Đạo Quân

Kế Hoạch Xảy Ra Sơ Hở (2)

Dược Thiên Sầu

2024-07-24 18:57:20

… 

Trong phòng khách Nam Sơn tự, Tô Kiệt Nhân đang trả lời chu toàn nghe thấy tín hiệu cầu viện cũng đột nhiên quay đầu. 

Tống Diễn Thanh và Viên Phương cũng ngạc nhiên, mấy người liền chạy ra, thấy trên không trung tín hiệu nở rộ. 

Sắc mặt Tô Kiệt Nhân kịch biến, keng một tiếng rút kiếm trong tay định lao ra. 

Mắt Tống Diễn Thanh sáng lên, lật tay đánh ra “Huyền Thanh chưởng” đánh vào giữa lưng Tô Kiệt Nhân làm gã ta rơi mạnh trên mặt đất. 

- Canh giữ! 

Tống Diễn Thanh quay đầu rống lên với Viên Phương rồi lắc mình, thả người nhảy lên nóc tiền điện, nhanh chóng chạy đi xem động tĩnh. 

Ở nơi kịch chiến trong rừng, thấy đối phương phát ra tín hiệu cầu viện, biết chắc là khó dây dưa tiếp, lại thấy Trần Quy Thạc bị bức tới luống cuống tay chân, Hứa Dĩ Thiên liền trở tay đánh ra “Huyền Thanh chưởng”. Một chưởng đánh ngã mấy người, cơ thể lóe lên, đâm kiếm giết khỏi trùng vây, phi kiếm đâm đến Viên Cương đang xoay lưng lại. 

- Cẩn thận! 

Quan Thiết nhắc nhở một tiếng, người cũng lao ngang ra cản, một đao bổ về phía Hứa Dĩ Thiên. 

Keng! Kiếm của Hứa Dĩ Thiên đẩy bay trảm mã đao bổ tới ra, kiếm thuận thế tóe ra một đóa hoa máu, mũi kiếm trực tiếp đâm vào ngực Quan Thiết. 

Viên Cương được nhắc nhở liền đưa đao về, cố bổ vào Hứa Dĩ Thiên nhưng Hứa Dĩ Thiên đã thả người lật trên không, phí cước đạp vào một thân cây, rống lên: 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Đi! 

Trần Quy Thạc lập tức quay đầu gấp thoát thân. 

Soạt soạt vài mũi tên nhanh chóng bắn ra, một đám thân vệ xông lên nhanh chóng bắn tên, trong rừng rậm dù sao cũng khó có thể phát huy được hiệu quả lớn nhất. Hứa Dĩ Thiên và Trần Quy Thạc nhờ thân cây che chắn, thả người nhảy lên thân cây, phi thân vài cái rồi biến mất khỏi tầm mắt mọi người. 

Cả đám lao đến nâng cung nỏ đề phòng, có người khác đỡ Quan Thiết ngã xuống đất, cất tiếng đau buồn nói: 

- Đại nhân! Đại nhân... 

Cả đám chen chúc đến bên Quan Thiết đang hướng bàn tay máu về phía Viên Cương đang im lặng đứng thẳng không nói gì, mặt mũi tràn đầy mong đợi nhìn Viên Cương. Cả đám cũng đều nhìn về phía Viên Cương, có hai người vội nhường đường cho hắn ta. 

Viên Cương tiến đến, cầm bàn tay máu của Quan Thiết, chậm rãi ngồi xuống. Quan Thiết nắm chặt lấy tay hắn ta, dùng hết sức nói: 

- Viên huynh, lưu lại, lưu… lại... 

Viên Cương không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn cho đến khi Quan Thiết không nói được tiếng nào nghiêng đầu một cái, ngã vào lòng một người bên cạnh, Viên Cương cũng không cho Quan Thiết một câu trả lời mà người sắp lâm chung muốn nghe. 

Viên Cương không nhìn ánh mắt bi phẫn của những người xung quanh, vẻ mặt hờ hững, đao chống xuống đất chậm rãi đứng lên, phóng nhãn nhìn sang. Chỉ một chốc lát, hơn trăm thân vệ Quan Thiết dẫn đến đã chết hơn ba mươi người! 

… 

Ngoài Nam Sơn tự, Hứa Dĩ Thiên và Trần Quy Thạc quay về lại trước cửa chùa thì gặp phải Tống Diễn Thanh. 

Thấy trên người Hứa Dĩ Thiên có không ít máu tươi, Tống Diễn Thanh lập tức hỏi: 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Đắc thủ? 

Hứa Dĩ Thiên lắc đầu: 

- Không thấy Ngưu Hữu Đạo mà đụng phải một đám quân lính tinh nhuệ, đánh nhau, đều là nhân mã thân vệ của Thương Triều Tông! 

- Tiểu tặc giảo hoạt lắm, chẳng lẽ hắn nghĩ Thương Triều Tông có thể bảo vệ hắn? 

Tống Diễn Thanh cười lạnh một tiếng. 

Chính lúc này, tiếng bước chân rầm rầm từ dưới núi truyền tới, rõ ràng là đang xông lên núi. 

Trần Quy Thạc hơi lo lắng nói: 

- Sư huynh, hẳn là đội ngũ khác của Thương Triều Tông tới, chúng ta có cần tránh đi một chút không? 

Tống Diễn Thanh quay đầu quát: 

- Sợ cái gì, chỉ dựa vào người của Thương Triều Tông có thể giữ chúng ta lại sao? 

Trần Quy Thạc rầu rĩ nói: 

- Thương Triều Tông dù sao vẫn là quận vương, chúng ta động thủ với quận vương có phải không phù hợp không. Nếu truyền ra ngoài chỉ e phiền phức không nhỏ, bên nào cũng không chịu nổi trách nhiệm. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo Quân

Số ký tự: 0