Chương 55
Tg Tuyệt Ca
2024-07-18 04:20:01
Chủ nhân của cổ xà đã sớm kiến thức được sự lợi hại của Hoa Thần Cổ lúc Hoa Thần Cổ rửa sạch đám độc trùng bên ngoài, nhìn thấy Hoa Thần Cổ bay về phía chính mình, nó nào dám thể hiện, nhanh chóng chui đầu vào bên trong cổ trì, trốn bên dưới lớp cổ dịch màu xanh biếc không lộ ra chút bóng dáng nào. Những con xà cổ nhỏ khác ở trong ao giống như vỡ tổ cuồn cuộn không ngừng muốn tràn ra bên ngoài, còn những con cổ nhân lúc nãy bị khói đuổi cổ làm cho choáng váng ngã nghiêng ngã ngửa cũng giãy giụa bò về phía Liễu Vũ và Trương Tịch Nhan, ý đồ công kích các nàng.
Bỗng dưng một con rắn toàn thân đen bóng, chỉ lớn bằng chiếc đũa nhưng tốc độ lại nhanh như tia chớp từ trong góc nhảy ra.
Trương Tịch Nhan thấy bóng đen chợt lóe, lúc này đã không kịp rút kiếm, nàng nghiêng người né tránh, con rắn kia lại quay đầu lại cắn về phía cổ của nàng, trong đầu Trương Tịch Nhan lúc này chỉ còn lại một ý nghĩ: "Xong phim rồi." Bên cạnh bỗng nhiên có một cánh tay trắng nõn non mịn chộp lấy thân mình của con rắn, Hoa Thần Cổ nhanh chóng bọc lên, chỉ trong giây lát đã cắn nuốt hết toàn bộ con rắn. Trương Tịch Nhan sắc mặt tái nhợt kinh hồn chưa định nhìn Liễu Vũ: Không phải cô đang đi đoạt BOSS của tôi hay sao?
Càng làm cho Trương Tịch Nhan kinh ngạc chính là tốc độ của Liễu Vũ lại nhanh tới mức có thể chộp được con rắn nhỏ kia, tới bản thân nàng cũng chưa nắm chắc sẽ làm được, cũng sẽ không có dũng khí lấy mạng nhỏ của mình đi mạo hiểm chộp lấy nó, lỡ như bắt không được liền toi đời.
Liễu Vũ cười khanh khách dặn dò một câu: "Ân cứu mạng, lấy thân báo đáp." Nói xong, xoay người, lập tức trở mặt, vô cùng khí phách tuyên bố: "Mụ già kia dám đánh người phụ nữ của tôi, được lắm, hiện tại mụ chết chắc rồi."
Trương Tịch Nhan thật sự nhịn không được trợn trắng hai mắt mắng: "Bệnh tâm thần!"
Đám cổ nhân nguyên bản còn đang giãy giụa đột nhiên toàn bộ ngã lăn quay trên đất bất động, những con xà cổ nhỏ bên trong cổ trì cũng không có tiếng động, dường như đã chìm xuống đáy ao.
Tầng hầm đột nhiên an tĩnh lại, nhưng tựa hồ lại phi thường ồn ào.
Trương Tịch Nhan kinh nghi bất định nhìn Liễu Vũ, chỉ thấy chuông hoặc âm trên cổ của cô đang rung động, tức khắc minh bạch Liễu Vũ đây là đang dùng chuông hoặc âm hạ gục những con cổ này. Nàng tức khắc đau lòng lá bùa lam mà mình vừa dùng lúc nãy muốn chết.
Nàng tiến lên xem xét những con cổ nhân ngã trên đất, phát hiện chúng nó chỉ là ngất xỉu, vẫn còn sống nhăn răng. Nàng thấy Liễu Vũ đi đến xem xét cổ trì, hiển nhiên là không có hứng thú giải quyết đám cổ nhân này, nàng chỉ đành nhịn xuống ghê tởm và sợ hãi, rút kiếm đi giải quyết chúng nó. Có một cái biện pháp nhẹ nhàng hơn, đó là dùng bùa, nhưng mà dùng bùa tuy nhẹ nhàng nhưng lại không tiết kiệm tiền chút nào. Trương Tịch Nhan chỉ phải cầm kiếm, liếc mắt nhìn con cổ nhân vô cùng đáng sợ lại xấu đau xấu đớn kia, tìm chỗ yếu hại, một kiếm đâm qua. Một kiếm một em... à nhầm... một kiếm một con cổ nhân vô cùng khủng bố...
Liễu Vũ dùng Hoa Thần Cổ rửa sạch cổ trùng xung quanh một lần nữa, xác định không có bỏ sót, lúc này mới tiến đến cổ trì, để cho Trương Tịch Nhan chậm rãi giải quyết đám cổ nhân kia. Trương Tịch Nhan làm cái nghề này không thể thiếu việc tiếp xúc với những cái đồ vật giống quỷ kia, nếu không khắc phục được nỗi sợ hãi này, sớm hay muộn gì nàng cũng sẽ gặp nguy hiểm, cho dù Trương Tịch Nhan có giận cô, thì cô cũng sẽ đem một ít loại cổ có ngoại hình giống quỷ đưa đến trước mặt Trương Tịch Nhan, làm cho Trương Tịch Nhan tiêu hao hết bùa và dược liệu mang theo, đến lúc đó nàng chỉ còn lại thanh kiếm trong tay, cô chỉ việc đào hố thiết hạ bẫy rập với Trương Tịch Nhan, sau đó đem người bắt lấy. Nhắc đến con mụ già trong tầng hầm này thiệt là ngứa miệng, vừa ngu vừa xấu lại còn tham, ở biệt thự cao cấp rồi chừa cái cửa chình ình ra đó, mụ ta đáng lẽ nên tránh đi gia tộc họ Trương này, đi đến bãi tha ma ở vùng núi xa xôi nào đó, giả thần giả quỷ chiếm lấy địa bàn, làm cho người khác sợ tới mức không dám lui tới nơi đó, còn bản thân thì trốn sâu một chút, chỉ cần tùy tiện tìm một cái mộ địa của dòng họ nào đó chui vào, ở trên là mồ mả, ở dưới là cổ trì, có mấy người có thể nghĩ đến mà tìm tới cơ chứ? Liền tính Trương Tịch Nhan có tìm được đến bãi tha ma, thì cũng không dám đi đào phần mộ tổ tiên của người khác a. Cô nàng tổ tông này mắt cao trên trời, chỉ cần không trêu chọc đến nàng, nàng cũng lười phản ứng đến, ai mà thèm quan tâm bên dưới mồ mả tổ tiên người khác chôn cái gì. Bãi tha ma thi thể nhiều, chỉ tính xương cốt của người chết không thôi cũng đã đủ nuôi sống đám cổ trùng rồi, cũng không cần đi tai họa người sống. Trừ bỏ hoàn cảnh kém một chút, mọi thứ đều tốt. Hoàn cảnh nơi này tuy thật sự tốt hơn nhiều, nhưng cực cực khổ khổ cả trăm năm, hôm nay toàn tiện nghi cho hai nàng. Chỉ nói riêng vấn đề mụ già kia tai họa nhiều người sống như vậy, các nàng thu thập mụ ta chính là vì dân trừ hại.
Liễu Vũ tới lời dạo đầu cũng lười nói, trực tiếp động thủ, để tránh cho vai chính hay chết bởi vì nói nhiều.
Hoa Thần Cổ và chuông hoặc âm đồng thời xuất kích, một cỗ mê hoặc tinh thần đánh vào những thứ đồ vật ở trong cổ trì, mặc kệ trong ao còn có cái gì, không cần công kích chi cho mệt, cứ làm cho nó xỉu trước là được. Hoa Thần Cổ chui vào bên trong cổ trì, gặp phải cổ trùng liền nhào lên gặm cắn, mặc kệ lớn hay nhỏ, dù sao cũng ăn không sợ no, ăn đến thật sự quá no thì một con tự phân thành hai con lớn mạnh đoàn đội tiếp tục ăn.
Trương Tịch Nhan giải quyết xong toàn bộ đám cổ nhân, xác định không có bỏ sót con nào, lúc này tay chân mới mềm nhũn cả người hư thoát. Nàng hơi cong eo, tay trái chống đầu gối, tay phải cầm kiếm, không khống chế được cơ thể phát run, không còn chút sức lực nào. Dư quang khóe mắt thoáng nhìn qua đống cổ thi, càng cảm thấy khiếp người không thôi. Nàng cố gắng trấn định bản thân, đi đến bên cạnh Liễu Vũ, nhìn vào trong cổ trì, thình lình phát hiện mới chỉ có một lúc mà Hoa Thần Cổ của Liễu Vũ đã sinh sản nhiều đến nỗi hình thành một đám sương đỏ bao trùm cả cổ trì. Cổ xà bên trong cổ trì đã không thấy đâu, chỉ còn lại Hoa Thần Cổ đang sung sướng bay múa. Nàng khó có thể tin nhìn Liễu Vũ: Cô thật đúng là tới đoạt BOSS của tôi!
Mặt Trương Tịch Nhan tái mét, thật sự muốn rút kiếm thọc Liễu Vũ một cái.
Liễu Vũ nhìn Trương Tịch Nhan, mỉm cười thu hồi Hoa Thần Cổ: "Còn lại thuộc về chị đó."
Trương Tịch Nhan cười đến vô cùng hòa ái dễ gần: "Còn có dư lại hả?"
Liễu Vũ trước giờ chưa từng thấy Trương Tịch Nhan cười dịu dàng hòa nhã như vậy, nhưng cô mạc danh cảm thấy nụ cười này vô cùng âm trầm khủng bố, sợ tới mức cô vội vàng nói: "Còn." Rồi dùng tốc độ nhanh nhất điều khiển Hoa Thần Cổ lặn xuống đáy ao, đem con cổ xà thật lớn nâng ra.
Con cổ xà này cái đầu và cổ đã không còn, chỉ còn lại mỗi cái mình. Dưới bụng của nó là một vật giống như cái kén, dính chặt lấy thân mình của con rắn, giống như côn trùng bị trứng của loài khác ký sinh. Vật giống như cái kén kia bị ngâm ở trong cổ trì lâu như vậy, nhưng khi nâng ra tới lại không dính một giọt nước nào, màu sắc càng là trắng trong giống như ngọc. Nó dài chừng một mét, nhìn kiểu nào cũng thấy giống như quả trứng. Liễu Vũ đánh giá nửa ngày mới lên tiếng: "Tôi nghiên cứu cái thứ này đã nửa ngày mà cũng không biết nó là cái gì. Bên trong có tiếng tim đập, là một vật còn sống. Nhưng nếu nói là quả trứng thì lạ ghê, tôi chưa nghe nói rắn còn có thể có thai ngoài tử cung bao giờ. Nếu nói là ký sinh, cái trứng ký sinh gì lớn như vậy, là trứng khủng long à?" Trứng khủng long hóa thạch trong bảo tàng còn chưa bự như nó nữa là.
Trương Tịch Nhan nói với Liễu Vũ: "Thứ này thuộc về tôi."
Liễu Vũ nhanh chóng gật đầu. Lúc Trương Tịch Nhan nói lời này, ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm cô quá là dọa người, cô sợ cô mà đáp ứng chậm nửa giây, Trương Tịch Nhan liền sẽ thọc cho cô một kiếm ngay tắp lự. Cô nói: "Dù sao thì chị cũng giải thích cho tôi nó là cái gì chứ."
Trương Tịch Nhan đáp: "Cổ thai, một loại tà thuật dùng để khởi tử hồi sinh cải lão hoàn đồng. Con cổ xà này là bản mạng cổ của mụ cổ sư kia, mụ ta đem cổ xà gieo lên người của mình, làm cho cổ xà và chính mình hòa làm một thể, sau đó ký sinh trên cổ xà hấp thu chất dinh dưỡng, lâu ngày dài tháng sẽ dần dần hình thành một cái kén đem bản thân mụ ta bao bọc lại bên trong, mụ ta sẽ ở bên trong cái kén niết bàn trọng sinh trở lại lúc còn là trẻ sơ sinh. Nói rõ hơn, thì con cổ xà này giống như cuống rốn, cổ trì là cơ thể mẹ, cái kén là nhau thai." Nàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Vu cổ chi đạo có truyền thống hiến tế người sống, bởi vì họ tin tưởng lực lượng của con người đều nằm trong máu, đạt được máu của người khác liền đạt được lực lượng của người đó, bởi vậy mới có nghi lễ huyết tế. Loại này tà thuật cũng là dùng máu của người sống để hiến tế tu luyện, những bộ xương trên đất đều là tế phẩm." Nàng nhìn Liễu Vũ, nói rõ ràng từng câu từng chữ: "Đây là lý do cơ bản nhất mà hậu thế không thể dung thứ cho Vu Cổ."
Liễu Vũ mỉm cười: "Chị là đang cảnh cáo tôi đó hả?"
Trương Tịch Nhan đáp: "Người của Phật môn có khả năng cả đời không một lần sát sinh, người của Đạo môn phần lớn đều là người không phạm ta, ta không phạm người, mà Vu cổ chi thuật, như chúng ta, cho dù không hại người, nhưng muốn cường đại lên yêu cầu phải cắn nuốt rất nhiều độc trùng. Dưỡng độc trùng không dễ, quy mô lớn nuôi dưỡng độc trùng thì phải làm ở nơi hoang vu hẻo lánh ít dấu chân của con người, nhưng như vậy thì sẽ rơi vào hoàn cảnh bần cùng lạc hậu khốn khổ, có chút người sẽ nghĩ 'Ta cường đại như vậy, vất vả tu luyện như thế còn không phải là vì để có những ngày tháng tốt đẹp hơn sao', không cam lòng sống trong cảnh bần cùng nên đi vào bên trong thành thị. Trong thành thị không có cách nào để nuôi dưỡng độc trùng quy mô lớn được, nhưng người sống thì lại rất nhiều..." Còn lại, nàng không cần phải nói thêm nữa, Liễu Vũ hiểu.
Nàng đốt một lá bùa vàng làm cho hương vị cổ trong không khí tiêu tán đi, thả Hoa Thần Cổ ra sưu tầm bốn phía một lần nữa, xác định trừ bỏ khối cổ thai kia không còn vật còn sống nào nữa, lúc này mới nói với Liễu Vũ: "Cô canh chừng ở đây, tôi đi kêu mấy người Lão Lỗ."
Trong lòng Liễu Vũ rất không vui, còn có chút khó chịu, nhưng trên mặt vẫn cười tủm tỉm đáp ứng: "Được nha." Cô nhìn Trương Tịch Nhan xoay người đi ra ngoài, không nhịn được lên tiếng dò hỏi: "Có phải chị sợ trong tương lai tôi sẽ làm chuyện xấu hay không?" Cô thầm nghĩ trong bụng: Nhân phẩm của tôi không có chút đáng tin nào hay sao chứ?
Trương Tịch Nhan quay đầu lại nói với Liễu Vũ: "Chỉ là nói cho cô biết chỗ nào cấm kỵ chỗ nào có hố mà thôi. Tu luyện Vu Cổ chi thuật, chỉ cần dùng vào việc nghĩa thì tà thuật cũng có thể cứu người. Rất nhiều Miêu trại đều có cổ bà, những người đó tu luyện cổ thuật vì để bảo hộ quê nhà và người dân của mình, giống như thần của bộ lạc Hoa Tế vậy. Chúng tôi và cổ bà của Miêu trại từ xưa đến giờ đều là nước giếng không phạm nước sông." Nàng lại liếc mắt nhìn xương trắng đầy đất và cái kén kia, mũi kiếm nhẹ điểm, nói: "Còn với cái loại này là thế bất lưỡng lập không chết không ngừng."
Vẫn là uy hiếp! Liễu Vũ giận dữ hướng Trương Tịch Nhan giơ ngón tay giữa.
Lời cần nói Trương Tịch Nhan đã nói xong, nàng mặc kệ Liễu Vũ phản ứng như thế nào, đi ra ngoài sảnh kêu Lão Lỗ và nhà tài trợ: "Các người đi theo tôi."
Khu tổng nơm nớp lo sợ hỏi: "Thu... thu thập xong rồi?"
Trương Tịch Nhan đáp: "Trừ bỏ con BOSS lớn, những con khác đều đã chết thấu." Nàng nhìn thấy Khu tổng vừa mới đứng dậy đã sợ tới mức ngã ngồi xuống đất, cả người phát run: "Nó đã bị chế trụ rồi, tôi sẽ mang nó đi. Kêu anh xuống chỉ là muốn anh nhìn thấy thứ ở bên trong tầng hầm thôi, rốt cuộc anh là người mua tòa nhà này, đồ vật bên trong anh có quyền xử lý. Một ít thứ còn có thể bán được tiền."
Khu tổng nghe nói một ít thứ còn có thể bán được tiền, nghĩ tới tòa nhà này dù sao cũng được xây từ thời dân quốc, tức khắc hai mắt sáng rỡ, nghĩ thầm: "Coi như kiếm về được một ít bù cho tổn thất." Chẳng sợ hai chân đã mềm nhũn, anh ta vẫn kêu tài xế đỡ dậy: "Vậy làm phiền Trương đạo trưởng."
Trương Tịch Nhan nói thầm trong bụng: "Đáng giá nhất chính là cái cổ thai kia nha." Nhưng thứ kia là đầu sỏ gây tội, mụ cổ sư vẫn còn bị nhốt bên trong, nàng cần thiết mang về tiêu diệt. Có cái kén kia, chân của anh hai nàng có thể trị khỏi, tu vi bị phế bỏ của ba nàng cũng có thể một lần nữa tu luyện lại, vì thế tuyệt đối không có khả năng giao ra ngoài. Còn lại mớ cổ đáng giá thì đã vào bụng của Liễu Vũ... Khụ khụ, à nhầm, vào bụng của Hoa Thần Cổ rồi, dư lại chỉ còn một chút nguyên liệu dưới đáy ao, còn có độc trùng có thể dùng để làm dược liệu.
Lão Lỗ nhìn thấy chân của Khu tổng mềm như con lăng quăng, duỗi tay đỡ anh ta một phen, phân phó cho A Đạt và Tiểu Vương thu hồi pháp khí, còn cô ả tiểu minh tinh bị Trương Tịch Nhan đánh ngất kia thì đỡ đi ra ngoài.
Trương Tịch Nhan dắt bọn họ đi xuống dưới tầng hầm, lấy ra mấy viên thanh tâm đan, nói: "Bên trong còn có chút độc khí chưa tan, có muốn uống thuốc không?"
Khu tổng nhanh chóng đáp lời: "Muốn."
Trương Tịch Nhan nói tiếp: "4000 tệ một viên."
Khu tổng hơi nghẹn họng, như cũ gật gật đầu, dù sao hôm nay cũng đã đổ nhiều máu rồi, không thiếu 4000 tệ này, đi xuống dưới lỡ như vớt được cái gì thì không chừng lời to.
Tài xế thấy vậy liền nói: "Khu tổng, chúng tôi không cần đi xuống nha." Tiết kiệm chút tiền.
Khu tổng hào phóng: "Cho bọn họ mỗi người một viên." Thêm mấy người đi xuống với nhau xem như có bạn có bè, nếu có thứ tốt bên dưới thì không để lại được, còn phải để cho bọn họ khiêng phụ ra ngoài. Anh ta nghĩ thầm: Có thể xây một tòa nhà lớn như vậy thì chắc chắn sẽ có chút của cải, thời đó loạn lạc như vậy, đồ cổ và vàng bạc lưu lạc khắp nơi, chỉ cần có chút bản lĩnh là đã có thể tích góp được vài món rồi. Khu tổng càng nghĩ càng vui vẻ, trong lòng thầm kêu to: Phát tài, phát tài rồi.
Khu tổng tâm tình kích động đi theo Trương Tịch Nhan tiến vào bên trong đi xuống tầng hầm, vừa đến ngay cầu thang xuống tầng hầm đã thấy hai bộ hài cốt bị đốt thành tro cháy đen thui, bước ngang qua chấn động một chút thôi cũng có thể làm cho hai bộ hài cốt này sụp đổ. Anh ta run run dựa vào tường tránh đi, liên thanh nói: "Trương đạo trưởng vất vả rồi." Ai da, nhìn thôi cũng đã đủ dọa người.
Trương Tịch Nhan xây dựng chút tâm lý cho anh ta: "Bên trong có chút đáng sợ, có rất nhiều thi cốt, anh nên chuẩn bị tâm lý cho tốt."
Khu tổng nhanh chóng tỏ vẻ: "Không có việc gì, không có việc gì." Chỉ cần có đồ cổ là được, mấy cái thi thể có nhằm nhò gì, cho dù là cái loại quái vật giống như lúc trước nhảy ra tới, thì ở đây đã có Trương đạo trưởng ra tay giải quyết rồi, không sợ, không sợ. Anh ta hưng phấn xoa xoa tay, phấn chấn mang theo chút sợ hãi đi theo phía sau Trương đạo trưởng, nghĩ thầm: Đi xuống cổ mộ chắc hẳn cũng là loại cảm giác này đi.
Lão Lỗ nhìn thấy động tác của Khu tổng, không khỏi nhìn nhiều mấy lần.
Khu tổng chú ý tới động tác của Lão Lỗ, nhanh chóng tỏ vẻ sẽ không bạc đãi bọn họ.
Lão Lỗ nhắc nhở anh ta một câu: "Đồ vật đáng giá trong mắt của cô chủ chúng tôi có khả năng không giống với loại đồ vật đáng giá trong mắt anh đâu."
Khu tổng đáp: "Không quan hệ, đáng giá là được." Anh ta nói xong, vừa lúc bước qua khúc quanh xuống đến tầng hầm, ngước mắt nhìn thấy liền hét thảm một tiếng: "Má ơi." Sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, tay chân mất hết sức lực, muốn bò cũng không bò nổi. Anh ta cố hết sức lực bò lên trên bậc thang, lại nhìn đến hai cái xác bị đốt thành tro, sợ tới mức xoay ngoài ôm lấy chân của Lão Lỗ: "Này... này không phải nói là đồ cổ hay sao?"
Liễu Vũ khiếp sợ nhìn về phía Trương Tịch Nhan, nghĩ thầm: "Chị thật đúng là có thể lừa dối." Bất quá, cho dù Trương Tịch Nhan nói mặt trăng là hình vuông, thì cô cũng cần thiết lấy ra chứng cứ tới giúp nàng, cô lập tức đi đến bên một vách tường chỉ chỉ: "Đó, toàn là lựu đạn cấp bậc đồ cổ, treo đầy trên tường nè."
Tài xế và hai trợ lý xuống tới cũng nằm liệt, ba người bồi ông chủ cùng nhau run rẩy: Thi thể là chết, nhưng lựu đạn không có đem ra giỡn được à nhen.
Trương Tịch Nhan nói cho Khu tổng: "Bên trong xương cốt có rất nhiều sâu có thể chế thành dược liệu bán lấy tiền, còn có nước bên trong cái hồ kia, tuy rằng là chất kịch độc, người bình thường vừa đụng đến là chết ngay lập tức, nhưng lại là nguyên liệu để điều chế dược liệu và dưỡng cổ rất tốt, dùng bình nước đựng mang đi còn có thể bán lấy tiền. Dưới đáy áo chắc còn có một ít đồ vật nữa."
Khu tổng rùng mình hỏi: "Đồ vật gì vậy?"
Lão Lỗ nhìn ra người này là một kẻ yêu tiền, nếu bọn họ nói suông anh ta chưa chắc sẽ tin, vì thế lập tức nói: "Để chúng tôi vớt lên cho anh xem là biết liền." Anh ta nói xong, quay đầu gọi to về phía cầu thang: "A Đạt, đi lấy dụng tới vớt cổ trì."
Không bao lâu, A Đạt cầm một cái móc đi xuống, đầu móc còn treo một sợi dây thừng. A Đạt đứng bên bờ cổ trì, chậm rãi thả móc xuống dưới đáy hồ, chậm rãi đưa qua trái rồi đưa qua phải, không bao lâu liền móc lên được một thứ, đó là một bộ xương xanh biếc ướt dầm dề, trên đầu lâu còn có một cục thịt xanh lè.
Trương Tịch Nhan giới thiệu cho Khu tổng: "Độc thịt u, niên đại ít nhất có 60 năm trở lên. Dùng để làm thuốc. Nếu muốn dưỡng ra được 'thủ nhân sang' thì phải dùng đến cái này."
Khu tổng hỏi: "Thủ nhân sang là cái gì?"
Trương Tịch Nhan đáp: "Một loại u ác tính hình dạng giống như đầu người, vô cùng hiếm thấy, là một loại Hàng Đầu thuật." Hàng Đầu thuật, Hắc Vu thuật đều có cùng một nguồn gốc với Vu Cổ thuật, rất nhiều thứ tương thông với nhau.
Khu tổng thiếu chút nữa khóc ra tới. Thứ này đáng sợ như vậy, cho dù giá trị của nó to như cái núi vàng đi chăng nữa thì làm sao anh ta dám cầm nó đi tìm Hàng Đầu sư để bán cơ chứ? Ngại sống lâu quá hay gì! Anh ta vẫn chưa chết tâm tiếp tục hỏi: "Nơi này trừ bỏ những thứ Cổ sư và Hàng Đầu sư có thể thể dùng thì còn... còn cái gì có... có giá trị với người bình thường không?"
Trương Tịch Nhan chỉ chỉ cổ thai, nói: "Chính chủ còn đem bản thân mình bọc thành cái kén, nếu muốn đồ vật bình thường, phỏng chừng chỉ còn có tòa nhà và mấy cái này thôi." Mớ lựu đạn quá hạn sử dụng.
Khu tổng khóc không ra nước mắt, nói: "Trương đạo trưởng, trừ bỏ tòa nhà, mấy thứ này đều tặng cho ngài, tặng hết cho ngài.". truyện tiên hiệp hay
Liễu Vũ khinh bỉ nhìn Khu tổng, xì một tiếng, nói: "Tìm người dọn dẹp rác rưởi còn phải trả công cho người ta nữa kìa. Mấy thứ đồ vật ở nơi này không phải người bình thường có thể xử lý được. Tặng? Tôi tặng cho anh một đống xương trắng và thi thể có chứa kịch độc, anh có muốn lấy không?"
Lão Lỗ hỏi Trương Tịch Nhan: "Cô chủ, này đó thi thể và hài cốt làm sao bây giờ."
Trương Tịch Nhan phân phó cho Lão Lỗ: "Mấy thứ này đều có kịch độc, người bình thường đụng đến rất dễ dàng xảy ra chuyện, Lão Lỗ, anh dẫn người đến rửa sạch sẽ đi, giá cả như thế nào thì anh bàn với Khu tổng, không cần nói lại với tôi." Nàng chỉ vào cái cổ thai, nói: "Thứ này tôi sẽ mang đi, các người giúp tôi khiêng lên xe, bỏ ở băng ghế sau. Liễu Vũ, cô lái xe."
Lão Lỗ gật đầu: "Tiểu Vương, A Đạt, hai người giúp cô chủ khiêng đồ vật lên xe."
Tiểu Vương và A Đạt đáp lời, nhanh chóng tiến lên khiêng cái cổ thai, Liễu Vũ đi theo bọn họ ra bên ngoài. Cô gõ gõ cổ thai, nói: "Biết mụ khó chịu, nhưng có khó chịu thì cũng ráng mà chịu đi."
Khu tổng nhìn bọn họ cẩn thận nâng cái kén kia ra bên ngoài, nghĩ thầm: "Này rốt cuộc là cái gì? Chính chủ làm ra trận trượng lớn như vậy chỉ để khóa lại chính bản thân mình bên trong, khẳng định là rất đáng giá." Trong lòng anh ta luyến tiếc không thôi, còn đang do dự xem có nên kêu Trương đạo trưởng bọn họ để cái này lại hay không thì bỗng nhiên nhìn thấy bên trong cái kén có gì đó chuyển động, cách lớp vỏ kén nhưng anh ta vẫn cảm giác được có một ánh mắt vô cùng âm độc nhìn chằm chằm vào mình, làm anh ta sợ tới mức hét thảm thiết: "Má ơi, bên trong có cái gì kìa, nó còn sống."
Lão Lỗ xem ánh mắt của Khu tổng liền biết ngay anh ta suy nghĩ cái gì: "Đương nhiên là còn sống rồi, tòa nhà mà anh mua là của bà ta. Thứ này mà xổng ra ngoài thì cả nhà già trẻ của anh đều phải xong đời." Cái này thật sự không phải là hù dọa anh ta. Nếu không phải Khu tổng mua tòa nhà này, sau đó mời bọn họ đến đây thì bà ta cũng sẽ không gặp phải trận tai họa này.
Khu tổng sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, nhưng nghe thấy thứ này có khả năng uy hiếp đến cả nhà của anh ta, trong lòng liền nảy sinh ác độc, anh ta chỉ vào cổ thai rồi làm động tác cắt cổ, nói: "Tiểu Trương đạo trưởng, nếu không... đem nó..." Đã có uy hiếp, không thể lưu lại hậu hoạn.
Trương Tịch Nhan lắc đầu, đáp: "Như vậy thì tất cả chúng ta sẽ có nguy hiểm tới tánh mạng, tôi chỉ có thể đem nó về giao cho trưởng bối trong nhà xử lý thôi." Nàng nói xong, không để ý đến Khu tổng nữa, đi theo phía sau Tiểu Vương và A Đạt khiêng cổ thai ra ngoài.
Cổ thai khẽ run, tựa hồ muốn giãy giụa.
Hoa Thần Cổ của Liễu Vũ bay vòng vòng quanh cổ thai, cô cười tủm tỉm tiếp đón: "Hế lô ~"
Cổ thai tức khắc an tĩnh như gà!
Bỗng dưng một con rắn toàn thân đen bóng, chỉ lớn bằng chiếc đũa nhưng tốc độ lại nhanh như tia chớp từ trong góc nhảy ra.
Trương Tịch Nhan thấy bóng đen chợt lóe, lúc này đã không kịp rút kiếm, nàng nghiêng người né tránh, con rắn kia lại quay đầu lại cắn về phía cổ của nàng, trong đầu Trương Tịch Nhan lúc này chỉ còn lại một ý nghĩ: "Xong phim rồi." Bên cạnh bỗng nhiên có một cánh tay trắng nõn non mịn chộp lấy thân mình của con rắn, Hoa Thần Cổ nhanh chóng bọc lên, chỉ trong giây lát đã cắn nuốt hết toàn bộ con rắn. Trương Tịch Nhan sắc mặt tái nhợt kinh hồn chưa định nhìn Liễu Vũ: Không phải cô đang đi đoạt BOSS của tôi hay sao?
Càng làm cho Trương Tịch Nhan kinh ngạc chính là tốc độ của Liễu Vũ lại nhanh tới mức có thể chộp được con rắn nhỏ kia, tới bản thân nàng cũng chưa nắm chắc sẽ làm được, cũng sẽ không có dũng khí lấy mạng nhỏ của mình đi mạo hiểm chộp lấy nó, lỡ như bắt không được liền toi đời.
Liễu Vũ cười khanh khách dặn dò một câu: "Ân cứu mạng, lấy thân báo đáp." Nói xong, xoay người, lập tức trở mặt, vô cùng khí phách tuyên bố: "Mụ già kia dám đánh người phụ nữ của tôi, được lắm, hiện tại mụ chết chắc rồi."
Trương Tịch Nhan thật sự nhịn không được trợn trắng hai mắt mắng: "Bệnh tâm thần!"
Đám cổ nhân nguyên bản còn đang giãy giụa đột nhiên toàn bộ ngã lăn quay trên đất bất động, những con xà cổ nhỏ bên trong cổ trì cũng không có tiếng động, dường như đã chìm xuống đáy ao.
Tầng hầm đột nhiên an tĩnh lại, nhưng tựa hồ lại phi thường ồn ào.
Trương Tịch Nhan kinh nghi bất định nhìn Liễu Vũ, chỉ thấy chuông hoặc âm trên cổ của cô đang rung động, tức khắc minh bạch Liễu Vũ đây là đang dùng chuông hoặc âm hạ gục những con cổ này. Nàng tức khắc đau lòng lá bùa lam mà mình vừa dùng lúc nãy muốn chết.
Nàng tiến lên xem xét những con cổ nhân ngã trên đất, phát hiện chúng nó chỉ là ngất xỉu, vẫn còn sống nhăn răng. Nàng thấy Liễu Vũ đi đến xem xét cổ trì, hiển nhiên là không có hứng thú giải quyết đám cổ nhân này, nàng chỉ đành nhịn xuống ghê tởm và sợ hãi, rút kiếm đi giải quyết chúng nó. Có một cái biện pháp nhẹ nhàng hơn, đó là dùng bùa, nhưng mà dùng bùa tuy nhẹ nhàng nhưng lại không tiết kiệm tiền chút nào. Trương Tịch Nhan chỉ phải cầm kiếm, liếc mắt nhìn con cổ nhân vô cùng đáng sợ lại xấu đau xấu đớn kia, tìm chỗ yếu hại, một kiếm đâm qua. Một kiếm một em... à nhầm... một kiếm một con cổ nhân vô cùng khủng bố...
Liễu Vũ dùng Hoa Thần Cổ rửa sạch cổ trùng xung quanh một lần nữa, xác định không có bỏ sót, lúc này mới tiến đến cổ trì, để cho Trương Tịch Nhan chậm rãi giải quyết đám cổ nhân kia. Trương Tịch Nhan làm cái nghề này không thể thiếu việc tiếp xúc với những cái đồ vật giống quỷ kia, nếu không khắc phục được nỗi sợ hãi này, sớm hay muộn gì nàng cũng sẽ gặp nguy hiểm, cho dù Trương Tịch Nhan có giận cô, thì cô cũng sẽ đem một ít loại cổ có ngoại hình giống quỷ đưa đến trước mặt Trương Tịch Nhan, làm cho Trương Tịch Nhan tiêu hao hết bùa và dược liệu mang theo, đến lúc đó nàng chỉ còn lại thanh kiếm trong tay, cô chỉ việc đào hố thiết hạ bẫy rập với Trương Tịch Nhan, sau đó đem người bắt lấy. Nhắc đến con mụ già trong tầng hầm này thiệt là ngứa miệng, vừa ngu vừa xấu lại còn tham, ở biệt thự cao cấp rồi chừa cái cửa chình ình ra đó, mụ ta đáng lẽ nên tránh đi gia tộc họ Trương này, đi đến bãi tha ma ở vùng núi xa xôi nào đó, giả thần giả quỷ chiếm lấy địa bàn, làm cho người khác sợ tới mức không dám lui tới nơi đó, còn bản thân thì trốn sâu một chút, chỉ cần tùy tiện tìm một cái mộ địa của dòng họ nào đó chui vào, ở trên là mồ mả, ở dưới là cổ trì, có mấy người có thể nghĩ đến mà tìm tới cơ chứ? Liền tính Trương Tịch Nhan có tìm được đến bãi tha ma, thì cũng không dám đi đào phần mộ tổ tiên của người khác a. Cô nàng tổ tông này mắt cao trên trời, chỉ cần không trêu chọc đến nàng, nàng cũng lười phản ứng đến, ai mà thèm quan tâm bên dưới mồ mả tổ tiên người khác chôn cái gì. Bãi tha ma thi thể nhiều, chỉ tính xương cốt của người chết không thôi cũng đã đủ nuôi sống đám cổ trùng rồi, cũng không cần đi tai họa người sống. Trừ bỏ hoàn cảnh kém một chút, mọi thứ đều tốt. Hoàn cảnh nơi này tuy thật sự tốt hơn nhiều, nhưng cực cực khổ khổ cả trăm năm, hôm nay toàn tiện nghi cho hai nàng. Chỉ nói riêng vấn đề mụ già kia tai họa nhiều người sống như vậy, các nàng thu thập mụ ta chính là vì dân trừ hại.
Liễu Vũ tới lời dạo đầu cũng lười nói, trực tiếp động thủ, để tránh cho vai chính hay chết bởi vì nói nhiều.
Hoa Thần Cổ và chuông hoặc âm đồng thời xuất kích, một cỗ mê hoặc tinh thần đánh vào những thứ đồ vật ở trong cổ trì, mặc kệ trong ao còn có cái gì, không cần công kích chi cho mệt, cứ làm cho nó xỉu trước là được. Hoa Thần Cổ chui vào bên trong cổ trì, gặp phải cổ trùng liền nhào lên gặm cắn, mặc kệ lớn hay nhỏ, dù sao cũng ăn không sợ no, ăn đến thật sự quá no thì một con tự phân thành hai con lớn mạnh đoàn đội tiếp tục ăn.
Trương Tịch Nhan giải quyết xong toàn bộ đám cổ nhân, xác định không có bỏ sót con nào, lúc này tay chân mới mềm nhũn cả người hư thoát. Nàng hơi cong eo, tay trái chống đầu gối, tay phải cầm kiếm, không khống chế được cơ thể phát run, không còn chút sức lực nào. Dư quang khóe mắt thoáng nhìn qua đống cổ thi, càng cảm thấy khiếp người không thôi. Nàng cố gắng trấn định bản thân, đi đến bên cạnh Liễu Vũ, nhìn vào trong cổ trì, thình lình phát hiện mới chỉ có một lúc mà Hoa Thần Cổ của Liễu Vũ đã sinh sản nhiều đến nỗi hình thành một đám sương đỏ bao trùm cả cổ trì. Cổ xà bên trong cổ trì đã không thấy đâu, chỉ còn lại Hoa Thần Cổ đang sung sướng bay múa. Nàng khó có thể tin nhìn Liễu Vũ: Cô thật đúng là tới đoạt BOSS của tôi!
Mặt Trương Tịch Nhan tái mét, thật sự muốn rút kiếm thọc Liễu Vũ một cái.
Liễu Vũ nhìn Trương Tịch Nhan, mỉm cười thu hồi Hoa Thần Cổ: "Còn lại thuộc về chị đó."
Trương Tịch Nhan cười đến vô cùng hòa ái dễ gần: "Còn có dư lại hả?"
Liễu Vũ trước giờ chưa từng thấy Trương Tịch Nhan cười dịu dàng hòa nhã như vậy, nhưng cô mạc danh cảm thấy nụ cười này vô cùng âm trầm khủng bố, sợ tới mức cô vội vàng nói: "Còn." Rồi dùng tốc độ nhanh nhất điều khiển Hoa Thần Cổ lặn xuống đáy ao, đem con cổ xà thật lớn nâng ra.
Con cổ xà này cái đầu và cổ đã không còn, chỉ còn lại mỗi cái mình. Dưới bụng của nó là một vật giống như cái kén, dính chặt lấy thân mình của con rắn, giống như côn trùng bị trứng của loài khác ký sinh. Vật giống như cái kén kia bị ngâm ở trong cổ trì lâu như vậy, nhưng khi nâng ra tới lại không dính một giọt nước nào, màu sắc càng là trắng trong giống như ngọc. Nó dài chừng một mét, nhìn kiểu nào cũng thấy giống như quả trứng. Liễu Vũ đánh giá nửa ngày mới lên tiếng: "Tôi nghiên cứu cái thứ này đã nửa ngày mà cũng không biết nó là cái gì. Bên trong có tiếng tim đập, là một vật còn sống. Nhưng nếu nói là quả trứng thì lạ ghê, tôi chưa nghe nói rắn còn có thể có thai ngoài tử cung bao giờ. Nếu nói là ký sinh, cái trứng ký sinh gì lớn như vậy, là trứng khủng long à?" Trứng khủng long hóa thạch trong bảo tàng còn chưa bự như nó nữa là.
Trương Tịch Nhan nói với Liễu Vũ: "Thứ này thuộc về tôi."
Liễu Vũ nhanh chóng gật đầu. Lúc Trương Tịch Nhan nói lời này, ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm cô quá là dọa người, cô sợ cô mà đáp ứng chậm nửa giây, Trương Tịch Nhan liền sẽ thọc cho cô một kiếm ngay tắp lự. Cô nói: "Dù sao thì chị cũng giải thích cho tôi nó là cái gì chứ."
Trương Tịch Nhan đáp: "Cổ thai, một loại tà thuật dùng để khởi tử hồi sinh cải lão hoàn đồng. Con cổ xà này là bản mạng cổ của mụ cổ sư kia, mụ ta đem cổ xà gieo lên người của mình, làm cho cổ xà và chính mình hòa làm một thể, sau đó ký sinh trên cổ xà hấp thu chất dinh dưỡng, lâu ngày dài tháng sẽ dần dần hình thành một cái kén đem bản thân mụ ta bao bọc lại bên trong, mụ ta sẽ ở bên trong cái kén niết bàn trọng sinh trở lại lúc còn là trẻ sơ sinh. Nói rõ hơn, thì con cổ xà này giống như cuống rốn, cổ trì là cơ thể mẹ, cái kén là nhau thai." Nàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Vu cổ chi đạo có truyền thống hiến tế người sống, bởi vì họ tin tưởng lực lượng của con người đều nằm trong máu, đạt được máu của người khác liền đạt được lực lượng của người đó, bởi vậy mới có nghi lễ huyết tế. Loại này tà thuật cũng là dùng máu của người sống để hiến tế tu luyện, những bộ xương trên đất đều là tế phẩm." Nàng nhìn Liễu Vũ, nói rõ ràng từng câu từng chữ: "Đây là lý do cơ bản nhất mà hậu thế không thể dung thứ cho Vu Cổ."
Liễu Vũ mỉm cười: "Chị là đang cảnh cáo tôi đó hả?"
Trương Tịch Nhan đáp: "Người của Phật môn có khả năng cả đời không một lần sát sinh, người của Đạo môn phần lớn đều là người không phạm ta, ta không phạm người, mà Vu cổ chi thuật, như chúng ta, cho dù không hại người, nhưng muốn cường đại lên yêu cầu phải cắn nuốt rất nhiều độc trùng. Dưỡng độc trùng không dễ, quy mô lớn nuôi dưỡng độc trùng thì phải làm ở nơi hoang vu hẻo lánh ít dấu chân của con người, nhưng như vậy thì sẽ rơi vào hoàn cảnh bần cùng lạc hậu khốn khổ, có chút người sẽ nghĩ 'Ta cường đại như vậy, vất vả tu luyện như thế còn không phải là vì để có những ngày tháng tốt đẹp hơn sao', không cam lòng sống trong cảnh bần cùng nên đi vào bên trong thành thị. Trong thành thị không có cách nào để nuôi dưỡng độc trùng quy mô lớn được, nhưng người sống thì lại rất nhiều..." Còn lại, nàng không cần phải nói thêm nữa, Liễu Vũ hiểu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng đốt một lá bùa vàng làm cho hương vị cổ trong không khí tiêu tán đi, thả Hoa Thần Cổ ra sưu tầm bốn phía một lần nữa, xác định trừ bỏ khối cổ thai kia không còn vật còn sống nào nữa, lúc này mới nói với Liễu Vũ: "Cô canh chừng ở đây, tôi đi kêu mấy người Lão Lỗ."
Trong lòng Liễu Vũ rất không vui, còn có chút khó chịu, nhưng trên mặt vẫn cười tủm tỉm đáp ứng: "Được nha." Cô nhìn Trương Tịch Nhan xoay người đi ra ngoài, không nhịn được lên tiếng dò hỏi: "Có phải chị sợ trong tương lai tôi sẽ làm chuyện xấu hay không?" Cô thầm nghĩ trong bụng: Nhân phẩm của tôi không có chút đáng tin nào hay sao chứ?
Trương Tịch Nhan quay đầu lại nói với Liễu Vũ: "Chỉ là nói cho cô biết chỗ nào cấm kỵ chỗ nào có hố mà thôi. Tu luyện Vu Cổ chi thuật, chỉ cần dùng vào việc nghĩa thì tà thuật cũng có thể cứu người. Rất nhiều Miêu trại đều có cổ bà, những người đó tu luyện cổ thuật vì để bảo hộ quê nhà và người dân của mình, giống như thần của bộ lạc Hoa Tế vậy. Chúng tôi và cổ bà của Miêu trại từ xưa đến giờ đều là nước giếng không phạm nước sông." Nàng lại liếc mắt nhìn xương trắng đầy đất và cái kén kia, mũi kiếm nhẹ điểm, nói: "Còn với cái loại này là thế bất lưỡng lập không chết không ngừng."
Vẫn là uy hiếp! Liễu Vũ giận dữ hướng Trương Tịch Nhan giơ ngón tay giữa.
Lời cần nói Trương Tịch Nhan đã nói xong, nàng mặc kệ Liễu Vũ phản ứng như thế nào, đi ra ngoài sảnh kêu Lão Lỗ và nhà tài trợ: "Các người đi theo tôi."
Khu tổng nơm nớp lo sợ hỏi: "Thu... thu thập xong rồi?"
Trương Tịch Nhan đáp: "Trừ bỏ con BOSS lớn, những con khác đều đã chết thấu." Nàng nhìn thấy Khu tổng vừa mới đứng dậy đã sợ tới mức ngã ngồi xuống đất, cả người phát run: "Nó đã bị chế trụ rồi, tôi sẽ mang nó đi. Kêu anh xuống chỉ là muốn anh nhìn thấy thứ ở bên trong tầng hầm thôi, rốt cuộc anh là người mua tòa nhà này, đồ vật bên trong anh có quyền xử lý. Một ít thứ còn có thể bán được tiền."
Khu tổng nghe nói một ít thứ còn có thể bán được tiền, nghĩ tới tòa nhà này dù sao cũng được xây từ thời dân quốc, tức khắc hai mắt sáng rỡ, nghĩ thầm: "Coi như kiếm về được một ít bù cho tổn thất." Chẳng sợ hai chân đã mềm nhũn, anh ta vẫn kêu tài xế đỡ dậy: "Vậy làm phiền Trương đạo trưởng."
Trương Tịch Nhan nói thầm trong bụng: "Đáng giá nhất chính là cái cổ thai kia nha." Nhưng thứ kia là đầu sỏ gây tội, mụ cổ sư vẫn còn bị nhốt bên trong, nàng cần thiết mang về tiêu diệt. Có cái kén kia, chân của anh hai nàng có thể trị khỏi, tu vi bị phế bỏ của ba nàng cũng có thể một lần nữa tu luyện lại, vì thế tuyệt đối không có khả năng giao ra ngoài. Còn lại mớ cổ đáng giá thì đã vào bụng của Liễu Vũ... Khụ khụ, à nhầm, vào bụng của Hoa Thần Cổ rồi, dư lại chỉ còn một chút nguyên liệu dưới đáy ao, còn có độc trùng có thể dùng để làm dược liệu.
Lão Lỗ nhìn thấy chân của Khu tổng mềm như con lăng quăng, duỗi tay đỡ anh ta một phen, phân phó cho A Đạt và Tiểu Vương thu hồi pháp khí, còn cô ả tiểu minh tinh bị Trương Tịch Nhan đánh ngất kia thì đỡ đi ra ngoài.
Trương Tịch Nhan dắt bọn họ đi xuống dưới tầng hầm, lấy ra mấy viên thanh tâm đan, nói: "Bên trong còn có chút độc khí chưa tan, có muốn uống thuốc không?"
Khu tổng nhanh chóng đáp lời: "Muốn."
Trương Tịch Nhan nói tiếp: "4000 tệ một viên."
Khu tổng hơi nghẹn họng, như cũ gật gật đầu, dù sao hôm nay cũng đã đổ nhiều máu rồi, không thiếu 4000 tệ này, đi xuống dưới lỡ như vớt được cái gì thì không chừng lời to.
Tài xế thấy vậy liền nói: "Khu tổng, chúng tôi không cần đi xuống nha." Tiết kiệm chút tiền.
Khu tổng hào phóng: "Cho bọn họ mỗi người một viên." Thêm mấy người đi xuống với nhau xem như có bạn có bè, nếu có thứ tốt bên dưới thì không để lại được, còn phải để cho bọn họ khiêng phụ ra ngoài. Anh ta nghĩ thầm: Có thể xây một tòa nhà lớn như vậy thì chắc chắn sẽ có chút của cải, thời đó loạn lạc như vậy, đồ cổ và vàng bạc lưu lạc khắp nơi, chỉ cần có chút bản lĩnh là đã có thể tích góp được vài món rồi. Khu tổng càng nghĩ càng vui vẻ, trong lòng thầm kêu to: Phát tài, phát tài rồi.
Khu tổng tâm tình kích động đi theo Trương Tịch Nhan tiến vào bên trong đi xuống tầng hầm, vừa đến ngay cầu thang xuống tầng hầm đã thấy hai bộ hài cốt bị đốt thành tro cháy đen thui, bước ngang qua chấn động một chút thôi cũng có thể làm cho hai bộ hài cốt này sụp đổ. Anh ta run run dựa vào tường tránh đi, liên thanh nói: "Trương đạo trưởng vất vả rồi." Ai da, nhìn thôi cũng đã đủ dọa người.
Trương Tịch Nhan xây dựng chút tâm lý cho anh ta: "Bên trong có chút đáng sợ, có rất nhiều thi cốt, anh nên chuẩn bị tâm lý cho tốt."
Khu tổng nhanh chóng tỏ vẻ: "Không có việc gì, không có việc gì." Chỉ cần có đồ cổ là được, mấy cái thi thể có nhằm nhò gì, cho dù là cái loại quái vật giống như lúc trước nhảy ra tới, thì ở đây đã có Trương đạo trưởng ra tay giải quyết rồi, không sợ, không sợ. Anh ta hưng phấn xoa xoa tay, phấn chấn mang theo chút sợ hãi đi theo phía sau Trương đạo trưởng, nghĩ thầm: Đi xuống cổ mộ chắc hẳn cũng là loại cảm giác này đi.
Lão Lỗ nhìn thấy động tác của Khu tổng, không khỏi nhìn nhiều mấy lần.
Khu tổng chú ý tới động tác của Lão Lỗ, nhanh chóng tỏ vẻ sẽ không bạc đãi bọn họ.
Lão Lỗ nhắc nhở anh ta một câu: "Đồ vật đáng giá trong mắt của cô chủ chúng tôi có khả năng không giống với loại đồ vật đáng giá trong mắt anh đâu."
Khu tổng đáp: "Không quan hệ, đáng giá là được." Anh ta nói xong, vừa lúc bước qua khúc quanh xuống đến tầng hầm, ngước mắt nhìn thấy liền hét thảm một tiếng: "Má ơi." Sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, tay chân mất hết sức lực, muốn bò cũng không bò nổi. Anh ta cố hết sức lực bò lên trên bậc thang, lại nhìn đến hai cái xác bị đốt thành tro, sợ tới mức xoay ngoài ôm lấy chân của Lão Lỗ: "Này... này không phải nói là đồ cổ hay sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liễu Vũ khiếp sợ nhìn về phía Trương Tịch Nhan, nghĩ thầm: "Chị thật đúng là có thể lừa dối." Bất quá, cho dù Trương Tịch Nhan nói mặt trăng là hình vuông, thì cô cũng cần thiết lấy ra chứng cứ tới giúp nàng, cô lập tức đi đến bên một vách tường chỉ chỉ: "Đó, toàn là lựu đạn cấp bậc đồ cổ, treo đầy trên tường nè."
Tài xế và hai trợ lý xuống tới cũng nằm liệt, ba người bồi ông chủ cùng nhau run rẩy: Thi thể là chết, nhưng lựu đạn không có đem ra giỡn được à nhen.
Trương Tịch Nhan nói cho Khu tổng: "Bên trong xương cốt có rất nhiều sâu có thể chế thành dược liệu bán lấy tiền, còn có nước bên trong cái hồ kia, tuy rằng là chất kịch độc, người bình thường vừa đụng đến là chết ngay lập tức, nhưng lại là nguyên liệu để điều chế dược liệu và dưỡng cổ rất tốt, dùng bình nước đựng mang đi còn có thể bán lấy tiền. Dưới đáy áo chắc còn có một ít đồ vật nữa."
Khu tổng rùng mình hỏi: "Đồ vật gì vậy?"
Lão Lỗ nhìn ra người này là một kẻ yêu tiền, nếu bọn họ nói suông anh ta chưa chắc sẽ tin, vì thế lập tức nói: "Để chúng tôi vớt lên cho anh xem là biết liền." Anh ta nói xong, quay đầu gọi to về phía cầu thang: "A Đạt, đi lấy dụng tới vớt cổ trì."
Không bao lâu, A Đạt cầm một cái móc đi xuống, đầu móc còn treo một sợi dây thừng. A Đạt đứng bên bờ cổ trì, chậm rãi thả móc xuống dưới đáy hồ, chậm rãi đưa qua trái rồi đưa qua phải, không bao lâu liền móc lên được một thứ, đó là một bộ xương xanh biếc ướt dầm dề, trên đầu lâu còn có một cục thịt xanh lè.
Trương Tịch Nhan giới thiệu cho Khu tổng: "Độc thịt u, niên đại ít nhất có 60 năm trở lên. Dùng để làm thuốc. Nếu muốn dưỡng ra được 'thủ nhân sang' thì phải dùng đến cái này."
Khu tổng hỏi: "Thủ nhân sang là cái gì?"
Trương Tịch Nhan đáp: "Một loại u ác tính hình dạng giống như đầu người, vô cùng hiếm thấy, là một loại Hàng Đầu thuật." Hàng Đầu thuật, Hắc Vu thuật đều có cùng một nguồn gốc với Vu Cổ thuật, rất nhiều thứ tương thông với nhau.
Khu tổng thiếu chút nữa khóc ra tới. Thứ này đáng sợ như vậy, cho dù giá trị của nó to như cái núi vàng đi chăng nữa thì làm sao anh ta dám cầm nó đi tìm Hàng Đầu sư để bán cơ chứ? Ngại sống lâu quá hay gì! Anh ta vẫn chưa chết tâm tiếp tục hỏi: "Nơi này trừ bỏ những thứ Cổ sư và Hàng Đầu sư có thể thể dùng thì còn... còn cái gì có... có giá trị với người bình thường không?"
Trương Tịch Nhan chỉ chỉ cổ thai, nói: "Chính chủ còn đem bản thân mình bọc thành cái kén, nếu muốn đồ vật bình thường, phỏng chừng chỉ còn có tòa nhà và mấy cái này thôi." Mớ lựu đạn quá hạn sử dụng.
Khu tổng khóc không ra nước mắt, nói: "Trương đạo trưởng, trừ bỏ tòa nhà, mấy thứ này đều tặng cho ngài, tặng hết cho ngài.". truyện tiên hiệp hay
Liễu Vũ khinh bỉ nhìn Khu tổng, xì một tiếng, nói: "Tìm người dọn dẹp rác rưởi còn phải trả công cho người ta nữa kìa. Mấy thứ đồ vật ở nơi này không phải người bình thường có thể xử lý được. Tặng? Tôi tặng cho anh một đống xương trắng và thi thể có chứa kịch độc, anh có muốn lấy không?"
Lão Lỗ hỏi Trương Tịch Nhan: "Cô chủ, này đó thi thể và hài cốt làm sao bây giờ."
Trương Tịch Nhan phân phó cho Lão Lỗ: "Mấy thứ này đều có kịch độc, người bình thường đụng đến rất dễ dàng xảy ra chuyện, Lão Lỗ, anh dẫn người đến rửa sạch sẽ đi, giá cả như thế nào thì anh bàn với Khu tổng, không cần nói lại với tôi." Nàng chỉ vào cái cổ thai, nói: "Thứ này tôi sẽ mang đi, các người giúp tôi khiêng lên xe, bỏ ở băng ghế sau. Liễu Vũ, cô lái xe."
Lão Lỗ gật đầu: "Tiểu Vương, A Đạt, hai người giúp cô chủ khiêng đồ vật lên xe."
Tiểu Vương và A Đạt đáp lời, nhanh chóng tiến lên khiêng cái cổ thai, Liễu Vũ đi theo bọn họ ra bên ngoài. Cô gõ gõ cổ thai, nói: "Biết mụ khó chịu, nhưng có khó chịu thì cũng ráng mà chịu đi."
Khu tổng nhìn bọn họ cẩn thận nâng cái kén kia ra bên ngoài, nghĩ thầm: "Này rốt cuộc là cái gì? Chính chủ làm ra trận trượng lớn như vậy chỉ để khóa lại chính bản thân mình bên trong, khẳng định là rất đáng giá." Trong lòng anh ta luyến tiếc không thôi, còn đang do dự xem có nên kêu Trương đạo trưởng bọn họ để cái này lại hay không thì bỗng nhiên nhìn thấy bên trong cái kén có gì đó chuyển động, cách lớp vỏ kén nhưng anh ta vẫn cảm giác được có một ánh mắt vô cùng âm độc nhìn chằm chằm vào mình, làm anh ta sợ tới mức hét thảm thiết: "Má ơi, bên trong có cái gì kìa, nó còn sống."
Lão Lỗ xem ánh mắt của Khu tổng liền biết ngay anh ta suy nghĩ cái gì: "Đương nhiên là còn sống rồi, tòa nhà mà anh mua là của bà ta. Thứ này mà xổng ra ngoài thì cả nhà già trẻ của anh đều phải xong đời." Cái này thật sự không phải là hù dọa anh ta. Nếu không phải Khu tổng mua tòa nhà này, sau đó mời bọn họ đến đây thì bà ta cũng sẽ không gặp phải trận tai họa này.
Khu tổng sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, nhưng nghe thấy thứ này có khả năng uy hiếp đến cả nhà của anh ta, trong lòng liền nảy sinh ác độc, anh ta chỉ vào cổ thai rồi làm động tác cắt cổ, nói: "Tiểu Trương đạo trưởng, nếu không... đem nó..." Đã có uy hiếp, không thể lưu lại hậu hoạn.
Trương Tịch Nhan lắc đầu, đáp: "Như vậy thì tất cả chúng ta sẽ có nguy hiểm tới tánh mạng, tôi chỉ có thể đem nó về giao cho trưởng bối trong nhà xử lý thôi." Nàng nói xong, không để ý đến Khu tổng nữa, đi theo phía sau Tiểu Vương và A Đạt khiêng cổ thai ra ngoài.
Cổ thai khẽ run, tựa hồ muốn giãy giụa.
Hoa Thần Cổ của Liễu Vũ bay vòng vòng quanh cổ thai, cô cười tủm tỉm tiếp đón: "Hế lô ~"
Cổ thai tức khắc an tĩnh như gà!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro