Đạo Quân

Cửa Hàng Văn Phòng Tứ Bảo (1)

Dược Thiên Sầu

2024-07-24 18:57:20

Thương Thục Thanh hé miệng cười một tiếng: 

- Không sao, nếu Đạo gia không chê, về sau việc này cứ để ta làm thay. 

Ngưu Hữu Đạo khoát tay sao có thể sai sử quận chúa người ta như nha hoàn được… 

Huyện thành Thương Lư, sau một trận phong ba thanh tẩy đã nhanh chóng bình phục, vài nhà vui vẻ vài nhà sầu tự ai nấy biết, dân đen không cách nào chống lại đại thế, chỉ có thể như nước chảy bèo trôi. 

Đầu đường có một cửa hàng văn phòng tứ bảo tên Tĩnh Mặc Hiên, đây chính là cửa hàng văn phòng tốt nhất huyện thành, bút mực giấy nghiên trong cửa hàng đều có đẳng cấp tốt nhất huyện thành. Tĩnh Mặc hiên trông có vẻ vẫn kinh doanh như bình thường. 

Quầy đã được thay người quản lý, nguyên chưởng quỹ chịu ảnh hưởng của trận phong ba gần đây nên nói là phải đi tránh đầu sóng ngọn gió. Đây không phải ngoại lệ, không ít ông chủ cửa hàng thấy vài cửa hàng bị tịch biên dường như đều giữ thái độ quan sát, trốn tránh quan sát. 

Chưởng quỹ mới một thân áo tím, dáng người gầy gò cầm phất trần lông gà phủi bụi trên đồ đạc, cẩn thận nghiêm túc. 

Ngoài đường có ba người đi dạo đến ngoài Tĩnh Mặc hiên, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, lặng lẽ để ý xung quanh một chút rồi lần lượt tiến vào cửa hàng. 

- Ba vị khách quan cần chọn... 

Chưởng quỹ nghe tiếng quay người lại mới vừa chào hỏi một câu, lời còn chưa nói hết, sau khi nhìn thấy người cầm đầu trong ba người liền sửng sốt. 

Hán tử cầm đầu dáng người khôi ngô đang đánh giá bày biện trong cửa hàng, chậm rãi đến gần bên chưởng quỹ mới. 

Giọng chưởng quỹ mới âm trầm nói: 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Lưu huynh, sao ngươi lại tới đây? 

Hán tử kia cũng thấp giọng nói: 

- Lục Thánh Trung, Vương Hoành bảo ngươi đến để báo thù cho Diễn Thanh thiếu gia, ngươi thì hay rồi, chạy đến đây bán bút mực giấy nghiên, giả vờ phong nhã cái gì chứ? 

Như lời gã ta nói, chưởng quỹ mới này không phải ai khác, chính là Lục Thánh Trung phụng mệnh Vương Hoành tới lấy thủ cấp Ngưu Hữu Đạo. Còn hán tử kia cũng không phải ai khác, Lưu Tử Ngư đệ tử Lưu Tiên tông, nhi tử quản gia Lưu Lộc của Tống gia phủ Đình Úy kinh thành, cũng đến theo lời của Tống gia. 

Mặc dù cả hai người không phải rất thân quen, nhưng vì Tống gia và Vương gia quan hệ thông gia, hai nhà có lui tới, cho nên hai người cũng có gặp mặt, dĩ nhiên là quen biết, cũng biết lai lịch của đối phương. 

Ngươi mới giả vờ phong nhã! Trong lòng Lục Thánh Trung thầm oán một câu, một gia nô thôi mà, chạy đến đây hất hàm sai khiến mà không ngại à. 

Mấy câu không dễ nghe chỉ dám để trong bụng, ngoài mặt vẫn khách khí nói: 

- Đây không phải chỗ để nói chuyện, đến hậu đường đi. 

Mắt nhìn động tĩnh bên ngoài, thả chổi lông gà, quay người đi vào trong, xốc tấm rèm lên bước vào. 

Ba người Lưu Tử Ngư đi theo sau, vừa vào hậu đường, Lục Thánh Trung một lần nữa hỏi: 

- Sao ngươi lại tới đây? 

Lưu Tử Ngư lạnh nhạt nói: 

- Còn phải nói nữa sao? Sợ một mình ngươi không làm nỗi nên bảo ta tới tọa trấn theo sát. Trong nhà rất coi trọng chuyện này, ngươi thì hay rồi, vô cùng thảnh thơi, có phải định tùy tiện lừa gạt một chút quay về báo cáo không? 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lục Thánh Trung cười khổ nói: 

- Ta nói này Lưu huynh, ngươi đã tới rồi, tình hình huyện Thương Lư này như thế nào ngươi còn không biết sao? Bên cạnh Ngưu Hữu Đạo nhiều cao thủ như vậy, có thể ra tay dễ dàng lắm à? Ta đây không phải đang tìm cơ hội sao? 

Lưu Tử Ngư hừ lạnh: 

- Ngươi bớt làm bộ đi, gạt ai đấy? Ta theo dõi ngươi không phải một hai ngày, ngươi trốn trong cửa hàng này không ra khỏi cửa lấy một bước, cũng không ra ngoài tìm hiểu tin tức, thế này có thể tìm kiếm được cơ hội hạ thủ sao? 

Lục Thánh Trung thở dài: 

- Bây giờ bên này đã nằm trong sự khống chế của Thương Triều Tông, có trời mới biết có bố trí trạm gác ngầm không, đi xung quanh tìm hiểu tin tức để người ta chú ý mới là đi tìm chết, cho dù tìm được chút thì đã thế nào? Bạch Diêu ở ngay cạnh Ngưu Hữu Đạo, ngươi ta có thể trực tiếp ra tay sao? Cho nên chỉ có thể dùng trí, không thể dùng sức! 

Lưu Tử Ngư nhíu mày nói: 

- Trốn ở trong cái cửa hàng văn phòng tứ bảo này gọi là dùng trí sao? 

Lục Thánh Trung lắc đầu, dường như có chút bất đắc dĩ. 

- Lưu huynh, ngươi đã nhìn chằm chằm ta không chỉ một hai ngày, chắc hẳn cũng biết một chút tình huống, ta hỏi ngươi, Tĩnh Mặc hiên này của ta cấp bậc so với các cửa hàng khác trong huyện Thương Lư này như thế nào? 

Lưu Tử Ngư nhíu mày: 

- Cũng được coi là tốt nhất, cái này liên quan gì tới việc dùng trí của ngươi? 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo Quân

Số ký tự: 0