Dạo Một Vòng, Rồi Về Lại Bên Anh
Hứa Gia
Thy Uyển
2024-07-11 01:49:27
Hôm sau, Hứa Hoàng Ly thức dậy từ sớm, ngày hôm nay cô không phải đi làm sau khi dùng bữa sáng cùng gia đình chồng thì cả sáng đều ở trong phòng sắp xếp đồ đạc chuẩn bị về nhà mẹ đẻ.
11.AM
Dinh thị Hứa Gia, một chiếc Mercedes-Maybach Exelero đỗ lại giữa sảnh chính, Hứa Hoàng Ly mở cửa bước khỏi xe. Đám người làm hướng cô kính cẩn cúi đầu, toán vệ sĩ theo thay nhau lấy đồ từ cốp xe xuống đem vào nhà. Từ bên trong dinh thự, một bà quản gia tuổi đầu năm, vội vàng chạy tới trước Hoàng Ly niềm nở.
- Đại Tiểu Thư, cô cuối cùng cũng chịu về rồi.
- Thím Đào, nửa năm không gặp, thím vẫn khoẻ đấy chứ?
Hoàng Ly tươi cười vỗ vai người phụ nữ trước mặt quan tâm hỏi.
- Tôi vẫn khoẻ, còn tiểu thư thì sao?
- Cháu tốt lắm, có ai ở nhà không thím?
- Có Phu Nhân, vợ chồng Đại Thiếu Gia và Tứ Tiểu Thư đang dùng bữa. Biết hôm nay Tiểu Thư về thăm nhà Phu Nhân đã đặc biệt cho thu xếp lại phòng của người, Đại Tiểu Thư mau vào trong đi.
Hứa Hoàng Ly gật đầu theo bước bà Đào tiến đến phòng ăn. Vừa bước vào hiện diện trước mắt cô là những bóng dáng vô cùng quen thuộc. Hoàng Ly cảm xúc hỗn độn cố gắng chấn an, cô hướng người đang ngồi ở vị trí chủ trì lễ phép cất tiếng.
- Thưa mẹ, con mới về.
Người phụ nữ chạc năm mươi ba tuổi đang vui vẻ đút thức ăn cho cậu bé ngồi bên cạnh. Nghe thấy chất giọng quen thuộc bà quay đầu khoé môi nâng cao tạo thành hình vòng cung tuyệt mĩ.
- Tiểu Ly về rồi đấy à, mau ngồi xuống đi.
Đó là Phạm Nguyên Lâm Hồng vợ của Hứa Nhị Gia được coi là Nhị Gia Phu Nhân, một người phụ nữ mà giới thượng lưu gọi là “quốc sắc”. Tuy hiện tại bà đã đi qua hơn nửa đời người nhưng vẫn mang một nét đẹp đặc biệt, vừa truyền thống vừa hiện đại người ngoài nhìn vào nếu không biết có khi lại chỉ nghĩ bà mới chỉ vừa chạm tuổi ba mươi không biết chừng.
- Bác cả…bác cả, Tử Ngạn nhớ bác, bác về có mang quà cho Tử Ngạn không?
Cậu bé ngồi bên cạnh Phu Nhân khoảng hơn ba tuổi, cậu có khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt long lanh cùng nụ cười vô cùng rạng rở. Mọi người gọi cậu là Đại Thiếu Chủ - Hứa Tử Ngạn, con trai của Nhị Gia Đại Thiếu Gia - Hứa Tử Mặc và Châu Đại Tiểu Thư - Châu Gia Hân. Tử Ngạn tay cầm miếng đùi gà đẫm sốt, miệng vừa nhai vừa nhõng nhẽo với Hoàng Ly.
Hứa Hoàng Ly với đứa cháu trai này hết mực yêu thương, đưa tay nhéo nhẹ bên má bánh bao, cô chiều chuộng đáp lại.
- Tất nhiên là có quà rồi. Lát nữa ăn xong Tử Ngạn lên phòng bác lấy nhé.
- Dạ, bác cả tuyệt nhất.
Châu Gia Hân hai mươi tám tuổi là đoá hoa đầu nở rộ nơi Châu Gia xa hoa, như một bản hoàn mỹ từ người mẹ Phan Ngọc Gia Ly của mình, cô mang vẻ ngoài thanh cao, yêu kiều hệt như một nhánh bạch hồng không nhiễm bụi trần. Không chỉ vậy, bên trong Gia Hân là tính cách của một người phụ nữ tiêu chuẩn dịu dàng, thanh lịch, đoan trang, hiểu chuyện, là đứa con gái mà Châu Minh Quyền vô cùng tự hào. Bốn năm trước, sau khi Châu Minh Nguyệt sang Anh, Châu Gia Chủ dùng quyền lực của mình ép Châu Gia Hân thay thế Minh Nguyệt kết hôn cùng vị hôn phu của em gái. Thời điểm đó, Gia Hân cảm thật thật hoang đường nhưng trước sức ép từ cha mình cô không dám phản kháng đành ngậm đắng nuốt cay chịu lời đàm tiếu cùng Hứa Tử Mặc kết thành vợ chồng. Gia Hân rút một tờ khăn giấy lau miệng cho con trai không quên nhắc nhở.
- Được rồi Tử Ngạn, tập trung ăn đi con.
Hứa Thuỵ Linh chậm rãi thưởng thức những món sợ hào hải vị trên bàn, tới khi trông thấy bóng dáng người chị cả của mình trở về mới ngẩng đầu xem qua đôi chút. Trông thấy khá rõ rệt trên vành mắt chị gái, cô không kìm được mà lên tiếng hỏi.
- Chị dạo này mất ngủ à?
- Chị không sao, chỉ là dạo này có hơi khó ngủ một chút.
- Con đó, đừng chỉ mãi mải mê công việc, đã bảy năm rồi vẫn chưa có động tĩnh gì sao?
Lâm Hồng đút cơm cho Tử Ngạn, lại không khỏi lo mắng trách Hứa Hoàng Ly. Cô con gái này của bà là một đứa cá tính, độc lập, tự tin, thông minh, mạnh mẽ đều là những tính từ người ta dùng để ca ngợi về vị Nhị Gia Đại Tiểu Thư này. Nhưng chỉ có người làm mẹ như Lâm Hồng biết sâu trong lớp vỏ bọc ấy con gái bà đã phải chịu đựng những gì. Năm đó, sau khi gả về Châu Gia năm tháng, Hoàng Ly cấn bầu khỏi phải nói cũng biết hai bên gia đình vui sướng và mong chờ đến thế nào. Vậy mà, số trời bất công vào một đêm mưa lớn con gái bà sảy chân mất đi đứa con trai đầu lòng. Thấm thoát, bảy năm trôi qua có lẽ vì di chứng năm xưa mà mãi về sau Hứa Hoàng Ly vẫn chưa thể có con thêm lần nữa. Đây là mối lo của Châu Gia cùng Hứa Gia nói chung, cũng là điều Phạm Nguyên Lâm Hồng lo lắng. Bởi lẽ giới thượng lưu vô cùng trọng người nối dõi, lại chưa nói Châu Gia vốn khắt khe bà sợ con gái mình ở nhà chồng sẽ chịu thiệt thòi.
11.AM
Dinh thị Hứa Gia, một chiếc Mercedes-Maybach Exelero đỗ lại giữa sảnh chính, Hứa Hoàng Ly mở cửa bước khỏi xe. Đám người làm hướng cô kính cẩn cúi đầu, toán vệ sĩ theo thay nhau lấy đồ từ cốp xe xuống đem vào nhà. Từ bên trong dinh thự, một bà quản gia tuổi đầu năm, vội vàng chạy tới trước Hoàng Ly niềm nở.
- Đại Tiểu Thư, cô cuối cùng cũng chịu về rồi.
- Thím Đào, nửa năm không gặp, thím vẫn khoẻ đấy chứ?
Hoàng Ly tươi cười vỗ vai người phụ nữ trước mặt quan tâm hỏi.
- Tôi vẫn khoẻ, còn tiểu thư thì sao?
- Cháu tốt lắm, có ai ở nhà không thím?
- Có Phu Nhân, vợ chồng Đại Thiếu Gia và Tứ Tiểu Thư đang dùng bữa. Biết hôm nay Tiểu Thư về thăm nhà Phu Nhân đã đặc biệt cho thu xếp lại phòng của người, Đại Tiểu Thư mau vào trong đi.
Hứa Hoàng Ly gật đầu theo bước bà Đào tiến đến phòng ăn. Vừa bước vào hiện diện trước mắt cô là những bóng dáng vô cùng quen thuộc. Hoàng Ly cảm xúc hỗn độn cố gắng chấn an, cô hướng người đang ngồi ở vị trí chủ trì lễ phép cất tiếng.
- Thưa mẹ, con mới về.
Người phụ nữ chạc năm mươi ba tuổi đang vui vẻ đút thức ăn cho cậu bé ngồi bên cạnh. Nghe thấy chất giọng quen thuộc bà quay đầu khoé môi nâng cao tạo thành hình vòng cung tuyệt mĩ.
- Tiểu Ly về rồi đấy à, mau ngồi xuống đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đó là Phạm Nguyên Lâm Hồng vợ của Hứa Nhị Gia được coi là Nhị Gia Phu Nhân, một người phụ nữ mà giới thượng lưu gọi là “quốc sắc”. Tuy hiện tại bà đã đi qua hơn nửa đời người nhưng vẫn mang một nét đẹp đặc biệt, vừa truyền thống vừa hiện đại người ngoài nhìn vào nếu không biết có khi lại chỉ nghĩ bà mới chỉ vừa chạm tuổi ba mươi không biết chừng.
- Bác cả…bác cả, Tử Ngạn nhớ bác, bác về có mang quà cho Tử Ngạn không?
Cậu bé ngồi bên cạnh Phu Nhân khoảng hơn ba tuổi, cậu có khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt long lanh cùng nụ cười vô cùng rạng rở. Mọi người gọi cậu là Đại Thiếu Chủ - Hứa Tử Ngạn, con trai của Nhị Gia Đại Thiếu Gia - Hứa Tử Mặc và Châu Đại Tiểu Thư - Châu Gia Hân. Tử Ngạn tay cầm miếng đùi gà đẫm sốt, miệng vừa nhai vừa nhõng nhẽo với Hoàng Ly.
Hứa Hoàng Ly với đứa cháu trai này hết mực yêu thương, đưa tay nhéo nhẹ bên má bánh bao, cô chiều chuộng đáp lại.
- Tất nhiên là có quà rồi. Lát nữa ăn xong Tử Ngạn lên phòng bác lấy nhé.
- Dạ, bác cả tuyệt nhất.
Châu Gia Hân hai mươi tám tuổi là đoá hoa đầu nở rộ nơi Châu Gia xa hoa, như một bản hoàn mỹ từ người mẹ Phan Ngọc Gia Ly của mình, cô mang vẻ ngoài thanh cao, yêu kiều hệt như một nhánh bạch hồng không nhiễm bụi trần. Không chỉ vậy, bên trong Gia Hân là tính cách của một người phụ nữ tiêu chuẩn dịu dàng, thanh lịch, đoan trang, hiểu chuyện, là đứa con gái mà Châu Minh Quyền vô cùng tự hào. Bốn năm trước, sau khi Châu Minh Nguyệt sang Anh, Châu Gia Chủ dùng quyền lực của mình ép Châu Gia Hân thay thế Minh Nguyệt kết hôn cùng vị hôn phu của em gái. Thời điểm đó, Gia Hân cảm thật thật hoang đường nhưng trước sức ép từ cha mình cô không dám phản kháng đành ngậm đắng nuốt cay chịu lời đàm tiếu cùng Hứa Tử Mặc kết thành vợ chồng. Gia Hân rút một tờ khăn giấy lau miệng cho con trai không quên nhắc nhở.
- Được rồi Tử Ngạn, tập trung ăn đi con.
Hứa Thuỵ Linh chậm rãi thưởng thức những món sợ hào hải vị trên bàn, tới khi trông thấy bóng dáng người chị cả của mình trở về mới ngẩng đầu xem qua đôi chút. Trông thấy khá rõ rệt trên vành mắt chị gái, cô không kìm được mà lên tiếng hỏi.
- Chị dạo này mất ngủ à?
- Chị không sao, chỉ là dạo này có hơi khó ngủ một chút.
- Con đó, đừng chỉ mãi mải mê công việc, đã bảy năm rồi vẫn chưa có động tĩnh gì sao?
Lâm Hồng đút cơm cho Tử Ngạn, lại không khỏi lo mắng trách Hứa Hoàng Ly. Cô con gái này của bà là một đứa cá tính, độc lập, tự tin, thông minh, mạnh mẽ đều là những tính từ người ta dùng để ca ngợi về vị Nhị Gia Đại Tiểu Thư này. Nhưng chỉ có người làm mẹ như Lâm Hồng biết sâu trong lớp vỏ bọc ấy con gái bà đã phải chịu đựng những gì. Năm đó, sau khi gả về Châu Gia năm tháng, Hoàng Ly cấn bầu khỏi phải nói cũng biết hai bên gia đình vui sướng và mong chờ đến thế nào. Vậy mà, số trời bất công vào một đêm mưa lớn con gái bà sảy chân mất đi đứa con trai đầu lòng. Thấm thoát, bảy năm trôi qua có lẽ vì di chứng năm xưa mà mãi về sau Hứa Hoàng Ly vẫn chưa thể có con thêm lần nữa. Đây là mối lo của Châu Gia cùng Hứa Gia nói chung, cũng là điều Phạm Nguyên Lâm Hồng lo lắng. Bởi lẽ giới thượng lưu vô cùng trọng người nối dõi, lại chưa nói Châu Gia vốn khắt khe bà sợ con gái mình ở nhà chồng sẽ chịu thiệt thòi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro