Nghịch Đồ! (2)
Dược Thiên Sầu
2024-07-24 18:57:20
Phất tay tung một chưởng lực mạnh mẽ xông ra ngoài.
La Nguyên Công và Tô Phá gần như đồng thời ra tay, đồng loạt phát ra một chưởng lực cản lại.
Ầm! Một tiếng chấn động vang lên, ba đường chưởng lực đụng vào nhau, kình phong bốn phía. Trần Quy Thạch đang quỳ dưới đất đột ngột bị ném văng ra, có thể nói là bị dọa tới toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Y muốn lộ diện chốn đông người chính là vì sợ Đường Tố Tố diệt khẩu, không ngờ Đường Tố Tố lại dám hạ sát thủ trước mặt nhiều người như vậy, y đã đánh giá thấp lòng dạ ác độc của mụ già này. Nếu không phải hai vị trưởng lão khác ra tay ngăn cản, chỉ sợ cái mạng này đã không còn, thực sự nghĩ lại mà sợ.
Y dám không để ý lời cảnh cáo của Đường Tố Tố như vậy, đương nhiên là có chỗ dựa, trên đường có người nhà họ Tống ngăn cản bày mưu đặt kế làm việc cho y, có nhà họ Tống làm chỗ dựa, y có gì phải sợ.
Đường Nghi mím chặt môi, nhìn Đường Tố Tố mặt mày giận dữ. Có thể nói nàng nắm khá chắc tâm lý, bởi vì Đường Tố Tố đã ra ám hiệu sẽ không để lại hậu hoạn về Ngưu Hữu Đạo, chẳng qua không ngờ lại để cho Tống Diễn Thanh ra tay.
La Nguyên Công lắc mình cản ở trước mặt Trần Quy Thạc, Thượng Thanh tông còn chưa từng có đệ tử nào bị giết bởi vì chuyện bẩm báo, nhìn chằm chằm Đường Tố Tố nói:
- Sư muội, sao lại làm vậy? Chuyện này, có gì không thể nói cho rõ ràng?
Đường Tố Tố cả giận nói:
- Rõ ràng là y đang nói bậy nói bạ. Hướng đi của Tống Diễn Thanh là kinh thành, còn Ngưu Hữu Đạo là đi về hướng huyện Thương Ngô, hai phương hướng khác nhau, sao lại đụng vào nhau được? Tên này hẳn là đang mưu đồ bất chính!
Trần Quy Thạc hơi luống cuống, vội vàng la lớn:
- Đường trưởng lão, bà muốn giết người diệt khẩu ư?
Dưới tình huống này, y cần phải tự bảo vệ mình.
Lời này vừa nói ra, Đường Tố Tố lửa giận ngút trời.
- Nghịch đồ!
Lắc mình ra, hạ sát thủ lần nữa. Bóng người Tô Phá chợt lóe lên, cản bà ta lại, trầm giọng nói:
- Để y nói cho hết câu cũng không muộn!
La Nguyên Công từ từ đi tới cạnh Tô Phá, sóng vai mà đứng, chứng tỏ bắt tay nhau ngăn cản Đường Tố Tố.
- Sư muội, bình tĩnh chớ nóng, không nên làm bậy!
Lời này coi như là đang cảnh cáo rồi.
Đối mặt với sự liên thủ của cả hai người, Đường Tố Tố tự biết không cách nào được như ý, bỗng nhiên xoay người, nhìn về phía Đường Nghi, cả giận nói:
- Chưởng môn, lần này nhất định là có người phái tới khích bác ly gián, kính xin chưởng môn phán đoán sáng suốt!
La Nguyên Công nói:
- Chưởng môn, trong đại điện này, đệ tử Thượng Thanh tông chưa đến mức ngay cả nói cũng không thể nói, có phải khích bác ly gián hay không, nghe một chút cũng không sao, hơn nữa cũng không đến nỗi ngay cả chuyện cũng còn chưa có nói xong đã hạ sát thủ với đệ tử, không có đạo lý như vậy!
Đường Tố Tố thở phì phì nhìn chằm chằm Đường Nghi nhưng rõ ràng nàng không có để ý, đối mặt với hai vị trưởng lão hộ pháp bảo, Đường Nghi nàng làm sao thiên vị?
Tô Phá kiệm lời cũng nhàn nhạt tạo áp lực một tiếng:
- Sư muội, hơi quá đáng.
- Hừ!
Đường Tố Tố phất tay áo hừ lạnh một tiếng, xoay người đưa lưng về phía bọn họ.
La Nguyên Công quay đầu trầm giọng nói với Trần Quy Thạc:
- Nói, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Tạm thời giữ được mạng nhỏ, Trần Quy Thạc ôm tim hơi bình tĩnh trở lại, cuống quýt nói:
- Tống sư huynh cũng không đi kinh thành, nói đi kinh thành chẳng qua chỉ là ngụy trang, trên thực tế là âm thầm tuân theo Đường trưởng lão bày mưu đặt kế, mai phục trên đường đến chùa Nam Sơn, muốn diệt trừ Ngưu Hữu Đạo…
- Nực cười!
Đường Tố Tố khinh thường một tiếng.
La Nguyên Công và Tô Phá gần như đồng thời ra tay, đồng loạt phát ra một chưởng lực cản lại.
Ầm! Một tiếng chấn động vang lên, ba đường chưởng lực đụng vào nhau, kình phong bốn phía. Trần Quy Thạch đang quỳ dưới đất đột ngột bị ném văng ra, có thể nói là bị dọa tới toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Y muốn lộ diện chốn đông người chính là vì sợ Đường Tố Tố diệt khẩu, không ngờ Đường Tố Tố lại dám hạ sát thủ trước mặt nhiều người như vậy, y đã đánh giá thấp lòng dạ ác độc của mụ già này. Nếu không phải hai vị trưởng lão khác ra tay ngăn cản, chỉ sợ cái mạng này đã không còn, thực sự nghĩ lại mà sợ.
Y dám không để ý lời cảnh cáo của Đường Tố Tố như vậy, đương nhiên là có chỗ dựa, trên đường có người nhà họ Tống ngăn cản bày mưu đặt kế làm việc cho y, có nhà họ Tống làm chỗ dựa, y có gì phải sợ.
Đường Nghi mím chặt môi, nhìn Đường Tố Tố mặt mày giận dữ. Có thể nói nàng nắm khá chắc tâm lý, bởi vì Đường Tố Tố đã ra ám hiệu sẽ không để lại hậu hoạn về Ngưu Hữu Đạo, chẳng qua không ngờ lại để cho Tống Diễn Thanh ra tay.
La Nguyên Công lắc mình cản ở trước mặt Trần Quy Thạc, Thượng Thanh tông còn chưa từng có đệ tử nào bị giết bởi vì chuyện bẩm báo, nhìn chằm chằm Đường Tố Tố nói:
- Sư muội, sao lại làm vậy? Chuyện này, có gì không thể nói cho rõ ràng?
Đường Tố Tố cả giận nói:
- Rõ ràng là y đang nói bậy nói bạ. Hướng đi của Tống Diễn Thanh là kinh thành, còn Ngưu Hữu Đạo là đi về hướng huyện Thương Ngô, hai phương hướng khác nhau, sao lại đụng vào nhau được? Tên này hẳn là đang mưu đồ bất chính!
Trần Quy Thạc hơi luống cuống, vội vàng la lớn:
- Đường trưởng lão, bà muốn giết người diệt khẩu ư?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dưới tình huống này, y cần phải tự bảo vệ mình.
Lời này vừa nói ra, Đường Tố Tố lửa giận ngút trời.
- Nghịch đồ!
Lắc mình ra, hạ sát thủ lần nữa. Bóng người Tô Phá chợt lóe lên, cản bà ta lại, trầm giọng nói:
- Để y nói cho hết câu cũng không muộn!
La Nguyên Công từ từ đi tới cạnh Tô Phá, sóng vai mà đứng, chứng tỏ bắt tay nhau ngăn cản Đường Tố Tố.
- Sư muội, bình tĩnh chớ nóng, không nên làm bậy!
Lời này coi như là đang cảnh cáo rồi.
Đối mặt với sự liên thủ của cả hai người, Đường Tố Tố tự biết không cách nào được như ý, bỗng nhiên xoay người, nhìn về phía Đường Nghi, cả giận nói:
- Chưởng môn, lần này nhất định là có người phái tới khích bác ly gián, kính xin chưởng môn phán đoán sáng suốt!
La Nguyên Công nói:
- Chưởng môn, trong đại điện này, đệ tử Thượng Thanh tông chưa đến mức ngay cả nói cũng không thể nói, có phải khích bác ly gián hay không, nghe một chút cũng không sao, hơn nữa cũng không đến nỗi ngay cả chuyện cũng còn chưa có nói xong đã hạ sát thủ với đệ tử, không có đạo lý như vậy!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Tố Tố thở phì phì nhìn chằm chằm Đường Nghi nhưng rõ ràng nàng không có để ý, đối mặt với hai vị trưởng lão hộ pháp bảo, Đường Nghi nàng làm sao thiên vị?
Tô Phá kiệm lời cũng nhàn nhạt tạo áp lực một tiếng:
- Sư muội, hơi quá đáng.
- Hừ!
Đường Tố Tố phất tay áo hừ lạnh một tiếng, xoay người đưa lưng về phía bọn họ.
La Nguyên Công quay đầu trầm giọng nói với Trần Quy Thạc:
- Nói, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Tạm thời giữ được mạng nhỏ, Trần Quy Thạc ôm tim hơi bình tĩnh trở lại, cuống quýt nói:
- Tống sư huynh cũng không đi kinh thành, nói đi kinh thành chẳng qua chỉ là ngụy trang, trên thực tế là âm thầm tuân theo Đường trưởng lão bày mưu đặt kế, mai phục trên đường đến chùa Nam Sơn, muốn diệt trừ Ngưu Hữu Đạo…
- Nực cười!
Đường Tố Tố khinh thường một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro