Đạo Trưởng Lạnh Lùng Rơi Vào Tay Ta
Áy Náy
2024-11-07 20:00:01
Người Khương gia đứng ở cổng lớn vẻ mặt nghiêm trọng, còn sắc mặt Liên di nương thì trắng bệch đến mức có thể so với giấy Tuyên Thành.
“Các vị đạo trưởng đi thong thả.” Cha Khương nửa cúi người xuống, có chút sợ hãi tiễn bọn họ đi.
Khi Giang Sùng Ngọc đi ngang qua ông ta thì dừng lại, điều này khiến cho vòng eo của cha Khương càng còng xuống.
Ông ta giơ tay lau mồ hôi mỏng trên trán túa ra, “Đạo trưởng có dặn dò gì sao?”
Cha Khương trong lòng thầm nghĩ bản thân có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, lại dám chặn đạo trưởng của Thượng Thanh Cung ở bên ngoài.
Cũng kỳ lạ là mỗi lần Thẩm Ngọc Bạch đến đều không hề nhắc đến tên tuổi Thượng Thanh Cung, nếu hắn lớn tiếng ồn ào thì Khương gia bọn họ nào dám nhiều lần chặn hắn ngoài cửa như vậy chứ?
“Vận khí Khương gia đã sớm bị hủy hoại, có giãy giụa cũng chỉ là phí công vô ích, chỉ khiến Khương gia suy sụp càng nhanh hơn, Khương Bình mang tiên vận căn cốt, nếu các ngươi tiếp tục làm nhục hắn thì Khương gia cửa nát nhà tan không còn xa nữa đâu.” Giang Sùng Ngọc cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm cha Khương trong im lặng nhưng lại ngầm có ý.
Cha Khương vội vàng sám hối nói, “Đạo trưởng, ta đã biết, ta sẽ hối cải thay đổi!”
Ông ta ngẩng đầu lên cẩn thận liếc nhìn Giang Sùng Ngọc, “Đạo trưởng, không biết trong Thượng Thanh Cung của ngài có vị nào tên là Khương Tuy đạo trưởng không?”
Giang Sùng Ngọc lắc đầu, “Người bình thường làm việc bình thường, không nên đặt mục tiêu quá cao.”
Trong lời hắn nói có hàm ý cảnh cáo, cha Khương lại cúi đầu vâng vâng dạ dạ nói phải.
Giang Sùng Ngọc thấy thế cũng không nói gì nữa, Linh Chiêu ở phía sau đuổi theo.
Nàng cười chế nhạo Giang Sùng Ngọc, “Nhìn không ra đấy, không ngờ lúc chàng nghiêm túc lên lại có thể hù dọa người khác như vậy.”
Giang Sùng Ngọc mím môi, nghiêng đầu liếc nàng một cái.
Linh Chiêu nói, “Vì sao chàng không nói chàng chính là Khương Tuy? Như vậy Khương gia sẽ coi lời nói của chàng như là thần thánh.”
Giang Sùng Ngọc lắc đầu, nhẹ nhàng nói, “Ta đã vứt bỏ họ Khương cũng coi như vứt bỏ quan hệ với Khương gia và thế tục, huống chi, Khương gia hiện giờ cũng chỉ là một nhánh của Khương gia năm đó, đã sớm không còn quan hệ huyết mạch thân duyên với ta nữa.”
“Năm đó sau khi chàng rời nhà đi tu đạo, cha chàng vẫn không thể để lại một đứa con sao?” Linh Chiêu chỉ nhớ mang máng một số chuyện của Khương gia.
Giang Sùng Ngọc lại lắc đầu, “Năm thứ ba sau khi nàng rời đi, ông ta lâm bệnh nặng, sức khỏe ngày càng sa sút, không bao lâu sau thì qua đời, Khương gia sau đó ngày càng suy sụp, cho đến khi ta lên núi nhập đạo thì tôi tớ Khương gia đã tan hết, chỉ còn lại ít người già và trẻ nhỏ, ta để lại tất cả gia sản cho bọn họ.”
Giọng điệu của hắn vô cùng thờ ơ, như thể đang kể câu chuyện cuộc đời của người khác.
Dăm ba câu đã tóm tắt mười năm Khương Tuy sống một mình ở Khương gia.
Linh Chiêu nghe mà lòng thắt lại, nàng liếm môi, muốn giơ tay nắm lấy tay Giang Sùng Ngọc, nhưng do dự một lúc lại từ bỏ.
“Giang Sùng Ngọc…” Nàng gọi tên Giang Sùng Ngọc, nhưng lại nuốt xuống những lời còn lại.
Nàng rất muốn hỏi hắn một câu, trong mười năm đó, đã từng có một giây phút nào đó hắn hận nàng không?
Thậm chí có hối hận khi gặp được nàng không?
Dù sao cũng chính nàng đã dứt khoát lưu loát rời bỏ hắn như vậy.
Cho dù điều này không để lại bất kỳ gợn sóng nào trong lòng Linh Chiêu nhưng mỗi khi nàng nghe Giang Sùng Ngọc kể lại những gì đã xảy ra khi hắn vẫn còn là Khương Tuy thì một cảm giác áy náy và không đành lòng lại dâng lên từ tận đáy lòng nàng.
Nàng nên nói lời tạm biệt với hắn một cách đàng hoàng, cho dù sau này nàng chỉ trở về thăm hắn một lần cũng tốt.
Nhưng nàng đã không làm vậy, một lần rời đi chính là hai trăm năm.
Giang Sùng Ngọc thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của nàng, trong lòng hiểu ra điều gì đó.
“Chưa từng.”
Hắn nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt của Linh Chiêu, ánh mắt rất nghiêm túc.
Linh Chiêu lập tức bại trận, nàng quay đi tránh ánh mắt của Giang Sùng Ngọc, mím môi, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì để an ủi hắn.
Khi bọn họ trở lại Thạch Tiên Lâu, Thẩm Ngọc Bạch cùng đệ tử đi lên đón.
“Các vị sư thúc, nếu các ngài còn không trở lại thì ta sẽ phải truyền tin đến Thượng Thanh Cung rồi! Mọi chuyện đã giải quyết xong chưa? Yêu đã bị bắt chưa?” Hắn âm thầm thở dài nhẹ nhõm, vốn dĩ đêm qua hắn cũng muốn đi cùng nhưng Thanh Miên đã yêu cầu hắn ở lại chờ tiếp ứng.
Không còn cách nào khác Thẩm Ngọc Bạch chỉ có thể ở lại Thạch Tiên Lâu chờ tin tức, kết quả hắn chờ mãi cũng không thấy bọn họ trở về, có thể nói hắn lo lắng đề phòng cả đêm, chủ yếu là trong thành không có dấu vết của yêu khí xuất hiện, cũng không có phương thức chiến đấu để thu thập yêu quái khiến hắn cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Chờ đến khi bình mình, hắn liền chuẩn bị dẫn đệ tử đến Khương gia tìm người, vừa ra đến ngoài cửa đã đụng phải đoàn người trở về.
Thanh Miên gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng nói, “Mọi chuyện đã được giải quyết, còn việc thu thập yêu quái, ngươi phải hỏi Giang Sùng Ngọc sư thúc của ngươi.”
Bước chân nàng ta không dừng lại, đi thẳng vào trong sân.
Trái tim Thẩm Ngọc Bạch bị khí thế và thái độ của Thanh Miên làm cho loạn nhịp, sao mới đi ra ngoài một chuyến mà khi trở về tâm trạng và sắc mặt lại trở nên khó coi như vậy?
Hắn chỉ đành đi đến bên cạnh Giang Sùng Ngọc, chắp tay dò hỏi việc này.
Giang Sùng Ngọc lạnh nhạt nói, “Là bút tích của Hồ tộc, nhưng bọn họ đã trả hết hồn phách mà bọn họ thu thập lại rồi, cũng không hề tổn hại đến tính mạng của bất kỳ ai, chuyện này đến đây chấm dứt.”
Thẩm Ngọc Bạch vừa nghe được là do Hồ tộc quấy phá lập tức thấy khó hiểu, “Hồ tộc? Vì sao Hồ tộc lại ở trong thành Vân An? Bọn họ không phải đang ở Bình Đô Sơn sao?”
“Chuyện này nói ra thì rất dài, để hai vị công tử Hồ tộc này giải thích cho ngươi nghe.” Giang Sùng Ngọc thấy Linh Chiêu đã đi vào sân, hắn cau mày đẩy Minh Khanh và Minh Ly cho Thẩm Ngọc Bạch.
Thẩm Ngọc Bạch nhìn Giang sư thúc vội vã rời đi chỉ có thể xoay người lại hỏi hai vị kia.
“Linh Chiêu, bọn họ là Hồ tộc, ngươi cũng là hồ ly, có khi nào các ngươi là người cùng một nhà không?” Mẫu Đơn đi bên cạnh Linh Chiêu, vẻ mặt hóng chuyện.
Linh Chiêu cười nói, “Cửu Châu có nhiều hồ ly và Hồ tộc như vậy, chẳng lẽ đều là người nhà của ta sao?”
Mẫu Đơn bị nàng hỏi lại lập tức ngây người, “Không phải nói như thế! Ta luôn cảm thấy trong Hồ tộc bọn họ có những hồ ly có đôi mắt rất giống với ngươi.”
“Làm ơn đi, trong mười con hồ ly thì có đến tám con là mắt hồ ly, hai con còn lại cũng không thể thoát khỏi dáng vẻ của hồ ly.” Linh Chiêu cảm thấy Mẫu Đơn thật sự quá tò mò lại hay nhiều chuyện.
“Nhưng mà Linh Chiêu này, ngươi thật sự không tính đi tìm cha mẹ ngươi sao?” Trong lòng Mẫu Đơn thương tiếc thân thế của Linh Chiêu, hồ ly sinh ra có cha có mẹ, không giống như nàng ấy, sinh ra đã là một đóa hoa cô độc.
Vẻ mặt Linh Chiêu trở nên đờ đẫn, nàng lắc đầu, “Chưa nói tới bọn họ còn ở trên đời không, cho dù còn, ta cũng không muốn đi tìm.”
“Linh Chiêu…” Mẫu Đơn không đành lòng, nàng ấy muốn an ủi hai câu, nhưng mở miệng ra lại không biết nên nói cái gì.
“Được rồi, đừng khóc, ta hiện tại có ngươi mà, còn có… Giang Sùng Ngọc, ta rất hài lòng rồi!” Linh Chiêu cong khóe môi, cười an ủi nàng ấy.
Nói đến Giang Sùng Ngọc, Linh Chiêu liền quay đầu tìm hắn.
Ai ngờ vừa quay đầu lại đã thấy Giang Sùng Ngọc đang đi theo hai người, nụ cười của nàng tức khắc càng rạng rỡ hơn.
“Vừa rồi chàng đi phía sau, sao lại không lên tiếng?” Linh Chiêu quẹt miệng, liếc nhìn oán trách Giang Sùng Ngọc.
Hai người đi về phía sân nhỏ nơi Linh Chiêu ở tạm, dọc đường có rất nhiều đệ tử đi tới đi lui, vốn dĩ Linh Chiêu muốn đưa tay ra nhưng cuối cũng vẫn quy củ đặt ở bên người.
Nàng sóng vai đi cùng Giang Sùng Ngọc, giữa hai người cách nhau nửa bước chân.
“Không thể ngắt lời nàng đang nói chuyện với người khác.” Giọng điệu của Giang Sùng Ngọc rất nghiêm túc nhưng lời nói ra toàn mùi chua nghoét.
Linh Chiêu bật cười, xoay người đi lùi bên cạnh Giang Sùng Ngọc, như vậy là có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt hắn.
“Giang Sùng Ngọc, giả vờ đứng đắn là chàng! Đường hoàng là chàng! Mà nghĩ một đằng nói một nẻo cũng là chàng!” Nàng cười mi mắt cong cong, đôi mắt trong veo.
Giang Sùng Ngọc mím môi nhìn về phía trước, cũng không nhìn nàng, chỉ nói, “Đi cẩn thận.”
Rất nhanh đã đến sân bên kia, người cũng thưa dần, chỉ còn lại những hàng cây cao lớn tươi tốt xanh um ngoài hành lang.
“Ta không cần, cứ đi như vậy đi, nếu ta té ngã thì là lỗi của chàng.” Linh Chiêu vẫn chắp tay sau lưng, đi lùi như cũ.
Vừa dứt lời, Linh Chiêu liền “á” một tiếng, thân mình nghiêng về phía sau chuẩn bị ngã xuống.
Sắc mặt Giang Sùng Ngọc lập tức trở nên thất thố, hắn bước một bước lớn, vươn tay ôm lấy eo Linh Chiêu.
Đến khi ôm được người vào trong lòng hắn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Linh Chiêu chôn mặt trong lồng ngực hắn, trộm cười đến nỗi vai không ngừng run lên.
“Giang Sùng Ngọc, chàng quên chàng là người tu đạo sao?” Linh Chiêu giơ tay ôm lấy eo Giang Sùng Ngọc, thấp giọng hỏi hắn.
“Các vị đạo trưởng đi thong thả.” Cha Khương nửa cúi người xuống, có chút sợ hãi tiễn bọn họ đi.
Khi Giang Sùng Ngọc đi ngang qua ông ta thì dừng lại, điều này khiến cho vòng eo của cha Khương càng còng xuống.
Ông ta giơ tay lau mồ hôi mỏng trên trán túa ra, “Đạo trưởng có dặn dò gì sao?”
Cha Khương trong lòng thầm nghĩ bản thân có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn, lại dám chặn đạo trưởng của Thượng Thanh Cung ở bên ngoài.
Cũng kỳ lạ là mỗi lần Thẩm Ngọc Bạch đến đều không hề nhắc đến tên tuổi Thượng Thanh Cung, nếu hắn lớn tiếng ồn ào thì Khương gia bọn họ nào dám nhiều lần chặn hắn ngoài cửa như vậy chứ?
“Vận khí Khương gia đã sớm bị hủy hoại, có giãy giụa cũng chỉ là phí công vô ích, chỉ khiến Khương gia suy sụp càng nhanh hơn, Khương Bình mang tiên vận căn cốt, nếu các ngươi tiếp tục làm nhục hắn thì Khương gia cửa nát nhà tan không còn xa nữa đâu.” Giang Sùng Ngọc cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm cha Khương trong im lặng nhưng lại ngầm có ý.
Cha Khương vội vàng sám hối nói, “Đạo trưởng, ta đã biết, ta sẽ hối cải thay đổi!”
Ông ta ngẩng đầu lên cẩn thận liếc nhìn Giang Sùng Ngọc, “Đạo trưởng, không biết trong Thượng Thanh Cung của ngài có vị nào tên là Khương Tuy đạo trưởng không?”
Giang Sùng Ngọc lắc đầu, “Người bình thường làm việc bình thường, không nên đặt mục tiêu quá cao.”
Trong lời hắn nói có hàm ý cảnh cáo, cha Khương lại cúi đầu vâng vâng dạ dạ nói phải.
Giang Sùng Ngọc thấy thế cũng không nói gì nữa, Linh Chiêu ở phía sau đuổi theo.
Nàng cười chế nhạo Giang Sùng Ngọc, “Nhìn không ra đấy, không ngờ lúc chàng nghiêm túc lên lại có thể hù dọa người khác như vậy.”
Giang Sùng Ngọc mím môi, nghiêng đầu liếc nàng một cái.
Linh Chiêu nói, “Vì sao chàng không nói chàng chính là Khương Tuy? Như vậy Khương gia sẽ coi lời nói của chàng như là thần thánh.”
Giang Sùng Ngọc lắc đầu, nhẹ nhàng nói, “Ta đã vứt bỏ họ Khương cũng coi như vứt bỏ quan hệ với Khương gia và thế tục, huống chi, Khương gia hiện giờ cũng chỉ là một nhánh của Khương gia năm đó, đã sớm không còn quan hệ huyết mạch thân duyên với ta nữa.”
“Năm đó sau khi chàng rời nhà đi tu đạo, cha chàng vẫn không thể để lại một đứa con sao?” Linh Chiêu chỉ nhớ mang máng một số chuyện của Khương gia.
Giang Sùng Ngọc lại lắc đầu, “Năm thứ ba sau khi nàng rời đi, ông ta lâm bệnh nặng, sức khỏe ngày càng sa sút, không bao lâu sau thì qua đời, Khương gia sau đó ngày càng suy sụp, cho đến khi ta lên núi nhập đạo thì tôi tớ Khương gia đã tan hết, chỉ còn lại ít người già và trẻ nhỏ, ta để lại tất cả gia sản cho bọn họ.”
Giọng điệu của hắn vô cùng thờ ơ, như thể đang kể câu chuyện cuộc đời của người khác.
Dăm ba câu đã tóm tắt mười năm Khương Tuy sống một mình ở Khương gia.
Linh Chiêu nghe mà lòng thắt lại, nàng liếm môi, muốn giơ tay nắm lấy tay Giang Sùng Ngọc, nhưng do dự một lúc lại từ bỏ.
“Giang Sùng Ngọc…” Nàng gọi tên Giang Sùng Ngọc, nhưng lại nuốt xuống những lời còn lại.
Nàng rất muốn hỏi hắn một câu, trong mười năm đó, đã từng có một giây phút nào đó hắn hận nàng không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thậm chí có hối hận khi gặp được nàng không?
Dù sao cũng chính nàng đã dứt khoát lưu loát rời bỏ hắn như vậy.
Cho dù điều này không để lại bất kỳ gợn sóng nào trong lòng Linh Chiêu nhưng mỗi khi nàng nghe Giang Sùng Ngọc kể lại những gì đã xảy ra khi hắn vẫn còn là Khương Tuy thì một cảm giác áy náy và không đành lòng lại dâng lên từ tận đáy lòng nàng.
Nàng nên nói lời tạm biệt với hắn một cách đàng hoàng, cho dù sau này nàng chỉ trở về thăm hắn một lần cũng tốt.
Nhưng nàng đã không làm vậy, một lần rời đi chính là hai trăm năm.
Giang Sùng Ngọc thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của nàng, trong lòng hiểu ra điều gì đó.
“Chưa từng.”
Hắn nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt của Linh Chiêu, ánh mắt rất nghiêm túc.
Linh Chiêu lập tức bại trận, nàng quay đi tránh ánh mắt của Giang Sùng Ngọc, mím môi, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì để an ủi hắn.
Khi bọn họ trở lại Thạch Tiên Lâu, Thẩm Ngọc Bạch cùng đệ tử đi lên đón.
“Các vị sư thúc, nếu các ngài còn không trở lại thì ta sẽ phải truyền tin đến Thượng Thanh Cung rồi! Mọi chuyện đã giải quyết xong chưa? Yêu đã bị bắt chưa?” Hắn âm thầm thở dài nhẹ nhõm, vốn dĩ đêm qua hắn cũng muốn đi cùng nhưng Thanh Miên đã yêu cầu hắn ở lại chờ tiếp ứng.
Không còn cách nào khác Thẩm Ngọc Bạch chỉ có thể ở lại Thạch Tiên Lâu chờ tin tức, kết quả hắn chờ mãi cũng không thấy bọn họ trở về, có thể nói hắn lo lắng đề phòng cả đêm, chủ yếu là trong thành không có dấu vết của yêu khí xuất hiện, cũng không có phương thức chiến đấu để thu thập yêu quái khiến hắn cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Chờ đến khi bình mình, hắn liền chuẩn bị dẫn đệ tử đến Khương gia tìm người, vừa ra đến ngoài cửa đã đụng phải đoàn người trở về.
Thanh Miên gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng nói, “Mọi chuyện đã được giải quyết, còn việc thu thập yêu quái, ngươi phải hỏi Giang Sùng Ngọc sư thúc của ngươi.”
Bước chân nàng ta không dừng lại, đi thẳng vào trong sân.
Trái tim Thẩm Ngọc Bạch bị khí thế và thái độ của Thanh Miên làm cho loạn nhịp, sao mới đi ra ngoài một chuyến mà khi trở về tâm trạng và sắc mặt lại trở nên khó coi như vậy?
Hắn chỉ đành đi đến bên cạnh Giang Sùng Ngọc, chắp tay dò hỏi việc này.
Giang Sùng Ngọc lạnh nhạt nói, “Là bút tích của Hồ tộc, nhưng bọn họ đã trả hết hồn phách mà bọn họ thu thập lại rồi, cũng không hề tổn hại đến tính mạng của bất kỳ ai, chuyện này đến đây chấm dứt.”
Thẩm Ngọc Bạch vừa nghe được là do Hồ tộc quấy phá lập tức thấy khó hiểu, “Hồ tộc? Vì sao Hồ tộc lại ở trong thành Vân An? Bọn họ không phải đang ở Bình Đô Sơn sao?”
“Chuyện này nói ra thì rất dài, để hai vị công tử Hồ tộc này giải thích cho ngươi nghe.” Giang Sùng Ngọc thấy Linh Chiêu đã đi vào sân, hắn cau mày đẩy Minh Khanh và Minh Ly cho Thẩm Ngọc Bạch.
Thẩm Ngọc Bạch nhìn Giang sư thúc vội vã rời đi chỉ có thể xoay người lại hỏi hai vị kia.
“Linh Chiêu, bọn họ là Hồ tộc, ngươi cũng là hồ ly, có khi nào các ngươi là người cùng một nhà không?” Mẫu Đơn đi bên cạnh Linh Chiêu, vẻ mặt hóng chuyện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Linh Chiêu cười nói, “Cửu Châu có nhiều hồ ly và Hồ tộc như vậy, chẳng lẽ đều là người nhà của ta sao?”
Mẫu Đơn bị nàng hỏi lại lập tức ngây người, “Không phải nói như thế! Ta luôn cảm thấy trong Hồ tộc bọn họ có những hồ ly có đôi mắt rất giống với ngươi.”
“Làm ơn đi, trong mười con hồ ly thì có đến tám con là mắt hồ ly, hai con còn lại cũng không thể thoát khỏi dáng vẻ của hồ ly.” Linh Chiêu cảm thấy Mẫu Đơn thật sự quá tò mò lại hay nhiều chuyện.
“Nhưng mà Linh Chiêu này, ngươi thật sự không tính đi tìm cha mẹ ngươi sao?” Trong lòng Mẫu Đơn thương tiếc thân thế của Linh Chiêu, hồ ly sinh ra có cha có mẹ, không giống như nàng ấy, sinh ra đã là một đóa hoa cô độc.
Vẻ mặt Linh Chiêu trở nên đờ đẫn, nàng lắc đầu, “Chưa nói tới bọn họ còn ở trên đời không, cho dù còn, ta cũng không muốn đi tìm.”
“Linh Chiêu…” Mẫu Đơn không đành lòng, nàng ấy muốn an ủi hai câu, nhưng mở miệng ra lại không biết nên nói cái gì.
“Được rồi, đừng khóc, ta hiện tại có ngươi mà, còn có… Giang Sùng Ngọc, ta rất hài lòng rồi!” Linh Chiêu cong khóe môi, cười an ủi nàng ấy.
Nói đến Giang Sùng Ngọc, Linh Chiêu liền quay đầu tìm hắn.
Ai ngờ vừa quay đầu lại đã thấy Giang Sùng Ngọc đang đi theo hai người, nụ cười của nàng tức khắc càng rạng rỡ hơn.
“Vừa rồi chàng đi phía sau, sao lại không lên tiếng?” Linh Chiêu quẹt miệng, liếc nhìn oán trách Giang Sùng Ngọc.
Hai người đi về phía sân nhỏ nơi Linh Chiêu ở tạm, dọc đường có rất nhiều đệ tử đi tới đi lui, vốn dĩ Linh Chiêu muốn đưa tay ra nhưng cuối cũng vẫn quy củ đặt ở bên người.
Nàng sóng vai đi cùng Giang Sùng Ngọc, giữa hai người cách nhau nửa bước chân.
“Không thể ngắt lời nàng đang nói chuyện với người khác.” Giọng điệu của Giang Sùng Ngọc rất nghiêm túc nhưng lời nói ra toàn mùi chua nghoét.
Linh Chiêu bật cười, xoay người đi lùi bên cạnh Giang Sùng Ngọc, như vậy là có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt hắn.
“Giang Sùng Ngọc, giả vờ đứng đắn là chàng! Đường hoàng là chàng! Mà nghĩ một đằng nói một nẻo cũng là chàng!” Nàng cười mi mắt cong cong, đôi mắt trong veo.
Giang Sùng Ngọc mím môi nhìn về phía trước, cũng không nhìn nàng, chỉ nói, “Đi cẩn thận.”
Rất nhanh đã đến sân bên kia, người cũng thưa dần, chỉ còn lại những hàng cây cao lớn tươi tốt xanh um ngoài hành lang.
“Ta không cần, cứ đi như vậy đi, nếu ta té ngã thì là lỗi của chàng.” Linh Chiêu vẫn chắp tay sau lưng, đi lùi như cũ.
Vừa dứt lời, Linh Chiêu liền “á” một tiếng, thân mình nghiêng về phía sau chuẩn bị ngã xuống.
Sắc mặt Giang Sùng Ngọc lập tức trở nên thất thố, hắn bước một bước lớn, vươn tay ôm lấy eo Linh Chiêu.
Đến khi ôm được người vào trong lòng hắn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Linh Chiêu chôn mặt trong lồng ngực hắn, trộm cười đến nỗi vai không ngừng run lên.
“Giang Sùng Ngọc, chàng quên chàng là người tu đạo sao?” Linh Chiêu giơ tay ôm lấy eo Giang Sùng Ngọc, thấp giọng hỏi hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro