Chữa Bệnh
Hồ Vĩ Đích Bút
2024-09-06 08:54:16
Dương Na bị hắn nhìn tới ngượng ngùng, vội cúi đầu, giọng nhỏ như tiếng muỗi.
“Ừm, cố gắng chữa bệnh, ta chờ ngươi....”
Lý Hỏa Vượng bỗng duỗi tay kéo lấy cô, cẩn thận ôm vào lòng, tựa như đang ôm bảo bối mà mình quý trọng nhất.
Dương Na mặt mày đỏ ửng nhưng không giãy giụa, chỉ là nhắm mắt, lí nhí mắng một câu dê xồm.
Hai người không làm gì, người đang rơi vào tình yêu cuồng nhiệt chỉ cần ôm nhau là đã cảm thấy vô cùng vui vẻ rồi.
Sau một hồi lâu chuyện trò tâm sự cũng đã đến lúc Dương Na phải về, dù sao cô cũng đang trong giai đoạn chạy nước rút của lớp 12, có thể rút ra thời gian nửa ngày để tới thăm hắn đã là quý giá lắm rồi.
Tuy thời gian mỗi lần đều rất ngắn, nhưng với Lý Hỏa Vượng mà nói, đó chính là ánh rạng động trong chuỗi ngày cực khổ của hắn.
“Ta tiễn ngươi đến cổng bệnh viện.”
Lý Hỏa Vượng mặc đồ bệnh nhân xanh trắng xốc chăn lên, xỏ dép lê trắng chuyên dùng trong bệnh viện vào.
Mới vừa đi theo Dương Na tới cửa, hắn lại đột ngột cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì hắn phát hiện, cái cối đá mình dùng để giã thuốc trong ảo giác đang để trên tủ đầu giường. Cả người Lý Hỏa Vượng lập tức run lẩy bẩy, vô thức lùi về sau hai bước, nhưng đợi tới lúc hoàn hồn nhìn lại, cối giã thuốc đã biến thành hộp cơm mình vừa ăn.
“Sao vậy, ngươi không sao chứ?”
Thấy hành vi kích động của hắn, trên mặt Dương Na để lộ vẻ lo lắng.
Thấy biểu cảm lo âu của cô, Lý Hỏa Vượng lập tức cợt nhả cười.
“Haha, thế nào, bị ta dọa sợ rồi phải không?”
Dương Na giận dỗi cau mày, phồng mang trợn mắt, duỗi tay dùng sức nhéo phần thịt bên hông hắn.
“Bao nhiêu tuổi rồi, còn tưởng mình vẫn là đứa con nít hay sao mà làm chuyện ấu trĩ như vậy chứ?”
“Đừng giận, ta chỉ muốn chọc ngươi cười thôi mà.”
Lý Hỏa Vượng vươn tay nắm lấy tay cô nhưng lại bị cô giằng ra.
Chỉ là sau khi dùng dằng đôi ba lần, cuối cùng hai người vẫn tay đan vào tay.
Mấy bệnh nhân khác đang phơi nắng trong sân nhìn thấy cảnh này đều vui vẻ mỉm cười hoà nhã, tình yêu ngây thơ trong trắng như thế đúng là đẹp quá đi mà.
Tuy cả hai đi rất chậm, nhưng cuối cùng vẫn đã đến nơi. Dương Na đứng trước cổng lớn bệnh viện, lưu luyến không rời nhìn Lý Hỏa Vượng.
“Tuần sau ta sẽ tới thăm ngươi tiếp, ngươi phải ngoan ngoãn ở bệnh viện nghỉ ngơi đó nha.”
“Hay là thôi, cuối tuần sau ngươi đừng tới, ta biết áp lực học tập áp lực bây giờ rất lớn, mỗi cuối tuần tổng lại chỉ có nửa ngày để nghỉ ngơi, vậy mà ngươi còn phải lãng phí ở chỗ ta nữa.”
Dương Na nâng cẳng chân, dẫm nhẹ lên chân đi dép lê của Lý Hỏa Vượng một cái, đôi lông mày thanh tú khẽ cau lại.
“Học sinh kém à, đừng có mà tùy tiện suy bụng ta ra bụng người có được không, xếp hạng của ta trước giờ chưa từng rớt khỏi top 3 đấy, làm gì có thứ gọi là áp lực học tập.”
“A!”
Lý Hỏa Vượng dùng tay che vị trí trái tim lại, giả vờ vô cùng thống khổ.
“Đau lòng quá đó, em gái.”
Dương Na bị hắn chọc cho bật cười khanh khách hoài không dừng, cô giơ tay đấm nhẹ hắn một cái, xoay người chạy về phía trạm xe buýt đối diện cổng bệnh viện như chú nai con hoảng loạn.
Hắn cứ thế dõi mắt nhìn theo tới khi chiếc xe buýt chở bạn gái hoàn toàn khuất bóng, nụ cười trên mặt Lý Hỏa Vượng cũng dần dần biến mất, nghĩ tới những thứ mình vừa nhìn thấy, hắn lại lo lắng sốt ruột đi tới phòng làm việc của bác sĩ.
Một tiếng sau, Lý Hỏa Vượng nằm ở trên giường lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, trong đầu toàn là suy nghĩ về tương lai của hắn và Dương Na, trên chiếc bàn bên cạnh là loại thuốc mới mà bác sĩ vừa kê đơn.
Cái cối giã thuốc hồi sáng và nụ cười tươi rối của Dương Na thay phiên nhau không ngừng hiện lên trong đầu hắn,
“Nếu bệnh tình nặng thêm, trước khi thi đại học mà ta vẫn không thể xuất viện được thì phải làm sao bây giờ? Chẳng phải ta sẽ không thể thi cùng trường đại học với Dương Na sao.”
Tuy cả người đang nằm ngốc ở đây, nhưng Lý Hỏa Vượng vô cùng rõ ràng về mấy lời đồn đãi bên ngoài. Trong mắt hàng xóm láng giềng, bộ dạng của mình lúc đó chính xác là một kẻ điên.
Mà đối mặt với một kẻ điên như mình, một ngày trước khi nhập viện, cô bạn thanh mai trúc mã Dương Na lại chủ động thổ lộ, cố gắng giãi bày tình cảm của cô đối với mình.
Người ta là một cô gái tốt, làm đàn ông mình thật sự không muốn phụ lòng cô.
“Không đúng, mấy ngày na ta luôn nghiêm cẩn tuân theo lời dặn của bác sĩ mà, sao bệnh tình lại trở nặng được chứ? Chẳng lẽ lại muốn chuyển viện tiếp sao? Đây đã là bệnh viện thứ ba rồi.”
“Bác sĩ Lý hẳn là không thành vấn đề nhỉ, dù sao hắn cũng là bác sĩ tốt nhất mà ông già tìm được.”
Mấy vấn đề này càng nghĩ càng phiền lòng, cuối cùng hắn đơn giản tung mình lộn một vòng ngồi dậy, lấy hết đống vở và đề thi mà Dương Na đưa tới ra, bắt đầu ngồi học bài.
“Ừm, cố gắng chữa bệnh, ta chờ ngươi....”
Lý Hỏa Vượng bỗng duỗi tay kéo lấy cô, cẩn thận ôm vào lòng, tựa như đang ôm bảo bối mà mình quý trọng nhất.
Dương Na mặt mày đỏ ửng nhưng không giãy giụa, chỉ là nhắm mắt, lí nhí mắng một câu dê xồm.
Hai người không làm gì, người đang rơi vào tình yêu cuồng nhiệt chỉ cần ôm nhau là đã cảm thấy vô cùng vui vẻ rồi.
Sau một hồi lâu chuyện trò tâm sự cũng đã đến lúc Dương Na phải về, dù sao cô cũng đang trong giai đoạn chạy nước rút của lớp 12, có thể rút ra thời gian nửa ngày để tới thăm hắn đã là quý giá lắm rồi.
Tuy thời gian mỗi lần đều rất ngắn, nhưng với Lý Hỏa Vượng mà nói, đó chính là ánh rạng động trong chuỗi ngày cực khổ của hắn.
“Ta tiễn ngươi đến cổng bệnh viện.”
Lý Hỏa Vượng mặc đồ bệnh nhân xanh trắng xốc chăn lên, xỏ dép lê trắng chuyên dùng trong bệnh viện vào.
Mới vừa đi theo Dương Na tới cửa, hắn lại đột ngột cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì hắn phát hiện, cái cối đá mình dùng để giã thuốc trong ảo giác đang để trên tủ đầu giường. Cả người Lý Hỏa Vượng lập tức run lẩy bẩy, vô thức lùi về sau hai bước, nhưng đợi tới lúc hoàn hồn nhìn lại, cối giã thuốc đã biến thành hộp cơm mình vừa ăn.
“Sao vậy, ngươi không sao chứ?”
Thấy hành vi kích động của hắn, trên mặt Dương Na để lộ vẻ lo lắng.
Thấy biểu cảm lo âu của cô, Lý Hỏa Vượng lập tức cợt nhả cười.
“Haha, thế nào, bị ta dọa sợ rồi phải không?”
Dương Na giận dỗi cau mày, phồng mang trợn mắt, duỗi tay dùng sức nhéo phần thịt bên hông hắn.
“Bao nhiêu tuổi rồi, còn tưởng mình vẫn là đứa con nít hay sao mà làm chuyện ấu trĩ như vậy chứ?”
“Đừng giận, ta chỉ muốn chọc ngươi cười thôi mà.”
Lý Hỏa Vượng vươn tay nắm lấy tay cô nhưng lại bị cô giằng ra.
Chỉ là sau khi dùng dằng đôi ba lần, cuối cùng hai người vẫn tay đan vào tay.
Mấy bệnh nhân khác đang phơi nắng trong sân nhìn thấy cảnh này đều vui vẻ mỉm cười hoà nhã, tình yêu ngây thơ trong trắng như thế đúng là đẹp quá đi mà.
Tuy cả hai đi rất chậm, nhưng cuối cùng vẫn đã đến nơi. Dương Na đứng trước cổng lớn bệnh viện, lưu luyến không rời nhìn Lý Hỏa Vượng.
“Tuần sau ta sẽ tới thăm ngươi tiếp, ngươi phải ngoan ngoãn ở bệnh viện nghỉ ngơi đó nha.”
“Hay là thôi, cuối tuần sau ngươi đừng tới, ta biết áp lực học tập áp lực bây giờ rất lớn, mỗi cuối tuần tổng lại chỉ có nửa ngày để nghỉ ngơi, vậy mà ngươi còn phải lãng phí ở chỗ ta nữa.”
Dương Na nâng cẳng chân, dẫm nhẹ lên chân đi dép lê của Lý Hỏa Vượng một cái, đôi lông mày thanh tú khẽ cau lại.
“Học sinh kém à, đừng có mà tùy tiện suy bụng ta ra bụng người có được không, xếp hạng của ta trước giờ chưa từng rớt khỏi top 3 đấy, làm gì có thứ gọi là áp lực học tập.”
“A!”
Lý Hỏa Vượng dùng tay che vị trí trái tim lại, giả vờ vô cùng thống khổ.
“Đau lòng quá đó, em gái.”
Dương Na bị hắn chọc cho bật cười khanh khách hoài không dừng, cô giơ tay đấm nhẹ hắn một cái, xoay người chạy về phía trạm xe buýt đối diện cổng bệnh viện như chú nai con hoảng loạn.
Hắn cứ thế dõi mắt nhìn theo tới khi chiếc xe buýt chở bạn gái hoàn toàn khuất bóng, nụ cười trên mặt Lý Hỏa Vượng cũng dần dần biến mất, nghĩ tới những thứ mình vừa nhìn thấy, hắn lại lo lắng sốt ruột đi tới phòng làm việc của bác sĩ.
Một tiếng sau, Lý Hỏa Vượng nằm ở trên giường lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, trong đầu toàn là suy nghĩ về tương lai của hắn và Dương Na, trên chiếc bàn bên cạnh là loại thuốc mới mà bác sĩ vừa kê đơn.
Cái cối giã thuốc hồi sáng và nụ cười tươi rối của Dương Na thay phiên nhau không ngừng hiện lên trong đầu hắn,
“Nếu bệnh tình nặng thêm, trước khi thi đại học mà ta vẫn không thể xuất viện được thì phải làm sao bây giờ? Chẳng phải ta sẽ không thể thi cùng trường đại học với Dương Na sao.”
Tuy cả người đang nằm ngốc ở đây, nhưng Lý Hỏa Vượng vô cùng rõ ràng về mấy lời đồn đãi bên ngoài. Trong mắt hàng xóm láng giềng, bộ dạng của mình lúc đó chính xác là một kẻ điên.
Mà đối mặt với một kẻ điên như mình, một ngày trước khi nhập viện, cô bạn thanh mai trúc mã Dương Na lại chủ động thổ lộ, cố gắng giãi bày tình cảm của cô đối với mình.
Người ta là một cô gái tốt, làm đàn ông mình thật sự không muốn phụ lòng cô.
“Không đúng, mấy ngày na ta luôn nghiêm cẩn tuân theo lời dặn của bác sĩ mà, sao bệnh tình lại trở nặng được chứ? Chẳng lẽ lại muốn chuyển viện tiếp sao? Đây đã là bệnh viện thứ ba rồi.”
“Bác sĩ Lý hẳn là không thành vấn đề nhỉ, dù sao hắn cũng là bác sĩ tốt nhất mà ông già tìm được.”
Mấy vấn đề này càng nghĩ càng phiền lòng, cuối cùng hắn đơn giản tung mình lộn một vòng ngồi dậy, lấy hết đống vở và đề thi mà Dương Na đưa tới ra, bắt đầu ngồi học bài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro