Hèn Hạ Vô Sỉ (1)
Dược Thiên Sầu
2024-07-24 18:57:20
Hai vợ chồng hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ con gái đã biết việc này nên mới bắt giam chính sứ rước dâu ư? Bành Ngọc Lan nhịn không được hỏi một câu:
- Chính sứ là người phương nào? Chẳng lẽ là Lam Nhược Đình?
Viên Cương đáp:
- Là pháp sư tùy tùng của Vương gia, Ngưu Hữu Đạo!
Ngưu Hữu Đạo? Vợ chồng hai người nghẹn họng, sau đó Phượng Lăng Ba nhíu mày quát một tiếng:
- Làm càn!
Cũng không biết là nói Phượng Nhược Nam hay là đang nói Ngưu Hữu Đạo.
Bành Ngọc Lan thì lập tức nhìn về phía sau, kêu lên:
- Bạch Diêu, ngươi mang theo hai người lập tức qua đó xem sao, dẫn người về đây, đừng để nha đầu kia làm loạn.
Đằng sau có một hán tử trung niên, hai tay ôm ngực dựa vào một cây cột, trong ngực ôm một thanh kiếm. Nhìn tuổi tác không già lắm nhưng mái đầu lại bạc trắng như sương, hoàn toàn trắng xóa, bình tĩnh khẽ gật đầu, bước nhanh khỏi chính sảnh, ra ngoài kêu thêm hai người, trực tiếp phi thân bay lên không rơi xuống nóc nhà.
Ba người cùng ra khỏi phủ Thái Thú, một đường bay lượn trên nóc nhà từ đầu đường đến cuối ngõ trong quận thành, người nhẹ như chim yến, người qua đường đi lại ở đầu đường hiếm ai chú ý tới. Không bao lâu sau, ba người mới từ một nóc nhà bay xuống, rơi vào mảnh đất trống ở bên ngoài quân doanh, nhanh chân xông vào trong quân doanh. Tuy thủ vệ quân doanh không ai ngăn cản nhưng Bạch Diêu vẫn giơ một lệnh bài thông hành lên, chứng minh thân phận của người xâm nhập.
Một nhóm ba người đi thẳng đến quân trướng trong quân doanh, không trải qua thủ vệ thông báo đã xông vào trong, sợ Phượng Nhược Nam làm ra chuyện hồ đồ thật sự giết chết chính sứ gì đó, đi vào trong trướng thì nhìn thấy Phượng Nhược Nam mặc khôi giáp đang khoanh tay nhìn địa đồ trên tường.
- Tướng quân...
Thủ vệ chạy vào theo hơi lúng túng, bởi vì chưa kịp thông báo đúng lúc.
Phượng Nhược Nam xoay người, thấy thế hơi sửng sốt, phất tay để thủ vệ lui xuống, kỳ quái hỏi:
- Bạch thúc, sao thúc lại tới đây?
Bạch Diêu hỏi:
- Tiểu thư đã bắt giam Ngưu Hữu Đạo?
Phượng Nhược Nam lại khẽ giật mình, trả lời:
- Đúng thế! Làm sao?
Bạch Diêu nhìn xung quanh một vòng:
- Người đâu rồi?
Phượng Nhược Nam:
- Đang bị canh giữ trong lều vải bên cạnh…
Không đợi nàng ta nói hết câu, Bạch Diêu đã quay đầu bỏ đi, ra khỏi trướng xem xét xung quanh, thấy bên trái có một lều vải, cửa ra vào có người bảo vệ, lập tức nhanh chân đi tới, thủ vệ không dám cản gã, mặc cho gã vén mành lều đi vào. Bạch Diêu bước vào, thấy Ngưu Hữu Đạo ngồi đó thảnh thơi uống trà. Lan toàn thân áo đen đeo kiếm, im lặng đứng cạnh đó canh chừng.
- Sư thúc!
Mai vội vàng chắp tay chào.
Bạch Diêu mặc kệ thị, nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo dò xét từ trên xuống dưới một phen rồi hỏi:
- Ngươi là Ngưu Hữu Đạo?
Ngưu Hữu Đạo từ từ đứng lên, trên mặt lộ ra mỉm cười, chắp tay đáp:
- Chính là tại hạ, không biết có gì chỉ giáo?
Lúc này, Phượng Nhược Nam cũng xốc mành lều tiến vào, đang kỳ quái thì thấy Bạch Diêu đưa tay ra hiệu với Ngưu Hữu Đạo:
- Đi với ta một chuyến.
Ngưu Hữu Đạo cũng mặc kệ người đến là ai, rất dễ nói chuyện, cười gật đầu đáp:
- Được!
- Khoan đã!
Lúc này Phượng Nhược Nam trừng hai mắt quát một tiếng bảo ngưng lại, nói:
- Bạch thúc, hắn không thể đi, ta giữ hắn lại có việc.
Bạch Diêu bình tĩnh nói:
- Mẫu thân tiểu thư muốn gặp hắn, có chuyện gì chờ mẫu thân tiểu thư gặp hắn rồi nói sau đi.
Ngưu Hữu Đạo nghe thế nở nụ cười chân thành, có thể xác nhận Viên Cương bên kia đã thuận lợi gặp được mục tiêu. Đối với cách làm việc của Viên Cương, hắn rất yên tâm.
Thần sắc Phượng Nhược Nam run rẩy, mạnh miệng một câu:
- Không được, hắn còn thiếu ta tiền, không thể đi.
Chuyện tiền có thể so với chuyện của mẫu thân cô sao? Bạch Diêu nhíu mày nhìn chằm chằm nàng ta, tỏ vẻ ngươi thật không hiểu chuyện, trầm giọng nói:
- Chuyện tiền để nói sau đi.
Phượng Nhược Nam:
- Bạch thúc, bọn ta đang đánh cược, hiện giờ không thể thả hắn đi.
Ngưu Hữu Đạo chợt buông tiếng thở dài nói:
- Tướng quân, ta đâu có quỵt nợ, chạy không thoát đâu mà.
Có câu nói này của hắn, Bạch Diêu cũng không nhiều lời nữa, nhìn Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu nói:
- Chính sứ là người phương nào? Chẳng lẽ là Lam Nhược Đình?
Viên Cương đáp:
- Là pháp sư tùy tùng của Vương gia, Ngưu Hữu Đạo!
Ngưu Hữu Đạo? Vợ chồng hai người nghẹn họng, sau đó Phượng Lăng Ba nhíu mày quát một tiếng:
- Làm càn!
Cũng không biết là nói Phượng Nhược Nam hay là đang nói Ngưu Hữu Đạo.
Bành Ngọc Lan thì lập tức nhìn về phía sau, kêu lên:
- Bạch Diêu, ngươi mang theo hai người lập tức qua đó xem sao, dẫn người về đây, đừng để nha đầu kia làm loạn.
Đằng sau có một hán tử trung niên, hai tay ôm ngực dựa vào một cây cột, trong ngực ôm một thanh kiếm. Nhìn tuổi tác không già lắm nhưng mái đầu lại bạc trắng như sương, hoàn toàn trắng xóa, bình tĩnh khẽ gật đầu, bước nhanh khỏi chính sảnh, ra ngoài kêu thêm hai người, trực tiếp phi thân bay lên không rơi xuống nóc nhà.
Ba người cùng ra khỏi phủ Thái Thú, một đường bay lượn trên nóc nhà từ đầu đường đến cuối ngõ trong quận thành, người nhẹ như chim yến, người qua đường đi lại ở đầu đường hiếm ai chú ý tới. Không bao lâu sau, ba người mới từ một nóc nhà bay xuống, rơi vào mảnh đất trống ở bên ngoài quân doanh, nhanh chân xông vào trong quân doanh. Tuy thủ vệ quân doanh không ai ngăn cản nhưng Bạch Diêu vẫn giơ một lệnh bài thông hành lên, chứng minh thân phận của người xâm nhập.
Một nhóm ba người đi thẳng đến quân trướng trong quân doanh, không trải qua thủ vệ thông báo đã xông vào trong, sợ Phượng Nhược Nam làm ra chuyện hồ đồ thật sự giết chết chính sứ gì đó, đi vào trong trướng thì nhìn thấy Phượng Nhược Nam mặc khôi giáp đang khoanh tay nhìn địa đồ trên tường.
- Tướng quân...
Thủ vệ chạy vào theo hơi lúng túng, bởi vì chưa kịp thông báo đúng lúc.
Phượng Nhược Nam xoay người, thấy thế hơi sửng sốt, phất tay để thủ vệ lui xuống, kỳ quái hỏi:
- Bạch thúc, sao thúc lại tới đây?
Bạch Diêu hỏi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tiểu thư đã bắt giam Ngưu Hữu Đạo?
Phượng Nhược Nam lại khẽ giật mình, trả lời:
- Đúng thế! Làm sao?
Bạch Diêu nhìn xung quanh một vòng:
- Người đâu rồi?
Phượng Nhược Nam:
- Đang bị canh giữ trong lều vải bên cạnh…
Không đợi nàng ta nói hết câu, Bạch Diêu đã quay đầu bỏ đi, ra khỏi trướng xem xét xung quanh, thấy bên trái có một lều vải, cửa ra vào có người bảo vệ, lập tức nhanh chân đi tới, thủ vệ không dám cản gã, mặc cho gã vén mành lều đi vào. Bạch Diêu bước vào, thấy Ngưu Hữu Đạo ngồi đó thảnh thơi uống trà. Lan toàn thân áo đen đeo kiếm, im lặng đứng cạnh đó canh chừng.
- Sư thúc!
Mai vội vàng chắp tay chào.
Bạch Diêu mặc kệ thị, nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo dò xét từ trên xuống dưới một phen rồi hỏi:
- Ngươi là Ngưu Hữu Đạo?
Ngưu Hữu Đạo từ từ đứng lên, trên mặt lộ ra mỉm cười, chắp tay đáp:
- Chính là tại hạ, không biết có gì chỉ giáo?
Lúc này, Phượng Nhược Nam cũng xốc mành lều tiến vào, đang kỳ quái thì thấy Bạch Diêu đưa tay ra hiệu với Ngưu Hữu Đạo:
- Đi với ta một chuyến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngưu Hữu Đạo cũng mặc kệ người đến là ai, rất dễ nói chuyện, cười gật đầu đáp:
- Được!
- Khoan đã!
Lúc này Phượng Nhược Nam trừng hai mắt quát một tiếng bảo ngưng lại, nói:
- Bạch thúc, hắn không thể đi, ta giữ hắn lại có việc.
Bạch Diêu bình tĩnh nói:
- Mẫu thân tiểu thư muốn gặp hắn, có chuyện gì chờ mẫu thân tiểu thư gặp hắn rồi nói sau đi.
Ngưu Hữu Đạo nghe thế nở nụ cười chân thành, có thể xác nhận Viên Cương bên kia đã thuận lợi gặp được mục tiêu. Đối với cách làm việc của Viên Cương, hắn rất yên tâm.
Thần sắc Phượng Nhược Nam run rẩy, mạnh miệng một câu:
- Không được, hắn còn thiếu ta tiền, không thể đi.
Chuyện tiền có thể so với chuyện của mẫu thân cô sao? Bạch Diêu nhíu mày nhìn chằm chằm nàng ta, tỏ vẻ ngươi thật không hiểu chuyện, trầm giọng nói:
- Chuyện tiền để nói sau đi.
Phượng Nhược Nam:
- Bạch thúc, bọn ta đang đánh cược, hiện giờ không thể thả hắn đi.
Ngưu Hữu Đạo chợt buông tiếng thở dài nói:
- Tướng quân, ta đâu có quỵt nợ, chạy không thoát đâu mà.
Có câu nói này của hắn, Bạch Diêu cũng không nhiều lời nữa, nhìn Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu nói:
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro