Chương 29
Tg Tuyệt Ca
2024-07-18 04:20:01
Trương Tịch Nhan đi theo phía sau Lê Vị, cảm giác như không đi lâu lắm nhưng đã về đến phía ngoài thôn Hoa Tập.
Lúc này trời chỉ mới rạng sáng, người dân trong thôn Hoa Tập vừa thức dậy, một thôn dân vừa ngáp vừa chui ra khỏi lều, nhìn thấy Liễu Vũ thì sửng sốt một lúc lâu, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại mới quang quác kêu to chạy đến trước mặt Liễu Vũ dập đầu quỳ lạy hành đại lễ, ồn ào tới nỗi khiến những người khác cũng chạy ra tới.
Trương Tịch Nhan nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy Lê Vị đâu, nàng hỏi Liễu Vũ: "Lê Vị rời đi lúc nào vậy?" Nàng nhớ rõ ràng là buổi chiều các nàng bắt đầu rời núi, như thế nào mới nhoáng lên một cái đã đến buổi sáng ngày hôm sau rồi, còn về tới bên ngoài thôn Hoa Tập. Nàng nhớ rõ mới đây các nàng còn đang đứng ở bên trong rừng đào... đại khái chỉ khoảng mười phút trước đi?
Liễu Vũ không thể hiểu được hỏi: "Lê Vị?"
Trương Tịch Nhan:?? Nàng đáp: "Đại Vu Lê Vị, Vu thần Lê Vị."
Liễu Vũ:?? Sao cô nghe không hiểu Trương Tịch Nhan nói gì hết vậy kìa.
Trương Tịch Nhan nhìn chằm chằm biểu tình của Liễu Vũ không chớp mắt, chú ý từng cái phản ứng của cô, nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Vu Thần Lê Vị của bộ lạc Hoa Tế của các cô."
Liễu Vũ hoang mang nhìn Trương Tịch Nhan, nâng tay lên làm động tác miễn lễ với đại tư tế, tộc trưởng và các trưởng lão đang vội vàng chạy tới, vẻ mặt có chút không hiểu kiểu gì đi vào trong thôn. Cô đi mấy bước mới phát hiện Trương Tịch Nhan không đi theo, quay đầu nhìn lại thì thấy Trương Tịch Nhan đang quật cường đứng tại chỗ nhìn cô. Liễu Vũ không biết cọng dây thần kinh nào trong đầu của Trương Tịch Nhan đáp sai vị trí rồi, đành phải giải thích: "Mỗi thế hệ Vu Thần của bộ lạc Hoa Tế đều lấy tên là Lê Vị, vị Vu Thần cuối cùng đại khái... mất tích ở hơn hai ngàn năm trước, còn nữa, lần cuối cùng mà tôi nhìn thấy cô ấy là lúc Tổ sư gia nhà cô hủy đi đạo tràng của tôi..." Cô dựng lên hai ngón tay, nói: "Thương thế thảm trọng, phải dưỡng thương hơn hai ngàn năm."
Trương Tịch Nhan: "..." Di hoa tiếp mộc*? Lê Vị muốn cho Liễu Vũ biết Trương gia có truyền thừa của bộ lạc Hoa Tế, vì để cho mọi chuyện liền mạch, cho nên đem chỉ Cổ Thần bị Tổ sư gia nhà nàng tiêu diệt vào thời Hán Thuận đế bịa đặt thành cùng một chỉ với Cổ Thần hiện tại đang bám trên người Liễu Vũ? Thủ pháp xử lý thật sự đơn giản thô bạo, mà Liễu Vũ thế nhưng không hề cảm thấy có chỗ nào không ổn? Nàng vô lực mắng chửi, sửa miệng hỏi lại Liễu Vũ: "Cô làm sao gặp được tôi?"
*Di hoa tiếp mộc: dời hoa nối cây, là tên của một trong 36 kế mà người Trung Quốc hay đề cập đến. Đây là thủ đoạn vu oán giá họa, đẩy tội lỗi của người này sang cho người khác bằng cách dựng nên những bằng chứng giả tạo, đánh lừa mọi người.
Liễu Vũ đáp: "Cô té xỉu bên trong chướng khí ở rừng đào." Cô thưởng thức cốt sáo trong tay, nói tiếp: "Ân cứu mạng, cô muốn báo đáp tôi như thế nào đây?"
Trương Tịch Nhan cầm lấy cốt sáo cẩn thận xem xét một phen, nàng có thể xác định cây cốt sáo này chính là cây mà Lê Vị đã dùng. Nàng nói: "Ở trong rừng đào, cô là người đã thổi cốt sáo, vây khốn nhóm người của ba tôi?"
Liễu Vũ mỉm cười: "Yên tâm, bọn họ vẫn còn sống." Cô nhịn không được trêu ghẹo: "Cô nghĩ gì mà tưởng tượng ra nhiều thi cổ như vậy thế?"
Trương Tịch Nhan không còn lời nào để nói. Nàng yên lặng xốc lên cổ áo, lộ ra miệng vết thương trên vai trái được băng bó kín mít, băng vải vẫn là dùng đạo bào của nàng chế thành. Đồ vật trong tay áo đạo bào không thấy đâu nữa, sau đó nàng bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện vai phải của mình treo quai đeo của balo leo núi. Miệng balo bị mở ra, đồ vật nàng mang theo đều ở trong đó, ngay cả hà thủ ô hôm qua nướng không ăn hết cũng được dùng lá cây bọc lại cẩn thận. Nàng kiểm kê bùa của mình, phát hiện thiếu hai tấm bùa lam.
Nàng nỗ lực hồi tưởng, nhưng không nhớ nổi khuôn mặt của Lê Vị trông như thế nào, chỉ nhớ rõ nàng ấy mặc âu phục sang trọng, đi giày cao gót, mắt cá chân đeo lắc kim cương, cùng ngồi bên dòng suối, cùng nướng gà và hà thủ ô bên lửa trại, cùng nói về chuyện đã xảy ra hơn hai ngàn năm trước, còn dạy cổ thuật cho Liễu Vũ.
Trương Tịch Nhan hiểu rõ, Lê Vị đã bóp méo ký ức của nàng và Liễu Vũ, nhưng tổ tiên nhà nàng từ lúc bắt đầu lập phái vẫn luôn nghiên cứu cách khắc chế Vu Cổ chi đạo, có năng lực chống đỡ nhất định, khiến cho thủ đoạn của Lê Vị có tác dụng không lớn đối với nàng, nàng có thể thực mau tỉnh táo lại.
Trương Tịch Nhan tâm tình có chút phức tạp, lần này nàng vào núi là để tìm kiếm anh họ Trương Hi Minh, cũng tìm Liễu Vũ để tính sổ, không nghĩ tới cuối cùng lại được Liễu Vũ cứu. Nếu không có Liễu Vũ bảo hộ nàng, nàng rất có thể vì việc đi theo dấu chân của Lê Vị, gặp được nàng ấy liền đã lạnh. Lúc sau, nàng giải trừ ảo cảnh, chọc giận Lê Vị, Liễu Vũ lại cứu nàng một lần, ở bên bờ suối, Vô Chi Kỳ xuất hiện tấn công nàng, cũng là Liễu Vũ bảo hộ nàng. Liễu Vũ hố quá nàng, không chỉ một lần, nhưng cô ấy cứu mạng nàng, cũng không chỉ một lần.
Liễu Vũ bất mãn nhìn Trương Tịch Nhan kiểm kê đồ vật xong xuôi kéo lại khóa kéo, nói: "Còn sợ người khác tham đồ của cô không bằng, chút đồ vật này của cô ai mà thèm."
Trương Tịch Nhan trào phúng cười cười: "Quỷ Da cốt đâu?"
Tình cảnh Quỷ Da tập kích xẹt qua óc Liễu Vũ: Cô và Trương Tịch Nhan ngồi bên dòng suối nghỉ ngơi, hình như hai cô giận dỗi nhau, cô không thoải mái trong bụng nên triệu ra Vô Chi Kỳ đến gây chuyện phiền toái Trương Tịch Nhan một chút, ai ngờ đâu Vô Chi Kỳ lại cào thương bả vai của Trương Tịch Nhan, cô vì tránh cho Trương Tịch Nhan không bị thương nữa nên đem nàng ấy về bên đống lửa trại của cô, lúc sau Quỷ Da xuất hiện đánh lén Trương Tịch Nhan, bị Trương Tịch Nhan dùng kiếm đóng đinh trên mặt đất, lấy bùa lam thiêu hủy. Trương Tịch Nhan sợ quỷ, không dám đi đụng vào quỷ cốt, cô giúp Trương Tịch Nhan rút thanh kiếm ra, ném trả thanh kiếm cho Trương Tịch Nhan, còn mình thì đi thu thập Quỷ Da cốt, sau đó thì sao nhỉ, Quỷ Da cốt ném đi đâu rồi? Làm rớt trên đường hả?
Liễu Vũ hừ lạnh một tiếng: "Ai mà thèm lấy mấy cục xương đó, báo cái số đi, quay đầu tôi chuyển tiền lại cho cô." Cô nói xong liền xoay người rời đi, đi vài bước lại phát hiện Trương Tịch Nhan không đi theo, cô tức giận quay đầu hỏi: "Gãy chân đi không được hay gì? Có muốn tôi cõng cô luôn không?"
Trương Tịch Nhan bỗng nhiên cảm thấy Liễu Vũ có chút đáng thương, trúng cổ tới nỗi không phân rõ được mình là người hay cổ, còn trúng ảo thuật bị bóp méo ký ức, rõ ràng không phải là người của bộ lạc Hoa Tế, lại bị bắt trở thành thần của bộ lạc Hoa Tế, gánh trên lưng trách nhiệm bảo hộ bộ lạc. Nhưng việc này kết quả tốt nhất chính là như vậy, để cho bí mật mà Lê Vị bảo vệ tiếp tục là bí mật, các nàng nếu lại tiếp tục đi vào trong núi thì sẽ chỉ đi vào vết xe đổ của đám người Hoài Dương Lão Long. Nếu Lê Vị nguyện ý để cho Liễu Vũ biết thì tự nhiên sẽ để cô ấy biết, nàng ấy không muốn thì thôi, các nàng chỉ là tép riu, không thể trêu vào đại lão.
Trương Tịch Nhan yên lặng đeo balo lên vai phải, xách kiếm lên, đi theo sau Liễu Vũ bước vào thôn Hoa Tập.
Phần lớn nhà ở trong thôn Hoa Tập đều là những túp lều được dựng lên bằng cỏ khô, nhưng riêng thần của bộ lạc Hoa Tế, đại tư tế và các trưởng lão có địa vị cao thì nhà ở sẽ tốt hơn một chút, trong đó điều kiện tốt nhất vẫn là nơi ở của Liễu Vũ, một căn nhà sàn một tầng làm bằng trúc.
Đại khái cư dân ở thành phố đều thích sống trong nhà cao có ban công, nhà sàn của Liễu Vũ cũng vậy, phần cầu thang dẫn lên và ban công chiếm cứ một phần ba căn nhà, phần còn lại là một phòng khách rộng rãi cùng với một phòng ngủ có toilet nhỏ bên trong. Phòng ngủ bài trí cực kỳ đơn giản, một chiếc giường trúc một mét rưỡi, kệ để đồ và cây treo đồ cũng bằng trúc, điểm nhấn có vẻ sang trọng và đại khí nhất chính là thảm trải sàn được làm bằng da thú. Đến nỗi toilet, còn nhỏ hơn cả toilet ở đạo quan của nàng, đại khái chừng hơn một mét vuông, vừa dùng để đi toilet vừa dùng để tắm rửa, bồn rửa mặt và khăn lông này nọ thì được đặt ở bên ngoài sân phơi, không có phòng bếp, còn đơn giản hơn cả một cái phòng dân túc thuê ở bên ngoài khi đi du lịch bụi. Phòng ở rất sạch sẽ, ở nơi có nhiều độc trùng như thế này, nhưng cái bóng của con muỗi cũng không thấy đâu.
Liễu Vũ chỉ chỉ thùng nước trong sân phơi, lại chỉ chỉ cái giếng bên cạnh, nói với Trương Tịch Nhan: "Giếng ở bên kia, tự đi múc nước rửa mặt đi. Trên kệ trong phòng ngủ có một cái rương, bên trong có nội y chưa sử dụng, cùng với đồ dùng đánh răng rửa mặt hoàn toàn mới, cô tự đi lấy đi. Chút nữa sẽ có người đưa đồ ăn tới. Cái hà thủ ô kia đừng có ăn nữa, khó ăn muốn chết, gia công sơ chế thô sơ, ăn nhiều coi chừng trúng độc." Cô nói xong, không quay đầu lại đi mất.
Trương Tịch Nhan rất là lãnh đạm nhìn Liễu Vũ, nói: "Tôi chưa nói là tôi muốn ở lại nơi này."
Liễu Vũ biểu tình như thể: "Đệt mọe, cô là điên rồi đi" nhìn Trương Tịch Nhan, cô kêu lên: "Đi liên tục hơn hai mươi tiếng đồng hồ, cô không mệt nhưng tôi thì sắp hỏng rồi. Tôi nhất định là điên rồi mới có thể giống như bị trúng tà trèo đèo lội suối suốt đêm quay trở về đây như vậy." Cô ngẫm nghĩ một lúc, chỉ vào Trương Tịch Nhan rồi nói tiếp: "Khẳng định là bởi vì do cô sợ quỷ, không muốn ở lại trong núi." Cô nói xong, tự thấy bản thân đã tìm được lời giải thích hợp lý, vừa lòng xoay người bỏ đi.
Trương Tịch Nhan: "..." Bệnh nhân tâm thần điên quá lợi hại thì phải làm sao bây giờ.
Cũng may không phải là người nhà của nàng, không cần nàng phải nhọc lòng. Trương Tịch Nhan nghĩ nghĩ như vậy, yên tâm rồi.
Trương Tịch Nhan múc nước giếng, chuẩn bị rửa mặt thì sực nhớ ra bản thân trèo đèo lội suối một đường, quần áo trên người thật sự quá bẩn, cho dù nàng có thể chịu dơ mặc trở lại, nhưng chút nữa còn phải ngủ một giấc bổ sung thể lực, tổng không thể mặc quần áo dơ hầy trèo lên giường của Liễu Vũ. Nàng đi vào nhà mở cái rương của Liễu Vũ ra, thấy đồ đạc bên trong chỉnh chỉnh tề tề xếp đến tràn đầy, trong toàn bộ nhà ở, nơi có thể tìm thấy được hơi thở quen thuộc của xã hội văn minh hiện đại chắc chỉ có cái rương này thôi. Quần áo và nội y còn chưa tháo nhãn mác, đồ dùng đánh răng rửa mặt cũng đầy đủ hết, thoạt nhìn có vẻ giống như được chuẩn bị sẵn cho một đợt nghỉ ngơi dài hạn. Nàng lấy ra một bộ nội y và một bộ quần áo ngủ, cầm theo đồ dùng đánh răng rửa mặt, chạy ra ngoài tắm rửa xong xuôi, đem bộ đạo bào vừa dơ vừa rách của mình giặt sạch sẽ phơi lên, lúc trở lại nhà ở thì đã thấy đồ ăn được chuẩn bị tốt. Cơm tẻ và rau xào, còn có cả canh, tuy chỉ là những món cơm nhà thực bình thường, nhưng xuất hiện ở trong thôn xóm nguyên thủy lạc hậu như vậy, vẫn thật... Vừa mới trải qua hành trình gian nan và vượt qua bao nguy hiểm đi ra tới, Trương Tịch Nhan tuy không muốn thừa nhận, nhưng nàng thật sự có một chút nho nhỏ cảm động.
Nàng ăn cơm no, đi ra ngoài ban công nhìn về phía thôn xóm, nhà ở của Liễu Vũ có địa thế cao nhất, tầm nhìn tốt nhất nên có thể quan sát toàn bộ thôn xóm, thậm chí có thể nhìn thấy căn nhà trúc của đại tư tế. Cửa sổ nhà đại tư tế mở ra, thấy rõ tất cả tình huống trong phòng khách. Đại tư tế, đại trưởng lão, tộc trưởng, một ít người già trong tộc và vài người đàn ông tinh tráng thoạt nhìn cũng có địa vị, hai ba mươi người chen đầy phòng khách, làm nhà ở có vẻ chật chội. Liễu Vũ đang ngồi ở vị trí chủ vị trong phòng khách, biểu tình và khí chất giống hệt như đang mở họp trong phòng hội nghị của công ty, vô cùng nghiêm túc, lộ ra khí thế nữ cường nhân vô cùng bức người, không còn chút bóng dáng ngốc hề hề khi ở trong núi lúc trước.
Liễu Vũ bỗng nhiên quay đầu, đối diện với tầm mắt của nàng, cô chớp chớp mắt, dùng khẩu hình miệng nói: "Ngủ đi.", rồi quay sang tiếp tục bàn công việc với đại tư tế.
Trương Tịch Nhan xoay người, trở về phòng nằm lên giường trúc, trong đầu quanh quẩn giọng nói của Liễu Vũ: "Ngủ đi.", tự nhiên có cảm giác thiệt là quái dị, nàng và Liễu Vũ quen thuộc như vậy sao? Nàng có ngủ hay không, liên quan gì đến Liễu Vũ, cô ta cũng không phải là ba của nàng. Nàng hừ lạnh hai tiếng, không cảm thấy buồn ngủ chút nào hết nhen, nhưng thực tế lại rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Trong lúc nàng ngủ đến mơ mơ màng màng, nghe được Liễu Vũ trở về phòng, tay chân nhẹ nhàng giống như đi ăn trộm, chốc lát sau lại truyền đến âm thanh rửa mặt, sau đó, Liễu Vũ đi đến bên giường, nói: "Trương Thập Tam, xích vào trong một chút." Bộ dáng có vẻ muốn chen lên nằm chung.
Trương Tịch Nhan quyết đoán giang hai tay hai chân ra, chiếm hết cái giường.
Liễu Vũ cả giận: "Đây là giường của tôi! Cô có tin tôi đuổi cô xuống đất ngủ hay không!"
Trương Tịch Nhan nghĩ thầm: "Tôi có ngủ dưới đất cũng không thèm ngủ chung với cô." Nhưng mà nàng ở trong núi quá lâu, chưa được nghỉ ngơi tốt một ngày nào, lại một đường trèo đèo lội suối đến chết đi sống lại, trên người dính phải thương tích, lúc này đến được nơi an toàn, cơ thể và tinh thần đều thả lỏng nên có chút ngủ rồi không tỉnh dậy nổi, vì thế đành phải dịch qua một chút nhường chỗ cho Liễu Vũ, cảm giác được Liễu Vũ leo lên giường nằm xuống sau, nàng lại bắt đầu chìm vào giấc ngủ trầm.
Liễu Vũ rõ ràng thực buồn ngủ, nhưng nằm xuống giường liền lên tinh thần ngủ không được, nằm bên cạnh Trương Tịch Nhan khiến cho con nai già trong lòng cô đâm loạn xạ, ý niệm tà ác cọ cọ bay lên trên, tổng cảm thấy nếu không làm gì thì thực có lỗi với một cơ hội tốt như vậy, thực có lỗi với bản thân mình. Cô nghĩ thầm: "Hay là vẽ một con rùa đen lên mặt Trương Tịch Nhan?"
Nhưng nếu cô vẽ rùa đen lên mặt Trương Tịch Nhan thì thật sự quá là ngốc bức. Cô nghĩ nghĩ, len lén duỗi tay về phía Trương Tịch Nhan đang nằm ngủ đưa lưng về phía cô, ôm lấy eo Trương Tịch Nhan. Eo vừa thon vừa mềm, chạm vào lòng bàn tay, xúc cảm kia, quá tuyệt! Cô ôm lấy eo Trương Tịch Nhan, dán vào phía sau lưng nàng, đầu vùi vào cổ nàng, đang chuẩn bị đi vào giấc ngủ thì bỗng nhiên một ý niệm xẹt lên trong óc: Hình như muốn cong.
Ý niệm này giống như điện quang hỏa thạch xẹt qua, rồi nổ tung như tia chớp, Liễu Vũ nháy mắt tỉnh, biểu tình lập tức biến thành: Đệt mọe, đây là cái gì khủng bố chuyện xưa!
Động tác ôm Trương Tịch Nhan ngủ của cô bỗng chốc cứng đờ, đứng hình như bị ông trời chụp ảnh.
Rốt cuộc là nên ôm Trương Tịch Nhan tiếp tục ngủ, hay là vẫn nên đem hung phạm có khả năng hư hư thực thực đại khái sẽ bẻ cong cô đá xuống giường, hai ý nghĩ này đấm đá với nhau trong đầu cô. Thiên nhân giao chiến nửa ngày vẫn không ra được kết quả, Liễu Vũ đành từ bỏ: Mình vẫn làm một con cá mặn là tốt nhất.
Cuối cùng, Liễu Cá Mặn giãy giụa mất nửa ngày, vẫn như cũ ôm lấy Trương nào đó có khả năng sẽ bẻ cong cô ngủ mất.
Lúc này trời chỉ mới rạng sáng, người dân trong thôn Hoa Tập vừa thức dậy, một thôn dân vừa ngáp vừa chui ra khỏi lều, nhìn thấy Liễu Vũ thì sửng sốt một lúc lâu, đợi đến khi phục hồi tinh thần lại mới quang quác kêu to chạy đến trước mặt Liễu Vũ dập đầu quỳ lạy hành đại lễ, ồn ào tới nỗi khiến những người khác cũng chạy ra tới.
Trương Tịch Nhan nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy Lê Vị đâu, nàng hỏi Liễu Vũ: "Lê Vị rời đi lúc nào vậy?" Nàng nhớ rõ ràng là buổi chiều các nàng bắt đầu rời núi, như thế nào mới nhoáng lên một cái đã đến buổi sáng ngày hôm sau rồi, còn về tới bên ngoài thôn Hoa Tập. Nàng nhớ rõ mới đây các nàng còn đang đứng ở bên trong rừng đào... đại khái chỉ khoảng mười phút trước đi?
Liễu Vũ không thể hiểu được hỏi: "Lê Vị?"
Trương Tịch Nhan:?? Nàng đáp: "Đại Vu Lê Vị, Vu thần Lê Vị."
Liễu Vũ:?? Sao cô nghe không hiểu Trương Tịch Nhan nói gì hết vậy kìa.
Trương Tịch Nhan nhìn chằm chằm biểu tình của Liễu Vũ không chớp mắt, chú ý từng cái phản ứng của cô, nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Vu Thần Lê Vị của bộ lạc Hoa Tế của các cô."
Liễu Vũ hoang mang nhìn Trương Tịch Nhan, nâng tay lên làm động tác miễn lễ với đại tư tế, tộc trưởng và các trưởng lão đang vội vàng chạy tới, vẻ mặt có chút không hiểu kiểu gì đi vào trong thôn. Cô đi mấy bước mới phát hiện Trương Tịch Nhan không đi theo, quay đầu nhìn lại thì thấy Trương Tịch Nhan đang quật cường đứng tại chỗ nhìn cô. Liễu Vũ không biết cọng dây thần kinh nào trong đầu của Trương Tịch Nhan đáp sai vị trí rồi, đành phải giải thích: "Mỗi thế hệ Vu Thần của bộ lạc Hoa Tế đều lấy tên là Lê Vị, vị Vu Thần cuối cùng đại khái... mất tích ở hơn hai ngàn năm trước, còn nữa, lần cuối cùng mà tôi nhìn thấy cô ấy là lúc Tổ sư gia nhà cô hủy đi đạo tràng của tôi..." Cô dựng lên hai ngón tay, nói: "Thương thế thảm trọng, phải dưỡng thương hơn hai ngàn năm."
Trương Tịch Nhan: "..." Di hoa tiếp mộc*? Lê Vị muốn cho Liễu Vũ biết Trương gia có truyền thừa của bộ lạc Hoa Tế, vì để cho mọi chuyện liền mạch, cho nên đem chỉ Cổ Thần bị Tổ sư gia nhà nàng tiêu diệt vào thời Hán Thuận đế bịa đặt thành cùng một chỉ với Cổ Thần hiện tại đang bám trên người Liễu Vũ? Thủ pháp xử lý thật sự đơn giản thô bạo, mà Liễu Vũ thế nhưng không hề cảm thấy có chỗ nào không ổn? Nàng vô lực mắng chửi, sửa miệng hỏi lại Liễu Vũ: "Cô làm sao gặp được tôi?"
*Di hoa tiếp mộc: dời hoa nối cây, là tên của một trong 36 kế mà người Trung Quốc hay đề cập đến. Đây là thủ đoạn vu oán giá họa, đẩy tội lỗi của người này sang cho người khác bằng cách dựng nên những bằng chứng giả tạo, đánh lừa mọi người.
Liễu Vũ đáp: "Cô té xỉu bên trong chướng khí ở rừng đào." Cô thưởng thức cốt sáo trong tay, nói tiếp: "Ân cứu mạng, cô muốn báo đáp tôi như thế nào đây?"
Trương Tịch Nhan cầm lấy cốt sáo cẩn thận xem xét một phen, nàng có thể xác định cây cốt sáo này chính là cây mà Lê Vị đã dùng. Nàng nói: "Ở trong rừng đào, cô là người đã thổi cốt sáo, vây khốn nhóm người của ba tôi?"
Liễu Vũ mỉm cười: "Yên tâm, bọn họ vẫn còn sống." Cô nhịn không được trêu ghẹo: "Cô nghĩ gì mà tưởng tượng ra nhiều thi cổ như vậy thế?"
Trương Tịch Nhan không còn lời nào để nói. Nàng yên lặng xốc lên cổ áo, lộ ra miệng vết thương trên vai trái được băng bó kín mít, băng vải vẫn là dùng đạo bào của nàng chế thành. Đồ vật trong tay áo đạo bào không thấy đâu nữa, sau đó nàng bỗng nhiên kinh ngạc phát hiện vai phải của mình treo quai đeo của balo leo núi. Miệng balo bị mở ra, đồ vật nàng mang theo đều ở trong đó, ngay cả hà thủ ô hôm qua nướng không ăn hết cũng được dùng lá cây bọc lại cẩn thận. Nàng kiểm kê bùa của mình, phát hiện thiếu hai tấm bùa lam.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng nỗ lực hồi tưởng, nhưng không nhớ nổi khuôn mặt của Lê Vị trông như thế nào, chỉ nhớ rõ nàng ấy mặc âu phục sang trọng, đi giày cao gót, mắt cá chân đeo lắc kim cương, cùng ngồi bên dòng suối, cùng nướng gà và hà thủ ô bên lửa trại, cùng nói về chuyện đã xảy ra hơn hai ngàn năm trước, còn dạy cổ thuật cho Liễu Vũ.
Trương Tịch Nhan hiểu rõ, Lê Vị đã bóp méo ký ức của nàng và Liễu Vũ, nhưng tổ tiên nhà nàng từ lúc bắt đầu lập phái vẫn luôn nghiên cứu cách khắc chế Vu Cổ chi đạo, có năng lực chống đỡ nhất định, khiến cho thủ đoạn của Lê Vị có tác dụng không lớn đối với nàng, nàng có thể thực mau tỉnh táo lại.
Trương Tịch Nhan tâm tình có chút phức tạp, lần này nàng vào núi là để tìm kiếm anh họ Trương Hi Minh, cũng tìm Liễu Vũ để tính sổ, không nghĩ tới cuối cùng lại được Liễu Vũ cứu. Nếu không có Liễu Vũ bảo hộ nàng, nàng rất có thể vì việc đi theo dấu chân của Lê Vị, gặp được nàng ấy liền đã lạnh. Lúc sau, nàng giải trừ ảo cảnh, chọc giận Lê Vị, Liễu Vũ lại cứu nàng một lần, ở bên bờ suối, Vô Chi Kỳ xuất hiện tấn công nàng, cũng là Liễu Vũ bảo hộ nàng. Liễu Vũ hố quá nàng, không chỉ một lần, nhưng cô ấy cứu mạng nàng, cũng không chỉ một lần.
Liễu Vũ bất mãn nhìn Trương Tịch Nhan kiểm kê đồ vật xong xuôi kéo lại khóa kéo, nói: "Còn sợ người khác tham đồ của cô không bằng, chút đồ vật này của cô ai mà thèm."
Trương Tịch Nhan trào phúng cười cười: "Quỷ Da cốt đâu?"
Tình cảnh Quỷ Da tập kích xẹt qua óc Liễu Vũ: Cô và Trương Tịch Nhan ngồi bên dòng suối nghỉ ngơi, hình như hai cô giận dỗi nhau, cô không thoải mái trong bụng nên triệu ra Vô Chi Kỳ đến gây chuyện phiền toái Trương Tịch Nhan một chút, ai ngờ đâu Vô Chi Kỳ lại cào thương bả vai của Trương Tịch Nhan, cô vì tránh cho Trương Tịch Nhan không bị thương nữa nên đem nàng ấy về bên đống lửa trại của cô, lúc sau Quỷ Da xuất hiện đánh lén Trương Tịch Nhan, bị Trương Tịch Nhan dùng kiếm đóng đinh trên mặt đất, lấy bùa lam thiêu hủy. Trương Tịch Nhan sợ quỷ, không dám đi đụng vào quỷ cốt, cô giúp Trương Tịch Nhan rút thanh kiếm ra, ném trả thanh kiếm cho Trương Tịch Nhan, còn mình thì đi thu thập Quỷ Da cốt, sau đó thì sao nhỉ, Quỷ Da cốt ném đi đâu rồi? Làm rớt trên đường hả?
Liễu Vũ hừ lạnh một tiếng: "Ai mà thèm lấy mấy cục xương đó, báo cái số đi, quay đầu tôi chuyển tiền lại cho cô." Cô nói xong liền xoay người rời đi, đi vài bước lại phát hiện Trương Tịch Nhan không đi theo, cô tức giận quay đầu hỏi: "Gãy chân đi không được hay gì? Có muốn tôi cõng cô luôn không?"
Trương Tịch Nhan bỗng nhiên cảm thấy Liễu Vũ có chút đáng thương, trúng cổ tới nỗi không phân rõ được mình là người hay cổ, còn trúng ảo thuật bị bóp méo ký ức, rõ ràng không phải là người của bộ lạc Hoa Tế, lại bị bắt trở thành thần của bộ lạc Hoa Tế, gánh trên lưng trách nhiệm bảo hộ bộ lạc. Nhưng việc này kết quả tốt nhất chính là như vậy, để cho bí mật mà Lê Vị bảo vệ tiếp tục là bí mật, các nàng nếu lại tiếp tục đi vào trong núi thì sẽ chỉ đi vào vết xe đổ của đám người Hoài Dương Lão Long. Nếu Lê Vị nguyện ý để cho Liễu Vũ biết thì tự nhiên sẽ để cô ấy biết, nàng ấy không muốn thì thôi, các nàng chỉ là tép riu, không thể trêu vào đại lão.
Trương Tịch Nhan yên lặng đeo balo lên vai phải, xách kiếm lên, đi theo sau Liễu Vũ bước vào thôn Hoa Tập.
Phần lớn nhà ở trong thôn Hoa Tập đều là những túp lều được dựng lên bằng cỏ khô, nhưng riêng thần của bộ lạc Hoa Tế, đại tư tế và các trưởng lão có địa vị cao thì nhà ở sẽ tốt hơn một chút, trong đó điều kiện tốt nhất vẫn là nơi ở của Liễu Vũ, một căn nhà sàn một tầng làm bằng trúc.
Đại khái cư dân ở thành phố đều thích sống trong nhà cao có ban công, nhà sàn của Liễu Vũ cũng vậy, phần cầu thang dẫn lên và ban công chiếm cứ một phần ba căn nhà, phần còn lại là một phòng khách rộng rãi cùng với một phòng ngủ có toilet nhỏ bên trong. Phòng ngủ bài trí cực kỳ đơn giản, một chiếc giường trúc một mét rưỡi, kệ để đồ và cây treo đồ cũng bằng trúc, điểm nhấn có vẻ sang trọng và đại khí nhất chính là thảm trải sàn được làm bằng da thú. Đến nỗi toilet, còn nhỏ hơn cả toilet ở đạo quan của nàng, đại khái chừng hơn một mét vuông, vừa dùng để đi toilet vừa dùng để tắm rửa, bồn rửa mặt và khăn lông này nọ thì được đặt ở bên ngoài sân phơi, không có phòng bếp, còn đơn giản hơn cả một cái phòng dân túc thuê ở bên ngoài khi đi du lịch bụi. Phòng ở rất sạch sẽ, ở nơi có nhiều độc trùng như thế này, nhưng cái bóng của con muỗi cũng không thấy đâu.
Liễu Vũ chỉ chỉ thùng nước trong sân phơi, lại chỉ chỉ cái giếng bên cạnh, nói với Trương Tịch Nhan: "Giếng ở bên kia, tự đi múc nước rửa mặt đi. Trên kệ trong phòng ngủ có một cái rương, bên trong có nội y chưa sử dụng, cùng với đồ dùng đánh răng rửa mặt hoàn toàn mới, cô tự đi lấy đi. Chút nữa sẽ có người đưa đồ ăn tới. Cái hà thủ ô kia đừng có ăn nữa, khó ăn muốn chết, gia công sơ chế thô sơ, ăn nhiều coi chừng trúng độc." Cô nói xong, không quay đầu lại đi mất.
Trương Tịch Nhan rất là lãnh đạm nhìn Liễu Vũ, nói: "Tôi chưa nói là tôi muốn ở lại nơi này."
Liễu Vũ biểu tình như thể: "Đệt mọe, cô là điên rồi đi" nhìn Trương Tịch Nhan, cô kêu lên: "Đi liên tục hơn hai mươi tiếng đồng hồ, cô không mệt nhưng tôi thì sắp hỏng rồi. Tôi nhất định là điên rồi mới có thể giống như bị trúng tà trèo đèo lội suối suốt đêm quay trở về đây như vậy." Cô ngẫm nghĩ một lúc, chỉ vào Trương Tịch Nhan rồi nói tiếp: "Khẳng định là bởi vì do cô sợ quỷ, không muốn ở lại trong núi." Cô nói xong, tự thấy bản thân đã tìm được lời giải thích hợp lý, vừa lòng xoay người bỏ đi.
Trương Tịch Nhan: "..." Bệnh nhân tâm thần điên quá lợi hại thì phải làm sao bây giờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng may không phải là người nhà của nàng, không cần nàng phải nhọc lòng. Trương Tịch Nhan nghĩ nghĩ như vậy, yên tâm rồi.
Trương Tịch Nhan múc nước giếng, chuẩn bị rửa mặt thì sực nhớ ra bản thân trèo đèo lội suối một đường, quần áo trên người thật sự quá bẩn, cho dù nàng có thể chịu dơ mặc trở lại, nhưng chút nữa còn phải ngủ một giấc bổ sung thể lực, tổng không thể mặc quần áo dơ hầy trèo lên giường của Liễu Vũ. Nàng đi vào nhà mở cái rương của Liễu Vũ ra, thấy đồ đạc bên trong chỉnh chỉnh tề tề xếp đến tràn đầy, trong toàn bộ nhà ở, nơi có thể tìm thấy được hơi thở quen thuộc của xã hội văn minh hiện đại chắc chỉ có cái rương này thôi. Quần áo và nội y còn chưa tháo nhãn mác, đồ dùng đánh răng rửa mặt cũng đầy đủ hết, thoạt nhìn có vẻ giống như được chuẩn bị sẵn cho một đợt nghỉ ngơi dài hạn. Nàng lấy ra một bộ nội y và một bộ quần áo ngủ, cầm theo đồ dùng đánh răng rửa mặt, chạy ra ngoài tắm rửa xong xuôi, đem bộ đạo bào vừa dơ vừa rách của mình giặt sạch sẽ phơi lên, lúc trở lại nhà ở thì đã thấy đồ ăn được chuẩn bị tốt. Cơm tẻ và rau xào, còn có cả canh, tuy chỉ là những món cơm nhà thực bình thường, nhưng xuất hiện ở trong thôn xóm nguyên thủy lạc hậu như vậy, vẫn thật... Vừa mới trải qua hành trình gian nan và vượt qua bao nguy hiểm đi ra tới, Trương Tịch Nhan tuy không muốn thừa nhận, nhưng nàng thật sự có một chút nho nhỏ cảm động.
Nàng ăn cơm no, đi ra ngoài ban công nhìn về phía thôn xóm, nhà ở của Liễu Vũ có địa thế cao nhất, tầm nhìn tốt nhất nên có thể quan sát toàn bộ thôn xóm, thậm chí có thể nhìn thấy căn nhà trúc của đại tư tế. Cửa sổ nhà đại tư tế mở ra, thấy rõ tất cả tình huống trong phòng khách. Đại tư tế, đại trưởng lão, tộc trưởng, một ít người già trong tộc và vài người đàn ông tinh tráng thoạt nhìn cũng có địa vị, hai ba mươi người chen đầy phòng khách, làm nhà ở có vẻ chật chội. Liễu Vũ đang ngồi ở vị trí chủ vị trong phòng khách, biểu tình và khí chất giống hệt như đang mở họp trong phòng hội nghị của công ty, vô cùng nghiêm túc, lộ ra khí thế nữ cường nhân vô cùng bức người, không còn chút bóng dáng ngốc hề hề khi ở trong núi lúc trước.
Liễu Vũ bỗng nhiên quay đầu, đối diện với tầm mắt của nàng, cô chớp chớp mắt, dùng khẩu hình miệng nói: "Ngủ đi.", rồi quay sang tiếp tục bàn công việc với đại tư tế.
Trương Tịch Nhan xoay người, trở về phòng nằm lên giường trúc, trong đầu quanh quẩn giọng nói của Liễu Vũ: "Ngủ đi.", tự nhiên có cảm giác thiệt là quái dị, nàng và Liễu Vũ quen thuộc như vậy sao? Nàng có ngủ hay không, liên quan gì đến Liễu Vũ, cô ta cũng không phải là ba của nàng. Nàng hừ lạnh hai tiếng, không cảm thấy buồn ngủ chút nào hết nhen, nhưng thực tế lại rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Trong lúc nàng ngủ đến mơ mơ màng màng, nghe được Liễu Vũ trở về phòng, tay chân nhẹ nhàng giống như đi ăn trộm, chốc lát sau lại truyền đến âm thanh rửa mặt, sau đó, Liễu Vũ đi đến bên giường, nói: "Trương Thập Tam, xích vào trong một chút." Bộ dáng có vẻ muốn chen lên nằm chung.
Trương Tịch Nhan quyết đoán giang hai tay hai chân ra, chiếm hết cái giường.
Liễu Vũ cả giận: "Đây là giường của tôi! Cô có tin tôi đuổi cô xuống đất ngủ hay không!"
Trương Tịch Nhan nghĩ thầm: "Tôi có ngủ dưới đất cũng không thèm ngủ chung với cô." Nhưng mà nàng ở trong núi quá lâu, chưa được nghỉ ngơi tốt một ngày nào, lại một đường trèo đèo lội suối đến chết đi sống lại, trên người dính phải thương tích, lúc này đến được nơi an toàn, cơ thể và tinh thần đều thả lỏng nên có chút ngủ rồi không tỉnh dậy nổi, vì thế đành phải dịch qua một chút nhường chỗ cho Liễu Vũ, cảm giác được Liễu Vũ leo lên giường nằm xuống sau, nàng lại bắt đầu chìm vào giấc ngủ trầm.
Liễu Vũ rõ ràng thực buồn ngủ, nhưng nằm xuống giường liền lên tinh thần ngủ không được, nằm bên cạnh Trương Tịch Nhan khiến cho con nai già trong lòng cô đâm loạn xạ, ý niệm tà ác cọ cọ bay lên trên, tổng cảm thấy nếu không làm gì thì thực có lỗi với một cơ hội tốt như vậy, thực có lỗi với bản thân mình. Cô nghĩ thầm: "Hay là vẽ một con rùa đen lên mặt Trương Tịch Nhan?"
Nhưng nếu cô vẽ rùa đen lên mặt Trương Tịch Nhan thì thật sự quá là ngốc bức. Cô nghĩ nghĩ, len lén duỗi tay về phía Trương Tịch Nhan đang nằm ngủ đưa lưng về phía cô, ôm lấy eo Trương Tịch Nhan. Eo vừa thon vừa mềm, chạm vào lòng bàn tay, xúc cảm kia, quá tuyệt! Cô ôm lấy eo Trương Tịch Nhan, dán vào phía sau lưng nàng, đầu vùi vào cổ nàng, đang chuẩn bị đi vào giấc ngủ thì bỗng nhiên một ý niệm xẹt lên trong óc: Hình như muốn cong.
Ý niệm này giống như điện quang hỏa thạch xẹt qua, rồi nổ tung như tia chớp, Liễu Vũ nháy mắt tỉnh, biểu tình lập tức biến thành: Đệt mọe, đây là cái gì khủng bố chuyện xưa!
Động tác ôm Trương Tịch Nhan ngủ của cô bỗng chốc cứng đờ, đứng hình như bị ông trời chụp ảnh.
Rốt cuộc là nên ôm Trương Tịch Nhan tiếp tục ngủ, hay là vẫn nên đem hung phạm có khả năng hư hư thực thực đại khái sẽ bẻ cong cô đá xuống giường, hai ý nghĩ này đấm đá với nhau trong đầu cô. Thiên nhân giao chiến nửa ngày vẫn không ra được kết quả, Liễu Vũ đành từ bỏ: Mình vẫn làm một con cá mặn là tốt nhất.
Cuối cùng, Liễu Cá Mặn giãy giụa mất nửa ngày, vẫn như cũ ôm lấy Trương nào đó có khả năng sẽ bẻ cong cô ngủ mất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro