Đạo Quan Đóng Cửa! Tiểu Đạo Sĩ Bị Ép Xuống Núi
Anh Trai Cô Tên...
Duyệt Duyệt Ái Thu Thu
2024-09-26 03:11:31
Tuy nhiên hồi anh xuống núi, Huyền Nhất đạo trưởng từng nói với anh rằng ông nội của anh là người trường thọ, chắc chắn sẽ có người giúp ông cụ vượt qua kiếp nạn này, anh không cần phải tìm ông ấy.
Không biết người mà Huyền Nhất đạo trưởng nhắc đến khi nào mới xuất hiện? Cũng không biết rốt cuộc người nọ sẽ là ai?
…
Buổi sáng, trước khi rời đồn công an, Giản Hề nhớ lại sư phụ từng dặn dò mình, nếu xuống núi gặp chuyện gì thì cứ đi tìm cảnh sát!
Thế là cô nhanh trí nhờ chú cảnh sát tra giúp mình toàn bộ thành phố B có bao nhiêu người tên là Hạ Khanh Trần.
“Anh trai cô tên là Hạ Khanh Trần à?” Một cảnh sát trẻ trực ban ngẩng đầu nhìn Giản Hề, chẳng lẽ là Hạ Khanh Trần mà anh ấy biết?
Giản Hề gật đầu: “Đúng vậy, anh ấy tên là Hạ Khanh Trần, năm nay 22 tuổi.”
Cảnh sát trẻ quan sát quần áo trên người cô, lập tức phủ định suy nghĩ trong đầu mình. Nhà họ Hạ là hào môn trong hào môn, hơn nữa Hạ Khanh Trần chỉ có một người chị gái, lấy đâu ra em gái!
“Cô có thông tin nào khác không?” Cảnh sát trẻ hỏi.
Giản Hề mím môi lắc đầu, cô không biết những thứ khác!
Thực ra Giản Hề cũng rất buồn bực. Cô đã chung sống với anh trai mười mấy năm, thế mà vẫn không biết nhà anh trai ở đâu, thậm chí chưa từng tìm hiểu trong nhà anh trai có những ai, chỉ biết anh ấy có ông nội, hằng năm đều sẽ đến đạo quan ngụ lại nửa tháng.
Nghĩ đến đây, Giản Hề thầm khinh bỉ bản thân một phen. Cô làm em gái kiểu gì vậy? Chỉ biết nghịch ngợm gây sự chứ hoàn toàn không quan tâm anh trai của mình. Đồng thời cô cũng âm thầm quyết định, chờ đến khi tìm được anh ấy nhất định phải quan tâm anh ấy từng li từng tí, tuyệt đối không bỏ lỡ bất cứ thông tin gì liên quan đến anh trai!
Cảnh sát trẻ thấy Giản Hề chỉ đeo một chiếc ba lô đựng quần áo, ăn mặc cũng giản dị, bèn điều tra giúp cô: “Em gái, người tên là Hạ Khanh Trần, tầm tuổi 22 ở thành phố B này có tổng cộng 3 người, trong đó có hai người còn đang học đại học, người cuối cùng…”
Hai người đang học đại học đương nhiên không thể nào là anh trai của cô, bởi vì anh trai cô sống trong đạo quan từ nhỏ, có giáo viên dạy kèm riêng, đến khi xuống núi anh ấy đã hoàn thành chương trình đại học từ lâu. Cô còn từng hỏi anh ấy sau này có cần lên đại học không, anh trai bảo rằng không cần, anh ấy đã nhận được tất cả các loại bằng tốt nghiệp rồi.
Hồi đó cô còn tò mò, anh ấy không bước chân ra khỏi đạo quan thì sao có thể nhận được nhiều bằng như vậy? Sau này cô mới hay, thì ra anh trai mình tham gia kỳ thi online.
Chờ mãi mà không thấy cảnh sát trẻ nói tiếp, Giản Hề nghiêng đầu, hỏi: “Người cuối cùng thì sao?”
Cảnh sát trẻ nhìn cô, chần chờ mấy giây mới nói tiếp: “Người cuối cùng chắc không phải là anh trai cô đâu. Anh ấy là Tổng giám đốc của Tập đoàn Hạ thị, anh ấy chỉ có một người chị chứ không có em gái.”
Giản Hề hỏi: “Tôi có thể xem ảnh chụp của ba người bọn họ không?”
Cảnh sát trẻ gật đầu, quay màn hình laptop về phía Giản Hề. Anh ấy cho rằng Hạ Khanh Trần không có khả năng là anh trai của cô nên không đặt ảnh của Hạ Khanh Trần ngay đằng trước.
“Người này không phải là anh trai tôi.” Giản Hề lắc đầu: “Người này cũng không phải.”
Tấm ảnh cuối cùng, thấy gương mặt quen thuộc, Giản Hề vui sướng đến nỗi nhảy cẫng trên ghế, chỉ vào ảnh của Hạ Khanh Trần trên màn hình máy tính: “Đây! Đây! Đây chính là anh trai tôi, anh trai tôi là anh ấy!”
Không biết người mà Huyền Nhất đạo trưởng nhắc đến khi nào mới xuất hiện? Cũng không biết rốt cuộc người nọ sẽ là ai?
…
Buổi sáng, trước khi rời đồn công an, Giản Hề nhớ lại sư phụ từng dặn dò mình, nếu xuống núi gặp chuyện gì thì cứ đi tìm cảnh sát!
Thế là cô nhanh trí nhờ chú cảnh sát tra giúp mình toàn bộ thành phố B có bao nhiêu người tên là Hạ Khanh Trần.
“Anh trai cô tên là Hạ Khanh Trần à?” Một cảnh sát trẻ trực ban ngẩng đầu nhìn Giản Hề, chẳng lẽ là Hạ Khanh Trần mà anh ấy biết?
Giản Hề gật đầu: “Đúng vậy, anh ấy tên là Hạ Khanh Trần, năm nay 22 tuổi.”
Cảnh sát trẻ quan sát quần áo trên người cô, lập tức phủ định suy nghĩ trong đầu mình. Nhà họ Hạ là hào môn trong hào môn, hơn nữa Hạ Khanh Trần chỉ có một người chị gái, lấy đâu ra em gái!
“Cô có thông tin nào khác không?” Cảnh sát trẻ hỏi.
Giản Hề mím môi lắc đầu, cô không biết những thứ khác!
Thực ra Giản Hề cũng rất buồn bực. Cô đã chung sống với anh trai mười mấy năm, thế mà vẫn không biết nhà anh trai ở đâu, thậm chí chưa từng tìm hiểu trong nhà anh trai có những ai, chỉ biết anh ấy có ông nội, hằng năm đều sẽ đến đạo quan ngụ lại nửa tháng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ đến đây, Giản Hề thầm khinh bỉ bản thân một phen. Cô làm em gái kiểu gì vậy? Chỉ biết nghịch ngợm gây sự chứ hoàn toàn không quan tâm anh trai của mình. Đồng thời cô cũng âm thầm quyết định, chờ đến khi tìm được anh ấy nhất định phải quan tâm anh ấy từng li từng tí, tuyệt đối không bỏ lỡ bất cứ thông tin gì liên quan đến anh trai!
Cảnh sát trẻ thấy Giản Hề chỉ đeo một chiếc ba lô đựng quần áo, ăn mặc cũng giản dị, bèn điều tra giúp cô: “Em gái, người tên là Hạ Khanh Trần, tầm tuổi 22 ở thành phố B này có tổng cộng 3 người, trong đó có hai người còn đang học đại học, người cuối cùng…”
Hai người đang học đại học đương nhiên không thể nào là anh trai của cô, bởi vì anh trai cô sống trong đạo quan từ nhỏ, có giáo viên dạy kèm riêng, đến khi xuống núi anh ấy đã hoàn thành chương trình đại học từ lâu. Cô còn từng hỏi anh ấy sau này có cần lên đại học không, anh trai bảo rằng không cần, anh ấy đã nhận được tất cả các loại bằng tốt nghiệp rồi.
Hồi đó cô còn tò mò, anh ấy không bước chân ra khỏi đạo quan thì sao có thể nhận được nhiều bằng như vậy? Sau này cô mới hay, thì ra anh trai mình tham gia kỳ thi online.
Chờ mãi mà không thấy cảnh sát trẻ nói tiếp, Giản Hề nghiêng đầu, hỏi: “Người cuối cùng thì sao?”
Cảnh sát trẻ nhìn cô, chần chờ mấy giây mới nói tiếp: “Người cuối cùng chắc không phải là anh trai cô đâu. Anh ấy là Tổng giám đốc của Tập đoàn Hạ thị, anh ấy chỉ có một người chị chứ không có em gái.”
Giản Hề hỏi: “Tôi có thể xem ảnh chụp của ba người bọn họ không?”
Cảnh sát trẻ gật đầu, quay màn hình laptop về phía Giản Hề. Anh ấy cho rằng Hạ Khanh Trần không có khả năng là anh trai của cô nên không đặt ảnh của Hạ Khanh Trần ngay đằng trước.
“Người này không phải là anh trai tôi.” Giản Hề lắc đầu: “Người này cũng không phải.”
Tấm ảnh cuối cùng, thấy gương mặt quen thuộc, Giản Hề vui sướng đến nỗi nhảy cẫng trên ghế, chỉ vào ảnh của Hạ Khanh Trần trên màn hình máy tính: “Đây! Đây! Đây chính là anh trai tôi, anh trai tôi là anh ấy!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro