Đạo Quan Đóng Cửa! Tiểu Đạo Sĩ Bị Ép Xuống Núi
Tổng Giám Đốc C...
Duyệt Duyệt Ái Thu Thu
2024-09-26 03:11:31
“Chúc mừng bác, bác mau về nhà sửa soạn hành lý đi, coi chừng trễ chuyến tàu cuối cùng!” Giản Hề mỉm cười nhắc nhở.
Bác gái vỗ đùi: “Ôi chao ơi, đúng rồi, sáng nay có một chuyến tàu, bác phải mau chóng về nhà thu dọn mới được, bác đi nhé.”
Giản Hề vẫy tay tạm biệt bà ấy: “Sau này không gặp lại, bác gái!”
Sau khi bác gái đã đi xa, Giản Hề mới rời công viên.
Không lâu sau, cô đến bến tàu điện ngầm, nghiên cứu bản đồ tuyến đường tàu. Vị trí công ty của anh trai cô nằm trong khu thương mại trung tâm thành phố nên có rất nhiều tuyến đường đi qua nơi đó. Cô chọn tuyến đường gần nhất, tuyến số 3, trùng hợp là vị trí mà cô đang đứng cũng là tuyến số 3.
Tuy gần, nhưng rất đông người, đưa mắt nhìn chung quanh chỉ thấy đông nghìn nghịt.
Cô không chen vào đám đông mà lùi sang một bên, chờ chuyến tàu kế tiếp. Dù sao cô cũng không gấp gáp.
Chuyến tàu kế tiếp đến trạm không lâu sau đó, Giản Hề ngoảnh đầu nhìn chung quanh, vẫn người chen lấn người, nhưng lần này cô xếp hàng trước.
Trong tàu điện ngầm không còn ghế trống, không vì nguyên nhân nào khác, chuyến tàu này là chuyến tàu ngắn nhất dẫn đến khu thương mại trung tâm thành phố nên, dân văn phòng rất đông nên bất cứ thời điểm nào cũng đông nghịt người.
Giản Hề cảm thán, thành phố phồn hoa này đều có nhịp sống rất nhanh, hồi xưa mình sống trên núi đã quen tự do tự tại, hơn nữa mọi người đều cưng chiều mình, không biết mình có thể nhanh chóng thích nghi với cuộc sống này không nhỉ? Mình không thể cứ dựa dẫm vào anh trai mãi, sớm muộn gì anh trai cũng sẽ cưới vợ, mình không thể ở bên cạnh anh ấy mãi được.
Tuy nhiên nghĩ đến tài vận của mình… Thôi vậy, vẫn phải dựa dẫm vào anh trai một thời gian rồi tính tiếp.
Bước ra trạm tàu điện ngầm, nhìn những tòa nhà cao tầng trước mắt, Giản Hề hơi hoảng hốt, anh trai mình đang làm việc ở nơi này à?
Cô hỏi một người qua đường, sau đó nhanh chóng tìm đến Tập đoàn Hạ thị.
Khi Giản Hề đến trước cửa Tập đoàn Hạ thị, ai đi ngang qua cũng sẽ nhìn cô một lát. Nhưng cô không chú ý đến những người chung quanh, chỉ kinh ngạc vì tòa nhà cao chọc trời trước mắt.
Cô ngửa đầu nhìn, cao quá! Anh trai mình đang ở trong tòa nhà cao nhất này à!
Cô kiêu ngạo lẩm bẩm: “Không hổ là anh trai mình, giỏi quá! Không biết anh ấy làm công việc gì!” Thực ra cô đã hỏi cảnh sát trẻ, nhưng cảnh sát trẻ ấy không nói cho cô biết.
Không chậm trễ thời gian, cô cất bước tiến vào Tập đoàn Hạ thị, đến quầy lễ tân tầng 1.
Ngồi sau quầy lễ tân là hai cô gái trẻ tuổi, Giản Hề nói: “Chào chị, xin hỏi ở công ty các chị có ai tên là Hạ Khanh Trần không?”
Trần Tuyết Nhan nhìn lướt qua gương mặt của Giản Hề, lại nhìn lướt qua ba lô trên vai cô, không đứng dậy mà chỉ hỏi bằng giọng điệu cứng ngắc: “Có hẹn trước không?”
Gặp anh trai mình mà phải hẹn trước á? Chức vị của anh ấy cao lắm à?
“Tôi không hẹn trước, tôi là em gái anh ấy, có thể làm phiền chị liên lạc với anh ấy hộ tôi được không?” Giản Hề lễ phép hỏi.
“Em gái?” Trần Tuyết Nhan nở nụ cười, lườm nguýt Giản Hề: “Tổng giám đốc của chúng tôi chỉ có một người chị gái, em gái ở đâu ra? Không hẹn trước thì không được gặp, mau đi đi.”
Tổng giám đốc? Giản Hề ngây người, anh trai mình là Tổng giám đốc Tập đoàn Hạ thị ư?
Bác gái vỗ đùi: “Ôi chao ơi, đúng rồi, sáng nay có một chuyến tàu, bác phải mau chóng về nhà thu dọn mới được, bác đi nhé.”
Giản Hề vẫy tay tạm biệt bà ấy: “Sau này không gặp lại, bác gái!”
Sau khi bác gái đã đi xa, Giản Hề mới rời công viên.
Không lâu sau, cô đến bến tàu điện ngầm, nghiên cứu bản đồ tuyến đường tàu. Vị trí công ty của anh trai cô nằm trong khu thương mại trung tâm thành phố nên có rất nhiều tuyến đường đi qua nơi đó. Cô chọn tuyến đường gần nhất, tuyến số 3, trùng hợp là vị trí mà cô đang đứng cũng là tuyến số 3.
Tuy gần, nhưng rất đông người, đưa mắt nhìn chung quanh chỉ thấy đông nghìn nghịt.
Cô không chen vào đám đông mà lùi sang một bên, chờ chuyến tàu kế tiếp. Dù sao cô cũng không gấp gáp.
Chuyến tàu kế tiếp đến trạm không lâu sau đó, Giản Hề ngoảnh đầu nhìn chung quanh, vẫn người chen lấn người, nhưng lần này cô xếp hàng trước.
Trong tàu điện ngầm không còn ghế trống, không vì nguyên nhân nào khác, chuyến tàu này là chuyến tàu ngắn nhất dẫn đến khu thương mại trung tâm thành phố nên, dân văn phòng rất đông nên bất cứ thời điểm nào cũng đông nghịt người.
Giản Hề cảm thán, thành phố phồn hoa này đều có nhịp sống rất nhanh, hồi xưa mình sống trên núi đã quen tự do tự tại, hơn nữa mọi người đều cưng chiều mình, không biết mình có thể nhanh chóng thích nghi với cuộc sống này không nhỉ? Mình không thể cứ dựa dẫm vào anh trai mãi, sớm muộn gì anh trai cũng sẽ cưới vợ, mình không thể ở bên cạnh anh ấy mãi được.
Tuy nhiên nghĩ đến tài vận của mình… Thôi vậy, vẫn phải dựa dẫm vào anh trai một thời gian rồi tính tiếp.
Bước ra trạm tàu điện ngầm, nhìn những tòa nhà cao tầng trước mắt, Giản Hề hơi hoảng hốt, anh trai mình đang làm việc ở nơi này à?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô hỏi một người qua đường, sau đó nhanh chóng tìm đến Tập đoàn Hạ thị.
Khi Giản Hề đến trước cửa Tập đoàn Hạ thị, ai đi ngang qua cũng sẽ nhìn cô một lát. Nhưng cô không chú ý đến những người chung quanh, chỉ kinh ngạc vì tòa nhà cao chọc trời trước mắt.
Cô ngửa đầu nhìn, cao quá! Anh trai mình đang ở trong tòa nhà cao nhất này à!
Cô kiêu ngạo lẩm bẩm: “Không hổ là anh trai mình, giỏi quá! Không biết anh ấy làm công việc gì!” Thực ra cô đã hỏi cảnh sát trẻ, nhưng cảnh sát trẻ ấy không nói cho cô biết.
Không chậm trễ thời gian, cô cất bước tiến vào Tập đoàn Hạ thị, đến quầy lễ tân tầng 1.
Ngồi sau quầy lễ tân là hai cô gái trẻ tuổi, Giản Hề nói: “Chào chị, xin hỏi ở công ty các chị có ai tên là Hạ Khanh Trần không?”
Trần Tuyết Nhan nhìn lướt qua gương mặt của Giản Hề, lại nhìn lướt qua ba lô trên vai cô, không đứng dậy mà chỉ hỏi bằng giọng điệu cứng ngắc: “Có hẹn trước không?”
Gặp anh trai mình mà phải hẹn trước á? Chức vị của anh ấy cao lắm à?
“Tôi không hẹn trước, tôi là em gái anh ấy, có thể làm phiền chị liên lạc với anh ấy hộ tôi được không?” Giản Hề lễ phép hỏi.
“Em gái?” Trần Tuyết Nhan nở nụ cười, lườm nguýt Giản Hề: “Tổng giám đốc của chúng tôi chỉ có một người chị gái, em gái ở đâu ra? Không hẹn trước thì không được gặp, mau đi đi.”
Tổng giám đốc? Giản Hề ngây người, anh trai mình là Tổng giám đốc Tập đoàn Hạ thị ư?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro