Đạo Quỷ Dị Tiên

Con Gái Của Ta...

Hồ Vĩ Đích Bút

2024-09-06 08:54:16

Cảm giác sền sệt dính dính mềm nhũn khiến da đầu Lý Hỏa Vượng tê rần, hai chân lập tức run rẩy không ngừng lui về phía sau.

Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm Hắc Thái Tuế rơi trên mặt đất cuốn đầy tro bụi bẩn, hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Đan Dương Tử ở trước mặt, trong lúc này hắn thật sự không hiểu rốt cuộc đối phương có ý gì.

“Thưởng cho ngươi đấy, nhặt lên nuốt đi. Trước kia ngươi là dược nhân thì không ảnh hưởng gì, nhưng bây giờ ngươi đã là đệ tử của bổn đạo gia, vậy ta không thể mặc kệ như vậy nữa, thứ này có thể áp chế chứng cuồng loạn của ngươi.”

Lý Hỏa Vượng hình như không hiểu đối phương đang nói cái gì, mà hắn cũng không muốn hiểu. Vẻ mặt của người thiếu niên lập tức trở nên trắng bệch, hắn không ngừng lui về phía sau.

“Ta không ăn! Ta không bị bệnh!”

“Không ăn sao? Hừ, chuyện này không phải do ngươi quyết định. Trường Minh, Trường Nhân.”

Đan Dương Tử hơi hất cằm một cái, hai vị đạo sĩ đeo bội kiếm trên lưng bước nhanh tới trước mặt Lý Hỏa Vượng, mỗi người ghì chặt một bên cánh tay của hắn.

Ngay sau đó, tay phải của Đan Dương Tử khẽ động một cái, Hắc Thái Tuế đang uốn éo ở góc tường lập tức bay tới lòng bàn tay của hắn.

Nhìn Đan Dương Tử bưng thứ khiến người ta buồn nôn kia đi về phía mình, thân thể Lý Hỏa Vượng bắt đầu run rẩy không khống chế được, cả người từ trong ra ngoài chỉ cảm thấy lạnh thấu xương.

Hắn theo bản năng muốn giãy dụa vùng vẫy chạy trốn, nhưng cánh tay của hai vị sư huynh ở hai bên người giống như sắt thép khóa chặt hai vai của hắn.

Chẳng qua, may mà hắn vẫn còn một biện pháp cuối cùng. Theo hơi thở gấp gáp của Lý Hỏa Vượng, lồng ngực hắn phập phồng dữ dội, hắn sợ hãi cắn chặt răng dùng sức nhắm mắt lại, tập trung nội tâm và nhục thể để dồn toàn bộ khí lực về phía trung tâm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Hỏa Vượng? Hỏa Vượng! Ngươi làm sao vậy? Ngươi khó chịu chỗ nào?”

Giọng nói êm ái của Dương Na vào lúc này giống như âm thanh của trời rót vào tai Lý Hỏa Vượng.

Hắn mở choàng hai mắt ra, nhìn thấy trước mặt xuất hiện một thiếu nữ mặc chiếc áo len trắng cổ cao thì kích động đến mức nhào tới người nàng, ôm chặt nàng vào trong lòng ngực giống như bắt được cọng rơm cứu mạng.

Khuôn mặt ngây ngô của thiếu nữ ửng đỏ, nàng vừa giãy dụa đẩy hắn ra vừa dùng giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu để khuyên nhủ hắn:

“Hỏa Vượng, Hỏa Vượng, ngươi mau thả ta ra, dì đang ở phía sau nhìn đấy.”

Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn lại, lúc này mới thấy mẹ của mình đang đứng bên cạnh bác sĩ điều trị. Bà thấy hắn nhìn qua bên này thì cười nói:

“Ôi chao, con của ta giỏi quá.”

Nhìn phòng bệnh sạch sẽ gọn gàng, ánh mặt trời chói chang bên ngoài cửa sổ và những người thân yêu của mình đều ở đây, trái tim bị nỗi sợ bao vây dần bình tĩnh lại.

Bác sĩ điều trị đứng ở một bên gập ngón tay lại đẩy gọng kính trên sống mũi, hắn nhíu mày bước đến gần:

“Tiểu Lý à, trong ảo giác ngươi nhìn thấy cái gì vậy? Cảm xúc của ngươi dao động rất lớn, rốt cuộc gần đây ngươi làm sao thế, có làm theo những gì ta nói không?”

Nghĩ đến tất cả những gì mình vừa gặp phải, trái tim Lý Hỏa Vượng thoáng co lại một cái. Hắn lo lắng nói với bác sĩ điều trị của mình:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Bác sĩ, có thuốc nào có thể tạm thời áp chế ảo giác không? Ta thật sự không thể chịu đựng được nữa, ta muốn nghỉ ngơi một chút.”

“Ôi, được rồi, ta sẽ cho cậu uống một liều Haloperidol và Perphenazine. Nhưng Tiểu Lý à, thuốc cũng chỉ có tác dụng hỗ trợ điều trị mà thôi, nếu ngươi muốn hoàn toàn thoát khỏi ảo giác, vậy phải dựa theo phương pháp của ta.”

Bác sĩ nói xong lập tức dùng máy tính bảng trong tay để kê đơn thuốc.

Lúc nhìn thấy mấy viên thuốc con nhộng màu xanh lam do y tá đưa tới, Lý Hỏa Vượng gần như lao đến, trực tiếp bỏ vào miệng, ngay cả nước cũng không kịp uống.

Sư phụ đan dược cái quỷ gì chứ, hắn không muốn nghĩ đến mấy chuyện đó nữa. Bây giờ hắn chỉ muốn an tĩnh, chuyện vừa rồi thật sự dọa hắn sợ rồi.

Vỏ con nhộng của thuốc gặp nước bọt thì trở nên dính dính và sền sệt, mùi vị cũng rất buồn nôn, nhưng hắn vẫn cưỡng ép bản thân chịu đựng cảm giác này mà nuốt xuống.

“Tiểu Lý à, ngươi nói đi, ngươi vừa bị thứ gì trong ảo giác dọa sợ sao?”

Uống thuốc xong, Lý Hỏa Vượng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, hắn mỉm cười trả lời:

“Không gặp cái gì cả, mấy người bên kia nói chuyện rất kỳ lạ, nghe giọng điệu thì giống như đang nói bên kia mới là hiện thực còn nơi ở của chúng ta mới là ảo giác. Ha ha ha.”

Hắn vừa nói xong, bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên cực kỳ yên tĩnh giống như bị đóng băng, màu sắc tươi sáng ở xung quanh bỗng trở nên ảm đạm. Mẹ của hắn, Dương Na, bác sĩ điều trị, còn có y tá vừa đưa thuốc tới cho hắn, vào lúc này mọi người đều cứng đờ tại chỗ.

Xung quanh đột nhiên biến đổi như vậy khiến thân thể của Lý Hỏa Vượng dần run rẩy, hơi thở cũng càng lúc càng dồn dập. Hắn bất lực nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đầy nắng bỗng chốc tối sầm lại, khung cảnh yên bình hoàn toàn biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo Quỷ Dị Tiên

Số ký tự: 0