Đầu Bình Hoa(1)
Hồ Vĩ Đích Bút
2024-09-06 08:54:16
Nhìn thấy Đan Dương Tử bật lò, Lý Hỏa Vượng dựa theo kế hoạch đã định ra từ trước, vội vàng tiến lại gần chỗ ở của Đan Dương Tử.
Lúc sắp tới cửa động, Lý Hỏa Vượng bỗng dừng bước, hắn nhìn thấy Chính Khôn đang đứng ở chỗ xa canh gác chứ không có đi vào.
Nhìn bộ dạng láo liên của hắn ngoài cửa, Lý Hỏa Vượng lập tức hiểu ra, có người vào tìm thay hắn, còn hắn thì ở bên ngoài trông chừng, lòng nghi ngờ của tên này còn nặng hơn những gì Lý Hỏa Vượng nghĩ.
Qua khoảng nửa canh giờ nữa, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy Huyền Âm lén lút bước từ trong ra.
Chính Khôn liếc mắt nhìn hắn, sau đó móc ra mấy lá bùa màu đen dán lên đầu gối của cả hai, rồi biến mất nhanh như một cơn gió.
Cửa chỉ đóng hờ, tựa như một cái bẫy dụ dỗ người khác bước vào.
Nhìn thấy đối phương đã làm người dò đường thay mình, Lý Hỏa Vượng biết dù trong phòng có cạm bẫy gì đó, hẳn cũng đã bị Chính Khôn hóa giải, hắn chầm chậm tiến lại gần, đây chính là cơ hội của mình.
Chỗ ở của Đan Dương Tử vô cùng rộng rãi, nhưng bên trong lại vừa lộn xộn vừa dơ, hơn nữa còn phảng phất mùi chuột chết vô cùng khó ngửi.
Tuy hoàn cảnh có hơi tệ lậu, nhưng chỉ liếc mắt một cái Lý Hỏa Vượng đã tìm ra được độ vật có giá trị nhất ở đây, đó là một hòn đá bị bọc bởi một cái lưới dùng dây đen xỏ các đồng xu lại với nhau tạo thành.
Nếu hắn đoán không sai, tảng đá kia hẳn chính là thiên thư mà Đan Dương Tử đã nhắc đến. hắn cẩn thận tiến lại dần, đọc nội dung ghi bên trong qua các mắt lưới.
Chắc chắn Chính Khôn định trộm công pháp thành tiên, nhưng nhìn hiện trường thì xem ra hắn đã không thành công.
Lý Hỏa Vượng cẩn thận đọc từng chữ trên thiên thư, nội dung ghi ở trong vô cùng tối nghĩa, khó hiểu, miễn cưỡng có thể nhận ra là chữ tượng hình, nhưng hình như là chữ viết của một triều đại vô cùng xa xữa.
Tuy nói sự biến đổi của chữ Hán qua nghìn năm vô cùng nhỏ, nhưng hắn vẫn rất khó khăn để đọc hiểu được.
Càng đọc Lý Hỏa Vượng càng cảm thấy không đúng, chẳng phải Đan Dương Tử từng nói cách thành tiên là nội đan và ngoại đan cùng nhau luyện chế sao? Nhưng hình như ông già đó đâu có luyện theo những gì ghi trong này.
“Hỉ Bộ Phổ Âm Càn Thát Bà...như mây giăng che rộng lớn khắp chúng sinh...hiện thân tốt rộng lớn vi diệu, khiến cho tất cả chúng sinh hoạch được an lạc…”
dù đọc kiểu gì cũng không thấy thứ này giống công pháp thành tiên, mà giống một quyển kinh thư hơn.
“Hìhì.”
Tiếng cười quỷ dị bỗng vang lên khiến sống lưng Lý Hỏa Vượng lạnh buốt, hắn nhanh chóng xoay người nhưng lại phát hiện phía sau chẳng có ai cả.
Đồ vật duy nhất ở vị trí đó chính là một bình sứ Thanh Hoa to khoảng cánh tay được đặt trong một cái hố trên vách tường.
“Có gì đó không đúng.”
Lý Hỏa Vượng sợ chết khiếp, vội vàng nhích người lùi về theo đường cũ, xem ra Chính Khôn vẫn chưa dọn sạch toàn bộ mối nguy hiểm ở đây.
“Không được nhúc nhích.”
Một giọng nữ lanh lảnh, sắc nhọn vang lên từ phía sau.
Lý Hỏa Vượng thong thả quay đầu lại lần nữa, cảnh tượng trước mắt khiến hắn rợn cả người, trên phần miệng nhỏ hẹp của chiếc bình kia lại hiện ra một cái đầu trắng hếu của một cô bé.
Nói là cô bé, nhưng màu da lại chẳng giống người sống chút nào, đặc biết là hai má hồng hai bên mặt, đỏ đến dọa người.
Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm vết đỏ rực rỡ giữa trán cô bé, càng nhìn càng thấy quái lạ.
Trong chớp mắt, hắn bỗng hiểu ra, Đan Dương Tử đã nhờ ai đọc thiên thư giúp ông ta? chính là đứa nhỏ trước mặt này.
“Ngươi và đám người hồi nãy là cùng một bọn hả? Hìhì, các ngươi gặp phải rắc rối lớn rồi, chỉ cần ta rung chuông, cha ta sẽ lập tức trở về.”
Đuôi bím tóc cao vút của cô bé vừa hay cột mấy cái chuông đồng bằng tơ hồng.
Nghe thấy những lời này của đối phương, trong lòng Lý Hỏa Vượng tức khắc nóng như lửa đốt, nhưng giây tiếp theo vẻ bình tĩnh lại trở về trên mặt hắn.
“Ngươi kêu đi, vừa hay để cha ngươi biết luôn chuyện trước giờ ngươi vẫn luôn lừa hắn.”
Khi nhìn thấy Đầu Bình Hoa lộ ra vẻ hoảng loạn, Lý Hỏa Vượng lập tức cười lạnh tỏng lòng, hắn đoán đúng rồi. không sai, không chỉ mình hắn có ý định lừa dối lão chốc đầu không biết chữ, cái thứ này đã làm như vậy từ lâu rồi!
Trên không nghiêm dưới tất loạn, toàn bộ người trong Thanh Phong Quan đều có tâm tư riêng cả!
“Chuyện này...chuyện này cũng đâu thể trách ta, những chữ viết đó quá khó xem, ta căn bản chẳng hiểu gì sất, nhưng cha cứ ép ta phải đọc cho hắn nghe, ta có thể làm gì bây giờ đây.”
Đầu Bình Hoa uất ức giải thích, nghe như sắp khóc tới nơi.
Thấy vẻ hoảng sợ trên mặt cô gái Đầu Bình Hoa, sau một hồi suy nghĩ, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng đưa ra quyết định.
“Vậy được rồi, hai ta ước pháp tam chương đi, bây giờ ta rời khỏi chỗ này, ngươi xem như không thấy ta, ta cũng làm như không biết chuyện của người, lợi cả đôi bên.”
Đầu Bình Hoa lắc lư một lúc, cuối cùng gật đầu.
Lúc sắp tới cửa động, Lý Hỏa Vượng bỗng dừng bước, hắn nhìn thấy Chính Khôn đang đứng ở chỗ xa canh gác chứ không có đi vào.
Nhìn bộ dạng láo liên của hắn ngoài cửa, Lý Hỏa Vượng lập tức hiểu ra, có người vào tìm thay hắn, còn hắn thì ở bên ngoài trông chừng, lòng nghi ngờ của tên này còn nặng hơn những gì Lý Hỏa Vượng nghĩ.
Qua khoảng nửa canh giờ nữa, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy Huyền Âm lén lút bước từ trong ra.
Chính Khôn liếc mắt nhìn hắn, sau đó móc ra mấy lá bùa màu đen dán lên đầu gối của cả hai, rồi biến mất nhanh như một cơn gió.
Cửa chỉ đóng hờ, tựa như một cái bẫy dụ dỗ người khác bước vào.
Nhìn thấy đối phương đã làm người dò đường thay mình, Lý Hỏa Vượng biết dù trong phòng có cạm bẫy gì đó, hẳn cũng đã bị Chính Khôn hóa giải, hắn chầm chậm tiến lại gần, đây chính là cơ hội của mình.
Chỗ ở của Đan Dương Tử vô cùng rộng rãi, nhưng bên trong lại vừa lộn xộn vừa dơ, hơn nữa còn phảng phất mùi chuột chết vô cùng khó ngửi.
Tuy hoàn cảnh có hơi tệ lậu, nhưng chỉ liếc mắt một cái Lý Hỏa Vượng đã tìm ra được độ vật có giá trị nhất ở đây, đó là một hòn đá bị bọc bởi một cái lưới dùng dây đen xỏ các đồng xu lại với nhau tạo thành.
Nếu hắn đoán không sai, tảng đá kia hẳn chính là thiên thư mà Đan Dương Tử đã nhắc đến. hắn cẩn thận tiến lại dần, đọc nội dung ghi bên trong qua các mắt lưới.
Chắc chắn Chính Khôn định trộm công pháp thành tiên, nhưng nhìn hiện trường thì xem ra hắn đã không thành công.
Lý Hỏa Vượng cẩn thận đọc từng chữ trên thiên thư, nội dung ghi ở trong vô cùng tối nghĩa, khó hiểu, miễn cưỡng có thể nhận ra là chữ tượng hình, nhưng hình như là chữ viết của một triều đại vô cùng xa xữa.
Tuy nói sự biến đổi của chữ Hán qua nghìn năm vô cùng nhỏ, nhưng hắn vẫn rất khó khăn để đọc hiểu được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Càng đọc Lý Hỏa Vượng càng cảm thấy không đúng, chẳng phải Đan Dương Tử từng nói cách thành tiên là nội đan và ngoại đan cùng nhau luyện chế sao? Nhưng hình như ông già đó đâu có luyện theo những gì ghi trong này.
“Hỉ Bộ Phổ Âm Càn Thát Bà...như mây giăng che rộng lớn khắp chúng sinh...hiện thân tốt rộng lớn vi diệu, khiến cho tất cả chúng sinh hoạch được an lạc…”
dù đọc kiểu gì cũng không thấy thứ này giống công pháp thành tiên, mà giống một quyển kinh thư hơn.
“Hìhì.”
Tiếng cười quỷ dị bỗng vang lên khiến sống lưng Lý Hỏa Vượng lạnh buốt, hắn nhanh chóng xoay người nhưng lại phát hiện phía sau chẳng có ai cả.
Đồ vật duy nhất ở vị trí đó chính là một bình sứ Thanh Hoa to khoảng cánh tay được đặt trong một cái hố trên vách tường.
“Có gì đó không đúng.”
Lý Hỏa Vượng sợ chết khiếp, vội vàng nhích người lùi về theo đường cũ, xem ra Chính Khôn vẫn chưa dọn sạch toàn bộ mối nguy hiểm ở đây.
“Không được nhúc nhích.”
Một giọng nữ lanh lảnh, sắc nhọn vang lên từ phía sau.
Lý Hỏa Vượng thong thả quay đầu lại lần nữa, cảnh tượng trước mắt khiến hắn rợn cả người, trên phần miệng nhỏ hẹp của chiếc bình kia lại hiện ra một cái đầu trắng hếu của một cô bé.
Nói là cô bé, nhưng màu da lại chẳng giống người sống chút nào, đặc biết là hai má hồng hai bên mặt, đỏ đến dọa người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm vết đỏ rực rỡ giữa trán cô bé, càng nhìn càng thấy quái lạ.
Trong chớp mắt, hắn bỗng hiểu ra, Đan Dương Tử đã nhờ ai đọc thiên thư giúp ông ta? chính là đứa nhỏ trước mặt này.
“Ngươi và đám người hồi nãy là cùng một bọn hả? Hìhì, các ngươi gặp phải rắc rối lớn rồi, chỉ cần ta rung chuông, cha ta sẽ lập tức trở về.”
Đuôi bím tóc cao vút của cô bé vừa hay cột mấy cái chuông đồng bằng tơ hồng.
Nghe thấy những lời này của đối phương, trong lòng Lý Hỏa Vượng tức khắc nóng như lửa đốt, nhưng giây tiếp theo vẻ bình tĩnh lại trở về trên mặt hắn.
“Ngươi kêu đi, vừa hay để cha ngươi biết luôn chuyện trước giờ ngươi vẫn luôn lừa hắn.”
Khi nhìn thấy Đầu Bình Hoa lộ ra vẻ hoảng loạn, Lý Hỏa Vượng lập tức cười lạnh tỏng lòng, hắn đoán đúng rồi. không sai, không chỉ mình hắn có ý định lừa dối lão chốc đầu không biết chữ, cái thứ này đã làm như vậy từ lâu rồi!
Trên không nghiêm dưới tất loạn, toàn bộ người trong Thanh Phong Quan đều có tâm tư riêng cả!
“Chuyện này...chuyện này cũng đâu thể trách ta, những chữ viết đó quá khó xem, ta căn bản chẳng hiểu gì sất, nhưng cha cứ ép ta phải đọc cho hắn nghe, ta có thể làm gì bây giờ đây.”
Đầu Bình Hoa uất ức giải thích, nghe như sắp khóc tới nơi.
Thấy vẻ hoảng sợ trên mặt cô gái Đầu Bình Hoa, sau một hồi suy nghĩ, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng đưa ra quyết định.
“Vậy được rồi, hai ta ước pháp tam chương đi, bây giờ ta rời khỏi chỗ này, ngươi xem như không thấy ta, ta cũng làm như không biết chuyện của người, lợi cả đôi bên.”
Đầu Bình Hoa lắc lư một lúc, cuối cùng gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro