Ta Không Âm Hiểm Như Ngươi (2)
Dược Thiên Sầu
2024-07-24 18:57:20
Cuối quần thân vệ kia vẫn cởi quần, để lộ vết thương đao chém đã được khâu lại trên đùi.
Sau khi quan sát xác nhận, Phượng Nhược Nam ra hiệu đám người Thương Triều Tông sang một bên, mặt không cảm xúc nói:
- Thương binh bên ngươi khôi phục không tệ.
Thương Triều Tông lạnh nhạt nói:
- Là Đạo gia xuất thủ bất phàm.
Phượng Nhược Nam:
- Đã đều là người một nhà, không có đạo lý nặng bên này nhẹ bên kia, ngươi bảo hắn giúp thương binh bên ta chữa trị một chút đi.
Hóa ra là như vậy, vẻ mặt Lam Như Đình hơi cổ quái,. Có thể khiến nữ nhân này nói với vương gia là người một nhà thật không dễ dàng! Nhưng cũng có thể hiểu được cảm xúc của Phượng Nhược Nam, thân là tướng lĩnh thống quân, trong tình huống có biện pháp sao có thể mặc kệ thương thế của huynh đệ bên dưới, ở mức độ nào đó cũng được coi là chịu cúi đầu với vương gia.
Thương Triều Tông trầm ngâm nói:
- Đây là thủ nghệ của Đạo gia, e là vẫn phải xem hắn có nguyện ý hay không.
Phượng Nhược Nam sớm đã đoán ra điều này, trước đó nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo co đầu rút cổ trên chiến trường liền hiểu ra sức ảnh hưởng của Thương Triều Tông đối với Ngưu Hữu Đạo không lớn, hình như giao tình có hạn, nhưng quan hệ giữa nàng và Ngưu Hữu Đạo hơi căng, không tiện trực tiếp đi tìm Ngưu Hữu Đạo, tìm Thương Triều Tông là muốn tìm người đi nói chuyện giúp.
Thật ra Thương Triều Tông cũng không suy nghĩ nhiều, không từ chối, dẫn nàng cùng đi gặp Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa tu luyện trong lều vải, cả đám người còn chưa tới gần lều vải của Ngưu Hữu Đạo, Viên Cương không biết từ đâu xông ra, ngăn cản bọn hắn.
Viên Phương hơi không đủ sức cũng xông ra ngăn cản, cùng Viên Cương một trái một phải, giống như ông Hanh ông Cáp.
Viên Cương đã bàn giao một phần trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của Đạo gia cho gã ta, nếu Đạo gia xảy ra chuyện ngươi cũng đừng mong sống tốt.
Viên Phương cũng biết trước mắt mình vẫn cần Ngưu Hữu Đạo che chở, mặc kệ có tình nguyện hay không cũng chỉ có thể làm theo.
Chúng tăng Nam Sơn tự cũng lần lượt xông ra nhìn chằm chằm bên này, những người này dần dần đã mơ hồ tạo thành một đoàn thể nhỏ lấy Ngưu Hữu Đạo làm trung tâm từ khi nào không biết. Dưới sự khống chế hữu tâm im ắng của Ngưu Hữu Đạo, những người này không chịu ước thúc của Thương Triều Tông và Phượng Nhược Nam, họ tụ lại bên cạnh Ngưu Hữu Đạo.
Phượng Nhược Nam vừa nhìn thấy Viên Phương liền nghiến răng, có điều có chuyện cần làm nên phải chịu.
Trước trướng thì hành động như vậy, trong trướng lại truyền đến giọng Ngưu Hữu Đạo:
- Để bọn họ vào đi.
Lúc này ngăn cản ngoài trướng mới cho vào, cả nhóm lần lượt chen vào trong trướng, Ngưu Hữu Đạo đang ngồi bên trong đứng dậy chắp tay chào.
Bên Thương Triều Tông nói ý định đến của Phượng Nhược Nam, Ngưu Hữu Đạo lại chú ý thấy Lam Như Đình khẽ nháy mắt lắc đầu với hắn, có vẻ bảo hắn không nên đồng ý.
Thương Thục Thanh là người giỏi quan sát, lập tức nhìn thấy phản ứng của Lam Như Đình.
Sau khi nghe xong ý đồ đến, Ngưu Hữu Đạo thở dài:
- Giờ mới khâu lại vết thương thì hơi trễ rồi.
Gương mặt Phượng Nhược Nam căng ra, cũng nói:
- Nếu trước đó có gì đắc tội đều là lỗi của ta, Đạo gia đừng để trong lòng. Ta ở đây xin bồi tội với Đạo gia, hy vọng Đạo gia có thể bỏ qua chuyện cũ giơ cao đánh khẽ! Ta cam đoan chuyện trước kia sẽ bỏ qua, sau này sẽ không dây dưa gây chuyện nữa.
Ngưu Hữu Đạo đưa tay gãi gãi mũi, biết nữ nhân này hiểu lầm, cười khổ nói:
- Vương phi, sợ là người hiểu sai rồi, nếu lúc ấy kịp thời khâu vết thương còn được, kéo dài mấy ngày vết thương đã bắt đầu khép thịt, giờ lại khâu vết thương thì không thích hợp lắm.
Phượng Nhược Nam liên tục khẩn cầu, kết quả vẫn vậy, cuối cùng hừ lạnh một tiếng quay đầu bỏ đi.
Ngưu Hữu Đạo bất đắc dĩ, xem chừng hình tượng tiểu nhân của mình đã đi sâu vào lòng nữ nhân này, vẫn hiểu lầm rồi.
Cả đám lần lượt rời đi, còn lại Lam Như Đình tủm tỉm cười, Ngưu Hữu Đạo xích lại gần hỏi:
- Lam tiên sinh bảo ta đừng đồng ý là có ý gì?
Sau khi quan sát xác nhận, Phượng Nhược Nam ra hiệu đám người Thương Triều Tông sang một bên, mặt không cảm xúc nói:
- Thương binh bên ngươi khôi phục không tệ.
Thương Triều Tông lạnh nhạt nói:
- Là Đạo gia xuất thủ bất phàm.
Phượng Nhược Nam:
- Đã đều là người một nhà, không có đạo lý nặng bên này nhẹ bên kia, ngươi bảo hắn giúp thương binh bên ta chữa trị một chút đi.
Hóa ra là như vậy, vẻ mặt Lam Như Đình hơi cổ quái,. Có thể khiến nữ nhân này nói với vương gia là người một nhà thật không dễ dàng! Nhưng cũng có thể hiểu được cảm xúc của Phượng Nhược Nam, thân là tướng lĩnh thống quân, trong tình huống có biện pháp sao có thể mặc kệ thương thế của huynh đệ bên dưới, ở mức độ nào đó cũng được coi là chịu cúi đầu với vương gia.
Thương Triều Tông trầm ngâm nói:
- Đây là thủ nghệ của Đạo gia, e là vẫn phải xem hắn có nguyện ý hay không.
Phượng Nhược Nam sớm đã đoán ra điều này, trước đó nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo co đầu rút cổ trên chiến trường liền hiểu ra sức ảnh hưởng của Thương Triều Tông đối với Ngưu Hữu Đạo không lớn, hình như giao tình có hạn, nhưng quan hệ giữa nàng và Ngưu Hữu Đạo hơi căng, không tiện trực tiếp đi tìm Ngưu Hữu Đạo, tìm Thương Triều Tông là muốn tìm người đi nói chuyện giúp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật ra Thương Triều Tông cũng không suy nghĩ nhiều, không từ chối, dẫn nàng cùng đi gặp Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa tu luyện trong lều vải, cả đám người còn chưa tới gần lều vải của Ngưu Hữu Đạo, Viên Cương không biết từ đâu xông ra, ngăn cản bọn hắn.
Viên Phương hơi không đủ sức cũng xông ra ngăn cản, cùng Viên Cương một trái một phải, giống như ông Hanh ông Cáp.
Viên Cương đã bàn giao một phần trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của Đạo gia cho gã ta, nếu Đạo gia xảy ra chuyện ngươi cũng đừng mong sống tốt.
Viên Phương cũng biết trước mắt mình vẫn cần Ngưu Hữu Đạo che chở, mặc kệ có tình nguyện hay không cũng chỉ có thể làm theo.
Chúng tăng Nam Sơn tự cũng lần lượt xông ra nhìn chằm chằm bên này, những người này dần dần đã mơ hồ tạo thành một đoàn thể nhỏ lấy Ngưu Hữu Đạo làm trung tâm từ khi nào không biết. Dưới sự khống chế hữu tâm im ắng của Ngưu Hữu Đạo, những người này không chịu ước thúc của Thương Triều Tông và Phượng Nhược Nam, họ tụ lại bên cạnh Ngưu Hữu Đạo.
Phượng Nhược Nam vừa nhìn thấy Viên Phương liền nghiến răng, có điều có chuyện cần làm nên phải chịu.
Trước trướng thì hành động như vậy, trong trướng lại truyền đến giọng Ngưu Hữu Đạo:
- Để bọn họ vào đi.
Lúc này ngăn cản ngoài trướng mới cho vào, cả nhóm lần lượt chen vào trong trướng, Ngưu Hữu Đạo đang ngồi bên trong đứng dậy chắp tay chào.
Bên Thương Triều Tông nói ý định đến của Phượng Nhược Nam, Ngưu Hữu Đạo lại chú ý thấy Lam Như Đình khẽ nháy mắt lắc đầu với hắn, có vẻ bảo hắn không nên đồng ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thương Thục Thanh là người giỏi quan sát, lập tức nhìn thấy phản ứng của Lam Như Đình.
Sau khi nghe xong ý đồ đến, Ngưu Hữu Đạo thở dài:
- Giờ mới khâu lại vết thương thì hơi trễ rồi.
Gương mặt Phượng Nhược Nam căng ra, cũng nói:
- Nếu trước đó có gì đắc tội đều là lỗi của ta, Đạo gia đừng để trong lòng. Ta ở đây xin bồi tội với Đạo gia, hy vọng Đạo gia có thể bỏ qua chuyện cũ giơ cao đánh khẽ! Ta cam đoan chuyện trước kia sẽ bỏ qua, sau này sẽ không dây dưa gây chuyện nữa.
Ngưu Hữu Đạo đưa tay gãi gãi mũi, biết nữ nhân này hiểu lầm, cười khổ nói:
- Vương phi, sợ là người hiểu sai rồi, nếu lúc ấy kịp thời khâu vết thương còn được, kéo dài mấy ngày vết thương đã bắt đầu khép thịt, giờ lại khâu vết thương thì không thích hợp lắm.
Phượng Nhược Nam liên tục khẩn cầu, kết quả vẫn vậy, cuối cùng hừ lạnh một tiếng quay đầu bỏ đi.
Ngưu Hữu Đạo bất đắc dĩ, xem chừng hình tượng tiểu nhân của mình đã đi sâu vào lòng nữ nhân này, vẫn hiểu lầm rồi.
Cả đám lần lượt rời đi, còn lại Lam Như Đình tủm tỉm cười, Ngưu Hữu Đạo xích lại gần hỏi:
- Lam tiên sinh bảo ta đừng đồng ý là có ý gì?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro