Đạo Quan Đóng Cửa! Tiểu Đạo Sĩ Bị Ép Xuống Núi
Văn Khúc Hạ Phà...
Duyệt Duyệt Ái Thu Thu
2024-09-26 03:11:31
Không phải anh không muốn nói, mà là định chờ mấy ngày nữa mới nói, không thì tiểu sư muội nhất định sẽ bị cướp mất. Nhất là ngũ sư tỷ Tô Ánh Hòa! Anh không giành nổi với cô ấy đâu!
Hoắc Thừa Hi lẩm bẩm: “Không biết Tiểu Thất đến từ chỗ ở nào của Hạ Khanh Trần nhỉ?”
Trước cổng trường có băng ghế dài, Hoắc Thừa Hi không ngồi chờ mà cứ đứng ngoài cổng, liên tục nhìn ngó chung quanh. Anh không chú ý số người ra vào cổng trường hôm nay nhiều hơn mọi khi gấp hai ba lần.
Suốt nửa giờ, Hoắc Thừa Hi không nhúc nhích, vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu.
Khi người đằng sau chờ đến nỗi mất kiên nhẫn, Hoắc Thừa Hi bỗng có động tác.
Mọi người ngẩng đầu nhìn đằng trước, một chiếc xe hơi màu trắng chạy đến từ nơi xa, mọi người rướn cổ ngóng nhìn.
Hoắc Thừa Hi tiến về phía trước hai bước. Anh rất tinh mắt, xe chưa đến gần mà đã thấy Giản Hề xuyên qua lớp thủy tinh chắn gió của chiếc xe.
Xe vừa dừng lại, Giản Hề vội vã mở cửa xe, chạy thẳng về phía Hoắc Thừa Hi như một viên đạn pháo: “Lục sư huynh!”
Hoắc Thừa Hi giang rộng hai tay đón viên đạn pháo: “Sao em gầy nhiều vậy? Hạ Khanh Trần bạc đãi em à?”
Giản Hề đứng thẳng lưng: “Anh trai em sao nỡ bạc đãi em chứ, đó là do em… Chao ôi, gầy tí mới xinh, anh thì biết cái gì!”
“Em nghe đâu ra mấy luận điệu vớ vẩn đó thế hả? Em xem mấy bộ xương khô trong phòng thí nghiệm kia có đẹp không?” Hoắc Thừa Hi trừng cô.
Giản Hề chuyển đề tài, cất tiếng kêu thán phục khi thấy cánh cổng của đại học B sau lưng anh ấy: “Wow! Lục sư huynh đây là trường đại học à? Khí phái quá, đậm mùi sao Văn Khúc quá nhỉ!”
Hoắc Thừa Hi bị chuyển hướng đề tài thành công, kiêu ngạo nói: “Chứ gì nữa! Đại học B này là đại học số một toàn quốc đấy nhé! Lục sư huynh của em thi đậu bằng thực lực của mình, hơn nữa anh còn đạt hạng nhất nữa cơ!”
Giản Hề lườm anh, xí một tiếng: “Lục sư huynh, em không mù, anh chỉ thiếu điều viết mấy chữ ‘tôi là sao Văn Khúc hạ phàm’ trên đỉnh đầu thôi!”
Hoắc Thừa Hi gãi đầu, hiếm khi tỏ vẻ ngượng ngùng.
Cảnh tương tác giữa hai người khiến đám đông chung quanh sợ ngây người. Tuy rằng họ cách rất xa, không nghe thấy hai người đang nói gì, nhưng lại thấy rõ động tác của họ, Hoắc Thừa Hi thế mà lại ôm chầm cô gái kia!
Người kéo ra ngoài xem náo nhiệt không chỉ mình nữ sinh mà còn có rất nhiều nam sinh. Khi thấy Giản Hề bước xuống xe, mọi người đều kinh diễm.
Thế là tiếng kêu “Trong vòng 5 phút, tôi cần toàn bộ tư liệu của cô gái này!” liên tục vang lên.
…
Hoắc Thừa Hi dẫn Giản Hề vào sân trường. Giản Hề rất tò mò, lúc thì hỏi bên này làm gì, lúc lại hỏi bên kia đang làm gì.
Cô đến đây đúng lúc sắp vào học, đa số sinh viên có lịch học đều đang trên đường đến giảng đường. Vậy nên Giản Hề và Hoắc Thừa Hi đi cạnh nhau thu hút rất nhiều người ngoái đầu nhìn lại, mười người thì có tận chín người ngoái đầu.
Giản Hề không nhịn được chế nhạo: “Nhân khí của lục sư huynh nhà mình cao không phải ở mức bình thường ấy chứ. Em nhận được không ít ánh mắt tràn đầy thù địch đấy nhé!”
“Em nói vớ vẩn gì đấy? Anh không có, đừng cho rằng anh không thấy, trên đường đi nam sinh ngoái đầu còn nhiều hơn nữ sinh đấy nhé!” Hoắc Thừa Hi cũng không chịu thua đốp chát lại.
Thấy mọi người đều vội vã đi học, Giản Hề quên mất chưa hỏi hôm nay lục sư huynh có lịch học hay không: “Lục sư huynh, anh có lịch học không? Nếu có thì anh đi học đi, em đi dạo một mình cũng được.”
“Anh không có.” Hoắc Thừa Hi không nói dối, sáng nay anh thực sự không có lịch học, nhưng vì trước đây đã được bồi dưỡng thói quen dậy sớm tập võ trong đạo quan nên anh không ngủ nướng đến buổi trưa vào những ngày không có lịch học như các sinh viên khác.
Hoắc Thừa Hi lẩm bẩm: “Không biết Tiểu Thất đến từ chỗ ở nào của Hạ Khanh Trần nhỉ?”
Trước cổng trường có băng ghế dài, Hoắc Thừa Hi không ngồi chờ mà cứ đứng ngoài cổng, liên tục nhìn ngó chung quanh. Anh không chú ý số người ra vào cổng trường hôm nay nhiều hơn mọi khi gấp hai ba lần.
Suốt nửa giờ, Hoắc Thừa Hi không nhúc nhích, vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu.
Khi người đằng sau chờ đến nỗi mất kiên nhẫn, Hoắc Thừa Hi bỗng có động tác.
Mọi người ngẩng đầu nhìn đằng trước, một chiếc xe hơi màu trắng chạy đến từ nơi xa, mọi người rướn cổ ngóng nhìn.
Hoắc Thừa Hi tiến về phía trước hai bước. Anh rất tinh mắt, xe chưa đến gần mà đã thấy Giản Hề xuyên qua lớp thủy tinh chắn gió của chiếc xe.
Xe vừa dừng lại, Giản Hề vội vã mở cửa xe, chạy thẳng về phía Hoắc Thừa Hi như một viên đạn pháo: “Lục sư huynh!”
Hoắc Thừa Hi giang rộng hai tay đón viên đạn pháo: “Sao em gầy nhiều vậy? Hạ Khanh Trần bạc đãi em à?”
Giản Hề đứng thẳng lưng: “Anh trai em sao nỡ bạc đãi em chứ, đó là do em… Chao ôi, gầy tí mới xinh, anh thì biết cái gì!”
“Em nghe đâu ra mấy luận điệu vớ vẩn đó thế hả? Em xem mấy bộ xương khô trong phòng thí nghiệm kia có đẹp không?” Hoắc Thừa Hi trừng cô.
Giản Hề chuyển đề tài, cất tiếng kêu thán phục khi thấy cánh cổng của đại học B sau lưng anh ấy: “Wow! Lục sư huynh đây là trường đại học à? Khí phái quá, đậm mùi sao Văn Khúc quá nhỉ!”
Hoắc Thừa Hi bị chuyển hướng đề tài thành công, kiêu ngạo nói: “Chứ gì nữa! Đại học B này là đại học số một toàn quốc đấy nhé! Lục sư huynh của em thi đậu bằng thực lực của mình, hơn nữa anh còn đạt hạng nhất nữa cơ!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giản Hề lườm anh, xí một tiếng: “Lục sư huynh, em không mù, anh chỉ thiếu điều viết mấy chữ ‘tôi là sao Văn Khúc hạ phàm’ trên đỉnh đầu thôi!”
Hoắc Thừa Hi gãi đầu, hiếm khi tỏ vẻ ngượng ngùng.
Cảnh tương tác giữa hai người khiến đám đông chung quanh sợ ngây người. Tuy rằng họ cách rất xa, không nghe thấy hai người đang nói gì, nhưng lại thấy rõ động tác của họ, Hoắc Thừa Hi thế mà lại ôm chầm cô gái kia!
Người kéo ra ngoài xem náo nhiệt không chỉ mình nữ sinh mà còn có rất nhiều nam sinh. Khi thấy Giản Hề bước xuống xe, mọi người đều kinh diễm.
Thế là tiếng kêu “Trong vòng 5 phút, tôi cần toàn bộ tư liệu của cô gái này!” liên tục vang lên.
…
Hoắc Thừa Hi dẫn Giản Hề vào sân trường. Giản Hề rất tò mò, lúc thì hỏi bên này làm gì, lúc lại hỏi bên kia đang làm gì.
Cô đến đây đúng lúc sắp vào học, đa số sinh viên có lịch học đều đang trên đường đến giảng đường. Vậy nên Giản Hề và Hoắc Thừa Hi đi cạnh nhau thu hút rất nhiều người ngoái đầu nhìn lại, mười người thì có tận chín người ngoái đầu.
Giản Hề không nhịn được chế nhạo: “Nhân khí của lục sư huynh nhà mình cao không phải ở mức bình thường ấy chứ. Em nhận được không ít ánh mắt tràn đầy thù địch đấy nhé!”
“Em nói vớ vẩn gì đấy? Anh không có, đừng cho rằng anh không thấy, trên đường đi nam sinh ngoái đầu còn nhiều hơn nữ sinh đấy nhé!” Hoắc Thừa Hi cũng không chịu thua đốp chát lại.
Thấy mọi người đều vội vã đi học, Giản Hề quên mất chưa hỏi hôm nay lục sư huynh có lịch học hay không: “Lục sư huynh, anh có lịch học không? Nếu có thì anh đi học đi, em đi dạo một mình cũng được.”
“Anh không có.” Hoắc Thừa Hi không nói dối, sáng nay anh thực sự không có lịch học, nhưng vì trước đây đã được bồi dưỡng thói quen dậy sớm tập võ trong đạo quan nên anh không ngủ nướng đến buổi trưa vào những ngày không có lịch học như các sinh viên khác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro