Chương 57
Tg Tuyệt Ca
2024-07-18 04:20:01
Trương Tịch Nhan biết Liễu Vũ lại suy nghĩ nhiều, nói thầm trong bụng: "Ở đó mà tưởng bở." Nàng đi đến nhà của một người chú ở bên cạnh đình chào hỏi xin đỗ nhờ xe, kêu Liễu Vũ lái xe đi theo bọn họ.
Liễu Vũ đỗ xe ở cổng lớn nhà người ta, hỏi: "Sẽ không ảnh hưởng đến việc làm ăn buôn bán của họ chứ?" Xe nhích lên thêm một chút nữa thôi là chắn hết cổng lớn rồi.
Trương Tịch Nhan đáp: "Không năm không tiết, không có khách vãng lai." Công việc làm ăn của nhà nàng đều có sẵn khách quen, nhang đèn giấy tiền này nọ chỉ là bán chơi, dược liệu, thuốc viên và bùa chú mới là sản phẩm chính, khách quen có thể tìm được đến cửa, cổng lớn chừa một khoảng như vậy cũng đủ để ra vào rồi. Thị trấn này đã lâu đời, không có chỗ đỗ xe, hoặc là chiếm đường, hoặc là đỗ trước cổng nhà.
Liễu Vũ quay đầu nhìn bảng hiệu, mặt trên viết: "Cửa hàng nhang đèn Trương thị", cô hỏi: "Đây cũng là sản nghiệp của nhà chị à?"
Trương Tịch Nhan đáp: "Không phải, là đại lý chi nhánh."
Hai mắt Liễu Vũ sáng lên, hỏi Trương Tịch Nhan: "Chị thấy tôi có được không?"
Trương Tịch Nhan nói: "Đại lý chi nhánh của dòng họ nhà tôi đều thuộc họ Trương, cùng một lão tổ tông truyền xuống cho con cháu, ở trong cùng một cái thôn."
Ba người không nhanh không chậm đi dạo quanh thị trấn.
Thị trấn không lớn, nhưng bởi vì cách tổ đình không xa, lại có thêm mấy điểm du lịch nên cũng có chút danh tiếng, khách hành hương và du khách đến khá nhiều, nhờ thế mà công việc làm ăn trong trấn cũng nhiều lên. Nhiều người ăn mặc trang điểm như đạo sĩ, cửa hàng bói toán và bán nhang đèn mọc lên kha khá, không ít cửa hàng còn treo biển 'chính tông', 'chính thống' này nọ, bên trong còn ngồi mấy người bộ dáng như cao nhân cư sĩ, Trương Tịch Nhan không biết bọn họ là chính tông của nhà ai, chính thống của đạo gì, dù sao thì họ cũng chỉ bán một ít nhang đèn giấy tiền, cùng với một ít vật trang trí phong thủy nhà cửa tầm thường. Cũng có người trong đạo môn hoặc người tu hành trà trộn bên trong. Giống như ông nội của nàng vậy, mặc một thân đạo bào ngồi xổm ven đường đánh cờ, người thường cũng không thể nào nhìn ra được ông có bản lĩnh thật sự gì hay không.
Thỉnh thoảng có người dùng ánh mắt đánh giá xem kỹ nhìn về phía Liễu Vũ, cũng có láng giềng quen biết hướng Trương lão quan chủ vấn an, còn có hai người trong lúc tán gẫu thuận miệng hỏi thăm về Liễu Vũ, Trương lão quan chủ đáp: "Con của khách hàng quen ấy mà, đến đây tìm thầy trị bệnh."
Liễu Vũ không thể hiểu được, nói: "Bộ nhìn tôi là thấy rõ ràng lắm sao?" Cô không có mặt mũi nói rằng bọn họ làm cho cô có cảm giác bản thân mình giống như chuột chạy qua đường. Trước kia như thế nào không thấy được nhiều cao nhân như vậy, bây giờ lại toát ra một đống.
Trương Tịch Nhan nói: "Cô đi ngang qua cổng nhà người khác, khiến cho pháp khí bên trong động, nhìn cô nhiều vài cái hỏi thăm thêm mấy câu cũng là chuyện bình thường thôi. Trong thôn có người lạ tới, chó còn phải sủa mấy tiếng nữa là."
Liễu Vũ: "..." Cô không còn lời nào để nói.
Bọn họ đi ra khỏi thị trấn, từ đường nhỏ lên núi. Lúc đầu còn có đường mòn cho khách du lịch đi bộ, nhưng càng đi càng xa, đường trên mặt đất cũng từ xi măng biến thành những cục đá xưa cũ, niên đại xa xăm, không ít chỗ còn bị dẫm đến bóng loáng, có chỗ giữa những cục đá còn tách ra thành một cái khe nhỏ.
Liễu Vũ đi theo phía sau Trương Tịch Nhan và Trương lão quan chủ leo lên dọc theo sườn núi, không đi bao xa cô liền phát hiện đoạn đường này quanh quanh vòng vòng, nhiều bẫy rập và hố, rất nhiều địa phương thoạt nhìn như là hình thành một cách tự nhiên, nhưng trên thực tế lại là do khúc xạ ánh sáng, cấu tạo kiến trúc cộng với một ít tri thức kết hợp lại với nhau, đánh lừa thị giác và cảm quan của con người, làm cho người lọt vào sẽ đi sai đường. Đối với Phục Hy đại trận của bộ lạc Hoa Tế, cô nắm rõ như lòng bàn tay, tự nhận bản thân đã có thể hiểu thấu phương pháp, kết quả khi đi vào núi lại bị trận pháp ở đây xoay cho muốn hôn mê. Nếu không phải cô cơ trí, nhìn thấy Trương lão quan chủ đứng cách xa cô không đến hai mét đột nhiên biến mất, vội vàng giữ chặt lấy cánh tay của Trương Tịch Nhan thì không chừng đã bị lạc. Cô hừ cười một tiếng: "Ba cái trò xiếc vặt, tôi biết nhà chị lắm trò mà, giờ tôi nắm lấy chị, xem chị làm sao ném xuống tôi được?"
Trương Tịch Nhan quay đầu nhìn lại thì thấy Liễu Vũ đang đứng cách xa nàng ba, bốn mét lầm bầm làu bàu với không khí. Nàng quay sang nói với một người trẻ tuổi đang ngồi trên tảng đá: "Trời tối rồi, đừng đùa nữa."
Liễu Vũ thấy Trương Tịch Nhan đang đứng trước mặt cô đột nhiên biến mất, tiếp đó cô phát hiện Trương Tịch Nhan đứng cách cô ba, bốn mét vẻ mặt không cảm xúc nhìn cô. Cô tức khắc sửng sốt, như thế nào lại trúng chiêu, thôi xong đời! Cô còn đang cân nhắc xem Trương Tịch Nhan kia là thật hay giả thì bỗng nhiên phát hiện bên cạnh nhiều ra thêm một người, quay sang thì thấy một người giống cô như đúc, còn hướng cô mỉm cười, Liễu Vũ sợ tới mức lông tơ trên người dựng đứng hết cả lên.
Trương Tịch Nhan bất đắc dĩ nói: "Còn đùa nữa?" Nàng đi trở về duỗi tay phất qua người 'Liễu Vũ' kia một cái, 'Liễu Vũ' kia liền biến mất, trên tay nàng xuất hiện một người giấy nhỏ vẽ đầy bùa chú. Nàng nói với Liễu Vũ đang sợ tới mức phóng hết toàn bộ Hoa Thần Cổ ra bên ngoài: "Ảo thuật thôi. Không cao siêu như Lê Vị, cần phải có chất xúc tác."
"Lê Vị là ai, kêu ra tới thi đấu với em thử xem."
Liễu Vũ nghe được có người nói chuyện, mới chú ý tới tảng đá bên cạnh có một người trẻ tuổi chừng hai mươi đang ngồi.
Trương Tịch Nhan giới thiệu: "Trương Khiếu Lâm, am hiểu ảo thuật, thường xuyên nấp ở đây trêu chọc người khác." Sau đó nàng xoay người tiếp tục lên núi.
Trương Khiếu Lâm đuổi kịp Trương Tịch Nhan, kêu: "Tịch Nhan trưởng lão, Lê Vị..." Vừa mới nói chưa đến một nửa đã bị ánh mắt lạnh lẽo giết người của Trương Tịch Nhan bắn đến, cậu nhóc nhanh nhẹn im miệng, có chút không phục nhỏ giọng lầm bầm: "Có bản lĩnh thực sự mới được làm truyền công trưởng lão cơ mà, sao lại không cho người ta kêu."
Liễu Vũ chớp chớp mắt, nhìn nhìn Trương Tịch Nhan. Hình như cô đã biết được một chuyện khó lường à nha.
Trong chốc lát, tâm tình của Trương Tịch Nhan đại khái chỉ có thể dùng hai từ 'đậu má' để hình dung.
Mặc kệ là tông phái hay là gia tộc lớn, sau khi phát triển lớn mạnh đều sẽ phân chi hoặc lập ra tông phái nhỏ hơn. Nhà nàng cũng là từ một chi phân ra tới, đời đời sống ở sơn thôn nhỏ ở trên núi này, phương thức truyền thừa là cha truyền con, con truyền cháu, còn có lập nên một tộc học, người quản lý tộc học được gọi là truyền công trưởng lão. Nhưng truyền công trưởng lão này cũng không dễ làm, phải là một người đọc sách nhiều có trí nhớ cực tốt, nắm giữ nằm lòng tất cả các công pháp của gia tộc, cho dù không luyện thành nhưng cũng phải biết giảng giải cách luyện như thế nào. Ba nàng không có chuyện gì làm lại lấy sách ra cho nàng đọc, nàng ỷ vào trí nhớ tốt, học thêm nhiều cũng không có chỗ hại, vì thế đem tất cả sách trong Tàng Thư Lâu đều đọc xong hết. Sau đó, bà nội ba thông báo cho nàng rằng, nàng đã trở thành truyền công trưởng lão. Lúc vừa nghe thấy chức danh này, nàng còn tưởng truyền công trưởng lão là cỡ nào lớn lao cao thượng, địa vị cao cả như trong mấy quyển tiểu thuyết hay nói, sức chiến đấu bạo lều cái loại này.
Ở tiết Thanh Minh năm đó, chờ các anh chị em họ hàng đều đến đông đủ, nàng bắt đầu khảo thí để xuất sư, thời điểm tế tổ còn làm trò trước mặt toàn thôn thông qua khảo hạch của bà nội ba đạt được chức danh truyền công trưởng lão, tự cho là đã bước lên đỉnh cao nhân sinh, ha hả... Sau đó nàng mới biết được, truyền công trưởng lão chính là giáo viên tư thục trong thôn, còn có tên gọi khác là gia sư, mà học sinh của nàng có số tuổi bất đồng đều đến nỗi làm nàng phải hoài nghi nhân sinh, nàng vừa đi học vừa phải kiêm chức dạy học cho trẻ em và phụ đạo cho người lớn, mà mỗi người chương trình học còn không giống nhau nữa chứ! Nàng chỉ vừa đi thực tập được nửa ngày đã vội vã trở về thu dọn hành lý đi theo ba mẹ xuống núi kế thừa đạo quan của ông nội. Loại chuyện thảm không nỡ nhìn này nàng sớm đã vứt ra sau đầu, hận không thể làm cho tất cả mọi người đều mất trí nhớ, bây giờ Trương Khiếu Lâm cư nhiên còn chạy đến nhắc nhở cho nàng hồi ức đau thương kia! Có quá đáng hay không!
Trương Khiếu Lâm ghét bỏ đi cách Liễu Vũ xa thật xa, vòng qua bên phía Trương Tịch Nhan, đi theo sau nàng nửa bước, nói: "Tịch Nhan trưởng... khụ khụ... Chị họ, sau khi chị xuống núi, bà nội ba liền kết nối internet, còn mua cả máy tính bàn. Bà nội ba mới là người giàu thực sự nha, mua máy tính bàn mua điện thoại loại đắt nhất mà mắt cũng không thèm chớp một cái, bà còn ngại máy tính bàn không thuận tiện, mua thêm một cái laptop mấy chục ngàn tệ luôn, loại đắt nhất ấy, mắt cũng không giựt cái nào. Bà xa xỉ với bản thân, nhưng lại keo kiệt với tụi mình, mua laptop tốt như vậy mà lại khóa ở trong tủ, trừ bỏ kêu em chỉ cho bà dùng như thế nào ra, thì không cho em đụng vào nữa. Bà còn là truyền công trưởng lão cơ đấy, truyền công trưởng lão oai lắm cơ mà, sao không tự mình học đi..." Cậu nhóc đang lèm bèm đến một nửa thì nhìn thấy bóng dáng một người giống như quỷ đang đứng giữa đường ở trước mặt, sợ tới mức sặc nước miếng ho khan liên tục, ho tới nỗi mặt đều đỏ.
Liễu Vũ nhìn thấy có một bộ xương khô quái mặc bộ đạo bào giống hệt Trương Tịch Nhan đang đứng ở giữa đường, không khỏi quay sang nhìn Trương Khiếu Lâm: Thằng nhóc này lại giở trờ quỷ gì. Cô thầm nghĩ: "Nhóc con, không cho chú mày chút màu sắc để nhìn thì chú mày cứ nghĩ chị là tôm chân mềm chứ gì." Hoa Thần Cổ tỏa ra, một đám bay nhanh về phía bộ xương khô quái, chuẩn bị ra đòn hạ gục đối thủ trong nháy mắt.
Trương Tịch Nhan đột nhiên nhìn thấy bà nội ba, cũng bị dọa cho mém ngất, nàng tức giận tới nỗi muốn giơ chân đá cho Trương Khiếu Lâm một đá bay xuống núi: Nếu chú mày không nhắc đến bà nội ba, không chừng bà còn ở trong nhà trong chốc nữa mới ra tới.
Nàng đang chuẩn bị tiến lên thưa hỏi, Liễu thần kinh bên kia đã thả ra Hoa Thần Cổ tấn công qua đi, nàng chưa kịp lên tiếng ngăn cản thì thấy bà nội ba duỗi tay vào trong túi áo của đạo bào, tức khắc trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ: Thôi xong bỏ mẹ rồi!
Bà nội ba lấy từ trong túi áo ra một cái lò luyện đan mini to chừng một bàn tay, bà mở nắp ra. Những Hoa Thần Cổ như thiêu thân chui hết vào bên trong, thực mau lò luyện đan đã đầy ắp, phát ra ánh sáng hồng rực.
Bà nội ba bình tĩnh đóng nắp lò lại.
Liễu Vũ: Bộ xương khô quái này có chút lợi hại à nha. Hoa Thần Cổ bị thu, cô hết chiêu. Liễu Vũ quay sang nói với Trương Tịch Nhan: "Lên núi về nhà của chị mà còn phải đánh quái nữa hả? Bộ xương khô quái này có chút trâu bò, tôi nhận thua." Con BOSS nhỏ có pháp bảo thủ sơn này không thể trêu vào! Cô thương lượng với Trương Tịch Nhan: "Kêu bộ xương khô quái của nhà chị trả Hoa Thần Cổ lại cho tôi đi." Lúc đầu cô tưởng đây là ảo thuật, giao thủ xong bị thu mất Hoa Thần Cổ mới biết là không phải, cô nhìn thấy bộ xương khô quái này không có hô hấp không có tiếng tim đập, suy đoán ra đây có thể là con rối thi do người nào đó điều khiển. Loại đồ vật này thì chỉ có một chủ nhân duy nhất có thể điều khiển, nhờ Trương Tịch Nhan xin lại Hoa Thần Cổ là chắc ăn nhất. Cô thấy Trương Tịch Nhan không thèm phản ứng mình, đành phải hướng núi rừng xung quanh hô to: "Con là bạn của Trương Tịch Nhan, ngại quá đã đắc tội rồi, không biết bộ xương khô quái kia là của vị tiền bối nào, phiền ngài thu tay một chút, có thể đem Hoa Thần Cổ trả lại cho con được không ạ? Cảm ơn rất nhiều."
Trương Khiếu Lâm vừa khiếp sợ vừa khâm phục nhìn Liễu Vũ, ôm quyền nói: "Chị đại, em kính chị là một cái tử sĩ!" Sau đó trốn đến phía sau lưng Trương Tịch Nhan.
Trương Tịch Nhan héo úa đi tới, nói với bà nội ba: "Liễu Vũ này đầu óc có chút vấn đề."
Bà nội ba nhìn nhìn Trương Tịch Nhan, đầy mặt ghét bỏ liếc Liễu Vũ một cái, bỏ lò luyện đan mini vào trong tay áo, rời đi.
Liễu Vũ: "..." Mình... mình đây là bị một con rối thi xem thường sao?
Cô bị Trương lão quan chủ khinh bỉ, bị ông Trương Trường Thọ khinh bỉ, bị Trương Tịch Nhan khinh bỉ, cô chịu, ai kêu mấy người bọn họ đều là trâu bò cấp đại lão, cô không thể trêu vào, nhưng tới một con rối thi cũng khinh bỉ cô là sao. Nếu đây không phải là hang ổ của thiên địch, đủ các loại thủ đoạn đối phó cổ ùn ùn không dứt, cô như thế nào cũng phải... À mà người có thể điều khiển con rối thi kia, cô cũng không thể trêu vào.
Liễu Vũ bị khinh bỉ xong rất là không vui, nói với Trương Tịch Nhan: "Nhà chị vậy mà dám luyện chế con rối thi, có còn là chính thống đạo môn không vậy." Cô nói xong, phát hiện con rối thi kia quay đầu nhìn cô một cái, ánh mắt có vài phần giống Trương Tịch Nhan. Cô nghĩ thầm: "Ảo giác hả ta." Sao có thể giống Trương Tịch Nhan cơ chứ.
Trương Tịch Nhan hữu khí vô lực nhìn nhìn Liễu Vũ: "Cô đừng có nói chuyện nữa."
Liễu Vũ hừ hừ: "Có bản lĩnh luyện chế con rối thi thì cũng đừng mong đổ được miệng người khác."
Trương Tịch Nhan bất đắc dĩ: "Đó là bà nội ba của tôi, là chị thứ ba của ông nội tôi, chị ruột."
Biểu tình của Liễu Vũ tức biến thành: "Cái đệt!", cô nói: "Nhà chị còn lấy người trong nhà luyện chế con rối thi!"
Trương Khiếu Lâm quyết đoán né Liễu Vũ xa thật xa, cậu nhóc nói với Trương Tịch Nhan: "Em còn có chút việc, các chị đi trước đi."
Bà nội ba không thèm quay đầu lại, chỉ có giọng nói bay bay: "Tiểu Lâm tử, quan tài của các tổ tông đã phủ đầy bụi, mau đi quét quét bụi sơn lại cho mới bảo dưỡng cho tốt."
Trương Khiếu Lâm: Vì cái gì lại phải đi nói xấu bà nội ba? Vì cái gì mà luẩn quẩn trong lòng dữ vậy trời?
Liễu Vũ: "..." Nhà của Trương Tịch Nhan có chút hung tàn a. Cô đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp cho lắm. Cô thật cẩn thận hỏi Trương Tịch Nhan: "Người điều khiển bà nội ba là vị trưởng bối nào trong nhà chị vậy?"
Trương Tịch Nhan mặt không biểu tình đáp: "Bà nội ba của tôi." Nàng thấy Liễu Vũ chớp mắt lia lịa, hình như còn chưa phản ứng lại kịp, vì thế bổ sung thêm: "Bà nội ba của tôi tự điều khiển chính mình."
Biểu tình của Liễu Vũ lại lần nữa biến thành "Cái đệt!" Lần này thật sự chơi xong rồi! Cô cố gắng trấn định, hấp hối giãy giụa: "Bà nội ba của chị... là quản sự sao? Hay là người thủ vệ đường vào núi?" Cô nghe thấy bà nội ba giao việc cho Trương Khiếu Lâm liền biết thân phận địa vị của bà, tức khắc muốn khóc, cô thực sự bị oan mà. Không ai nói cho cô biết, nhà của Trương Tịch Nhan có một vị trưởng bối địa vị rất cao nhưng bộ dáng lại biến thành quỷ a. Đúng thật là nhìn như quỷ, đóng vai quỷ trong phim kinh dị cũng không cần hóa trang hay thêm hiệu ứng gì hết, người ta có thể dùng bản sắc thuần nhiên diễn tốt vai diễn nha.
Liễu Vũ quả thực muốn đóng cảnh nước mắt tuôn rơi 3000 thước cho thiên hạ xem: Trương Trường Thọ đại sư, ngài trâu bò như vậy, sao không chữa trị cho trưởng bối trong nhà của ngài vậy. Bà ấy biến thành bộ dáng như vậy, sao ngài nỡ lòng nào mà mặc kệ cơ chứ? Mà các người có mặc kệ thì cũng thôi đi, tốt xấu gì cũng báo trước cho tôi biết một chút, hố chết tôi rồi. Cô thật rất muốn hỏi: "Hiện tại tôi còn kịp xuống núi hay không?" Nhưng Hoa Thần Cổ của cô còn ở trong tay bà nội ba. Cô vất vả lắm mới ăn no được một đốn, vất vả lắm mới bự được như bây giờ, bây giờ liền bị bắt đi mất hết trơn, kia thật giống như quay trở về thời kỳ trước giải phóng.
Liễu Vũ cả người đều rơi vào trạng thái tự kỷ!
Liễu Vũ đỗ xe ở cổng lớn nhà người ta, hỏi: "Sẽ không ảnh hưởng đến việc làm ăn buôn bán của họ chứ?" Xe nhích lên thêm một chút nữa thôi là chắn hết cổng lớn rồi.
Trương Tịch Nhan đáp: "Không năm không tiết, không có khách vãng lai." Công việc làm ăn của nhà nàng đều có sẵn khách quen, nhang đèn giấy tiền này nọ chỉ là bán chơi, dược liệu, thuốc viên và bùa chú mới là sản phẩm chính, khách quen có thể tìm được đến cửa, cổng lớn chừa một khoảng như vậy cũng đủ để ra vào rồi. Thị trấn này đã lâu đời, không có chỗ đỗ xe, hoặc là chiếm đường, hoặc là đỗ trước cổng nhà.
Liễu Vũ quay đầu nhìn bảng hiệu, mặt trên viết: "Cửa hàng nhang đèn Trương thị", cô hỏi: "Đây cũng là sản nghiệp của nhà chị à?"
Trương Tịch Nhan đáp: "Không phải, là đại lý chi nhánh."
Hai mắt Liễu Vũ sáng lên, hỏi Trương Tịch Nhan: "Chị thấy tôi có được không?"
Trương Tịch Nhan nói: "Đại lý chi nhánh của dòng họ nhà tôi đều thuộc họ Trương, cùng một lão tổ tông truyền xuống cho con cháu, ở trong cùng một cái thôn."
Ba người không nhanh không chậm đi dạo quanh thị trấn.
Thị trấn không lớn, nhưng bởi vì cách tổ đình không xa, lại có thêm mấy điểm du lịch nên cũng có chút danh tiếng, khách hành hương và du khách đến khá nhiều, nhờ thế mà công việc làm ăn trong trấn cũng nhiều lên. Nhiều người ăn mặc trang điểm như đạo sĩ, cửa hàng bói toán và bán nhang đèn mọc lên kha khá, không ít cửa hàng còn treo biển 'chính tông', 'chính thống' này nọ, bên trong còn ngồi mấy người bộ dáng như cao nhân cư sĩ, Trương Tịch Nhan không biết bọn họ là chính tông của nhà ai, chính thống của đạo gì, dù sao thì họ cũng chỉ bán một ít nhang đèn giấy tiền, cùng với một ít vật trang trí phong thủy nhà cửa tầm thường. Cũng có người trong đạo môn hoặc người tu hành trà trộn bên trong. Giống như ông nội của nàng vậy, mặc một thân đạo bào ngồi xổm ven đường đánh cờ, người thường cũng không thể nào nhìn ra được ông có bản lĩnh thật sự gì hay không.
Thỉnh thoảng có người dùng ánh mắt đánh giá xem kỹ nhìn về phía Liễu Vũ, cũng có láng giềng quen biết hướng Trương lão quan chủ vấn an, còn có hai người trong lúc tán gẫu thuận miệng hỏi thăm về Liễu Vũ, Trương lão quan chủ đáp: "Con của khách hàng quen ấy mà, đến đây tìm thầy trị bệnh."
Liễu Vũ không thể hiểu được, nói: "Bộ nhìn tôi là thấy rõ ràng lắm sao?" Cô không có mặt mũi nói rằng bọn họ làm cho cô có cảm giác bản thân mình giống như chuột chạy qua đường. Trước kia như thế nào không thấy được nhiều cao nhân như vậy, bây giờ lại toát ra một đống.
Trương Tịch Nhan nói: "Cô đi ngang qua cổng nhà người khác, khiến cho pháp khí bên trong động, nhìn cô nhiều vài cái hỏi thăm thêm mấy câu cũng là chuyện bình thường thôi. Trong thôn có người lạ tới, chó còn phải sủa mấy tiếng nữa là."
Liễu Vũ: "..." Cô không còn lời nào để nói.
Bọn họ đi ra khỏi thị trấn, từ đường nhỏ lên núi. Lúc đầu còn có đường mòn cho khách du lịch đi bộ, nhưng càng đi càng xa, đường trên mặt đất cũng từ xi măng biến thành những cục đá xưa cũ, niên đại xa xăm, không ít chỗ còn bị dẫm đến bóng loáng, có chỗ giữa những cục đá còn tách ra thành một cái khe nhỏ.
Liễu Vũ đi theo phía sau Trương Tịch Nhan và Trương lão quan chủ leo lên dọc theo sườn núi, không đi bao xa cô liền phát hiện đoạn đường này quanh quanh vòng vòng, nhiều bẫy rập và hố, rất nhiều địa phương thoạt nhìn như là hình thành một cách tự nhiên, nhưng trên thực tế lại là do khúc xạ ánh sáng, cấu tạo kiến trúc cộng với một ít tri thức kết hợp lại với nhau, đánh lừa thị giác và cảm quan của con người, làm cho người lọt vào sẽ đi sai đường. Đối với Phục Hy đại trận của bộ lạc Hoa Tế, cô nắm rõ như lòng bàn tay, tự nhận bản thân đã có thể hiểu thấu phương pháp, kết quả khi đi vào núi lại bị trận pháp ở đây xoay cho muốn hôn mê. Nếu không phải cô cơ trí, nhìn thấy Trương lão quan chủ đứng cách xa cô không đến hai mét đột nhiên biến mất, vội vàng giữ chặt lấy cánh tay của Trương Tịch Nhan thì không chừng đã bị lạc. Cô hừ cười một tiếng: "Ba cái trò xiếc vặt, tôi biết nhà chị lắm trò mà, giờ tôi nắm lấy chị, xem chị làm sao ném xuống tôi được?"
Trương Tịch Nhan quay đầu nhìn lại thì thấy Liễu Vũ đang đứng cách xa nàng ba, bốn mét lầm bầm làu bàu với không khí. Nàng quay sang nói với một người trẻ tuổi đang ngồi trên tảng đá: "Trời tối rồi, đừng đùa nữa."
Liễu Vũ thấy Trương Tịch Nhan đang đứng trước mặt cô đột nhiên biến mất, tiếp đó cô phát hiện Trương Tịch Nhan đứng cách cô ba, bốn mét vẻ mặt không cảm xúc nhìn cô. Cô tức khắc sửng sốt, như thế nào lại trúng chiêu, thôi xong đời! Cô còn đang cân nhắc xem Trương Tịch Nhan kia là thật hay giả thì bỗng nhiên phát hiện bên cạnh nhiều ra thêm một người, quay sang thì thấy một người giống cô như đúc, còn hướng cô mỉm cười, Liễu Vũ sợ tới mức lông tơ trên người dựng đứng hết cả lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Tịch Nhan bất đắc dĩ nói: "Còn đùa nữa?" Nàng đi trở về duỗi tay phất qua người 'Liễu Vũ' kia một cái, 'Liễu Vũ' kia liền biến mất, trên tay nàng xuất hiện một người giấy nhỏ vẽ đầy bùa chú. Nàng nói với Liễu Vũ đang sợ tới mức phóng hết toàn bộ Hoa Thần Cổ ra bên ngoài: "Ảo thuật thôi. Không cao siêu như Lê Vị, cần phải có chất xúc tác."
"Lê Vị là ai, kêu ra tới thi đấu với em thử xem."
Liễu Vũ nghe được có người nói chuyện, mới chú ý tới tảng đá bên cạnh có một người trẻ tuổi chừng hai mươi đang ngồi.
Trương Tịch Nhan giới thiệu: "Trương Khiếu Lâm, am hiểu ảo thuật, thường xuyên nấp ở đây trêu chọc người khác." Sau đó nàng xoay người tiếp tục lên núi.
Trương Khiếu Lâm đuổi kịp Trương Tịch Nhan, kêu: "Tịch Nhan trưởng lão, Lê Vị..." Vừa mới nói chưa đến một nửa đã bị ánh mắt lạnh lẽo giết người của Trương Tịch Nhan bắn đến, cậu nhóc nhanh nhẹn im miệng, có chút không phục nhỏ giọng lầm bầm: "Có bản lĩnh thực sự mới được làm truyền công trưởng lão cơ mà, sao lại không cho người ta kêu."
Liễu Vũ chớp chớp mắt, nhìn nhìn Trương Tịch Nhan. Hình như cô đã biết được một chuyện khó lường à nha.
Trong chốc lát, tâm tình của Trương Tịch Nhan đại khái chỉ có thể dùng hai từ 'đậu má' để hình dung.
Mặc kệ là tông phái hay là gia tộc lớn, sau khi phát triển lớn mạnh đều sẽ phân chi hoặc lập ra tông phái nhỏ hơn. Nhà nàng cũng là từ một chi phân ra tới, đời đời sống ở sơn thôn nhỏ ở trên núi này, phương thức truyền thừa là cha truyền con, con truyền cháu, còn có lập nên một tộc học, người quản lý tộc học được gọi là truyền công trưởng lão. Nhưng truyền công trưởng lão này cũng không dễ làm, phải là một người đọc sách nhiều có trí nhớ cực tốt, nắm giữ nằm lòng tất cả các công pháp của gia tộc, cho dù không luyện thành nhưng cũng phải biết giảng giải cách luyện như thế nào. Ba nàng không có chuyện gì làm lại lấy sách ra cho nàng đọc, nàng ỷ vào trí nhớ tốt, học thêm nhiều cũng không có chỗ hại, vì thế đem tất cả sách trong Tàng Thư Lâu đều đọc xong hết. Sau đó, bà nội ba thông báo cho nàng rằng, nàng đã trở thành truyền công trưởng lão. Lúc vừa nghe thấy chức danh này, nàng còn tưởng truyền công trưởng lão là cỡ nào lớn lao cao thượng, địa vị cao cả như trong mấy quyển tiểu thuyết hay nói, sức chiến đấu bạo lều cái loại này.
Ở tiết Thanh Minh năm đó, chờ các anh chị em họ hàng đều đến đông đủ, nàng bắt đầu khảo thí để xuất sư, thời điểm tế tổ còn làm trò trước mặt toàn thôn thông qua khảo hạch của bà nội ba đạt được chức danh truyền công trưởng lão, tự cho là đã bước lên đỉnh cao nhân sinh, ha hả... Sau đó nàng mới biết được, truyền công trưởng lão chính là giáo viên tư thục trong thôn, còn có tên gọi khác là gia sư, mà học sinh của nàng có số tuổi bất đồng đều đến nỗi làm nàng phải hoài nghi nhân sinh, nàng vừa đi học vừa phải kiêm chức dạy học cho trẻ em và phụ đạo cho người lớn, mà mỗi người chương trình học còn không giống nhau nữa chứ! Nàng chỉ vừa đi thực tập được nửa ngày đã vội vã trở về thu dọn hành lý đi theo ba mẹ xuống núi kế thừa đạo quan của ông nội. Loại chuyện thảm không nỡ nhìn này nàng sớm đã vứt ra sau đầu, hận không thể làm cho tất cả mọi người đều mất trí nhớ, bây giờ Trương Khiếu Lâm cư nhiên còn chạy đến nhắc nhở cho nàng hồi ức đau thương kia! Có quá đáng hay không!
Trương Khiếu Lâm ghét bỏ đi cách Liễu Vũ xa thật xa, vòng qua bên phía Trương Tịch Nhan, đi theo sau nàng nửa bước, nói: "Tịch Nhan trưởng... khụ khụ... Chị họ, sau khi chị xuống núi, bà nội ba liền kết nối internet, còn mua cả máy tính bàn. Bà nội ba mới là người giàu thực sự nha, mua máy tính bàn mua điện thoại loại đắt nhất mà mắt cũng không thèm chớp một cái, bà còn ngại máy tính bàn không thuận tiện, mua thêm một cái laptop mấy chục ngàn tệ luôn, loại đắt nhất ấy, mắt cũng không giựt cái nào. Bà xa xỉ với bản thân, nhưng lại keo kiệt với tụi mình, mua laptop tốt như vậy mà lại khóa ở trong tủ, trừ bỏ kêu em chỉ cho bà dùng như thế nào ra, thì không cho em đụng vào nữa. Bà còn là truyền công trưởng lão cơ đấy, truyền công trưởng lão oai lắm cơ mà, sao không tự mình học đi..." Cậu nhóc đang lèm bèm đến một nửa thì nhìn thấy bóng dáng một người giống như quỷ đang đứng giữa đường ở trước mặt, sợ tới mức sặc nước miếng ho khan liên tục, ho tới nỗi mặt đều đỏ.
Liễu Vũ nhìn thấy có một bộ xương khô quái mặc bộ đạo bào giống hệt Trương Tịch Nhan đang đứng ở giữa đường, không khỏi quay sang nhìn Trương Khiếu Lâm: Thằng nhóc này lại giở trờ quỷ gì. Cô thầm nghĩ: "Nhóc con, không cho chú mày chút màu sắc để nhìn thì chú mày cứ nghĩ chị là tôm chân mềm chứ gì." Hoa Thần Cổ tỏa ra, một đám bay nhanh về phía bộ xương khô quái, chuẩn bị ra đòn hạ gục đối thủ trong nháy mắt.
Trương Tịch Nhan đột nhiên nhìn thấy bà nội ba, cũng bị dọa cho mém ngất, nàng tức giận tới nỗi muốn giơ chân đá cho Trương Khiếu Lâm một đá bay xuống núi: Nếu chú mày không nhắc đến bà nội ba, không chừng bà còn ở trong nhà trong chốc nữa mới ra tới.
Nàng đang chuẩn bị tiến lên thưa hỏi, Liễu thần kinh bên kia đã thả ra Hoa Thần Cổ tấn công qua đi, nàng chưa kịp lên tiếng ngăn cản thì thấy bà nội ba duỗi tay vào trong túi áo của đạo bào, tức khắc trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ: Thôi xong bỏ mẹ rồi!
Bà nội ba lấy từ trong túi áo ra một cái lò luyện đan mini to chừng một bàn tay, bà mở nắp ra. Những Hoa Thần Cổ như thiêu thân chui hết vào bên trong, thực mau lò luyện đan đã đầy ắp, phát ra ánh sáng hồng rực.
Bà nội ba bình tĩnh đóng nắp lò lại.
Liễu Vũ: Bộ xương khô quái này có chút lợi hại à nha. Hoa Thần Cổ bị thu, cô hết chiêu. Liễu Vũ quay sang nói với Trương Tịch Nhan: "Lên núi về nhà của chị mà còn phải đánh quái nữa hả? Bộ xương khô quái này có chút trâu bò, tôi nhận thua." Con BOSS nhỏ có pháp bảo thủ sơn này không thể trêu vào! Cô thương lượng với Trương Tịch Nhan: "Kêu bộ xương khô quái của nhà chị trả Hoa Thần Cổ lại cho tôi đi." Lúc đầu cô tưởng đây là ảo thuật, giao thủ xong bị thu mất Hoa Thần Cổ mới biết là không phải, cô nhìn thấy bộ xương khô quái này không có hô hấp không có tiếng tim đập, suy đoán ra đây có thể là con rối thi do người nào đó điều khiển. Loại đồ vật này thì chỉ có một chủ nhân duy nhất có thể điều khiển, nhờ Trương Tịch Nhan xin lại Hoa Thần Cổ là chắc ăn nhất. Cô thấy Trương Tịch Nhan không thèm phản ứng mình, đành phải hướng núi rừng xung quanh hô to: "Con là bạn của Trương Tịch Nhan, ngại quá đã đắc tội rồi, không biết bộ xương khô quái kia là của vị tiền bối nào, phiền ngài thu tay một chút, có thể đem Hoa Thần Cổ trả lại cho con được không ạ? Cảm ơn rất nhiều."
Trương Khiếu Lâm vừa khiếp sợ vừa khâm phục nhìn Liễu Vũ, ôm quyền nói: "Chị đại, em kính chị là một cái tử sĩ!" Sau đó trốn đến phía sau lưng Trương Tịch Nhan.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Tịch Nhan héo úa đi tới, nói với bà nội ba: "Liễu Vũ này đầu óc có chút vấn đề."
Bà nội ba nhìn nhìn Trương Tịch Nhan, đầy mặt ghét bỏ liếc Liễu Vũ một cái, bỏ lò luyện đan mini vào trong tay áo, rời đi.
Liễu Vũ: "..." Mình... mình đây là bị một con rối thi xem thường sao?
Cô bị Trương lão quan chủ khinh bỉ, bị ông Trương Trường Thọ khinh bỉ, bị Trương Tịch Nhan khinh bỉ, cô chịu, ai kêu mấy người bọn họ đều là trâu bò cấp đại lão, cô không thể trêu vào, nhưng tới một con rối thi cũng khinh bỉ cô là sao. Nếu đây không phải là hang ổ của thiên địch, đủ các loại thủ đoạn đối phó cổ ùn ùn không dứt, cô như thế nào cũng phải... À mà người có thể điều khiển con rối thi kia, cô cũng không thể trêu vào.
Liễu Vũ bị khinh bỉ xong rất là không vui, nói với Trương Tịch Nhan: "Nhà chị vậy mà dám luyện chế con rối thi, có còn là chính thống đạo môn không vậy." Cô nói xong, phát hiện con rối thi kia quay đầu nhìn cô một cái, ánh mắt có vài phần giống Trương Tịch Nhan. Cô nghĩ thầm: "Ảo giác hả ta." Sao có thể giống Trương Tịch Nhan cơ chứ.
Trương Tịch Nhan hữu khí vô lực nhìn nhìn Liễu Vũ: "Cô đừng có nói chuyện nữa."
Liễu Vũ hừ hừ: "Có bản lĩnh luyện chế con rối thi thì cũng đừng mong đổ được miệng người khác."
Trương Tịch Nhan bất đắc dĩ: "Đó là bà nội ba của tôi, là chị thứ ba của ông nội tôi, chị ruột."
Biểu tình của Liễu Vũ tức biến thành: "Cái đệt!", cô nói: "Nhà chị còn lấy người trong nhà luyện chế con rối thi!"
Trương Khiếu Lâm quyết đoán né Liễu Vũ xa thật xa, cậu nhóc nói với Trương Tịch Nhan: "Em còn có chút việc, các chị đi trước đi."
Bà nội ba không thèm quay đầu lại, chỉ có giọng nói bay bay: "Tiểu Lâm tử, quan tài của các tổ tông đã phủ đầy bụi, mau đi quét quét bụi sơn lại cho mới bảo dưỡng cho tốt."
Trương Khiếu Lâm: Vì cái gì lại phải đi nói xấu bà nội ba? Vì cái gì mà luẩn quẩn trong lòng dữ vậy trời?
Liễu Vũ: "..." Nhà của Trương Tịch Nhan có chút hung tàn a. Cô đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp cho lắm. Cô thật cẩn thận hỏi Trương Tịch Nhan: "Người điều khiển bà nội ba là vị trưởng bối nào trong nhà chị vậy?"
Trương Tịch Nhan mặt không biểu tình đáp: "Bà nội ba của tôi." Nàng thấy Liễu Vũ chớp mắt lia lịa, hình như còn chưa phản ứng lại kịp, vì thế bổ sung thêm: "Bà nội ba của tôi tự điều khiển chính mình."
Biểu tình của Liễu Vũ lại lần nữa biến thành "Cái đệt!" Lần này thật sự chơi xong rồi! Cô cố gắng trấn định, hấp hối giãy giụa: "Bà nội ba của chị... là quản sự sao? Hay là người thủ vệ đường vào núi?" Cô nghe thấy bà nội ba giao việc cho Trương Khiếu Lâm liền biết thân phận địa vị của bà, tức khắc muốn khóc, cô thực sự bị oan mà. Không ai nói cho cô biết, nhà của Trương Tịch Nhan có một vị trưởng bối địa vị rất cao nhưng bộ dáng lại biến thành quỷ a. Đúng thật là nhìn như quỷ, đóng vai quỷ trong phim kinh dị cũng không cần hóa trang hay thêm hiệu ứng gì hết, người ta có thể dùng bản sắc thuần nhiên diễn tốt vai diễn nha.
Liễu Vũ quả thực muốn đóng cảnh nước mắt tuôn rơi 3000 thước cho thiên hạ xem: Trương Trường Thọ đại sư, ngài trâu bò như vậy, sao không chữa trị cho trưởng bối trong nhà của ngài vậy. Bà ấy biến thành bộ dáng như vậy, sao ngài nỡ lòng nào mà mặc kệ cơ chứ? Mà các người có mặc kệ thì cũng thôi đi, tốt xấu gì cũng báo trước cho tôi biết một chút, hố chết tôi rồi. Cô thật rất muốn hỏi: "Hiện tại tôi còn kịp xuống núi hay không?" Nhưng Hoa Thần Cổ của cô còn ở trong tay bà nội ba. Cô vất vả lắm mới ăn no được một đốn, vất vả lắm mới bự được như bây giờ, bây giờ liền bị bắt đi mất hết trơn, kia thật giống như quay trở về thời kỳ trước giải phóng.
Liễu Vũ cả người đều rơi vào trạng thái tự kỷ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro