Đạo Quan Đóng Cửa! Tiểu Đạo Sĩ Bị Ép Xuống Núi
Ghen Tỵ
Duyệt Duyệt Ái Thu Thu
2024-09-26 03:11:31
Đúng lúc này, hai cô gái bước vào cửa hàng trà sữa, cô gái tóc ngắn nhìn thấy Giản Hề thì lập tức chọc cô gái tóc dài mặc váy trắng bên cạnh: “Ê, cậu nhìn kìa, cô gái kia có phải là nữ sinh được Hoắc Thừa Hi ôm trong bức ảnh đăng trên diễn đàn trường lúc nãy không nhỉ? Người thật trông còn xinh hơn trong ảnh nhiều đấy chứ!”
Tiêu Tĩnh Di liếc nhìn Giản Hề đang ngồi bên kia, ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường: “Phải không? Tôi thấy cô ta cũng bình thường thôi.”
Vương Huyên Huyên nhanh mồm nhanh miệng: “Thế này mà bình thường á? Chừng này mà bình thường thì trên đời này làm gì có mỹ nữ!”
Tiêu Tĩnh Di lườm cô gái một phát, cầm trà sữa của mình rồi bỏ đi, không chờ cô gái ấy. Thấy thái độ của cô ta, Vương Huyên Huyên mới chợt nhớ ra hình như mình nói sai rồi, Tiêu Tĩnh Di là hoa khôi của đại học B, hơn nữa mọi người đều biết cô ta thích Hoắc Thừa Hi.
Thế là Vương Huyên Huyên không lấy trà sữa mà vội đuổi theo Tiêu Tĩnh Di. Cô ta không thể đắc tội Tiêu Tĩnh Di, bởi vì cha của cô ta đang làm việc trong Tập đoàn Tiêu thị.
Tiêu Tĩnh Di vừa bước ra ngoài cửa, xe của Hoắc Thừa Hi cũng dừng trước cửa tiệm. Cô ta biết mỗi một chiếc xe của Hoắc Thừa Hi nên vội vàng sửa soạn lại làn váy của mình, vén lọn tóc con bên tai, sau đó tiến lên định gõ cửa kính xe để chào hỏi anh. Nhưng cô ta còn chưa kịp đến gần thì cửa kính xe bên kia của Hoắc Thừa Hi đã hạ xuống, để lộ gương mặt tuấn tú mà cô ta đã thích nhiều năm.
Hoắc Thừa Hi cười gọi Giản Hề vừa bước ra cửa hàng trà sữa: “Tiểu Thất, lên xe.”
“Chờ chút, còn ít trà sữa, em xuống hết rồi vứt ly luôn, khỏi cần mang lên xe.” Giản Hề đáp.
Hoắc Thừa Hi cười khẽ, nói: “Nhóc lảm nhảm, anh không giục em đâu, uống từ từ thôi, đừng bị sặc.”
Tiêu Tĩnh Di đứng ở xa chứng kiến cảnh tương tác giữa hai người, quanh người tỏa ra áp suất thấp, sắc mặt đen sì đến nỗi có thể nhỏ mực. Vương Huyên Huyên đứng bên cạnh cô ta không dám thở mạnh một tiếng, sợ lúc này mình nên tiếng sẽ rước lấy tai họa cho mình.
Nhìn xe của Hoắc Thừa Hi chạy đi, Tiêu Tĩnh Di chợt nghĩ đến chuyện gì đó. Cô ta lưỡng lự một lát rồi lấy di động ra gọi điện thoại: “Alo, vị đại sư mà lần trước cậu nói, cho tớ phương thức liên lạc của ông ta!”
Một giọng nữ truyền đến từ đầu dây bên kia: “Ái chà chà, chẳng phải cô cả Tiếu bảo là không cần à? Chẳng nhẽ đã xảy ra chuyện gì kích thích cậu?”
“Hình như Hoắc Thừa Hi có bạn gái rồi, tôi không thể chờ được nữa. Nếu không thể khiến anh ấy yêu tôi một cách bình thường thì tôi không ngại dùng chút thủ đoạn. Anh ấy nhất định phải là của cô!” Khuôn mặt Tiêu Tĩnh Di hoàn toàn vặn vẹo.
Nhà họ Tiêu và nhà họ Hoắc đã hợp tác với nhau nhiều năm nên có thể coi là rất quen thuộc. Kể từ ba năm trước lần đầu gặp Hoắc Thừa Hi trong tiệc sinh nhật của ông cụ nhà họ Hoắc, Tiêu Tĩnh Di đã yêu phải anh ấy, cô ta cũng theo đuổi anh ấy suốt ba năm, bị từ chối suốt ba năm trời.
Ban đầu, cô ta cho rằng chỉ cần mình kiên trì không bỏ cuộc thì nhất định sẽ thành công, người ta thường bảo nữ truy nam cách tầng sa cơ mà. Nhưng sau này cô ta mới biết tất cả những nữ sinh theo đuổi Hoắc Thừa Hi đều bị anh ấy từ chối với lý do giống hệt như lúc từ chối cô ta, nói rằng bây giờ chưa muốn yêu đương, chờ đến khi tốt nghiệp đại học rồi mới suy xét.
Tiêu Tĩnh Di liếc nhìn Giản Hề đang ngồi bên kia, ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường: “Phải không? Tôi thấy cô ta cũng bình thường thôi.”
Vương Huyên Huyên nhanh mồm nhanh miệng: “Thế này mà bình thường á? Chừng này mà bình thường thì trên đời này làm gì có mỹ nữ!”
Tiêu Tĩnh Di lườm cô gái một phát, cầm trà sữa của mình rồi bỏ đi, không chờ cô gái ấy. Thấy thái độ của cô ta, Vương Huyên Huyên mới chợt nhớ ra hình như mình nói sai rồi, Tiêu Tĩnh Di là hoa khôi của đại học B, hơn nữa mọi người đều biết cô ta thích Hoắc Thừa Hi.
Thế là Vương Huyên Huyên không lấy trà sữa mà vội đuổi theo Tiêu Tĩnh Di. Cô ta không thể đắc tội Tiêu Tĩnh Di, bởi vì cha của cô ta đang làm việc trong Tập đoàn Tiêu thị.
Tiêu Tĩnh Di vừa bước ra ngoài cửa, xe của Hoắc Thừa Hi cũng dừng trước cửa tiệm. Cô ta biết mỗi một chiếc xe của Hoắc Thừa Hi nên vội vàng sửa soạn lại làn váy của mình, vén lọn tóc con bên tai, sau đó tiến lên định gõ cửa kính xe để chào hỏi anh. Nhưng cô ta còn chưa kịp đến gần thì cửa kính xe bên kia của Hoắc Thừa Hi đã hạ xuống, để lộ gương mặt tuấn tú mà cô ta đã thích nhiều năm.
Hoắc Thừa Hi cười gọi Giản Hề vừa bước ra cửa hàng trà sữa: “Tiểu Thất, lên xe.”
“Chờ chút, còn ít trà sữa, em xuống hết rồi vứt ly luôn, khỏi cần mang lên xe.” Giản Hề đáp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Thừa Hi cười khẽ, nói: “Nhóc lảm nhảm, anh không giục em đâu, uống từ từ thôi, đừng bị sặc.”
Tiêu Tĩnh Di đứng ở xa chứng kiến cảnh tương tác giữa hai người, quanh người tỏa ra áp suất thấp, sắc mặt đen sì đến nỗi có thể nhỏ mực. Vương Huyên Huyên đứng bên cạnh cô ta không dám thở mạnh một tiếng, sợ lúc này mình nên tiếng sẽ rước lấy tai họa cho mình.
Nhìn xe của Hoắc Thừa Hi chạy đi, Tiêu Tĩnh Di chợt nghĩ đến chuyện gì đó. Cô ta lưỡng lự một lát rồi lấy di động ra gọi điện thoại: “Alo, vị đại sư mà lần trước cậu nói, cho tớ phương thức liên lạc của ông ta!”
Một giọng nữ truyền đến từ đầu dây bên kia: “Ái chà chà, chẳng phải cô cả Tiếu bảo là không cần à? Chẳng nhẽ đã xảy ra chuyện gì kích thích cậu?”
“Hình như Hoắc Thừa Hi có bạn gái rồi, tôi không thể chờ được nữa. Nếu không thể khiến anh ấy yêu tôi một cách bình thường thì tôi không ngại dùng chút thủ đoạn. Anh ấy nhất định phải là của cô!” Khuôn mặt Tiêu Tĩnh Di hoàn toàn vặn vẹo.
Nhà họ Tiêu và nhà họ Hoắc đã hợp tác với nhau nhiều năm nên có thể coi là rất quen thuộc. Kể từ ba năm trước lần đầu gặp Hoắc Thừa Hi trong tiệc sinh nhật của ông cụ nhà họ Hoắc, Tiêu Tĩnh Di đã yêu phải anh ấy, cô ta cũng theo đuổi anh ấy suốt ba năm, bị từ chối suốt ba năm trời.
Ban đầu, cô ta cho rằng chỉ cần mình kiên trì không bỏ cuộc thì nhất định sẽ thành công, người ta thường bảo nữ truy nam cách tầng sa cơ mà. Nhưng sau này cô ta mới biết tất cả những nữ sinh theo đuổi Hoắc Thừa Hi đều bị anh ấy từ chối với lý do giống hệt như lúc từ chối cô ta, nói rằng bây giờ chưa muốn yêu đương, chờ đến khi tốt nghiệp đại học rồi mới suy xét.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro