Chuyện Về Du Lã...
Hồ Vĩ Đích Bút
2024-09-06 08:54:16
"Lý sư huynh, ngươi chính là cha mẹ tái sinh của ta! Ngươi chính là Bồ Tát sống!!"
Một người bị bệnh bại liệt trong số đó kích động quỳ trên mặt đất, muốn dập đầu với Lý Hỏa Vượng.
Hành động của người này dường như là một tín hiệu dẫn đầu, những người khác cũng nhao nhao noi theo.
Lý Hỏa Vượng khuyên một hồi lâu, cuối cùng cũng làm cho trận khôi hài này chấm dứt.
"Nếu trưa hôm nay không nhờ các vị thì ta liền xong rồi. Vậy ta có phải nên dập đầu với các ngươi không?"
Cả đám người từ trên đất bò dậy, ai nấy cũng vui vẻ ra mặt, vui như đang ăn tết.
"Lý sư huynh, ta diễn không tệ đúng không? Tên hói kia quả thật là một tên ngu, bị ta lừa tới xoay quanh."
Cẩu Oa vỗ cái lồng ngực gầy đét của mình, cợt nhả hướng Lý Hỏa Vượng tranh công.
"Quả thật diễn không tệ, nếu không phải có ngươi đứng ra thì Đan Dương Tử quả thật không dễ dàng từ bỏ ý đồ."
Ngay khi những người khác vây quanh Lý Hỏa Vượng hỏi ríu rít thì vẫn có người lo lắng tới chuyện khác.
"Lý sư huynh, ngươi không sao chứ? Hắn có làm khó ngươi không?"
Bạch Linh Miểu đi tới, có chút lo lắng hỏi.
Nghe nàng hỏi thế, Lý Hỏa Vượng nhớ lại lời nói muốn cùng nhau thành tiên của Đan Dương Tử. Hắn nhìn thiếu nữ trước mắt, cười nhàn nhạt.
"Hiện tại hắn đều bảo ta phiên dịch nội dung thiên thư cho hắn, ta còn có thể có chuyện gì, bây giờ nếu ta bảo hắn ăn phân hắn cũng phải ăn. Ha ha."
Cùng nhau nói chuyện phiếm thêm một lát, vẻ mặt của Lý Hỏa Vượng nghiêm lại.
"Sắp qua mồng một rồi, Du lão gia cũng gần họp chợ về. Chúng ta nói ngắn gọn thôi, ông nội ngươi trước kia còn kể cho ngươi nghe chuyện xưa gì không?"
Hắn còn chưa bịa xong đan dược thành tiên trên thiên thư nữa.
Mấy loại đơn giản như chu sa, quặng thủy ngân đã không thể nào thỏa mãn được hắn. Hắn muốn bỏ thêm vào đó một số thứ nữa, chính là cái loại muốn tà dị thế nào thì tà dị thế đó.
Hắn tất nhiên là không quên thực lực của Đan Dương Tử, cho nên nhất định cần phải khiến cho hắn chết đến không thể chết.
…
Nghe Lý Hỏa Vượng hỏi, Bạch Linh Miểu mở to hai mắt nói:
"Có, có. Ông nội ta còn nói với ta đừng chạy ra ngoài thôn, người ngoài thôn xấu xa lắm. Nếu bọn chúng bắt được trẻ con thì sẽ lột da rồi tròng da chó lên, biến trẻ con thành chó để huấn luyện. Bởi vì trẻ con thông minh, cho nên bọn họ có thể dẫn 'chó hiểu tiếng người' ra ngoài đường để biểu diễn. Còn đứa nhỏ bị bắt thì thảm lắm, bởi vì da trên người là da chó, cho nên không thể lớn lên được nữa."
Lý Hỏa Vượng nhíu mày lắc đầu:
"Không, thứ ta muốn hỏi không phải là mấy chuyện người già dùng để hù trẻ con, ý của ta là mấy chuyện như Du lão gia ấy."
"Giống với Du lão gia? Để ta nhớ xem..."
Bạch Linh Miểu bắt đầu nhíu mày suy nghĩ.
"Bình thường thì mấy câu chuyện mà ông nội ta kể rất loạn, nhưng phần lớn đều là rắn núi ăn thịt người linh tinh, mấy chuyện như Du lão gia rất ít."
"Vậy người nào đã kể cho ông nội ngươi chuyện về Du lão gia?"
Bạch Linh Miểu vô tội mở to mắt:
"Đương nhiên là ông nội của ông nội ta nói rồi, sau đó ông nội kể lại cho ta, tương lai sau này ta cũng sẽ kể lại cho cháu ta."
Lý Hỏa Vượng gãi đầu, nói tới nói lui thì ra câu chuyện này là tổ truyền, có lẽ mình tính toán sai rồi.
"Lý sư huynh, ta biết một cái."
Một thanh niên yếu ớt nãy giờ vẫn dựa tường nghe nói chuyện bỗng nhiên mở miệng nói.
Người này khớp xương dị dạng, vai cao vai thấp, cả cơ thể nhìn rất vặn vẹo, cho dù là ở phòng vật liệu thì cũng có thể được xem là người có 'dáng vẻ xuất chúng'.
"Lý sư huynh, ta họ Triệu, ở nhà xếp thứ năm, ngươi gọi ta Triệu Ngũ là được rồi."
Mặc kệ ai nói cũng được, Lý Hỏa Vượng đi tới trước mặt hắn, hỏi:
"Được, ngươi nói xem.”
Triệu Ngũ nhìn trái phải, cố ý hạ thấp giọng nói:
"Mấy thứ tà môn mà ngươi nói ấy, ta từng nghe thế hệ trước nhắc tới một loại, tên là Đại Mỗ Mỗ."
"Đại Mỗ Mỗ? Nó trông như thế nào?"
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng tìm kiếm trong đầu một lần, nhưng cũng không tìm được hình ảnh liên quan đến nó. Đoán theo nghĩa đen thì cũng hoàn toàn không có manh mối.
"Suỵt! Lý sư huynh, đừng lớn tiếng như vậy, nhỏ tiếng một chút. Ta nghe nói Đại Mỗ Mỗ biết nghe đó, nếu nươi thường xuyên nhắc tới nó thì nó sẽ tới tìm ngươi!"
"Ồ?"
Nghe vậy, tinh thần Lý Hỏa Vượng lập tức tỉnh táo.
"Ta nghe biểu cữu của ta nói, dáng vẻ của nó ở trong mắt của mỗi người đều không giống nhau. Có người thì nói nó có lỗ tai dài như tinh quái, cũng có người bảo nó giống hệt như người già đã mất trong nhà. Nhưng có một điều giống nhau duy nhất, đó chính là chỉ cần nó ở bên cạnh người nào một lúc thì người đó cũng sẽ biến thành Đại Mỗ Mỗ!"
Lý Hỏa Vượng vuốt cằm như có điều suy nghĩ
"Chuyện này đúng là kỳ lạ, cũng có mấy thứ nghĩ mãi không ra, được, còn có không?"
"Còn, còn chứ. Còn có Công Bà Ngư, thứ này cũng tà môn lắm..."
Một người bị bệnh bại liệt trong số đó kích động quỳ trên mặt đất, muốn dập đầu với Lý Hỏa Vượng.
Hành động của người này dường như là một tín hiệu dẫn đầu, những người khác cũng nhao nhao noi theo.
Lý Hỏa Vượng khuyên một hồi lâu, cuối cùng cũng làm cho trận khôi hài này chấm dứt.
"Nếu trưa hôm nay không nhờ các vị thì ta liền xong rồi. Vậy ta có phải nên dập đầu với các ngươi không?"
Cả đám người từ trên đất bò dậy, ai nấy cũng vui vẻ ra mặt, vui như đang ăn tết.
"Lý sư huynh, ta diễn không tệ đúng không? Tên hói kia quả thật là một tên ngu, bị ta lừa tới xoay quanh."
Cẩu Oa vỗ cái lồng ngực gầy đét của mình, cợt nhả hướng Lý Hỏa Vượng tranh công.
"Quả thật diễn không tệ, nếu không phải có ngươi đứng ra thì Đan Dương Tử quả thật không dễ dàng từ bỏ ý đồ."
Ngay khi những người khác vây quanh Lý Hỏa Vượng hỏi ríu rít thì vẫn có người lo lắng tới chuyện khác.
"Lý sư huynh, ngươi không sao chứ? Hắn có làm khó ngươi không?"
Bạch Linh Miểu đi tới, có chút lo lắng hỏi.
Nghe nàng hỏi thế, Lý Hỏa Vượng nhớ lại lời nói muốn cùng nhau thành tiên của Đan Dương Tử. Hắn nhìn thiếu nữ trước mắt, cười nhàn nhạt.
"Hiện tại hắn đều bảo ta phiên dịch nội dung thiên thư cho hắn, ta còn có thể có chuyện gì, bây giờ nếu ta bảo hắn ăn phân hắn cũng phải ăn. Ha ha."
Cùng nhau nói chuyện phiếm thêm một lát, vẻ mặt của Lý Hỏa Vượng nghiêm lại.
"Sắp qua mồng một rồi, Du lão gia cũng gần họp chợ về. Chúng ta nói ngắn gọn thôi, ông nội ngươi trước kia còn kể cho ngươi nghe chuyện xưa gì không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn còn chưa bịa xong đan dược thành tiên trên thiên thư nữa.
Mấy loại đơn giản như chu sa, quặng thủy ngân đã không thể nào thỏa mãn được hắn. Hắn muốn bỏ thêm vào đó một số thứ nữa, chính là cái loại muốn tà dị thế nào thì tà dị thế đó.
Hắn tất nhiên là không quên thực lực của Đan Dương Tử, cho nên nhất định cần phải khiến cho hắn chết đến không thể chết.
…
Nghe Lý Hỏa Vượng hỏi, Bạch Linh Miểu mở to hai mắt nói:
"Có, có. Ông nội ta còn nói với ta đừng chạy ra ngoài thôn, người ngoài thôn xấu xa lắm. Nếu bọn chúng bắt được trẻ con thì sẽ lột da rồi tròng da chó lên, biến trẻ con thành chó để huấn luyện. Bởi vì trẻ con thông minh, cho nên bọn họ có thể dẫn 'chó hiểu tiếng người' ra ngoài đường để biểu diễn. Còn đứa nhỏ bị bắt thì thảm lắm, bởi vì da trên người là da chó, cho nên không thể lớn lên được nữa."
Lý Hỏa Vượng nhíu mày lắc đầu:
"Không, thứ ta muốn hỏi không phải là mấy chuyện người già dùng để hù trẻ con, ý của ta là mấy chuyện như Du lão gia ấy."
"Giống với Du lão gia? Để ta nhớ xem..."
Bạch Linh Miểu bắt đầu nhíu mày suy nghĩ.
"Bình thường thì mấy câu chuyện mà ông nội ta kể rất loạn, nhưng phần lớn đều là rắn núi ăn thịt người linh tinh, mấy chuyện như Du lão gia rất ít."
"Vậy người nào đã kể cho ông nội ngươi chuyện về Du lão gia?"
Bạch Linh Miểu vô tội mở to mắt:
"Đương nhiên là ông nội của ông nội ta nói rồi, sau đó ông nội kể lại cho ta, tương lai sau này ta cũng sẽ kể lại cho cháu ta."
Lý Hỏa Vượng gãi đầu, nói tới nói lui thì ra câu chuyện này là tổ truyền, có lẽ mình tính toán sai rồi.
"Lý sư huynh, ta biết một cái."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một thanh niên yếu ớt nãy giờ vẫn dựa tường nghe nói chuyện bỗng nhiên mở miệng nói.
Người này khớp xương dị dạng, vai cao vai thấp, cả cơ thể nhìn rất vặn vẹo, cho dù là ở phòng vật liệu thì cũng có thể được xem là người có 'dáng vẻ xuất chúng'.
"Lý sư huynh, ta họ Triệu, ở nhà xếp thứ năm, ngươi gọi ta Triệu Ngũ là được rồi."
Mặc kệ ai nói cũng được, Lý Hỏa Vượng đi tới trước mặt hắn, hỏi:
"Được, ngươi nói xem.”
Triệu Ngũ nhìn trái phải, cố ý hạ thấp giọng nói:
"Mấy thứ tà môn mà ngươi nói ấy, ta từng nghe thế hệ trước nhắc tới một loại, tên là Đại Mỗ Mỗ."
"Đại Mỗ Mỗ? Nó trông như thế nào?"
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng tìm kiếm trong đầu một lần, nhưng cũng không tìm được hình ảnh liên quan đến nó. Đoán theo nghĩa đen thì cũng hoàn toàn không có manh mối.
"Suỵt! Lý sư huynh, đừng lớn tiếng như vậy, nhỏ tiếng một chút. Ta nghe nói Đại Mỗ Mỗ biết nghe đó, nếu nươi thường xuyên nhắc tới nó thì nó sẽ tới tìm ngươi!"
"Ồ?"
Nghe vậy, tinh thần Lý Hỏa Vượng lập tức tỉnh táo.
"Ta nghe biểu cữu của ta nói, dáng vẻ của nó ở trong mắt của mỗi người đều không giống nhau. Có người thì nói nó có lỗ tai dài như tinh quái, cũng có người bảo nó giống hệt như người già đã mất trong nhà. Nhưng có một điều giống nhau duy nhất, đó chính là chỉ cần nó ở bên cạnh người nào một lúc thì người đó cũng sẽ biến thành Đại Mỗ Mỗ!"
Lý Hỏa Vượng vuốt cằm như có điều suy nghĩ
"Chuyện này đúng là kỳ lạ, cũng có mấy thứ nghĩ mãi không ra, được, còn có không?"
"Còn, còn chứ. Còn có Công Bà Ngư, thứ này cũng tà môn lắm..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro