Bạch Linh Miểu
Hồ Vĩ Đích Bút
2024-09-06 08:54:16
"Cho nên ngươi cứ an phận làm công việc của mình đi, sư phụ phân phó ngươi làm cái gì, ngươi cứ làm theo là được. Cứ đợi những người ở trên xong thì tự nhiên sẽ tới lượt ngươi."
Lúc này họ đã đi tới hang động ăn cơm, các sư huynh khác đến sớm đã bắt đầu ăn cháo.
Trong đó có ba người mà hắn quen biết, hai vị đạo sĩ lưng đeo trường kiếm là Trường Minh Trường Nhân, còn một vị là Huyền Âm trước đó từng gặp một lần.
Cộng thêm Huyền Nguyên bên cạnh và Huyền Dương là mình, năm vị đệ tử ký danh của Thanh Phong quan hiện giờ đều tập hợp ở chỗ này.
"Quy tắc của Thanh Phong quan, ăn không nói ngủ không nói, ăn cơm xong ta sẽ dạy ngươi cái khác."
Huyền Nguyên nói xong liền ngồi xuống cùng nhau ăn cháo.
Lý Hỏa Vượng cũng ngồi xuống, bưng chén gốm đen húp một ngụm, ánh mắt yên lặng quan sát cử chỉ hành vi của các sư huynh khác.
Diện mạo của những người này không giống nhau, không quá nổi bật cũng không quá xấu xí. Nhưng khi họ mặc đạo bào ngồi cùng một chỗ, Lý Hỏa Vượng luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Khi thấy Huyền Âm đè lại một bên mũi rồi dùng sức xì ra đất, mà hai vị sư huynh khác nhíu mày, Lý Hỏa Vượng rốt cuộc cũng nhận ra, thì ra điều kỳ lạ chính là khí chất của họ không giống nhau.
Những người này có người thì gầy yếu như thư sinh, có người thì tay to chân thô như những người hay làm việc nặng.
"Đan Dương Tử tìm năm người này ở đâu? Chẳng lẽ đều là thuốc dẫn như mình?"
Đặt chén không xuống bàn, các vị sư huynh cũng không liếc Huyền Dương sư đệ mới tới một cái, lập tức đứng lên rồi sải bước rời khỏi.
Đợi khi cơm nước xong, Huyền Nguyên tiếp tục dẫn Lý Hỏa Vượng đến các nơi trong Thanh Phong quan để giới thiệu. Cũng nói cho hắn biết năm vị đệ tử ký danh phân biệt phụ trách các vị trí khác nhau trong đạo quan.
Có người phụ trách quản lý đạo đồng, có người phụ trách xuất quan mua sắm, còn có người phụ trách nuôi dưỡng Hắc Thái Tuế, thậm chí mấy vị có tư lịch lâu năm còn phải kiêm nhiều chức vụ.
Vốn dĩ ngày trước không bận rộn như vậy, đáng tiếc vừa chết một nhóm người, nên những công việc của họ chỉ có thể phân cho người ở lại.
Trách nhiệm của Lý Hỏa Vượng tự nhiên không cần phải nói, tất cả mọi thứ trong phòng đều do hắn phụ trách, mà những thứ mà đệ tử như họ làm đều là vì trợ giúp sư phụ thành tiên.
Cứ như vậy đi lòng vòng cả ngày, Lý Hỏa Vượng rốt cục từ chỗ Huyền Nguyên biết được cái nhìn chi tiết về đạo quan.
Lý Hỏa Vượng nhớ kỹ những thứ này trong lòng, nơi này không còn là ảo giác mà hắn có thể tùy thời rời đi, mình có thể giết chết Đan Dương Tử hay không, những tin tức này nói không chừng có thể phát huy được tác dụng lớn.
Ở chung một ngày, quan hệ giữa Huyền Nguyên và Lý Hỏa Vượng đã thoáng ttố hơn, hai người hiện tại đang trở về từ chính nhất điện.
"Huyền Dương sư đệ, thật ra ngươi không cần phải khẩn trương như vậy, công việc của ngươi sẽ không bận rộn mấy đâu, dù sao sư phụ cũng đâu luyện đan mỗi ngày."
"Ồ? Kính xin Huyền Nguyên sư huynh giải thích nghi hoặc. ”
"Mấy chuyện như luyện đan thường có quan hệ mật thiết với thiên tượng thời gian, có vài đan dược chỉ có thể phát huy tác dụng lớn nhất ở một thời gian nhất định. Ví dụ như hôm nay và ngày mai đều không phải là ngày để luyện đan, nhưng giờ Tý ngày mốt lại là một ngày rất tốt."
…
"Ai nha, dù sao nói với ngươi ngươi cũng không hiểu, sự kỳ diệu trong đó rất phức tạp, ngươi cứ đi theo sư phụ học cho tốt đi."
"À, thì ra là thế."
Lý Hỏa Vượng làm bộ suy tư, nhưng thật ra là đang nghĩ tới chuyện khác.
Đan dược mà Đan Dương Tử cho mình rõ ràng là hữu dụng, điều này chứng tỏ pháp tắc của thế giới này và thế giới cũ của mình hoàn toàn không giống nhau.
Nếu như muốn đối phó Đan Dương Tử, hắn cần phải hiểu rõ hơn về thế giới xa lạ này.
"Chẳng lẽ là người tu chân trong tiểu thuyết? Không giống, có người tu chân nào lấy người luyện đan? Có người tu chân nào cần người phàm giúp mình thành tiên?"
"Hơn nữa dựa theo lệ thường, nếu là môn phái tu tiên bình thường thì không phải nên tặng cho mình một quyển công pháp nền hay sao? Nhưng hiện tại sao cái gì cũng không có?"
Khi Lý Hỏa Vượng càng hiểu rõ nơi này, thì hắn lại càng cảm thấy đạo quan này có gì đó kỳ lạ, hoàn toàn không giống với nơi tu đạo trong tưởng tượng của hắn.
"Đúng rồi, Huyền Dương sư đệ, sư huynh dạy cho người một chuyện. Đó chính là trước khi sư phụ mở miệng, ngươi phải chuẩn bị tất cả mọi thứ cho thật tốt."
"Ví dụ như chuyện đan dược ngày hôm qua, vì chứng bệnh điên của ngươi phát tác, bỏ lỡ canh giờ, nhưng nếu ngươi đưa dược dẫn qua chỗ sư phụ trước giờ Tý ngày mai thì chẳng phải đang tỏ ý xin lỗi hay sao?"
"Đừng thấy sư phụ hỉ nộ vô thường, nhưng ngươi chỉ cần dỗ dành hắn vui vẻ, ngươi tự nhiên sẽ có chỗ tốt."
"Chuyện đan dược ngày hôm qua?"
Lý Hỏa Vượng sửng sốt một chút.
"Đúng vậy, sao thế, ngươi quên rồi sao? Hôm qua sư phụ bảo ngươi đưa cái gì sang? ”
"Bạch...Bạch Linh Miểu."
Lúc này họ đã đi tới hang động ăn cơm, các sư huynh khác đến sớm đã bắt đầu ăn cháo.
Trong đó có ba người mà hắn quen biết, hai vị đạo sĩ lưng đeo trường kiếm là Trường Minh Trường Nhân, còn một vị là Huyền Âm trước đó từng gặp một lần.
Cộng thêm Huyền Nguyên bên cạnh và Huyền Dương là mình, năm vị đệ tử ký danh của Thanh Phong quan hiện giờ đều tập hợp ở chỗ này.
"Quy tắc của Thanh Phong quan, ăn không nói ngủ không nói, ăn cơm xong ta sẽ dạy ngươi cái khác."
Huyền Nguyên nói xong liền ngồi xuống cùng nhau ăn cháo.
Lý Hỏa Vượng cũng ngồi xuống, bưng chén gốm đen húp một ngụm, ánh mắt yên lặng quan sát cử chỉ hành vi của các sư huynh khác.
Diện mạo của những người này không giống nhau, không quá nổi bật cũng không quá xấu xí. Nhưng khi họ mặc đạo bào ngồi cùng một chỗ, Lý Hỏa Vượng luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Khi thấy Huyền Âm đè lại một bên mũi rồi dùng sức xì ra đất, mà hai vị sư huynh khác nhíu mày, Lý Hỏa Vượng rốt cuộc cũng nhận ra, thì ra điều kỳ lạ chính là khí chất của họ không giống nhau.
Những người này có người thì gầy yếu như thư sinh, có người thì tay to chân thô như những người hay làm việc nặng.
"Đan Dương Tử tìm năm người này ở đâu? Chẳng lẽ đều là thuốc dẫn như mình?"
Đặt chén không xuống bàn, các vị sư huynh cũng không liếc Huyền Dương sư đệ mới tới một cái, lập tức đứng lên rồi sải bước rời khỏi.
Đợi khi cơm nước xong, Huyền Nguyên tiếp tục dẫn Lý Hỏa Vượng đến các nơi trong Thanh Phong quan để giới thiệu. Cũng nói cho hắn biết năm vị đệ tử ký danh phân biệt phụ trách các vị trí khác nhau trong đạo quan.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có người phụ trách quản lý đạo đồng, có người phụ trách xuất quan mua sắm, còn có người phụ trách nuôi dưỡng Hắc Thái Tuế, thậm chí mấy vị có tư lịch lâu năm còn phải kiêm nhiều chức vụ.
Vốn dĩ ngày trước không bận rộn như vậy, đáng tiếc vừa chết một nhóm người, nên những công việc của họ chỉ có thể phân cho người ở lại.
Trách nhiệm của Lý Hỏa Vượng tự nhiên không cần phải nói, tất cả mọi thứ trong phòng đều do hắn phụ trách, mà những thứ mà đệ tử như họ làm đều là vì trợ giúp sư phụ thành tiên.
Cứ như vậy đi lòng vòng cả ngày, Lý Hỏa Vượng rốt cục từ chỗ Huyền Nguyên biết được cái nhìn chi tiết về đạo quan.
Lý Hỏa Vượng nhớ kỹ những thứ này trong lòng, nơi này không còn là ảo giác mà hắn có thể tùy thời rời đi, mình có thể giết chết Đan Dương Tử hay không, những tin tức này nói không chừng có thể phát huy được tác dụng lớn.
Ở chung một ngày, quan hệ giữa Huyền Nguyên và Lý Hỏa Vượng đã thoáng ttố hơn, hai người hiện tại đang trở về từ chính nhất điện.
"Huyền Dương sư đệ, thật ra ngươi không cần phải khẩn trương như vậy, công việc của ngươi sẽ không bận rộn mấy đâu, dù sao sư phụ cũng đâu luyện đan mỗi ngày."
"Ồ? Kính xin Huyền Nguyên sư huynh giải thích nghi hoặc. ”
"Mấy chuyện như luyện đan thường có quan hệ mật thiết với thiên tượng thời gian, có vài đan dược chỉ có thể phát huy tác dụng lớn nhất ở một thời gian nhất định. Ví dụ như hôm nay và ngày mai đều không phải là ngày để luyện đan, nhưng giờ Tý ngày mốt lại là một ngày rất tốt."
…
"Ai nha, dù sao nói với ngươi ngươi cũng không hiểu, sự kỳ diệu trong đó rất phức tạp, ngươi cứ đi theo sư phụ học cho tốt đi."
"À, thì ra là thế."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Hỏa Vượng làm bộ suy tư, nhưng thật ra là đang nghĩ tới chuyện khác.
Đan dược mà Đan Dương Tử cho mình rõ ràng là hữu dụng, điều này chứng tỏ pháp tắc của thế giới này và thế giới cũ của mình hoàn toàn không giống nhau.
Nếu như muốn đối phó Đan Dương Tử, hắn cần phải hiểu rõ hơn về thế giới xa lạ này.
"Chẳng lẽ là người tu chân trong tiểu thuyết? Không giống, có người tu chân nào lấy người luyện đan? Có người tu chân nào cần người phàm giúp mình thành tiên?"
"Hơn nữa dựa theo lệ thường, nếu là môn phái tu tiên bình thường thì không phải nên tặng cho mình một quyển công pháp nền hay sao? Nhưng hiện tại sao cái gì cũng không có?"
Khi Lý Hỏa Vượng càng hiểu rõ nơi này, thì hắn lại càng cảm thấy đạo quan này có gì đó kỳ lạ, hoàn toàn không giống với nơi tu đạo trong tưởng tượng của hắn.
"Đúng rồi, Huyền Dương sư đệ, sư huynh dạy cho người một chuyện. Đó chính là trước khi sư phụ mở miệng, ngươi phải chuẩn bị tất cả mọi thứ cho thật tốt."
"Ví dụ như chuyện đan dược ngày hôm qua, vì chứng bệnh điên của ngươi phát tác, bỏ lỡ canh giờ, nhưng nếu ngươi đưa dược dẫn qua chỗ sư phụ trước giờ Tý ngày mai thì chẳng phải đang tỏ ý xin lỗi hay sao?"
"Đừng thấy sư phụ hỉ nộ vô thường, nhưng ngươi chỉ cần dỗ dành hắn vui vẻ, ngươi tự nhiên sẽ có chỗ tốt."
"Chuyện đan dược ngày hôm qua?"
Lý Hỏa Vượng sửng sốt một chút.
"Đúng vậy, sao thế, ngươi quên rồi sao? Hôm qua sư phụ bảo ngươi đưa cái gì sang? ”
"Bạch...Bạch Linh Miểu."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro