Chỉ Hận Không T...
Hồ Vĩ Đích Bút
2024-09-06 08:54:16
Vừa nuốt viên thuốc xuống bụng, Lý Hỏa Vượng lập tức cảm thẫy trong đan điền như có một ngọn lửa vô cùng ấm áp, dễ chịu, hơn nữa ngọn lửa này hình như có xu hướng cháy ngày càng lớn, thiêu đốt cả cơ thể khiến hắn chẳng còn tâm trí đâu để mà cảm thấy ghê tởm hay buồn nôn vì vừa ăn thứ được luyện từ con người.
“Huyền Dương à, về nghỉ ngơi đi, hiệu lực của viên thuốc này mạnh lắm, muốn hấp thu hoàn toàn chắc phải tốn một khoảng thời gian.”
“Vâng, thưa sư phụ.”
Lý Hỏa Vượng chân nam đá chân chiêu lảo đảo mò trở về chỗ ở của mình, sau đó một tay đỡ khung cửa, cúi người há mồm nôn khan một hồi, nhưng lại chỉ nôn ra chút dịch trong, xem ra toàn bộ viên thuốc đã sớm được dạ dày hấp thu hết.
“Rắc…rắc.”
Xương khớp cả người Lý Hỏa Vượng vang lên tiếng răng rắc, cơ thể không kiềm được mà vô thức run rẩy.
Lúc này, ngọn lửa nơi đàn điền đã đi theo kinh mạch tỏa ra khắp tứ chi. Bây giờ hắn cảm thấy như mặc áo bông giữa mùa hè, cả người sắp sửa bị nấu chín.
Nhiệt lượng quá lớn khiến đầu óc của hắn trở nên mơ hồ, Lý Hỏa Vượng nằm trên giường nhìn nóc nhà không ngừng xoay tròn trên đỉnh đầu, nghĩ tới những chuyện vừa mới phát sinh, nhớ tới ánh mắt tuyệt vọng và sợ hãi của mọi người trong nhà kho.
Bản thân giờ đã trở thành kẻ đồng lõa đáng kinh tởm của Đan Dương Tử, buộc người khác làm những gì mà ông ta từng làm với mình.
Có lẽ ông ta không biết chữ, nhưng ông ta lại không phải kẻ ngu. Đứng trước thực lực tuyệt đối, có làm gì cũng chỉ vô dụng.
“Ta nhất định phải giết chết hắn, nhất quyết phải tìm cách giết chết hắn!!”
Lý Hỏa Vượng điên cuồng gào thét trong lòng.
Tay phải của hắn vô thức siết chặt lấy mép giường đá, khi dòng suy nghĩ cuối cùng vang lên trong đầu, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay của hắn.
Một tiếng “Rắc” vang lên, chiếc giường đá cứng rắn thế mà lại bị hắn bẻ mất một khối bằng tay không.
Cảnh tượng này khiến Lý Hỏa Vượng sửng sốt không thôi, hắn cúi đầu nhìn tay mình, lại đưa mắt nhìn cục đá mà hắn đang nắm trong tay, sau đó tức khắc hiểu ra, là do tác dụng của viên thuốc.
Không chỉ sức mạnh, những phương diện khác cũng có sự thay đổi lớn, thậm chí Lý Hỏa Vượng còn cảm thấy tầm nhìn của hai mắt xa hơn trước một chút. Viên thuốc kia khiến Lý Hỏa Vượng có cảm giác thoát thai hoán cốt.
Nhưng vừa nghĩ đến năng lực này được có được là do ăn người khác, cảm giác kinh tởm lại một lần nữa trào dâng trong lòng Lý Hỏa Vượng.
“Lý sư huynh? Ngươi không sao chứ?”
Bạch Linh Miểu cẩn thận ló đầu ra khỏi cửa, hỏi thăm.
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn cô, biểu cảm trên mặt vô cùng phức tạp, nhất thời không biết nên nói gì
Bạch Linh Miểu bước lên trước một bước, mở lời.
“Lý sư huynh, kỳ thật ngươi không cần tự trách bản thân như vậy, chúng ta đều biết ngươi chỉ là thân bất do kỷ, nếu...ta nói là nếu sư phụ lại bắt ta đi, ngươi cũng đừng đổi cho người khác, dù sao...kết cục của mọi người đều như nhau.”
Lý Hỏa Vượng không ngờ cô lại nói tới chuyện này, nhìn vết thương rỉ máu trên trán cô, hắn móc viên thuốc vừa được luyện chế lúc trước ra, đưa tới trước mặt cô:
“Ăn đi, có thể cầm máu.”
Bạch Linh Miểu nhìn viên thuốc trong tay Lý Hỏa Vượng, sợ hãi lắc đầu nguầy nguậy.
“Ta không ăn thứ thuốc này, tuyệt đối không ăn.”
Lý Hỏa Vượng nở nụ cười gượng gạo, tiện tay ném viên thuốc xuống đất.
“Đúng vậy, thuốc có ba phần độc, ăn vào đúng là không tốt lắm.”
Bạch Linh Miểu cắn môi, sau một hồi nghĩ ngợi thì quay sang hỏi Lý Hỏa Vượng:
“Lý sư huynh, ngươi định chống lại sư phụ sao?”
Mặt mày Lý Hỏa Vượng biến sắc, khẩn trương nhìn về phía cửa, vội vàng bước tới đóng kín cửa lại.
“Không sao đâu, bây giờ sư phụ không nghe thấy chúng ta, sư phụ dựa vào “Du lão gia” để theo dõi chúng ta, nhưng mỗi lần đến ngày mở phiên chợ, “Du lão gia” đều sẽ trở về họp chợ.”
“Du lão gia là thứ gì?”
Lý Hỏa Vượng khó hiểu hỏi, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy cái tên này.
“Du lão gia chính là du lão gia đó, chúng ta không nhìn thấy cũng không sờ thấy nó, nhưng ta từng nghe ông của ta nói rằng chỉ có cao nhận đạo hạnh thâm sâu mới có thể ra lệnh cho chúng nó.”
“Ồ?”
Trong đầu Lý Hỏa Vượng chợt lóe lên một tia sáng, ghi nhớ kỹ chuyện này trong lòng, tin tức này vô cùng quan trọng đối với hắn..
“Ngày mở phiên chợ là ngày nào?”
Nghe thấy câu hỏi này, Bạch Linh Miểu khó hiểu nhìn hắn.
“Mùng một và mười lắm chính là ngày mở phiên chợ đó, Lý sư huynh, sao tới chuyện này mà ngươi cũng không biết? Chẳng lẽ cha mẹ ngươi chưa từng dẫn ngươi đi họp chợ sao?”
Lý Hỏa Vượng lắc đầu, những ký ức không biết chân thận hay hư ảo trong đầu hắn nói rằng trước kia hắn luôn sinh sống ở thành thị, chưa một lần tham gia đại hội trao đổi vật tư kiểu nông thôn như họp chợ.
“Lý sư huynh, nói chuyện chính sự đi, ngươi thật sự muốn chống lại sư phụ sao?”
Biểu cảm trên mặt Lý Hỏa Vượng trở nên ngưng trọng.
“Tất nhiên, ta chỉ hận không thể ăn thịt uống máu hắn!”
“Huyền Dương à, về nghỉ ngơi đi, hiệu lực của viên thuốc này mạnh lắm, muốn hấp thu hoàn toàn chắc phải tốn một khoảng thời gian.”
“Vâng, thưa sư phụ.”
Lý Hỏa Vượng chân nam đá chân chiêu lảo đảo mò trở về chỗ ở của mình, sau đó một tay đỡ khung cửa, cúi người há mồm nôn khan một hồi, nhưng lại chỉ nôn ra chút dịch trong, xem ra toàn bộ viên thuốc đã sớm được dạ dày hấp thu hết.
“Rắc…rắc.”
Xương khớp cả người Lý Hỏa Vượng vang lên tiếng răng rắc, cơ thể không kiềm được mà vô thức run rẩy.
Lúc này, ngọn lửa nơi đàn điền đã đi theo kinh mạch tỏa ra khắp tứ chi. Bây giờ hắn cảm thấy như mặc áo bông giữa mùa hè, cả người sắp sửa bị nấu chín.
Nhiệt lượng quá lớn khiến đầu óc của hắn trở nên mơ hồ, Lý Hỏa Vượng nằm trên giường nhìn nóc nhà không ngừng xoay tròn trên đỉnh đầu, nghĩ tới những chuyện vừa mới phát sinh, nhớ tới ánh mắt tuyệt vọng và sợ hãi của mọi người trong nhà kho.
Bản thân giờ đã trở thành kẻ đồng lõa đáng kinh tởm của Đan Dương Tử, buộc người khác làm những gì mà ông ta từng làm với mình.
Có lẽ ông ta không biết chữ, nhưng ông ta lại không phải kẻ ngu. Đứng trước thực lực tuyệt đối, có làm gì cũng chỉ vô dụng.
“Ta nhất định phải giết chết hắn, nhất quyết phải tìm cách giết chết hắn!!”
Lý Hỏa Vượng điên cuồng gào thét trong lòng.
Tay phải của hắn vô thức siết chặt lấy mép giường đá, khi dòng suy nghĩ cuối cùng vang lên trong đầu, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay của hắn.
Một tiếng “Rắc” vang lên, chiếc giường đá cứng rắn thế mà lại bị hắn bẻ mất một khối bằng tay không.
Cảnh tượng này khiến Lý Hỏa Vượng sửng sốt không thôi, hắn cúi đầu nhìn tay mình, lại đưa mắt nhìn cục đá mà hắn đang nắm trong tay, sau đó tức khắc hiểu ra, là do tác dụng của viên thuốc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không chỉ sức mạnh, những phương diện khác cũng có sự thay đổi lớn, thậm chí Lý Hỏa Vượng còn cảm thấy tầm nhìn của hai mắt xa hơn trước một chút. Viên thuốc kia khiến Lý Hỏa Vượng có cảm giác thoát thai hoán cốt.
Nhưng vừa nghĩ đến năng lực này được có được là do ăn người khác, cảm giác kinh tởm lại một lần nữa trào dâng trong lòng Lý Hỏa Vượng.
“Lý sư huynh? Ngươi không sao chứ?”
Bạch Linh Miểu cẩn thận ló đầu ra khỏi cửa, hỏi thăm.
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn cô, biểu cảm trên mặt vô cùng phức tạp, nhất thời không biết nên nói gì
Bạch Linh Miểu bước lên trước một bước, mở lời.
“Lý sư huynh, kỳ thật ngươi không cần tự trách bản thân như vậy, chúng ta đều biết ngươi chỉ là thân bất do kỷ, nếu...ta nói là nếu sư phụ lại bắt ta đi, ngươi cũng đừng đổi cho người khác, dù sao...kết cục của mọi người đều như nhau.”
Lý Hỏa Vượng không ngờ cô lại nói tới chuyện này, nhìn vết thương rỉ máu trên trán cô, hắn móc viên thuốc vừa được luyện chế lúc trước ra, đưa tới trước mặt cô:
“Ăn đi, có thể cầm máu.”
Bạch Linh Miểu nhìn viên thuốc trong tay Lý Hỏa Vượng, sợ hãi lắc đầu nguầy nguậy.
“Ta không ăn thứ thuốc này, tuyệt đối không ăn.”
Lý Hỏa Vượng nở nụ cười gượng gạo, tiện tay ném viên thuốc xuống đất.
“Đúng vậy, thuốc có ba phần độc, ăn vào đúng là không tốt lắm.”
Bạch Linh Miểu cắn môi, sau một hồi nghĩ ngợi thì quay sang hỏi Lý Hỏa Vượng:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lý sư huynh, ngươi định chống lại sư phụ sao?”
Mặt mày Lý Hỏa Vượng biến sắc, khẩn trương nhìn về phía cửa, vội vàng bước tới đóng kín cửa lại.
“Không sao đâu, bây giờ sư phụ không nghe thấy chúng ta, sư phụ dựa vào “Du lão gia” để theo dõi chúng ta, nhưng mỗi lần đến ngày mở phiên chợ, “Du lão gia” đều sẽ trở về họp chợ.”
“Du lão gia là thứ gì?”
Lý Hỏa Vượng khó hiểu hỏi, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy cái tên này.
“Du lão gia chính là du lão gia đó, chúng ta không nhìn thấy cũng không sờ thấy nó, nhưng ta từng nghe ông của ta nói rằng chỉ có cao nhận đạo hạnh thâm sâu mới có thể ra lệnh cho chúng nó.”
“Ồ?”
Trong đầu Lý Hỏa Vượng chợt lóe lên một tia sáng, ghi nhớ kỹ chuyện này trong lòng, tin tức này vô cùng quan trọng đối với hắn..
“Ngày mở phiên chợ là ngày nào?”
Nghe thấy câu hỏi này, Bạch Linh Miểu khó hiểu nhìn hắn.
“Mùng một và mười lắm chính là ngày mở phiên chợ đó, Lý sư huynh, sao tới chuyện này mà ngươi cũng không biết? Chẳng lẽ cha mẹ ngươi chưa từng dẫn ngươi đi họp chợ sao?”
Lý Hỏa Vượng lắc đầu, những ký ức không biết chân thận hay hư ảo trong đầu hắn nói rằng trước kia hắn luôn sinh sống ở thành thị, chưa một lần tham gia đại hội trao đổi vật tư kiểu nông thôn như họp chợ.
“Lý sư huynh, nói chuyện chính sự đi, ngươi thật sự muốn chống lại sư phụ sao?”
Biểu cảm trên mặt Lý Hỏa Vượng trở nên ngưng trọng.
“Tất nhiên, ta chỉ hận không thể ăn thịt uống máu hắn!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro