Đạo Trưởng Đã Lâu Không Gặp

Chương 60

Tg Tuyệt Ca

2024-07-18 04:20:01

Đã ba ngày Trương Tịch Nhan chưa được nghỉ ngơi tốt, cho dù hiện tại một bụng tức anh ách, còn có một cái Liễu Vũ tâm tư đầy mình nằm ở bên cạnh, nàng rốt cuộc vẫn không ngăn được cơn buồn ngủ ập đến, thực mau ngủ rồi.

Liễu Vũ lén lút chui vào chăn của Trương Tịch Nhan quen cửa quen nẻo ôm lấy eo nàng, cảm thấy mỹ mãn than thở một tiếng, nghĩ thầm: "Chị là đạo sĩ, tôi là yêu nữ, chúng ta cũng coi như là môn đăng hộ đối." Cô dựa vào Trương Tịch Nhan, thực mau cũng ngủ say.

Nơi xa trong thôn truyền đến tiếng gà gáy, Trương Tịch Nhan trong lúc ngủ mơ chợt bừng tỉnh, phát hiện người nằm ngủ bên cạnh không phải là bà nội ba cả người lạnh như băng, Nàng đang cuộn người nằm trong lòng ngực mềm ấm, bên tai là tiếng hít thở trầm ổn mang theo nhiệt khí, một cánh tay tinh tế bóng loáng ôm lấy eo nàng, còn có một cái chân không thành thật gác lên trên người của nàng.

Là Liễu Vũ.

Trương Tịch Nhan thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Chẳng sợ tư thế có chút xấu hổ, nhưng dù sao thì Liễu Vũ cũng ngủ rồi, chỉ cần người nằm bên cạnh nàng không phải là bà nội ba là được... Không đúng, sao Liễu Vũ lại chui vào trong chăn của nàng chứ. Mà thôi, cũng không phải lần đầu tiên khứa này làm vậy, bây giờ nàng mà đem Liễu Vũ đuổi ra thì phải tốn thêm một mớ thời gian phân cao thấp với cô, cuối cùng còn phải chịu thua. Nếu nàng có kia công phu cùng Liễu Vũ lăn lộn, không bằng ngủ nhiều thêm một chút. Trương Tịch Nhan nắm chặt thời gian ngủ thêm một lúc, hiện tại không cần phải ngâm thuốc tắm, nàng có thể ngủ nhiều thêm hai giờ.

Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, cùng với đó là giọng nói của bà nội ba: "Rời giường ngâm thuốc tắm."

Trương Tịch Nhan muốn điên: Vì cái gì hiện tại còn phải ngâm thuốc tắm? Nàng đã xuất sư rồi mà.

Liễu Vũ cũng mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là Trương Tịch Nhan đang nằm trong ngực mình, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một mảnh đen như mực, rời giường giờ này? Nằm mơ đi. Cô vừa muốn ngủ tiếp, bỗng nghe thấy tiếng đập cửa và tiếng la: "Rời giường ngâm thuốc tắm." Xác xác thực thực là giọng nói của bà nội ba. Bà nội ba giống hệt như quỷ kia, không có tiếng tim đập, không có hô hấp, đứng ở ngoài cửa nhưng một chút hơi thở cũng không có, bà đứng kêu cửa như vậy không phải giống hệt như đêm khuya có quỷ đến gõ cửa sao? Cô rất muốn lén lút hỏi Trương Tịch Nhan một câu: Nhà chị có đúng là làm nghề đạo sĩ không vậy?

Cô rất muốn xúi giục Trương Tịch Nhan rút kiếm đi ra ngoài thu quỷ, nhưng là, cô không dám. Cô cầm lấy di động xem giờ, mới có ba giờ sáng, rời giường giờ này sao?

Liễu Vũ đang muốn hỏi, bà nội ba của chị có phải ngủ mớ tính sai giờ không vậy, nhưng lại thấy Trương Tịch Nhan đứng dậy bò xuống giường. Cô nhắc nhở một câu: "Bây giờ mới có ba giờ sáng thôi à."

Trương Tịch Nhan đáp: "Tôi biết." Nàng nhận mệnh đi mở cửa phòng, hữu khí vô lực nói: "Con đã xuất sư rồi mà."

Bà nội ba hỏi nàng: "Xuất sư rồi thì không cần luyện công nữa hả? Trúng cổ mà còn không cố gắng tu luyện cổ thuật, con mà lười biếng sẽ trở nên giống bà đó, có còn muốn giữ nhan sắc của mình nữa không?"

Trương Tịch Nhan tức giận đến nghiến răng ken két: "Kiếp sau đánh chết con cũng không đầu thai vô nhà này nữa."

Bà nội ba dỗi lại: "Bớt nhảm nhí đi." Bà xách hai thùng thuốc tắm nóng hầm hập vào phòng, nói: "Còn được, còn biết đi ra mở cửa." Bà đi đến cạnh thau tắm, thấy nước tắm bên trong vẫn còn liền sai sử Trương Tịch Nhan đem nước đi đổ, rửa sạch thau tắm.

Liễu Vũ đứng dậy, lười biếng nằm trên giường ôm chăn nhìn hai bà cháu, nói: "Nhà của ngài luyện công sớm như vậy à? Con sen của nhà Chu Bái Bì cũng chưa dậy sớm như vậy nữa."

Bà nội ba nói: "Trương Hi Minh nếu siêng năng luyện công một chút, thì cũng không đến mức phế bỏ hai cái chân."

Liễu Vũ bĩu môi, nghĩ thầm: Ba của tôi thích lấy con nhà người ta ra để so sánh, còn nhà các người lại lấy tiểu bối trong nhà ra làm tấm gương xấu.

Trương Tịch Nhan ngoan ngoãn đi đổ nước tắm cũ, chà lau thau tắm sạch sẽ, đổ thuốc tắm vào. Nàng phát hiện dược liệu và dược vị hoàn toàn không giống lúc trước, lên tiếng hỏi: "Đổi thuốc ạ?"

Bà nội ba đáp: "Phương thuốc lúc trước đã không thích hợp nữa. Bà thấy con gầy quá đáng, bệnh trạng giống như khí huyết tinh nguyên không đủ, cho nên đổi phương thuốc khác cho con."

Trương Tịch Nhan cởi quần áo ngồi vào liền cảm nhận được cảm giác đau nhức từ da thịt bên ngoài lan đến xương cốt bên trong, đau đến hét lên "A—" một tiếng, giãy giụa muốn đứng dậy, lại bị bà nội ba đè lại. Nàng run run dựa vào thành thau tắm, kêu: "Sao đổi phương thuốc rồi mà còn đau dữ vậy." Đau tới nỗi nàng chảy cả nước mắt.

Bà nội ba bĩu môi: "Ai kêu con yếu như cọng bún thiu lại còn sợ đau như vậy, không tập cho con thích ứng một chút, sau này lỡ như lúc chiến đấu bị thương đau quá thất thần cấp địch nhân cơ hội, lúc đó mới thực sự xong đời. Đây là bà cố ý thêm vào cho con đó. Phương thuốc này cần phải ngâm trong bảy ngày, xúc tiến sự trao đổi chất, đem độc tố trầm tích trong cơ thể bài trừ ra ngoài."

Hai tay Trương Tịch Nhan gắt gao cào lên vách thùng, nghiến răng nghiến lợi ngồi trở lại, khoanh chân đả tọa, hai tay kết ấn.

Bà nội ba thấy Trương Tịch Nhan ngồi ổn, lúc này mới buông tay ra, nói: "Hoa Thần Cổ bên trong cơ thể của con mới từ cổ loại trưởng thành tử cổ, chờ số lượng lớn mạnh đến đủ lấp đầy cổ đỉnh mới có thể bắt đầu luyện thành bản mạng linh cổ." Bà nhìn nhìn Liễu Vũ, tiếp tục nói: "Hoa Thần Cổ tử cổ và manh muỗi cổ có chút tương tự như nhau, đều là hình thể nhỏ bé nhưng lấy số lượng nhiều để chiến thắng, có thể ăn sạch sẽ một người từ trong ra ngoài, người tu luyện sẽ bị nó coi là bản mạng cổ nhân, nếu tu luyện không đúng cách thì sẽ khó thoát khỏi kết cục là chết." Bà nói xong còn có vẻ mang ý ám chỉ liếc Liễu Vũ một cái: Con bé này là toàn luyện điên luyện khùng gì đâu không.

Liễu Vũ đi đến bên cạnh thau tắm, thấy Trương Tịch Nhan đau đến nỗi môi đều run rẩy trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, cô nói với bà nội bà: "Nhà của bà luyện công..." Có phải quá hung tàn hay không a. Cô thu được ánh mắt giống như dao nhỏ thọc tới của bà nội ba, không dám đem nửa câu sau nói ra, cũng không dám đem quan tâm và đau lòng lộ ra tới. Vợ của mình, chính mình lặng lẽ đau là được rồi, bằng không bà nội ba giống quỷ kia không biết sễ nâng cấp độ lên đi thu thập các cô như thế nào nữa.

Bà nội ba liếc mắt nhìn Liễu Vũ đứng ngốc lăng ở kia, tiếp tục nói: "Tối qua bà đã nói cho các con biện pháp luyện chế bản mạng linh cổ để giải quyết vấn đề này." Bà nói tới đây, dừng một chút rồi mới nói tiếp: "Bản mạng linh cổ, cũng chính là mẫu cổ, có nó ở, thì có thể điều khiển được tử cổ. Một con Hoa Thần Cổ, chỉ cần có đồ ăn sung túc thì có thể phân chia thành rất nhiều cổ, ngược lại, ngàn vạn con cổ cũng có thể tụ thành một con duy nhất. Bà nói chính là tụ lại, chứ không phải cắn nuốt lẫn nhau, cắn nuốt là dùng để luyện chế mẫu cổ. Tụ lại chính là hàng ngàn hàng vạn con cổ chịu mẫu cổ hoặc là cổ chủ điều khiển, giống như nhất thể. Người lấy Hoa Thần Cổ tu luyện cổ thân, đó là dùng hàng ngàn hàng vạn con cổ thay thế thân thể của chính mình, chính mình gửi thân vào hàng ngàn vạn con cổ kia. Nếu vẫn chưa hiểu, vậy thì cứ tưởng tượng quỷ hút máu trong phim của phương Tây có thể biến thành hàng trăm hàng ngàn con dơi, cái này cũng tương tự như vậy."

Phương pháp tu luyện mà Liễu Vũ nhớ kỹ trong đầu chính là phương pháp bà nội ba nói sau cùng. 'Tụ cổ' tu luyện 'cổ thân', tu luyện đến một bước cuối cùng sẽ được gọi là 'cổ thần', bất tử bất diệt, chẳng sợ cả người đều bị đốt không còn miếng nào, nhưng chỉ cần có một con cổ còn sống thì vẫn có thể mượn cổ trọng sinh. Lúc trước cô chính là tu luyện theo con đường này, nhưng ngày hôm qua bà nội ba lại nói nếu làm vậy sẽ bị cổ ăn luôn. Như vậy có một vấn đề, nếu tu luyện cổ thân thì đến cuối cùng là người hay vẫn là cổ? Hay là trực tiếp GAME OVER? Cái gọi là 'cổ thần' có phải là âm mưu nguy hiểm nào đó do Hoa Thần Cổ bày ra để mê hoặc người? Nói đơn giản một chút, hiện tại có hai phương pháp tu luyện, một là đi theo con đường dốc lòng tu luyện, luyện chế bản mạng linh cổ, cũng chính là mẫu cổ, tương đương với nhiều thêm một bộ phận cơ thể. Còn một phương pháp khác chính là tu luyện cổ thân, đem thân thể luyện thành cổ. Phương pháp thứ nhất có vẻ an toàn, nhưng tiền lời quá ít. Phương pháp thứ hai tuy nguy hiểm nhưng mang lại lợi nhuận kếch xù, đương nhiên cũng có khả năng sẽ đem mạng bồi đi vào. Kỳ thật Liễu Vũ muốn theo đuổi phương pháp có thể thu được lợi ích lớn nhất. Người làm ăn mà lị.

Bà nội ba nghiêm khắc nói với Trương Tịch Nhan: "Trương Tịch Nhan, con phải nhớ kỹ, Hoa Thần Cổ chỉ có thể luyện chế ra một cái, lưu lại mẫu cổ là đủ rồi, không cần lưu lại tử cổ và cổ loại trên người, mặc kệ là máu hay là cơ quan nội tạng bên trong cũng không được lưu cổ loại, đừng đi tu luyện cổ thân."

Liễu Vũ nói thầm trong bụng: "May mắn là nhà mình không có ông bà, mình có thể tự do lựa chọn."

Trương Tịch Nhan đồng ý, môi run run nói: "Ba nội ba, chúng ta tán gẫu sau nhé." Nàng chuẩn bị nhập định, như vậy mới có thể giảm bớt cảm giác đau đớn."

Bà nội ba chụp một phát lên lưng Trương Tịch Nhan: "Không được nhập đinh, ráng mà chịu đựng."

Liễu Vũ ghé mắt nhìn sang: Có người bà quá ác liệt à nha!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô đột nhiên cảm thấy cách ba mẹ cô lúc trước ép cô học tập vẫn còn thiên thần chán so với bà nội ba.

Trương Tịch Nhan đau tới nỗi há mồm cắn vào thành thau tắm, rất muốn ngâm thuốc tắm xong liền đi soạn hành lý xuống núi. Nhưng bà nội ba nói cần phải ngâm trong một tuần, nàng không dám đi, nàng đành phải lén lút vận công để giảm bớt đau đớn.

Bà nội ba nhìn ra hơi thở lưu động của nàng, nhưng chưa lên tiếng ngăn cản.

Nước ấm nhưng càng ngâm lại càng nóng, Trương Tịch Nhan nóng đến đổ mồ hôi đầy đầu, mặt bị hấp đỏ. Nàng nghiến răng nghiến lợi kêu: "Liễu Vũ, cô đi ra ngoài đi." Vốn dĩ đã đủ thảm rồi, bên cạnh còn có một đứa đứng dòm, thực mất mặt. Cái khứa kia bản tính chanh chua, không chừng quay đầu lại còn cười nhạo nàng ngâm thuốc tắm thôi mà cũng khóc nhè.

Liễu Vũ mới không chịu ra ngoài, cô nói: "Tôi ngủ thêm một chút." Lên giường, chui vào trong chăn, nằm đó nhìn Trương Tịch Nhan ngâm thuốc tắm.

Trương Tịch Nhan thiếu chút nữa bị Liễu Vũ làm cho tức tới khóc. Nàng ở chỗ này đau đến chết đi sống lại, cái khứa này còn có thể trở về ngủ tiếp.

Trương Tịch Nhan ngâm thuốc tắm một canh giờ, ngâm đến toàn thân đỏ bừng như tôm luộc, lúc này mới cả người hư thoát bị bà nội ba vớt ra khỏi thau tắm.

Liễu Vũ nhìn bà nội ba giống như quỷ kia ôm vợ của cô, mà vợ của cô còn ngoan ngoan vô cùng dựa vào ngực bà nội ba, tức khắc vừa hâm mộ vừa ghen tỵ: Vợ của tui mà, để cho tui tới ôm. Nhưng mà, không phải địa bàn của mình nên thôi bỏ đi, cô không dám đi khiêu khích uy nghiêm của bà nội ba đâu.

Cô cân nhắc một lúc, còn phải ngâm thuốc tắm cả tuần, không thôi ngày mai cô đi phụ bà nội ba một tay? Cô lại nhớ đến bộ dáng của Trương Tịch Nhan nằm trong thau tắm đau đến nước mắt tuôn rơi không ngừng, vẫn là thôi đi. Trương Tịch Nhan cho dù có giận bà nội ba thì cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, nhưng nếu đổi lại là cô mà làm như vậy, Trương Tịch Nhan sẽ ghi hận ngay, lỡ như nàng lại cho cô vào sổ đen thì chết dở.

Trương Tịch Nhan nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó đi tắm rửa gội đầu rồi rửa sạch thau tắm, lúc này mới cảm thấy bản thân mình sống lại. Nàng ăn mặc chỉnh tề, đi ra ngoài phòng nói với bà nội ba: "Bà bỏ cái cỏ xuyên tim thấu cốt ra khỏi phương thuốc đi."

Bà nội ba hỏi ngược lại nàng: "Sao không lên trển mà ngồi?"

Vị thuốc kia trừ bỏ đau ra thì chẳng có chút tác dụng gì, huấn luyện sức chịu đau đớn cũng phải có giới hạn mới được chứ! Trương Tịch Nhan tức muốn chết, nhưng nhìn thấy bà nội ba cứng ngắc lì lợm không chịu bỏ qua, chỉ đành bốc khói bỏ ra ngoài.

Bà nội ba lèm bèm: "Nói con yếu như cọng bún thiu mà con còn không chịu nhận."

Trương Tịch Nhan tưởng nói, bà không sợ thì bà thử đi cho biết, nhưng bà nội ba là thật sự không sợ đau, người ta không có biết đau là gì a. Nàng mang hai bao cát lên chân, cánh tay mang theo vòng tạ, đi ra khỏi cổng lớn của nhà tổ, chạy bộ dọc theo đường núi, trong lòng tức giận đến không chịu được! Làm đạo sĩ vừa khổ vừa nguy hiểm, kiếm mỗi một đồng tiền đều là dùng mạng đổi, làm cái nghề gì cũng vẫn tốt hơn cái nghề đạo sĩ này. Người ta nói đời người có ba cái khổ: chèo thuyền rèn sắt bán đậu hũ, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển vô cùng, đã sớm cơ giới hóa, các ngàng các nghề đều nhẹ nhàng hơn, duy chỉ có làm đạo sĩ, khổ đến mức giống như ngậm hoàng liên trong miệng, đi ra công trường làm thợ hồ còn nhẹ nhàng hơn làm đạo sĩ nhiều. Không trong chốc lát, Liễu Vũ đã đuổi kịp nàng.

Trương Tịch Nhan dỗi: "Cô cách tôi xa một chút." Nếu không phải tại cái khứa này, nàng cũng sẽ không lưu lạc tới mức phải về đây làm đạo sĩ.

Liễu Vũ nhìn thấy hai mắt Trương Tịch Nhan đỏ bừng đến tàn nhẫn, lập tức thả chậm bước chấn, chạy ở phía sau Trương Tịch Nhan. Cô nhìn bao cát không hề nhẹ treo trên chân Trương Tịch Nhan, thầm nghĩ: "Khó trách thân thủ trở nên tốt như vậy." Cũng không biết trong ba năm kia nàng ăn mệt tới cỡ nào.

Cô chạy một đoạn, đột nhiên nhìn thấy phía trước có một vũng bùn lớn, bên trong vũng bùn dựng rất nhiều cột gỗ cao thấp không đồng đều, mỗi cột gỗ cách nhau không dưới hai mét, thoạt nhìn có vẻ giống với cột gỗ hoa mai dùng để luyện võ.

Trương Tịch Nhan nhón chân nhảy lên đỉnh một cây cột gỗ diện tích chỉ vừa đủ đặt một bàn chân, lưu loát vừa chạy vừa nhảy, chỉ ba bước đã vượt qua khỏi vũng bùn to, đáp xuống con đường nhỏ phía trước rồi chạy mất.

Chỗ này mà té xuống một cái chắc chắn biến thành trâu ngâm vũng sình ngay, còn là cái loại ngâm sình ngập đầu. Liễu Vũ quyết định đi đường vòng.

Cô vòng qua vũng bùn, nhìn thấy bên trong bụi cỏ hai bên vũng bùn cắm đầy chông sắt. Đầu những chông sắt này nhọn hoắt, vô luận là đi bên trái hay bên phải vũng bùn thì đều có khả năng giẫm lên, chân bị đâm xuyên qua. Bụi cỏ ở chỗ này lại vừa cao vừa dày, không biết có bao nhiêu chông sắt được giấu bên trong, không chú ý một chút là sẽ giẫm lên ngay, nhưng cho dù có cẩn thận thì cũng không biết được bụi cỏ hoặc bùn đất phía trước có chôn sẵn những thứ này hay không. Cô không thể cứ đi một bước lại vạch bụi cỏ hoặc đào đất ra nhìn xem thử a. Xung quanh cũng không có một cục đá hay tấm ván gỗ nào để đặt chân, chứng tỏ đã bị dọn dẹp qua. Thực hiển nhiên, chỗ này là được dựng lên dành riêng cho Trương Tịch Nhan. Một đường này cô cũng chưa nhìn thấy ai khác, với lại bề rộng con đường chỉ đủ một người đi, hai người mà đi song song liền khó di chuyển, chứng tỏ ngày thường rất ít có người đến đây.

Liễu Vũ sợ bị rớt vào vũng bùn, cũng không thể đi vòng qua được, đành phải đứng tại chỗ chờ. Cô đợi nửa ngày cũng không chờ được Trương Tịch Nhan, mắt thấy mặt trời đã lên cao, cô thầm nghĩ: "Lẽ nào không quay trở lại sao ta?" Thôi thì đi về nhà chờ vậy.

Cô rảo bước bước vào cổng lớn của nhà tổ, nhìn thấy Trương Tịch Nhan đang đứng bên cạnh giếng nước trong sân múc nước.

Liễu Vũ: "..." Chị gái, chị chạy một vòng không vòng trở lại thì cũng nói với tôi một tiếng chứ.

Trương Tịch Nhan vén tay áo lên, rửa mặt và hai bàn tay, xốc lên cổ áo dùng khăn ướt lau khô mồ hôi ở phần cổ, cánh tay, phía sau lưng và ngực, im lặng không lên tiếng đi vào trong nhà chính ăn sáng.

Tới ăn bữa sáng chỉ có bà nội ba, Trương Tịch Nhan, chị dâu và Liễu Vũ, không thấy ông cố và Trương lão quan chủ đâu. Liễu Vũ biết nhà này có nhiều bí mật, nên cũng không lên tiếng hỏi nhiều. Cô lấy lòng gắp đồ ăn cho Trương Tịch Nhan.

Trương Tịch Nhan bưng chén né ra chỗ khác, con mắt hình viên đạn giết về phía Liễu Vũ: Tránh xa tôi ra!

Chị dâu lên tiếng: "Đừng có nổi nóng với Liễu Vũ, con bé có đắc tội gì với em đâu." Người đắc tội với em là bà nội ba kia kìa, em đi mà kiếm chuyện với bà. Chị là người giúp nấu thuốc tắm, cho nên biết bà nội ba bỏ thêm gì vào đó, nếu không phải chị đã vớt ra bớt một ít dược liệu, Trương Tịch Nhan bây giờ chắc không chỉ là giận giận một ít vậy thôi đâu.

Trương Tịch Nhan lạnh giọng nói: "Nếu không phải tại cô ấy, em đã không bị bắt về núi làm đạo sĩ."

Bà nội ba quay sang dặn dò chị dâu: "Trưa nay làm thêm món ngon cho Liễu Vũ, bắt rắn trên núi đi hầm canh, cái loại mà đầu đã nhú lên sừng ấy."

Liễu Vũ: "..." Bà nội ba, bà đây là đang khen thưởng cho con hay đang hố con vậy.

Bà nội ba nhìn thấy Trương Tịch Nhan thực sự tức giận, nói: "Được rồi, bà sẽ giảm liều lượng cho con, có chịu không?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trương Tịch Nhan biết bà nội ba không có khả năng sẽ giảm nhiều, mặt vô biểu tình "dạ" một tiếng, yên lặng lùa cơm. Nàng nghĩ nghĩ, ngẩng đầu lên, tầm mắt từ trên người Liễu Vũ lướt qua đến trên người bà nội ba, ánh mắt hơi lóe, trong lòng đã có chủ ý.

Bà nội ba đối với việc Trương Tịch Nhan gõ bàn tính nhỏ trong lòng cũng không để vào mắt: Còn có thể leo lên trời hay sao?

Liễu Vũ an tĩnh như gà, cô có cảm giác rất không tốt: Vợ tức giận thiệt là đáng sợ.

Trương Tịch Nhan dùng tốc độ nhanh nhất ăn xong cơm sáng, buông chén đũa, ra cửa, nhanh như chớp chạy không thấy bóng dáng.

Bà nội ba quay qua phân phó cho chị dâu: "Con đi vào thôn nói với người thủ sơn một tiếng, đứa nào dám thả Trương Tịch Nhan xuống núi, bà đánh gãy chân đứa đó." Bà nghĩ nghĩ rồi nói: "Thôi, để bà tự đi." Buông chén đũa, đi mất.

Liễu Vũ chờ bà nội ba đi ra khỏi nhà, lúc này mới nhỏ giọng hỏi chị dâu: "Chị dâu, nhà này vẫn luôn hung tàn như vậy sao?"

Chị dâu đáp: "Ở nhà chịu khổ chút, ra ngoài bớt được một ít nguy hiểm, nghiêm có cái tốt của nghiêm." Trong nhà hiện giờ chỉ còn lại có một người có thể trông cậy vào, cần phải nghiêm khắc một chút. Trương Hi Đường và Trương Hi Minh biến thành như vậy, cho dù có chữa khỏi cũng phải luyện tập lại từ đầu, nhưng có thể khôi phục được bao nhiêu phần trăm thì cũng khó mà nói. Trương Tịch Nguyệt và Trương Hi Chính tư chất có hạn, kiếm chút cơm ăn còn được, chứ chuyện vào sinh ra tử thì cũng chỉ có thể trông cậy vào Trương Tịch Nhan mà thôi.

Liễu Vũ âm thầm cân nhắc, tính toán bắt cóc Trương Tịch Nhan về thôn Hoa Tập, hoặc đưa vào trong công ty của ba cô, làm cố vấn phong thủy này nọ nhẹ nhàng kiếm tiền, không gặp cái gì nguy hiểm, cũng không cần phải tiếp thu phương thức huấn luyện ma quỷ này. Cô quyết tâm sẽ tu luyện Hoa Thần Cổ tốt một chút, về sau dựa vào Hoa Thần Cổ bảo vệ bản thân, nếu Hoa Thần Cổ bảo vệ không được thì còn có vệ sĩ, cô không thiếu tiền thuê vệ sĩ.

Giữa trưa, Trương Tịch Nhan không có trở về ăn cơm. Cũng may có bà nội ba hung tàn đã ra lệnh, Liễu Vũ không lo lắng Trương Tịch Nhan sẽ bỏ lại cô trộm xuống núi trốn đi một mình.

Chị dâu bận đến không thấy bóng dáng, bà nội ba cũng không xuất hiện, nhà cũ chỉ còn một anh trung niên siêu cấp trạch, Liễu Vũ tìm không ra được một người để nói chuyện, di động không tín hiệu, wifi không không có, Liễu Vũ rất hoài nghi rằng bà nội ba đã rút dây điện đem cục phát wifi đi giấu. Cô không lên mạng được, cũng không dám đi loạn, vì thế chỉ đành núp trong phòng của Trương Tịch Nhan, nằm đếm số lượng mái ngói trên đầu qua lại tám chục lần, còn ngủ dùm luôn cho giấc ngủ buổi tối. Rốt cuộc đến chạng vạng chuẩn bị tới giờ cơm tối, Trương Tịch Nhan trở lại.

Lúc ra cửa Trương Tịch Nhan ăn mặc một thân đạo bào sạch sẽ tinh tươm, lúc trở về lại dơ đến không nỡ nhìn, trên người hỗn tạp các loại mùi vị, làm Liễu Vũ thực hoài nghi Trương Tịch Nhan đây là vừa chui vào ổ cổ ở đâu đó ăn vụng một mình. Trên người nàng không chỉ có mùi cổ, còn có mùi dược vị rất khó ngửi, có cả mùi xác thối và chất bảo quản, càng kỳ quái là có cả mùi nước sơn trong đó. Lúc sáng Trương Tịch Nhan tay không ra cửa, bây giờ về lại vác theo một cái giỏ.

Cả nhà động tác nhất trí quay qua nhìn chằm chằm nàng.

Trương Tịch Nhan nhàn nhạt giải thích một câu: "Lúc Trương Khiếu Lâm sơn quan tài lại cho các vị tổ tông, có một cỗ quan tài niên đại rất lâu rồi, thằng nhóc không cẩn thận giẫm bể quan tài đó, tổ tông liền xác chết vùng dậy."

Liễu Vũ: "..."

Ông cố nheo mắt, hỏi: "Vị tổ tông nào xác chết vùng dậy vậy?"

Trương Tịch Nhan: "Vị tổ tông mặc đồng giáp quan tài màu đỏ thẫm nằm ở vị trí số mười ba khu chữ thiên." Nàng cân nhắc hai giây, ném ra thêm một câu: "Da dày thịt béo, chỉ có mỗi cái nhược điểm ở xương cổ, lúc ấy tình huống có chút khẩn cấp..."

Trương lão quan chủ hỏi: "Con bẻ gãy cổ lão tổ tông à?"

Trương Tịch Nhan thầm nghĩ: "Ngài quá xem trọng con rồi. Ngài nghĩ con dám sao?"

Bà nội ba tức giận nói: "Khởi động máy đóng. Em ngửi mùi vị trên người con bé đi." Bà hỏi: "Con chặt đầu lão tổ tông đúng không?"

Trương Tịch Nhan 'dạ' một tiếng: "Nên đổi quan tài mới cho các lão tổ tông." Nàng nói xong, ném xuống cái giỏ đựng sách, chạy ra ngoài xách nước.

Bà nội bà hỏi: "Trong giỏ chứa sách gì vậy?"

Trương Tịch Nhan không thèm quay đầu lại, đáp: "Đồ mà hơn hai ngàn năm trước lấy của bộ lạc Hoa Tế, bây giờ nên đem trả cho người ta."

Bà nội ba: "..."

Trương lão thái gia: "..."

Trương lão quan chủ: "..."

Chị dâu: "..."

Liễu Vũ lập tức phủi sạch quan hệ: "Đồ vật của tổ tiên nhà các ngài không liên quan gì tới con hết, bộ lạc Hoa Tế tụi con đã quyết định đổi nghề phát triển sản phẩm nông nghiệp rồi, này đó mọi người cứ giữ đi ạ. Con đi phụ chị dâu hầm canh đây." Cô đứng dậy, đi vào bếp, vừa đi vừa nghĩ: Vợ ơi là vợ, vợ không sợ bị bà nội ba lột da hay gì.

Bà nội ba đứng dậy xách cái giỏ đựng sách lên, nhìn thấy bên trong không chỉ có sách, mà còn có một ít vật liệu để luyện cổ. Sách cũng không nhiều, trong đó có ba quyển là giảng giải cơ bản nhập môn cổ thuật, hai quyển về rèn luyện thân thể, một quyển về thuốc tắm, một quyển khác là luyện thể chuyên sâu, hai quyển còn lại là về nội công tâm pháp của Vu - Đạo. Những quyển sách này đều là của chính đạo, không phải đồ vật tà môn hại người. Bà đưa sách qua cho ba của mình nhìn xem, nói: "Con thấy mấy quyển này cũng khá tốt, sao chép ra một phần đưa Liễu Vũ, để con bé mang về."

Trương lão thái gia lật sách xem qua một lượt, gật đầu đáp: "Được." Ông suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Nhưng là, vẫn cần phải nói rõ với bọn họ, công pháp là dùng để phòng thân cứu người, không thể cầm đi hại người."

Bà nội ba nói: "Chỉ bằng những thứ bộ lạc Hoa Tế đang nắm giữ và Hoa Thần Cổ thôi, muốn hại người đã sớm hại, không thiếu mấy quyển công pháp này, nhưng thật ra những quyển công pháp này rất có hữu ích với việc tu hành của bọn họ, cũng có thể dẫn dắt bọn họ đi đường ngay nẻo chính. Tình huống của Liễu Vũ nếu không có chính tông pháp môn dẫn đường, rất dễ dàng sẽ đi lệch sang tà đạo."

Trương lão quan chủ cũng nhận đồng với ý nghĩ của con gái: "Ba thấy việc này rất tốt. Con đi xem thử đứa nhỏ Khiếu Lâm kia, quan tài vừa mới kiểm tra sau tiết Thanh Minh, sao có thể một chân giẫm bể được. Thằng nhóc đó từ nhỏ đã bướng bỉnh, khẳng định là tưởng đem các tổ tông ra kiếm chuyện. Thằng nhóc đó ngứa người lắm rồi." Ông nói xong, đứng dậy rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo Trưởng Đã Lâu Không Gặp

Số ký tự: 0