Chương 72
Tg Tuyệt Ca
2024-07-18 04:20:01
Trương Tịch Nhan tự nhiên minh bạch Liễu Vũ vì cái gì sẽ tìm tới, nàng không phải là người không biết tốt xấu. Ở nơi núi sâu rừng già đi tìm người, phần lớn sẽ không có khả năng tìm được, mà địa phương nơi nàng đến lại vô cùng ẩn nấp, cho dù là ba nàng tự mình tìm đến, phỏng chừng cũng phải bất lực trở về. Liễu Vũ đi tìm nàng, phương pháp có thể sử dụng chỉ có thể là dùng sâu trùng trong núi giăng lưới để dò xét tin tức. Từ lúc nàng phát hiện bản thân bị theo dõi đến khi gặp được Liễu Vũ, nàng đã vượt qua hết mấy ngọn núi, bởi vậy có thể thấy được phạm vi tìm kiếm của cô vô cùng lớn, diện tích bao phủ rất rộng, mà thao tác cùng một lúc nhiều độc trùng như vậy ở diện tích vô cùng lớn, há có thể là chuyện dễ dàng.
Nàng đi đến bên cạnh Liễu Vũ, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn." Liễu Vũ hố là hố thiệt, nhưng khi nàng xảy ra chuyện, người có thể liều mạng đi cứu nàng cũng không có mấy người.
Liễu Vũ nhướng mày, hừ nhẹ một tiếng, vừa đau lòng vừa tức giận, nói: "Cho tôi vô sổ đen đồ ha, Trương Tịch Nhan chị cho dù có mất tích ở trong núi cũng không muốn mua dược liệu của tôi ha! Tìm một loại dược liệu thôi mà tốn hết mấy tháng, mà chị cần cũng phải mấy chục loại, tôi tính sơ sơ là chị cần 50 loại đi, hai tháng tìm được một loại, vậy chị cần phải tìm trong tám năm nha. Bốn năm học ngành tài chính ở đại học là học chơi sao, liền phép tính thời gian phí tổn cũng không biết tính à?"
Trương Tịch Nhan nhàn nhạt liếc Liễu Vũ một cái, tiếp tục đi xuống núi.
Liễu Vũ hỏi Trương Tịch Nhan: "Có nặng hay không?"
Trương Tịch Nhan liếc nhìn khối huyết kiệt đang khiêng trên vai, thống khoái dời đến trên vai của Liễu Vũ.
Liễu Vũ nói: "Biết chị đây tốt rồi chứ gì... Nặng thì cứ đưa..." Lời còn chưa nói xong, đã bị huyết kiệt áp tới nỗi té nằm trên đất kêu thảm thiết liên tục.
Trương Tịch Nhan mặt vô biểu tình khiêng huyết kiệt trở lại trên vai. Cho dù là rỗng ruột, nhưng một khối lớn như vậy còn có cổ dịch do huyết tuyến cổ phân bố ra đọng lại bên trong, trọng lượng sẽ không hề nhẹ. Nàng cảm thấy trọng lượng nhẹ chỉ là cách nói tương đối thôi, đổi lại là người bình thường chắc sẽ bị nó đè gãy xương sống. Liễu Vũ tu luyện cổ thuật thích đi lối tắt, tốc độ tu luyện tuy nhanh, nhưng cái thân nhỏ bé kia lại giòn đến không kham nổi một kích.
Khí thế kiêu ngạo của Liễu Vũ tức khắc bị huyết kiệt ép đi xuống, cô thấy quần áo của Trương Tịch Nhan đã dơ đến độ không nỡ nhìn, mặt xám mày tro đầu xù tóc rối, người phụ nữ xinh đẹp nũng nịu như thế mà giờ phải đi khuân vác, cũng thực đau lòng. Cô nói: "Tới đây cũng được rồi, La Cự ở ngay dưới chân núi chờ chị, chị cứ đặt xuống trước rồi đứng đây canh, tôi chạy xuống núi kêu bọn họ tới khiêng."
Trương Tịch Nhan đáp: "Không cần, sớm một chút trở về." Nàng vẫn là nhịn không được phản bác lại mấy câu lúc nãy Liễu Vũ nói: "Khối huyết kiệt này cũng đủ cho nhà tôi dùng cả trăm năm, nếu tìm cô, tôi cũng không mua nổi một khối lớn như vật, cô cũng không kiếm đâu ra để bán. Từ góc độ kinh tế tới nói, nếu không xét đến chuyện cần dùng gấp, thì tự mình vào núi tìm vẫn có lời hơn."
Liễu Vũ hỏi: "Lần này chị cho tôi vô sổ đen là vì cái gì?"
Trương Tịch Nhan dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn Liễu Vũ: "Làm ăn là làm ăn, nhân tình là nhân tình, trộn lẫn với nhau, công việc vô pháp làm, nhân tình cũng vô pháp trả, hơn nữa mặc kệ là nói giỡn cũng vậy, áp chế cũng thế, đều là chuyện tôi không thích."
Liễu Vũ nghĩ thầm: "Chị thật đúng là người không thể nói giỡn mà." Cô đầy mặt ghét bỏ liếc Trương Tịch Nhan, yên lặng đi theo phía sau lưng nàng một quãng dài mới lên tiếng: "Tôi rất dễ theo đuổi nha, mời tôi ăn một bữa cơm, hoặc tùy tiện mua một món quà nhỏ tặng cho tôi là được."
Trương Tịch Nhan không thèm quay đầu lại, đáp: "Nhưng tôi không nghĩ theo đuổi cô. Vẫn là câu nói cũ, làm ăn là làm ăn."
Liễu Vũ minh bạch, ý của Trương Tịch Nhan là trừ bỏ chuyện làm ăn và tiền bạc ra, không nghĩ có bất luận liên lụy gì với cô, cái loại mà bạn bè cũng không muốn làm. Cô vừa tức vừa khó chịu, nhỏ giọng mắng: "Lòng lang dạ sói!" Vòng qua Trương Tịch Nhan đi lên phía trước, nhanh chóng xuống núi chạy lấy người.
Trương Tịch Nhan không có suy nghĩ gì thêm, chuyên tâm lên đường.
Nàng đi không bao xa thì lại gặp Liễu Vũ đứng chờ ở ven đường, nàng không nói lời nào, nhanh chóng vượt qua Liễu Vũ.
Liễu Vũ không nhanh không chậm đi theo phía sau Trương Tịch Nhan, tâm tình buồn bực muốn chết, không tìm được người, lo lắng, tìm được người, lại đem bản thân tức muốn ói máu. Cái khứa này lại là loại củi gạo mắm muối mọi thứ không ăn! Vì cái gì cô lại thích một người như vậy chứ? Cô có tật xấu thích tự ngược sao?
La Cự chờ ở dưới chân núi, anh ta ngồi trong xe, đang chuyên tâm đánh quái tăng level, đột nhiên có người lại gần kéo cửa xe phía sau ra, làm cho anh ta cả kinh quay đầu nhìn lại, thình lình phát hiện cô chủ mất tích hơn hai tháng của mình đem một khối đồ vật không biết là cái quái gì ném vào trong cốp xe. Anh ta đầy mặt khiếp sợ nhìn Liễu Vũ, nói thầm trong bụng: "Lợi hại nha, Liễu tổng, vào núi một ngày liền tìm được người."
Liễu Vũ liếc Trương Tịch Nhan một cái, leo lên xe của mình, không quay đầu lại lái đi, lúc đi ngang qua Trương Tịch Nhan, trong lòng lại thầm mắng thêm một câu: "Ý chí sắt đá."
Trương Tịch Nhan ngồi vào xe: "Về đi."
La Cự đáp: "Vâng." Trong game còn trận đánh thăng cấp nhưng anh ta cũng bất chấp, nhanh chóng thoát khỏi trò chơi, khởi động xe rời đi.
Anh ta không biết mùi vị tràn ngập trong xe là của cô chủ, hay là của cái đồ vật kỳ quái kia, nhưng mà thối thật sự, giống như mùi của động vật hoang dã trộn lẫn với mùi xác thối. Bất quá ngẫm lại nơi mà cô chủ đi qua, cũng không ngoài ý muốn.
Anh ta lái xe đến trấn trên dừng bên ngoài khách sạn mà anh ta thuê, nói: "Cô chủ, bây giờ tôi sẽ lên thu dọn hành lý trả phòng, ngài có muốn lên đó tắm rửa không?"
Trương Tịch Nhan không mang theo quần áo để thay, vì thế đáp: "Tôi ở trong xe chờ anh."
La Cự nói: "Được rồi." Anh ta đi lên lầu thu dọn hành lý, gọi điện thoại cho Lão Lỗ hội báo tình huống, sau đó xuống lầu tính tiền. Anh ta ở khách sạn này từ ngày hai mươi mấy tháng chạp, đến bây giờ đã là ngày hai mươi mấy tháng hai Âm Lịch! Đối với cô chủ của mình, anh ta thực sự rất nể phục. Nàng chỉ chuẩn bị lương khô cho ba ngày, một mình vào núi rồi ở trong đó lâu như vậy còn có thể nguyên vẹn ra tới, từ khí sắc tới xem cũng không giống như là chịu khổ. Tính tình của cô chủ cũng thật lớn, Liễu tổng là bà chủ của công ty lớn như vậy, vừa nghe nói nàng xảy ra chuyện, liền vật tư để vào núi cũng không thèm chuẩn bị, không nói hai lời lập tức đi vào, kết quả cô chủ ra tới cũng không cho người ta một chút sắc mặt tốt.
Anh ta tính tiền xong, trở lại xe, đợi đến khi lái xe lên cao tốc, lúc này mới báo cáo chuyện xảy ra sau khi cô chủ vào núi. Lão Lỗ một lần mang đội vào núi tìm nàng, đại sư Trương Trường Thọ cũng xuống núi dẫn người đi vào tìm, những thôn và địa phương xung quanh đều đã tìm khắp, nhưng không có tin tức, lúc sau Liễu Vũ cứ cách vài ngày lại tìm đến văn phòng và nhà thuốc, anh ta còn nghe nói, Liễu Vũ đi đến bên ngoài nhà của Trương gia chờ Trương Tịch Nhan, một lần chờ chính là suốt một đêm.
Trương Tịch Nhan nghe La Cự nói xong, đáp lại một câu: "Đã biết." Rồi không nói thêm gì nữa. Nàng cắm sạc điện thoại, khởi động máy gọi vào máy bàn ở nhà tổ báo bình an, sau đó gọi cho Quách Yên và Lão Lỗ. Lúc nàng về tới nhà, Quách Yên và Lão Lỗ đã chờ sẵn.
Lão Lỗ nhìn thấy Trương Tịch Nhan khiêng một khối huyết kiệt cực lớn từ trong xe ra, cả người đều choáng váng. Anh ta đi theo Trương gia nhiều năm như vậy, cũng là gặp qua việc đời, huyết kiệt tự nhiên cũng từng thấy, lúc đó tìm được một khối huyết kiệt đường kính chừng 20cm, Trương gia đã mừng đến nỗi xoa xoa tay, nói cái này ít nhất cũng vài trăm năm. Cô chủ vừa ra tay liền khiêng về một khối lớn như vậy, chỉ sợ là có hơn ngàn năm a. Anh ta thầm nghĩ: "Hảo gia hỏa, khó trách vừa đi chính là hai ba tháng! Nhưng mà một khối lớn như vậy, cô chủ có thể một mình khiêng ra ngoài luôn trời!"
Quách Yên nhìn thấy Trương Tịch Nhan một mình khiêng khối đồ vật kỳ quái, nhanh nhẹn gọi người hỗ trợ.
Lão Lỗ và La Cự cùng nhau lui về phía sau, giữ chặt Quách Yên lại.
Lão Lỗ nói: "Chị dâu, thứ này có kịch độc, không chạm vào được." Thứ này cần phải trải qua quá trình ngao chế bằng nhiệt độ cực cao, bằng không không cần nhiều, chỉ cần dính lên một cái cổ trứng của huyết tuyến trùng thôi thì cũng ăn đủ phiền toái.
Trương Tịch Nhan khiêng khối huyết tuyến kiệt vào bên trong nhà kho, sau đó đi tắm rửa, xuống lầu ăn cơm.
Trong bữa cơm, nàng từ miệng của Lão Lỗ và Quách Yên nghe được những phiên bản không giống nhau về việc đi tìm nàng của Liễu Vũ.
Quách Yên nghe nói Liễu Vũ vào núi tìm Trương Tịch Nhan, Trương Tịch Nhan cùng Liễu Vũ từ trong núi ra tới, liền hỏi Trương Tịch Nhan có muốn chuẩn bị một ít lễ vật tới cảm ơn người ta hay không.
Trương Tịch Nhan đạm thanh đáp: "Không cần." Nàng không muốn có lui tới gì với Liễu Vũ. Nàng chỉ cần nhớ kỹ nhân tình là được, tương lai có cơ hội trả lại sau.
Nàng ở nhà nghỉ ngơi một đêm, hôm sau đến văn phòng và hiệu thuốc xử lý sự vụ còn đọng lại cho xong, sau đó mang theo huyết kiệt cùng với một ít dược liệu Lão Lỗ tìm được quay trở về nhà tổ.
Mấy người ông Trương Trường Thọ nhìn thấy Trương Tịch Nhan bình an trở về, trái tim bị treo lên rốt cuộc cũng rơi xuống.
Ông và Trương lão quan chủ từng bặc quẻ cho Trương Tịch Nhan, không bặc ra hung quẻ hay tử quẻ, nhưng quẻ tượng vô cùng cổ quái, lại đào ba thước đất cũng không tìm được người, khó tránh khỏi cảm thấy bất an.
Ông nghe Trương Tịch Nhan kể lại những chuyện đã trải qua, mới buông một tiếng thở dài: "Khó trách." Thiếu tư tế chết ở trên đường đào vong, chỉ phải lâm thời tìm một sơn động ở gần đó cải tạo thành mộ thất, căn bản không ấn theo phong thủy mà làm, nơi này lại nằm trong lòng núi, còn bị thượng cổ pháp trận che lấp, thật là vô pháp tìm ra.
Trương Tịch Nhan nói về chuyện nàng và Lê Trùng Trùng lớn lên rất giống nhau, hoài nghi nhà nàng và bộ lạc Hoa Tế có chung nguồn gốc.
Ông Trương Trường Thọ lại tỏ vẻ chẳng sao cả, nói: "Hiện tại những người sống trên đời này, mỗi người đều có thượng cổ huyết mạch kéo dài xuống dưới. Họ Lưu, họ Chu, họ Triệu, họ Ái Tân Giác La, hậu đại của hoàng đế này đó, đến bây giờ bất quá cũng là người bình thường."
Ý của Trương Tịch Nhan không phải như vậy. Nàng nói: "Thượng cổ Vu tộc tin tưởng lực lượng đều ẩn chứa trong máu, bọn họ lấy huyết mạch lực lượng vì truyền thừa. Hoàng triều hủy diệt, hậu thế đều trở thành bình dân áo vải, kia xem như là ném gia tộc tông nghiệp chặt đứt truyền thừa. Nhưng chúng ta... vẫn còn đang tu luyện, truyền thừa vẫn tiếp tục truyền xuống, không nói đâu xa, nói gần thôi, Lê Vị vẫn còn sống." Cái gọi là chuyển thế linh đồng nàng cũng thấy, còn có tên đồ đệ chân long gì đó của Hoài Dương lão long, một đám đại lão còn đang ở ngoài nhảy nhót kia kìa.
Đạo gia nhất giảng duyên pháp, nàng và bà nội ba lớn lên giống Lê Trùng Trùng cũng không phải chuyện tốt. Hơi vô ý một chút, lửa của nhóm đại lão kia có thể đốt tới nhà nàng ngay, đem nhà nàng trở thành pháo hôi.
Nàng giơ tay ra trước nhẹ nắm hư không, đem bản mạng linh cổ của thiếu tư tế cầm trong tay.
Bản mạng linh cổ bề ngoài giống như cái giò heo ngẩng đầu ngây ngốc nhìn nhìn: Đang ngủ ngon đột nhiên bị nhéo ra tới, đây là muốn làm gì?
Ông Trương Trường Thọ: "..." Ông nhìn chằm chằm Giò Heo, hai mắt đều xem đến trân trối. Ông sống nhiều năm, đi qua vài quốc gia, mặc kệ là tu luyện Cổ thuật hay là tu luyện Vu thuật, ông đều thử qua hết, tự nhận bản thân kiến thức rộng rãi, thế nhưng hiện tại ông lại không nhận ra đây là thuộc thể loại cổ trùng nào.
Trương Tịch Nhan nói: "Bản mạng linh cổ của thiếu tư tế nhận nhầm con là Lê Trùng Trùng." Nàng hỏi ông Trương Trường Thọ: "Nếu ba cũng nuôi một con cổ, nó thể nhận nhầm người khác là con sao? Lúc ấy cái cảm giác mất đi một người có quan hệ huyết thống với mình, đến nay con vẫn cứ... đồng cảm như bản thân mình cũng bị." Cảm giác huyết mạch tương liên, không lừa được người.
Ông Trương Trường Thọ suy nghĩ lạc quan: "Coi như là duyên pháp của con đi. Con nếu còn lo lắng chuyện gì, nhanh chóng đi an bài cho tốt là được, dù sao sớm hay muộn gì con cũng phải đứng ra gánh vác cái nhà này." Ông duỗi tay chộp tới con tổ tông cổ kia, tưởng nghiên cứu xem đây là chủng loại gì. Tay của ông vừa mới chạm vào nó thì đột nhiên tê rần, tay phải lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được biến thành màu đen, đen như than cái loại này.
Trương Tịch Nhan phản ứng có thể nói là nhanh chóng, trước tiên dời tay của ba nàng ra chỗ khác, đồng thời dùng Hoa Thần Cổ hút đi độc tố bên trong, sau đó phát hiện tay của ba nàng đã thối rữa đến lộ ra xương cốt bên trong, còn có nước vàng chảy xuống.
Tay phải của ông Trương Trường Thọ đã không còn chút cảm giác nào, ông nghiến răng nghiến lợi nhìn con tổ tông cổ: Ông đây bỏ ra mấy chục năm tu luyện với ngâm thuốc tắm đều là công cốc sao?
Ông tỉnh bơ nói với Trương Tịch Nhan: "Cái đồ quỷ này, con nuôi cho tốt, đánh lộn bảo đảm dùng được. Đánh không lại, lấy nó làm ám khí ném ra, ba cá không thằng nào dám tiếp." Ít nhất ông là bị lật xe! Ông chắp tay sau lưng, nói: "Không có việc gì, cắt bỏ mấy chỗ thịt bị thối rữa, bôi thuốc băng bó lại, qua một thời gian là khỏi ấy mà." Ông rất là bình tĩnh đi ra phòng khách, tìm hộp thuốc băng bó vết thương.
Nàng đi đến bên cạnh Liễu Vũ, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn." Liễu Vũ hố là hố thiệt, nhưng khi nàng xảy ra chuyện, người có thể liều mạng đi cứu nàng cũng không có mấy người.
Liễu Vũ nhướng mày, hừ nhẹ một tiếng, vừa đau lòng vừa tức giận, nói: "Cho tôi vô sổ đen đồ ha, Trương Tịch Nhan chị cho dù có mất tích ở trong núi cũng không muốn mua dược liệu của tôi ha! Tìm một loại dược liệu thôi mà tốn hết mấy tháng, mà chị cần cũng phải mấy chục loại, tôi tính sơ sơ là chị cần 50 loại đi, hai tháng tìm được một loại, vậy chị cần phải tìm trong tám năm nha. Bốn năm học ngành tài chính ở đại học là học chơi sao, liền phép tính thời gian phí tổn cũng không biết tính à?"
Trương Tịch Nhan nhàn nhạt liếc Liễu Vũ một cái, tiếp tục đi xuống núi.
Liễu Vũ hỏi Trương Tịch Nhan: "Có nặng hay không?"
Trương Tịch Nhan liếc nhìn khối huyết kiệt đang khiêng trên vai, thống khoái dời đến trên vai của Liễu Vũ.
Liễu Vũ nói: "Biết chị đây tốt rồi chứ gì... Nặng thì cứ đưa..." Lời còn chưa nói xong, đã bị huyết kiệt áp tới nỗi té nằm trên đất kêu thảm thiết liên tục.
Trương Tịch Nhan mặt vô biểu tình khiêng huyết kiệt trở lại trên vai. Cho dù là rỗng ruột, nhưng một khối lớn như vậy còn có cổ dịch do huyết tuyến cổ phân bố ra đọng lại bên trong, trọng lượng sẽ không hề nhẹ. Nàng cảm thấy trọng lượng nhẹ chỉ là cách nói tương đối thôi, đổi lại là người bình thường chắc sẽ bị nó đè gãy xương sống. Liễu Vũ tu luyện cổ thuật thích đi lối tắt, tốc độ tu luyện tuy nhanh, nhưng cái thân nhỏ bé kia lại giòn đến không kham nổi một kích.
Khí thế kiêu ngạo của Liễu Vũ tức khắc bị huyết kiệt ép đi xuống, cô thấy quần áo của Trương Tịch Nhan đã dơ đến độ không nỡ nhìn, mặt xám mày tro đầu xù tóc rối, người phụ nữ xinh đẹp nũng nịu như thế mà giờ phải đi khuân vác, cũng thực đau lòng. Cô nói: "Tới đây cũng được rồi, La Cự ở ngay dưới chân núi chờ chị, chị cứ đặt xuống trước rồi đứng đây canh, tôi chạy xuống núi kêu bọn họ tới khiêng."
Trương Tịch Nhan đáp: "Không cần, sớm một chút trở về." Nàng vẫn là nhịn không được phản bác lại mấy câu lúc nãy Liễu Vũ nói: "Khối huyết kiệt này cũng đủ cho nhà tôi dùng cả trăm năm, nếu tìm cô, tôi cũng không mua nổi một khối lớn như vật, cô cũng không kiếm đâu ra để bán. Từ góc độ kinh tế tới nói, nếu không xét đến chuyện cần dùng gấp, thì tự mình vào núi tìm vẫn có lời hơn."
Liễu Vũ hỏi: "Lần này chị cho tôi vô sổ đen là vì cái gì?"
Trương Tịch Nhan dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn Liễu Vũ: "Làm ăn là làm ăn, nhân tình là nhân tình, trộn lẫn với nhau, công việc vô pháp làm, nhân tình cũng vô pháp trả, hơn nữa mặc kệ là nói giỡn cũng vậy, áp chế cũng thế, đều là chuyện tôi không thích."
Liễu Vũ nghĩ thầm: "Chị thật đúng là người không thể nói giỡn mà." Cô đầy mặt ghét bỏ liếc Trương Tịch Nhan, yên lặng đi theo phía sau lưng nàng một quãng dài mới lên tiếng: "Tôi rất dễ theo đuổi nha, mời tôi ăn một bữa cơm, hoặc tùy tiện mua một món quà nhỏ tặng cho tôi là được."
Trương Tịch Nhan không thèm quay đầu lại, đáp: "Nhưng tôi không nghĩ theo đuổi cô. Vẫn là câu nói cũ, làm ăn là làm ăn."
Liễu Vũ minh bạch, ý của Trương Tịch Nhan là trừ bỏ chuyện làm ăn và tiền bạc ra, không nghĩ có bất luận liên lụy gì với cô, cái loại mà bạn bè cũng không muốn làm. Cô vừa tức vừa khó chịu, nhỏ giọng mắng: "Lòng lang dạ sói!" Vòng qua Trương Tịch Nhan đi lên phía trước, nhanh chóng xuống núi chạy lấy người.
Trương Tịch Nhan không có suy nghĩ gì thêm, chuyên tâm lên đường.
Nàng đi không bao xa thì lại gặp Liễu Vũ đứng chờ ở ven đường, nàng không nói lời nào, nhanh chóng vượt qua Liễu Vũ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liễu Vũ không nhanh không chậm đi theo phía sau Trương Tịch Nhan, tâm tình buồn bực muốn chết, không tìm được người, lo lắng, tìm được người, lại đem bản thân tức muốn ói máu. Cái khứa này lại là loại củi gạo mắm muối mọi thứ không ăn! Vì cái gì cô lại thích một người như vậy chứ? Cô có tật xấu thích tự ngược sao?
La Cự chờ ở dưới chân núi, anh ta ngồi trong xe, đang chuyên tâm đánh quái tăng level, đột nhiên có người lại gần kéo cửa xe phía sau ra, làm cho anh ta cả kinh quay đầu nhìn lại, thình lình phát hiện cô chủ mất tích hơn hai tháng của mình đem một khối đồ vật không biết là cái quái gì ném vào trong cốp xe. Anh ta đầy mặt khiếp sợ nhìn Liễu Vũ, nói thầm trong bụng: "Lợi hại nha, Liễu tổng, vào núi một ngày liền tìm được người."
Liễu Vũ liếc Trương Tịch Nhan một cái, leo lên xe của mình, không quay đầu lại lái đi, lúc đi ngang qua Trương Tịch Nhan, trong lòng lại thầm mắng thêm một câu: "Ý chí sắt đá."
Trương Tịch Nhan ngồi vào xe: "Về đi."
La Cự đáp: "Vâng." Trong game còn trận đánh thăng cấp nhưng anh ta cũng bất chấp, nhanh chóng thoát khỏi trò chơi, khởi động xe rời đi.
Anh ta không biết mùi vị tràn ngập trong xe là của cô chủ, hay là của cái đồ vật kỳ quái kia, nhưng mà thối thật sự, giống như mùi của động vật hoang dã trộn lẫn với mùi xác thối. Bất quá ngẫm lại nơi mà cô chủ đi qua, cũng không ngoài ý muốn.
Anh ta lái xe đến trấn trên dừng bên ngoài khách sạn mà anh ta thuê, nói: "Cô chủ, bây giờ tôi sẽ lên thu dọn hành lý trả phòng, ngài có muốn lên đó tắm rửa không?"
Trương Tịch Nhan không mang theo quần áo để thay, vì thế đáp: "Tôi ở trong xe chờ anh."
La Cự nói: "Được rồi." Anh ta đi lên lầu thu dọn hành lý, gọi điện thoại cho Lão Lỗ hội báo tình huống, sau đó xuống lầu tính tiền. Anh ta ở khách sạn này từ ngày hai mươi mấy tháng chạp, đến bây giờ đã là ngày hai mươi mấy tháng hai Âm Lịch! Đối với cô chủ của mình, anh ta thực sự rất nể phục. Nàng chỉ chuẩn bị lương khô cho ba ngày, một mình vào núi rồi ở trong đó lâu như vậy còn có thể nguyên vẹn ra tới, từ khí sắc tới xem cũng không giống như là chịu khổ. Tính tình của cô chủ cũng thật lớn, Liễu tổng là bà chủ của công ty lớn như vậy, vừa nghe nói nàng xảy ra chuyện, liền vật tư để vào núi cũng không thèm chuẩn bị, không nói hai lời lập tức đi vào, kết quả cô chủ ra tới cũng không cho người ta một chút sắc mặt tốt.
Anh ta tính tiền xong, trở lại xe, đợi đến khi lái xe lên cao tốc, lúc này mới báo cáo chuyện xảy ra sau khi cô chủ vào núi. Lão Lỗ một lần mang đội vào núi tìm nàng, đại sư Trương Trường Thọ cũng xuống núi dẫn người đi vào tìm, những thôn và địa phương xung quanh đều đã tìm khắp, nhưng không có tin tức, lúc sau Liễu Vũ cứ cách vài ngày lại tìm đến văn phòng và nhà thuốc, anh ta còn nghe nói, Liễu Vũ đi đến bên ngoài nhà của Trương gia chờ Trương Tịch Nhan, một lần chờ chính là suốt một đêm.
Trương Tịch Nhan nghe La Cự nói xong, đáp lại một câu: "Đã biết." Rồi không nói thêm gì nữa. Nàng cắm sạc điện thoại, khởi động máy gọi vào máy bàn ở nhà tổ báo bình an, sau đó gọi cho Quách Yên và Lão Lỗ. Lúc nàng về tới nhà, Quách Yên và Lão Lỗ đã chờ sẵn.
Lão Lỗ nhìn thấy Trương Tịch Nhan khiêng một khối huyết kiệt cực lớn từ trong xe ra, cả người đều choáng váng. Anh ta đi theo Trương gia nhiều năm như vậy, cũng là gặp qua việc đời, huyết kiệt tự nhiên cũng từng thấy, lúc đó tìm được một khối huyết kiệt đường kính chừng 20cm, Trương gia đã mừng đến nỗi xoa xoa tay, nói cái này ít nhất cũng vài trăm năm. Cô chủ vừa ra tay liền khiêng về một khối lớn như vậy, chỉ sợ là có hơn ngàn năm a. Anh ta thầm nghĩ: "Hảo gia hỏa, khó trách vừa đi chính là hai ba tháng! Nhưng mà một khối lớn như vậy, cô chủ có thể một mình khiêng ra ngoài luôn trời!"
Quách Yên nhìn thấy Trương Tịch Nhan một mình khiêng khối đồ vật kỳ quái, nhanh nhẹn gọi người hỗ trợ.
Lão Lỗ và La Cự cùng nhau lui về phía sau, giữ chặt Quách Yên lại.
Lão Lỗ nói: "Chị dâu, thứ này có kịch độc, không chạm vào được." Thứ này cần phải trải qua quá trình ngao chế bằng nhiệt độ cực cao, bằng không không cần nhiều, chỉ cần dính lên một cái cổ trứng của huyết tuyến trùng thôi thì cũng ăn đủ phiền toái.
Trương Tịch Nhan khiêng khối huyết tuyến kiệt vào bên trong nhà kho, sau đó đi tắm rửa, xuống lầu ăn cơm.
Trong bữa cơm, nàng từ miệng của Lão Lỗ và Quách Yên nghe được những phiên bản không giống nhau về việc đi tìm nàng của Liễu Vũ.
Quách Yên nghe nói Liễu Vũ vào núi tìm Trương Tịch Nhan, Trương Tịch Nhan cùng Liễu Vũ từ trong núi ra tới, liền hỏi Trương Tịch Nhan có muốn chuẩn bị một ít lễ vật tới cảm ơn người ta hay không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Tịch Nhan đạm thanh đáp: "Không cần." Nàng không muốn có lui tới gì với Liễu Vũ. Nàng chỉ cần nhớ kỹ nhân tình là được, tương lai có cơ hội trả lại sau.
Nàng ở nhà nghỉ ngơi một đêm, hôm sau đến văn phòng và hiệu thuốc xử lý sự vụ còn đọng lại cho xong, sau đó mang theo huyết kiệt cùng với một ít dược liệu Lão Lỗ tìm được quay trở về nhà tổ.
Mấy người ông Trương Trường Thọ nhìn thấy Trương Tịch Nhan bình an trở về, trái tim bị treo lên rốt cuộc cũng rơi xuống.
Ông và Trương lão quan chủ từng bặc quẻ cho Trương Tịch Nhan, không bặc ra hung quẻ hay tử quẻ, nhưng quẻ tượng vô cùng cổ quái, lại đào ba thước đất cũng không tìm được người, khó tránh khỏi cảm thấy bất an.
Ông nghe Trương Tịch Nhan kể lại những chuyện đã trải qua, mới buông một tiếng thở dài: "Khó trách." Thiếu tư tế chết ở trên đường đào vong, chỉ phải lâm thời tìm một sơn động ở gần đó cải tạo thành mộ thất, căn bản không ấn theo phong thủy mà làm, nơi này lại nằm trong lòng núi, còn bị thượng cổ pháp trận che lấp, thật là vô pháp tìm ra.
Trương Tịch Nhan nói về chuyện nàng và Lê Trùng Trùng lớn lên rất giống nhau, hoài nghi nhà nàng và bộ lạc Hoa Tế có chung nguồn gốc.
Ông Trương Trường Thọ lại tỏ vẻ chẳng sao cả, nói: "Hiện tại những người sống trên đời này, mỗi người đều có thượng cổ huyết mạch kéo dài xuống dưới. Họ Lưu, họ Chu, họ Triệu, họ Ái Tân Giác La, hậu đại của hoàng đế này đó, đến bây giờ bất quá cũng là người bình thường."
Ý của Trương Tịch Nhan không phải như vậy. Nàng nói: "Thượng cổ Vu tộc tin tưởng lực lượng đều ẩn chứa trong máu, bọn họ lấy huyết mạch lực lượng vì truyền thừa. Hoàng triều hủy diệt, hậu thế đều trở thành bình dân áo vải, kia xem như là ném gia tộc tông nghiệp chặt đứt truyền thừa. Nhưng chúng ta... vẫn còn đang tu luyện, truyền thừa vẫn tiếp tục truyền xuống, không nói đâu xa, nói gần thôi, Lê Vị vẫn còn sống." Cái gọi là chuyển thế linh đồng nàng cũng thấy, còn có tên đồ đệ chân long gì đó của Hoài Dương lão long, một đám đại lão còn đang ở ngoài nhảy nhót kia kìa.
Đạo gia nhất giảng duyên pháp, nàng và bà nội ba lớn lên giống Lê Trùng Trùng cũng không phải chuyện tốt. Hơi vô ý một chút, lửa của nhóm đại lão kia có thể đốt tới nhà nàng ngay, đem nhà nàng trở thành pháo hôi.
Nàng giơ tay ra trước nhẹ nắm hư không, đem bản mạng linh cổ của thiếu tư tế cầm trong tay.
Bản mạng linh cổ bề ngoài giống như cái giò heo ngẩng đầu ngây ngốc nhìn nhìn: Đang ngủ ngon đột nhiên bị nhéo ra tới, đây là muốn làm gì?
Ông Trương Trường Thọ: "..." Ông nhìn chằm chằm Giò Heo, hai mắt đều xem đến trân trối. Ông sống nhiều năm, đi qua vài quốc gia, mặc kệ là tu luyện Cổ thuật hay là tu luyện Vu thuật, ông đều thử qua hết, tự nhận bản thân kiến thức rộng rãi, thế nhưng hiện tại ông lại không nhận ra đây là thuộc thể loại cổ trùng nào.
Trương Tịch Nhan nói: "Bản mạng linh cổ của thiếu tư tế nhận nhầm con là Lê Trùng Trùng." Nàng hỏi ông Trương Trường Thọ: "Nếu ba cũng nuôi một con cổ, nó thể nhận nhầm người khác là con sao? Lúc ấy cái cảm giác mất đi một người có quan hệ huyết thống với mình, đến nay con vẫn cứ... đồng cảm như bản thân mình cũng bị." Cảm giác huyết mạch tương liên, không lừa được người.
Ông Trương Trường Thọ suy nghĩ lạc quan: "Coi như là duyên pháp của con đi. Con nếu còn lo lắng chuyện gì, nhanh chóng đi an bài cho tốt là được, dù sao sớm hay muộn gì con cũng phải đứng ra gánh vác cái nhà này." Ông duỗi tay chộp tới con tổ tông cổ kia, tưởng nghiên cứu xem đây là chủng loại gì. Tay của ông vừa mới chạm vào nó thì đột nhiên tê rần, tay phải lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được biến thành màu đen, đen như than cái loại này.
Trương Tịch Nhan phản ứng có thể nói là nhanh chóng, trước tiên dời tay của ba nàng ra chỗ khác, đồng thời dùng Hoa Thần Cổ hút đi độc tố bên trong, sau đó phát hiện tay của ba nàng đã thối rữa đến lộ ra xương cốt bên trong, còn có nước vàng chảy xuống.
Tay phải của ông Trương Trường Thọ đã không còn chút cảm giác nào, ông nghiến răng nghiến lợi nhìn con tổ tông cổ: Ông đây bỏ ra mấy chục năm tu luyện với ngâm thuốc tắm đều là công cốc sao?
Ông tỉnh bơ nói với Trương Tịch Nhan: "Cái đồ quỷ này, con nuôi cho tốt, đánh lộn bảo đảm dùng được. Đánh không lại, lấy nó làm ám khí ném ra, ba cá không thằng nào dám tiếp." Ít nhất ông là bị lật xe! Ông chắp tay sau lưng, nói: "Không có việc gì, cắt bỏ mấy chỗ thịt bị thối rữa, bôi thuốc băng bó lại, qua một thời gian là khỏi ấy mà." Ông rất là bình tĩnh đi ra phòng khách, tìm hộp thuốc băng bó vết thương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro