Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Truyền Thuyết V...

Vịt Ăn Táo

2024-10-09 19:00:50

Nhìn theo hướng Lục Thủy rời đi, Đông Phương Trà Trà không ngăn cản nữa, dù sao cũng tiết kiệm được một khoản tiền.

Nhưng cứ có cảm giác cái người Đông Phương Hạo Nguyệt này hơi kỳ quái.

y, nàng còn quên hỏi đối phương có phải là người trong Đông Phương gia hay không nữa.

"Người gì mà kỳ quặc.” Sau đó Đông Phương Trà Trà nói với Hương Dụ.

"Cũng lâu rồi không gặp biểu đệ, Hương Dụ, chốc nữa chúng ta tới Lục gia thăm biểu đệ Lục Thủy đi."

"Tiểu thư, chúng ta còn phải đi Thiên Trì Hà nữa mà." Hương Dụ nói.

Nhưng nàng vẫn cảnh giác đám người Lục Thủy.

Cái tên Đông Phương Hạo Nguyệt này nàng chưa từng nghe qua, rất có khả năng không phải là người của Đông Phương gia.

Nhất là hai vị cường giả Minh Thần đi theo bên người.

Các Thiếu gia và Tiểu thư trong Đông Phương gia vốn không có người như vậy bảo hộ.

"Hay là trước đó chúng ta kiếm lại ít tiền đi, chắc sẽ không gặp lại cái gã Lưu Hỏa kia nữa, tiền tiêu vặt của ta cũng bị mất hết rồi." Đông Phương Trà Trà có chút tức giận nói.

Mặc dù Lục Thủy đã trên đường rời khỏi, nhưng việc Đông Phương Tra Tra nói muốn đến nhà thì hắn vẫn có thể nghe được.

"Các ngươi có mang quần áo dạ hành không?" Rời xa khỏi phạm vi thị lực của Đông Phương Tra Tra, Lục Thủy mới lên tiếng hỏi Chân Võ Chân Linh.

Dù Chân Võ Chân Linh cảm thấy chuyện ban nãy rất buồn cười, nhưng vẫn đang cố gắng kìm nén.

Thế nhưng việc Lục Thủy muốn quần áo dạ hành lại khiến bọn họ không lường tới được.

"Thiếu gia cần quần áo dạ hành sao? Bây giờ chúng ta không có." Chân Võ trả lời.

Lục Thủy đi lên phía trước, nói:

"Có rảnh thì chuẩn bị một chút đi."

Mặc dù không biết dùng để làm gì, Chân Võ vẫn gật đầu đáp ứng:

"Vâng."

Sau đó Lục Thủy không tiếp tục suy nghĩ chuyện này nữa, hiện tại có "Lưu Hỏa" phải giết, lại còn phải tìm ra nguồn gây ô nhiễm, vì thế bây giờ hắn vẫn tương đối bận bịu.

Đi lên một sườn núi nhỏ, Lục Thủy thấy xung quanh đều là cây cối, trước mặt còn một ngọn núi không thấp.

Hắn không có cách nào nhìn được toàn cảnh của thảo nguyên Hoang Vu này.

Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Chân Võ:

"Có bản đồ không?"

"Có, ở chỗ của ta." Người đáp lại là Chân Linh.

Vật quan trọng như bản đồ, tại sao lại không lấy ra sớm? Bởi vì ta không hỏi đến sao? Lục Thủy cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhưng vẫn nhận lấy tấm bản đồ Chân Linh đưa tới.

Bản đồ khắc trên mặt một miếng da, nhìn rất mới, hẳn là bản mới làm gần đây nhất.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Đây là bản đồ được vẽ từ ba ngày trước, sẽ không có gì sai sót đâu." Chân Linh giải thích.

Lục Thủy gật đầu, lúc này bản đồ đã bị hắn mở ra.

Sau khi mở bản đồ ra, hắn mới phát hiện, thảo nguyên Hoang Vu lại giống như một hòn đảo hình tròn.

Lục Thủy cẩn thận kiểm tra một lúc, phát hiện thảo nguyên Hoang Vu có hệ thống đồi núi rất mạch lạc, rừng cây phân bố vô cùng có quy tắc, không hề giống dáng vẻ của nơi hoang dã.

Mà ở giữa bãi đất càng kỳ quái hơn. Nơi đó là một cái hố to, giống như bị thiên thạch rơi xuống tạo thành vậy, nhưng lại vô cùng khác thường bởi có quy tắc rất mạch lạc, vô cùng rõ ràng.

Lục Thủy nhìn bản đồ rồi suy nghĩ, sau đó lập tức nhíu mày:

"Nhìn như trận pháp vậy, nhưng lại không có chút dấu hiệu nào của trận pháp.”

Lục Thủy trầm mặc một lát, hắn cảm thấy mạch suy nghĩ của mình có khả năng không đúng lắm.

Sau đó hắn dời mắt đến bên ngoài hòn đảo, bên ngoài hòn đảo chỉ là biển.

Nếu như hòn đảo chỉ là một phần của trận pháp thì sao?

Sau đó Lục Thủy bắt đầu không ngừng trải dài hòn đảo, từ đầu đến cuối hắn đều cảm thấy đây là một trận pháp. Nếu nhìn qua không phải là trận pháp, vậy thì bổ sung cho nó, để nó nhìn qua là trận pháp.

Nhưng chỉ trong chốc lát, Lục Thủy khép bản đồ lại.

Thôi diễn ra rồi, đơn giản chính là đại trận phong ấn.

Hắn thôi diễn ra ba mươi sáu trận pháp, trong đó ba mươi ba cái đều là phong ấn trận.

Như vậy cũng tốt hơn so với việc ghép hình, bổ sung đầy đủ.

Lục Thủy nhìn bản đồ bổ sung đủ ba mươi sáu hình ảnh.

Nhưng lại thấy có chút không đúng, nếu như là đại trận, hắn đến đây lâu như vậy lâu không có lý nào lại không cảm giác được.

Để chứng minh suy đoán của mình, Lục Thủy ngồi xổm xuống, hắn nắm tay đặt lên trên đất.

Thiên địa chi lực bị điều động, hắn bắt đầu xem xét thử lòng đất của hòn đảo này.

Chân Võ Chân Linh đứng ở phía sau không hề động đậy, hiện tại thiếu gia muốn làm cái gì bọn hắn cũng phải cảnh giác bốn phía, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn.

Cái tên "Lưu Hỏa" kia mới nãy còn sống tốt lắm.

Rất nhanh Lục Thủy đã đứng lên, hắn mở miệng hỏi:

"Có điều tra lai lịch của thảo nguyên Hoang Vu này không?"

Chân Võ nghe vậy lập tức nói:

"Có điều tra, nhưng không có vấn đề gì, hoặc là nói không có gì đặc biệt để ghi chép lại."

"Trong sách thì sao?" Lục Thủy hỏi.

Tra tìm lai lịch cần phải có sách vở ghi chép, Lục gia cũng không phải vạn năng, không phải tài liệu gì đều có.

Về phần hòn đảo này, hắn xác định đúng là đại trận phong ấn, nhưng đại trận đã sớm bị hao mòn hầu như không còn nữa.

Nói cách khác, đồ vật bị phong ấn nếu là vật sống, thì nó hoặc là đã chết rồi, hoặc là đã tự do.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Còn nếu là tử vật, như vậy khả năng cao là vẫn còn nằm lại trong phong ấn.

Cho nên Lục Thủy đến nghe ngóng cho rõ ràng, cái đảo này có gì không giống với ghi chép.

"Tạm thời chỉ có sách của Lục gia, nhưng đã mở rộng ra bên ngoài rồi, nhưng tốc độ có chút chậm." Chân Võ nói.

Căn bản không có được đáp án, Lục Thủy thở dài.

Ở kiếp trước chắc chắn không đạt được tin tức gì đáng giá, từ đó không được coi trọng, cuối cùng không thể giải quyết được gì.

Lục Thủy dự định tới trung tâm nhìn xem, nhưng vừa mới cất bước thì đột nhiên cảm giác phía sau có người đang đi về phía bên này.

Hắn quay đầu nhìn thoáng qua, là một người trẻ tuổi ngự kiếm bay tới.

Tu vi 4.5, cao hơn Chân Võ hai tiểu cảnh giới, Chân Võ Chân Linh cùng ra tay thì tỷ lệ nhất định chia đều năm năm, nếu tăng thêm hắn thì có thể đánh bại được.

Đối phương cũng không phải mai phục, quần áo cũng không có ký hiệu của các đại môn phái, là một độc hành hiệp, nếu động thủ thì cũng có thể giết rất thong dong.

Phân tích đại khái xong, Lục Thủy cũng không để ý tới nữa.

Ngược lại, Chân Võ Chân Linh ở bên cạnh cảnh giác, bởi người đó đang phi thẳng đến chỗ này.

Rất nhanh đối phương đã dừng ở một chỗ cao, cách bọn hắn không xa, mở miệng nói:

"Mấy vị đạo hữu, muốn hỏi tìm người với các vị một chút. Nghe nói dạo gần đây có Ẩn Thiên tông Lưu Hỏa xuất hiện, không biết mấy vị có thấy hay không?"

Nói rồi hắn điềm nhiên nhảy xuống mặt đất.

Ba người này do người yếu nhất đứng giữa cầm đầu, thân thế kẻ này chắc chắn không hề đơn giản, những người như thế rất khó chịu khi có người ở trên cao nhìn xuống nói chuyện với bọn hắn.

Mặc dù tu vi của ta cao hơn chút đỉnh, nhưng để cho tiện làm việc thì cũng có thể hạ thấp tư thái xuống một chút.

Ba người này là những người có tu vi cao nhất ta thấy ở quanh đây, phải cố gắng hợp tác cùng, không hợp tác được thì cũng nhất định không thể trở mặt, như vậy thì bọn hắn cần thứ gì?

Không, phải nói người tới nơi này bình thường đều vì một chuyện.

Nhảy xuống đất xong, Lạc Phong nhìn Lục Thủy, nói:

"Tại hạ là Lạc Phong, nếu như đạo hữu có tin tức của Lưu Hỏa, tại hạ có thể dùng tình báo của thảo nguyên Hoang Vu để trao đổi. Là một chút tình báo hiếm gặp, có phần ly kỳ."

Đúng vậy, bình thường những người tới nơi này cũng đều là vì sự dị thường gần đây của thảo nguyên Hoang Vu.

Như vậy tình báo của hắn chắc hẳn sẽ có tác dụng.

Lục Thủy nhìn Lạc Phong, mặc dù đối phương đến tìm Lưu Hỏa, nhưng tám phần là không phải hắn.

Không cần để ý tới, mà đối phương lại có tình báo của thảo nguyên Hoang Vu, đúng là thu hoạch ngoài ý muốn.

"Tại hạ là Đông Phương Hạo Nguyệt, về phần Lưu Hỏa ngươi nói tới, trước đó chúng ta đã từng gặp mặt một lần, tu vi của đối phương là tam giai đỉnh phong, là một trùng tu. Không biết hắn đã đi về hướng nào rồi." Lục Thủy nói.

Nếu hắn mà biết hướng nào, tên Lưu Hỏa kia đã sớm chết.

------

Dịch: MB_Boss

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh

Số ký tự: 0