Đạo Quân

Hạc Giữa Bầy Gà (2)

Dược Thiên Sầu

2024-07-24 18:57:20

Phượng Nhược Nam sắp tới, dù người trong dịch trạm bình thường lười nhác thì lúc này cũng không dám qua loa, làm không khéo có khi sẽ phải rơi đầu. Thấy tạnh mưa, dịch trưởng lập tức dặn dò người bên dưới nấu canh gừng. Mặc dù đã là mùa xuân ấm áp nhưng mưa xuân rơi ướt vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, lại thêm ngồi trên lưng ngựa đón gió. 

Quả nhiên, dịch trưởng vừa mới dặn dò chưa bao lâu, tiếng bước chân rầm rập truyền đến, một nhóm nhân mã lớn từ xa đến gần, tiếng hí của tuấn mã bắt đầu liên tục bên ngoài, đội ngũ kỵ hành đã giảm tốc độ đứng bên ngoài, mười mấy kỵ binh dẫn đầu xông vào kiểm tra. 

Phượng Nhược Nam không mặc chiến giáp, một thân nữ trang, trang phục bị ướt đẫm dính sát vào người, cho dù cơ thể nàng ta cường tráng nhưng vẫn không thiếu những đường cong uyển chuyển nữ tính, mặc dù uyển chuyển cỡ lớn nhưng vẫn rất đáng chú ý. Văn Tâm đã dùng áo choàng trùm lại cho nàng ta. 

Phượng Nhược Nam cũng không vội vã tiến vào dịch trạm, là một tướng lĩnh ưu tú, phản ứng đầu tiên của nàng ta là xem xét sau cơn mưa to ập đến có ảnh hưởng gì đến nhân mã dưới trướng không. Vừa xoay tọa kỵ lại, Phượng Nhược Nam liền không kìm được hít hít. Nàng ta ngửi thấy một mùi hôi thối, ánh mắt liền tìm kiếm trong đám người. Lúc đi đường có gió thổi không cảm giác được, giờ dừng lại, không ít người đều ngửi thấy mùi này, lần lượt, ánh mắt của những người ngửi được đều dần tập trung về phía Viên Phương. 

Trong lòng Viên Phương khóc thầm, tương bôi lên da lúc khô thì không có gì, bị mưa tạt như vậy lập tức dậy mùi. Màu đen trên mặt toàn bộ đều chảy xuống quần áo dưới cổ, hình tượng đặc biệt này thật sự quá chói mắt, quả thực là hạc giữa bầy gà, muốn không bị người khác chú ý tới cũng khó. Chính bản thân lão ta cũng nghĩ mình thông minh quá bị thông minh hại, không bôi tương chưa hẳn người ta đã chú ý tới. 

Mặc dù Viên Phương biết chuyện này chỉ có thể giấu diếm nhất thời, không thể gạt được một thế, sớm muộn muốn bị bắt nhưng lão ta chỉ nghĩ cách để cố gắng trì hoãn hậu quả kia, nói không chừng có thể sớm tìm ra cơ hội mang theo chúng tăng thoát thân, sau đó chờ người bị hại hết cơn giận thì sẽ không truy cứu nữa. Điều duy nhất lão tiếc nuối là trước khi làm việc này cân nhắc không chu toàn, nhìn thấy Thương Triều Tông động phòng bị đánh, lão ta mới ý thức được phiền phức của mình. Vương phi này quá mạnh mẽ, vương gia cũng không hàng phục được! Vương phi động phòng dám đánh vương gia, ngẫm lại vẫn còn thấy sợ. 

Thực ra cái này cũng không thể trách lão ta cân nhắc không chu toàn, lão bị ép lôi đến đây từ Nam Sơn tự, tình hình thế nào cũng không biết, không thể nào đưa ra phán đoán chính xác, bằng không lúc ấy khi hành sự đã không để lộ khuôn mặt thật rồi. 

Ánh mắt Phượng Nhược Nam nhìn chằm chằm lão ta một lúc, quay đầu lại hỏi nói: 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Là lão già đó sao? 

Sau khi Văn Tâm, Văn Lệ quan sát tỉ mỉ xong cũng không dám xác nhận, không chỉ là vì vấn đề râu ria và vì lúc đó lão đầu râu bạc mặt mũi sưng vù. 

Thật sự sau khi xảy ra chuyện, Viên Phương lập tức cạo râu, lại trốn vào trong phòng tranh thủ thời gian thi pháp vận công, cố gắng lưu thông máu ứ khiến cho mặt cũ đổi sắc mới. 

- Đôi mắt hơi giống... 

Văn Tâm, Văn Lệ thầm thì nói, không dám chắc chắn. 

Bọn Thương Triều Tông thấy hơi kỳ quái, kỳ quái Phượng Nhược Nam nhìn chằm chằm Viên Phương làm cái gì? Có điều Viên Phương cố gắng cạo râu rồi tình huống sau khi bị dầm mưa cũng làm cho bọn hắn sinh nghi, đang làm cái quỷ gì vậy? 

Viên Cương biết chuyện nên mặt không đổi sắc, Ngưu Hữu Đạo thì nhếch môi vui vẻ, còn cố ý lớn tiếng kêu một câu: 

- Lão Hùng, bộ râu trắng của ngươi sao lại cạo vậy? Toàn thân bị nhuộm đen là như thế nào? 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo Quân

Số ký tự: 0