật đầu.

"Đi ra ngoài thì đừng làm ẩu, có đôi khi thân phận của Lục gia lại rất nguy hiểm, phải học cách che giấu mình, hiểu không?" Đông Phương Lê m đưa tay xuống, nàng đã chỉnh xong.

"Biết." Lục Thuỷ đáp lại.

Sau đó Lục Thuỷ liền xuống núi, lần này cha mẹ hắn có vẻ không quá lo lắng.

Chủ yếu là do trước kia hắn cũng từng ra ngoài, không gây rắc rối gì.

Thực chất, ở kiếp trước hắn có ra ngoài nhiều lần, có một lần đã xảy ra chuyện.

Đó là lấy đồ vật của một ma tu, sau đó bị giáo huấn gần chết.

Cũng không biết lần này có gặp được tên ma tu kia không.

Lục Thuỷ không suy nghĩ nhiều, đi vào thị trấn Thu Vân, nơi này đã tu sửa, nhưng nguy hiểm và tai họa ngầm vẫn còn tồn tại, cho nên cha hắn vẫn cấm túc mẹ.

"Có tin tức nào không?" Lục Thuỷ hỏi.

Đi theo hắn cùng xuống núi vẫn là Chân Võ và Chân Linh.

Chân Võ sớm đã hiểu rõ, nói:

"Cụ thể thì chưa biết đầu nguồn ô nhiễm, nhưng lây truyền ô nhiễm chính là Thu Linh Điểu, mà Thu Linh Điểu chỉ có ở thảo nguyên Hoang Vu mới có."

Thu Linh Điểu, Linh Thú phi cầm, quần cư nơi đất nghèo.

"Điều tra được tới đây như thế nào không?" Lục Thuỷ hỏi.

"Cho ra được kết luận là kiếm ăn, nhưng không có chứng cứ xác thực. Thảo nguyên Hoang Vu bên kia cũng có người qua lại, tạm thời không có manh mối, không loại trừ khả năng có người muốn hại Lục gia." Chân Võ đáp.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mặc dù không loại trừ, nhưng khả năng này rất thấp.

Bởi vì chuyện này không ảnh hưởng gì đến Lục gia, ngoại trừ mẹ hắn tương đối đặc thù, còn những người khác căn bản không bị sao, có bị thì chẳng mấy chốc sẽ tốt.

Nếu như nhằm vào Lục gia, tuyệt đối không phải chút ô nhiễm như thế, nó giống như một bênh nhẹ, không có chút ý nghĩa gì cả.

Đây cũng là lý do khiến Lục gia không để ý lắm.

Chuyện trùng hợp, không cần thiết trả giá lớn để theo đuổi đến đầu nguồn.

Mà để hắn đi điều tra, chính là trả giá không thể nhỏ hơn.

Mặc dù không điều tra ra cũng không quan trọng, nhưng hắn vẫn cố ý muốn biết rõ, việc này có nguy hại đến mẫu thân hắn, hắn cần hiểu rõ.

Nhỡ có chuyện tương tự, sẽ rất nguy hiểm.

Mặc dù mẹ hắn rất dông dài, còn không đáng tin cậy, hai vợ chồng cùng một chỗ trêu hắn, nhưng đây chính là mẹ ruột của hắn.

Đương nhiên, lần sau mà có nấu cơm thì đừng gọi hắn, vậy thì càng tốt hơn.

"Đúng rồi, các ngươi nhìn thấy vật này chưa?" Nói Lục Thuỷ ném thứ gì đó cho Chân Võ.

Chân Võ và Chân Linh hơi kinh ngạc, còn có thứ thiếu gia "Không biết"?

Sau đó, Chân Võ và Chân Linh nhìn xuống, là một khối ngọc hình tròn, lớn nhỏ tựa như một cái bánh quy hình tròn, ừm, là loại bánh quy tương đối lớn.

Nhưng không lớn hơn một bàn tay.

Phía trên có rất nhiều đồ án phức tạp.

Nhưng không nhìn ra quy luật gì cả.

Chân Võ và Chân Linh liếc mắt một cái, Chân Linh lắc đầu.

Sau đó Chân Võ mở miệng nói:

"Chưa thấy qua, hẳn là một loại pháp bảo."

Lục Thuỷ cất miếng ngọc, hắn cũng biết đó là pháp bảo, nhưng là một pháp bảo không có tác dụng gì, nhiều lắm là lúc phòng ngự có thể lấy ra dùng, hơn nữa còn rất khó dùng.

Còn một số công năng khác, nhưng hắn hoàn toàn không biết hướng dùng.

Đây không phải pháp bảo như bình thường, bằng không hắn đã nhận ra.

Về phần thứ này ở đâu ra, là người thị nữ kia lấy giúp hắn pháp bảo trữ vật đã tự có ở bên trong.

Cũng không biết là ai bỏ vào.

Lúc sau Lục Thuỷ không nghĩ nhiều nữa, bọn hắn đã tiến đến thảo nguyên Hoang Vu.

—— ——

Phía sau núi của Lục gia.

Nhị trưởng lão đi trên đường nhỏ, nàng xuyên qua một cánh rừng trúc, đi vào một hồ nước, trong hồ có cái đình nhỏ, bên trong không có ai.

Nhị trưởng lão mặc một áo khoác màu trắng, tay của nàng đặt ở trong túi áo khoác.

Gió thổi nhè nhẹ, Nhị trưởng buộc tóc lại.

Thừa dịp gió vẫn còn, Nhị trưởng lão mở miệng nói:

"Bên ngoài truyền đến tin tức, Ẩn Thiên tông xuất hiện một vị Thiếu tông chủ."

-----

Dịch: MBMH Translate

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Số ký tự: 0