Thành Thân (2)
Dược Thiên Sầu
2024-07-24 18:57:20
Về phần vì sao nói là đắc tội với Ngưu Hữu Đạo, bởi vì đạo lý rất đơn giản, tiếp xúc mấy ngày sao có thể không biết Viên Cương không phải người nhiều chuyện, không nhận được ý của Ngưu Hữu Đạo làm sao Viên Cương lại ngược đãi yêu gấu kia như vậy. Ba người đoán là yêu gấu còn chưa hiểu rõ về Ngưu Hữu Đạo lắm, còn không biết thủ phạm thật sự phía sau màn là ai, Ngưu Hữu Đạo là người tương đối có phong độ, bề ngoài thoạt nhìn rất hiền hoà, hình như yêu gấu càng muốn tiếp cận Ngưu Hữu Đạo hơn.
- Hôm nay vương gia thật có tinh thần!
Ngưu Hữu Đạo đi tới vui tươi hớn hở bật cười, có thể không có tinh thần à, mặc đồ tân lang cơ mà!
Thương Triều Tông hơi bất đắc dĩ nói:
- Đạo gia, ngài đừng trêu chọc bản vương nữa.
Đã cùng nhau trải qua một số việc, an tâm ở chung được mấy ngày, thái độ qua lại của hai bên cũng trở nên hiền hòa không ít.
- Tối qua Vương gia không nghỉ ngơi tốt à?
Ngưu Hữu Đạo nhìn mắt quần thầm mấy ngày nay vẫn luôn không tan của y, hôm nay rõ ràng đã bôi lên chút phấn để che giấu.
Thương Triều Tông thấy hơi không chịu được hắn, người này quá thiếu đạo đức, mấy ngày nay mỗi ngày đều mở miệng nhắc nhở y một lần.
Lam Nhược Đình mỉm cười:
- Lần đầu làm chuyện lớn trong đời, tâm tình vương gia có thể hiểu được.
Dưới khăn lụa, Thương Thục Thanh hé miệng cười trộm, dù sao người khác cũng không nhìn thấy, ánh mắt của nàng ta lại nhịn không được liếc nhìn kiếm “Lừa gạt” trong tay Ngưu Hữu Đạo, thấy hơi đau lòng cho thanh kiếm này.
Nàng ta đương nhiên nhận ra thanh kiếm này, là nàng ta tự mình đưa đến Thượng Thanh tông bảo kiếm mà năm đó Đông Quách tiên sinh đã trịnh trọng tặng cho phụ thân, thế mà nay lại rơi vào kết quả bị chà đạp như vầy, cũng hơi quá đáng đi. Có điều đồ vật đã là của người ta, người ta muốn dùng thế nào cũng là chuyện của người ta, người khác không thể nói được gì.
- Đạo gia, chờ lát nữa cùng đi đi.
Thương Triều Tông chủ động mời.
Ngưu Hữu Đạo biết ý y chỉ phủ Thái Thú nhưng cảm thấy vẫn nên tránh đi thì tốt hơn, khoát tay áo nói:
- Ta không đi, bên này cũng nên để lại người giữ nhà.
Nghiêng người chỉ chỉ Viên Phương.
- Lão Hùng vẫn chưa có thân phận chính thức, chỉ sợ sau này sẽ có rắc rối, muốn nhờ Lam tiên sinh quay đầu nói vài câu với Phượng Lăng Ba bên kia, giúp Lão Hùng làm một thân phận chính thức, sau này cũng tiện ra ngoài đi lại.
Viên Phương mặt mũi sưng vù lập tức nặn ra một nụ cười, thầm nghĩ vị này thật là người tốt.
- Hôm nay vương gia thật có tinh thần!
Ngưu Hữu Đạo đi tới vui tươi hớn hở bật cười, có thể không có tinh thần à, mặc đồ tân lang cơ mà!
Thương Triều Tông hơi bất đắc dĩ nói:
- Đạo gia, ngài đừng trêu chọc bản vương nữa.
Đã cùng nhau trải qua một số việc, an tâm ở chung được mấy ngày, thái độ qua lại của hai bên cũng trở nên hiền hòa không ít.
- Tối qua Vương gia không nghỉ ngơi tốt à?
Ngưu Hữu Đạo nhìn mắt quần thầm mấy ngày nay vẫn luôn không tan của y, hôm nay rõ ràng đã bôi lên chút phấn để che giấu.
Thương Triều Tông thấy hơi không chịu được hắn, người này quá thiếu đạo đức, mấy ngày nay mỗi ngày đều mở miệng nhắc nhở y một lần.
Lam Nhược Đình mỉm cười:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Lần đầu làm chuyện lớn trong đời, tâm tình vương gia có thể hiểu được.
Dưới khăn lụa, Thương Thục Thanh hé miệng cười trộm, dù sao người khác cũng không nhìn thấy, ánh mắt của nàng ta lại nhịn không được liếc nhìn kiếm “Lừa gạt” trong tay Ngưu Hữu Đạo, thấy hơi đau lòng cho thanh kiếm này.
Nàng ta đương nhiên nhận ra thanh kiếm này, là nàng ta tự mình đưa đến Thượng Thanh tông bảo kiếm mà năm đó Đông Quách tiên sinh đã trịnh trọng tặng cho phụ thân, thế mà nay lại rơi vào kết quả bị chà đạp như vầy, cũng hơi quá đáng đi. Có điều đồ vật đã là của người ta, người ta muốn dùng thế nào cũng là chuyện của người ta, người khác không thể nói được gì.
- Đạo gia, chờ lát nữa cùng đi đi.
Thương Triều Tông chủ động mời.
Ngưu Hữu Đạo biết ý y chỉ phủ Thái Thú nhưng cảm thấy vẫn nên tránh đi thì tốt hơn, khoát tay áo nói:
- Ta không đi, bên này cũng nên để lại người giữ nhà.
Nghiêng người chỉ chỉ Viên Phương.
- Lão Hùng vẫn chưa có thân phận chính thức, chỉ sợ sau này sẽ có rắc rối, muốn nhờ Lam tiên sinh quay đầu nói vài câu với Phượng Lăng Ba bên kia, giúp Lão Hùng làm một thân phận chính thức, sau này cũng tiện ra ngoài đi lại.
Viên Phương mặt mũi sưng vù lập tức nặn ra một nụ cười, thầm nghĩ vị này thật là người tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro