Đạo Quan Đóng Cửa! Tiểu Đạo Sĩ Bị Ép Xuống Núi
Diễn Kịch
Duyệt Duyệt Ái Thu Thu
2024-09-26 03:11:31
Diễn kịch đủ rồi, không lâu sau Hạ Bạc Hoài và Vu Tuyết đều rời đi. Ngay từ khi bước chân vào căn phòng này, Hạ Bạc Hoài vẫn không nói một lời, cho dù Thẩm Kiêu Hoành nói rằng cha của ông ta chỉ còn nửa tháng, ông ta vẫn không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào. Nếu có người quan sát thật kỹ biểu cảm của ông ta thì sẽ thấy, nét mặt của ông ta thậm chí có chút vui sướng!
Nhìn hai vợ chồng bác hai đã đi ra cửa, Hạ Gia Húc lại lườm nguýt: “Xí, giỏi diễn kịch thật đấy!”
Sau khi hai vợ chồng họ rời đi, trong phòng chỉ còn sáu người.
Hạ Khanh Trần vẫn không nhúc nhích, khoanh tay trước ngực tựa vào cạnh bàn, còn Hạ Khanh Nhu ngồi xuống ghế bên cạnh giường bệnh lau tay chân cho ông cụ, không để người hầu làm giúp.
Cố Giai Oánh đến gần, đặt tay lên vai Hạ Khanh Nhu vỗ về an ủi. Cô ấy ngoảnh đầu nhìn Cố Giai Oánh, cuối cùng không nhịn được: “Thím ba, ông nội không khỏe, cháu không rõ vì sao lại ra nông nỗi này, rõ ràng mấy tháng trước ông nội vẫn rất khỏe mạnh, sao tự nhiên lại đột ngột gục ngã thế này? Hu hu hu… Rõ ràng trước kia mọi chuyện vẫn bình thường cơ mà!”
Thẩm Kiêu Hoành đang dọn dẹp đồ đạc chợt khựng lại, nhìn về phía Hạ Khanh Trần.
Hạ Khanh Trần lắc đầu nhẹ đến nỗi không thể thấy rõ.
Thẩm Kiêu Hoành đưa mắt nhìn Hạ Khanh Nhu đang buồn bã đau khổ, siết chặt ống nghe trong tay. Anh ấy biết căn phòng này không phải là nơi để nói chuyện.
Nhìn gương mặt của Hạ Khanh Nhu gần như giống hệt chị họ trước mắt, Cố Giai Oánh đau lòng vô cùng, vươn tay ôm chầm cô ấy vào lòng, hốc mắt cay cay: “Nhu Nhu, cháu đừng như vậy, cháu là do ông cụ một tay nuôi lớn, ông cụ sẽ không muốn thấy cháu như thế này đâu!”
Hạ Gia Húc không biết nên an ủi chị họ mình như thế nào, đành phải thành thật ở bên cạnh bầu bạn cùng cô ấy.
Lúc này, Hạ Bạc Thành đi vệ sinh về, vừa vào phòng thì thấy Hạ Khanh Nhu ngả vào lòng vợ mình khóc lóc, ông ta nhất thời giật thót tim, nhanh chóng đi đến bên cạnh con trai, nôn nóng hỏi: “Tình trạng của ông nội con không tốt à?”
Hạ Gia Húc nhìn cha mình, gật đầu: “Anh Hoành bảo là ông nội chỉ còn tối đa nửa tháng nữa thôi.”
“Cái gì? Nửa tháng?” Hạ Bạc Thành tức khắc mắt tròn xoe.
Ông ta nhìn về phía Thẩm Kiêu Hoành, hỏi: “Tiểu Thẩm, thật sự không còn cách nào khác à?”
Thẩm Kiêu Hoành im lặng, Hạ Bạc Thành nhắm mắt lại: “Từ hôm nay trở đi, chú sẽ dọn về nhà chính, mãi đến…” Ông ta không nói hết câu, nhưng người trong phòng đều biết ông ấy muốn nói gì.
Hạ Khanh Trần đứng dậy đi ra ngoài, khi đi ngang qua Hạ Bạc Thành, anh thản nhiên nói một câu: “Chú ba, xin đừng đau buồn quá!”
Hạ Bạc Thành sững sờ trong chốc lát, sau đó nhìn về phía Hạ Khanh Trần bằng ánh mắt khó tin.
Hạ Khanh Trần nói xong thì cất bước ra ngoài, hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt thất vọng của Hạ Bạc Thành. Có điều anh còn chưa bước chân ra khỏi phòng thì tiếng răn dạy của Hạ Bạc Thành đã vang lên từ đằng sau: “Hạ Khanh Trần, ông ấy là ông nội cháu! Cháu nói xem kể từ hồi đưa cháu đến đạo quan, có năm nào ông nội cháu không đi cùng cháu một thời gian không? Hơn mười năm trời, chưa bao giờ ngừng nghỉ một năm nào!”
Nói đến đây, Hạ Bạc Thành bỗng nhớ đến chuyện khác, tức giận nói: “Lúc trước không biết ai loan tin cháu số mệnh ngút trời, cháu mất thì nhà họ Hạ diệt vong, thế nên mới có vô số người theo dõi cháu! Đưa cháu đến đạo quan không phải là bổn ý của bọn chú, nhưng bọn chú làm vậy chỉ là để bảo vệ cháu thôi mà!”
Hạ Khanh Trần không ngoảnh đầu lại, lạnh lùng nói: “Đủ rồi! Chú ba! Tôi không thích nghe chuyện này, sau này chú đừng nhắc lại nữa, tôi chỉ nói câu này một lần thôi!”
Nhìn hai vợ chồng bác hai đã đi ra cửa, Hạ Gia Húc lại lườm nguýt: “Xí, giỏi diễn kịch thật đấy!”
Sau khi hai vợ chồng họ rời đi, trong phòng chỉ còn sáu người.
Hạ Khanh Trần vẫn không nhúc nhích, khoanh tay trước ngực tựa vào cạnh bàn, còn Hạ Khanh Nhu ngồi xuống ghế bên cạnh giường bệnh lau tay chân cho ông cụ, không để người hầu làm giúp.
Cố Giai Oánh đến gần, đặt tay lên vai Hạ Khanh Nhu vỗ về an ủi. Cô ấy ngoảnh đầu nhìn Cố Giai Oánh, cuối cùng không nhịn được: “Thím ba, ông nội không khỏe, cháu không rõ vì sao lại ra nông nỗi này, rõ ràng mấy tháng trước ông nội vẫn rất khỏe mạnh, sao tự nhiên lại đột ngột gục ngã thế này? Hu hu hu… Rõ ràng trước kia mọi chuyện vẫn bình thường cơ mà!”
Thẩm Kiêu Hoành đang dọn dẹp đồ đạc chợt khựng lại, nhìn về phía Hạ Khanh Trần.
Hạ Khanh Trần lắc đầu nhẹ đến nỗi không thể thấy rõ.
Thẩm Kiêu Hoành đưa mắt nhìn Hạ Khanh Nhu đang buồn bã đau khổ, siết chặt ống nghe trong tay. Anh ấy biết căn phòng này không phải là nơi để nói chuyện.
Nhìn gương mặt của Hạ Khanh Nhu gần như giống hệt chị họ trước mắt, Cố Giai Oánh đau lòng vô cùng, vươn tay ôm chầm cô ấy vào lòng, hốc mắt cay cay: “Nhu Nhu, cháu đừng như vậy, cháu là do ông cụ một tay nuôi lớn, ông cụ sẽ không muốn thấy cháu như thế này đâu!”
Hạ Gia Húc không biết nên an ủi chị họ mình như thế nào, đành phải thành thật ở bên cạnh bầu bạn cùng cô ấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, Hạ Bạc Thành đi vệ sinh về, vừa vào phòng thì thấy Hạ Khanh Nhu ngả vào lòng vợ mình khóc lóc, ông ta nhất thời giật thót tim, nhanh chóng đi đến bên cạnh con trai, nôn nóng hỏi: “Tình trạng của ông nội con không tốt à?”
Hạ Gia Húc nhìn cha mình, gật đầu: “Anh Hoành bảo là ông nội chỉ còn tối đa nửa tháng nữa thôi.”
“Cái gì? Nửa tháng?” Hạ Bạc Thành tức khắc mắt tròn xoe.
Ông ta nhìn về phía Thẩm Kiêu Hoành, hỏi: “Tiểu Thẩm, thật sự không còn cách nào khác à?”
Thẩm Kiêu Hoành im lặng, Hạ Bạc Thành nhắm mắt lại: “Từ hôm nay trở đi, chú sẽ dọn về nhà chính, mãi đến…” Ông ta không nói hết câu, nhưng người trong phòng đều biết ông ấy muốn nói gì.
Hạ Khanh Trần đứng dậy đi ra ngoài, khi đi ngang qua Hạ Bạc Thành, anh thản nhiên nói một câu: “Chú ba, xin đừng đau buồn quá!”
Hạ Bạc Thành sững sờ trong chốc lát, sau đó nhìn về phía Hạ Khanh Trần bằng ánh mắt khó tin.
Hạ Khanh Trần nói xong thì cất bước ra ngoài, hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt thất vọng của Hạ Bạc Thành. Có điều anh còn chưa bước chân ra khỏi phòng thì tiếng răn dạy của Hạ Bạc Thành đã vang lên từ đằng sau: “Hạ Khanh Trần, ông ấy là ông nội cháu! Cháu nói xem kể từ hồi đưa cháu đến đạo quan, có năm nào ông nội cháu không đi cùng cháu một thời gian không? Hơn mười năm trời, chưa bao giờ ngừng nghỉ một năm nào!”
Nói đến đây, Hạ Bạc Thành bỗng nhớ đến chuyện khác, tức giận nói: “Lúc trước không biết ai loan tin cháu số mệnh ngút trời, cháu mất thì nhà họ Hạ diệt vong, thế nên mới có vô số người theo dõi cháu! Đưa cháu đến đạo quan không phải là bổn ý của bọn chú, nhưng bọn chú làm vậy chỉ là để bảo vệ cháu thôi mà!”
Hạ Khanh Trần không ngoảnh đầu lại, lạnh lùng nói: “Đủ rồi! Chú ba! Tôi không thích nghe chuyện này, sau này chú đừng nhắc lại nữa, tôi chỉ nói câu này một lần thôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro