Đạo Trưởng Lạnh Lùng Rơi Vào Tay Ta
Đừng Khóc (Cao...
2024-11-07 20:00:01
Tiếng thở dốc đứt quãng xen lẫn tiếng nước róc rách tràn ngập trong tẩm điện trống vắng.
Hai thân thể quấn lấy nhau trên ghế bành màu nâu đỏ, Linh Chiêu ngồi trên đùi Giang Sùng Ngọc, mũi chân vừa chạm đất, nàng kiễng chân lên, gật đầu với Giang Sùng Ngọc.
Được Linh Chiêu đáp lại, cánh tay Giang Sùng Ngọc siết chặt vòng eo thon gọn của nàng, đẩy gậy thịt lên trên hung hăng cắm vào lại rút ra, hắn khom lưng không ngừng mạnh mẽ thao nàng, Linh Chiêu xụi lơ trong lòng Giang Sùng Ngọc, tiếng rên rỉ không dứt thoát ra khỏi môi nàng.
Trên trán Giang Sùng Ngọc xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, đuôi mắt phiếm hồng, khuôn mặt vốn bình tĩnh lạnh nhạt trở nên đẫm mồ hôi, hắn ôm chặt lấy Linh Chiêu, thở hổn hển bên tai nàng.
Thân gậy đỏ đậm xỏ xuyên qua lỗ nhỏ non mềm, kéo ra từng đợt dâm thủy, nhỏ giọt xuống đùi đang quấn lấy nhau của hai người, phần thịt đỏ tươi bị gậy thịt lôi kéo ra bên ngoài.
Linh Chiêu ôm Giang Sùng Ngọc thở dốc, nàng ngẩng đầu hôn lên đôi môi mỏng của hắn, tư thế nữ trên nam dưới khiến gậy thịt thâm nhập sâu, gậy thịt giống như một lưỡi dao bằng thịt được đưa vào trong cơ thể Linh Chiêu.
“Giang Sùng Ngọc, hức, nhẹ chút…”
Gậy thịt hướng lên trên chạm vào khối thịt mềm, giống như hôn môi va chạm liên tiếp, kích thích Linh Chiêu thẳng lung, nàng giãy giụa muốn xuống khỏi người Giang Sùng Ngọc lại bị tay hắn nắm lấy eo, đột ngột kéo ngồi xuống.
Nàng ngửa đầu, trước mắt lóe lên một luồng sáng trắng, khoái cảm cao trào tới vừa nhanh vừa mãnh liệt, eo nàng run rẩy, đưa tay đẩy ngực Giang Sùng Ngọc, “Tránh ra, lấy đồ vật kia của ngươi ra! Đau quá.”
Giang Sùng Ngọc ngậm lấy cổ nàng chậm rãi mút hôn, gậy thịt dịu dàng liếm láp cổ tử cung bên trong lỗ nhỏ, hắn dùng giọng nói trầm khàn cầu hoan, “Linh Chiêu, thả lỏng, để ta đi vào.”
Trong tiếng thở dốc của Linh Chiêu kèm theo tiếng nức nở, nàng lắc đầu cự tuyệt hắn, “Không được, đau lắm.”
Giang Sùng Ngọc không còn cách nào khác, chỉ có thể chậm lại, không mạnh mẽ cắm vào nữa mà chậm rãi nghiền cọ bên trong vách thịt, gân xanh nhô lên trên thân gậy cào vào vách thịt, khiến Linh Chiêu thẳng chân cao trào một lần nữa.
Hắn gỡ trâm cài trên đỉnh đầu Linh Chiêu xuống, tiện tay ném lên án thư, búi tóc xõa ra, một đầu tóc đen như thác nước trong nháy mắt phủ lên tấm lưng gầy gò trắng nõn của nàng.
Linh Chiêu tóc đen da trắng giống như một tiểu yêu tinh quái trong núi, chuyên lấy sắc đẹp dụ dỗ người khác.
Giang Sùng Ngọc khó nhịn thở dốc, hắn dùng mặt cọ cọ vú Linh Chiêu, vừa ăn núm vú nàng vừa hỏi, “Còn đau không?”
Linh Chiêu lắc đầu, khóe mắt đọng nước mắt, là do sướng quá mà chảy ra.
Giang Sùng Ngọc vừa nghe được dưới thân lập tức bắt đầu quất lên, hắn nâng eo đẩy mạnh gậy thịt vào lỗ nhỏ hết lần đến lần khác, thao nữ tử mà hắn đã nhớ nhung bấy lâu nay.
Hắn giơ tay hất tung xấp giấy Tuyên Thành trên án thư xuống, giấy trắng như lụa mỏng bay tán loạn xuống sàn nhà, trên giấy có những vệt nước lan ra thành ấn ký.
Linh Chiêu bị Giang Sùng Ngọc trực tiếp đè nặng ngã lên án thư to rộng, hắn chen vào giữa hai chân Linh Chiêu, gậy thịt không ngừng xâm nhập tiến vào lỗ nhỏ.
Bầu vú tuyết trắng bị hắn thao không ngừng đung đưa, dập dềnh bồng bềnh lên xuống như sóng nước mềm mại.
Giang Sùng Ngọc cúi đầu cắn núm vú đỏ bừng, đôi tay với khớp xương rõ ràng lần theo vòng eo đi đến bụng nhỏ bằng phẳng, mỗi lần hắn cắm gậy thịt vào, bụng nhỏ lại hơi phồng lên, Giang Sùng Ngọc liền dùng đầu ngón tay đè lên phần bụng hơi phồng.
Linh Chiêu lập tức bật khóc, nàng nhấc chân quấn quanh eo Giang Sùng Ngọc, mặt bàn phía sau vừa cứng vừa lạnh khiến nàng không được dễ chịu, mà Giang Sùng Ngọc phía trên thì liên tục dùng gậy thịt thọc vào rút ra, từng đợt khoái cảm tê dại dưới thân xông thẳng lên hốc mắt Linh Chiêu, khiến nàng không nhịn được chảy nước mắt.
Giang Sùng Ngọc nhìn thấy nàng khóc, vội vàng buông tay ra, dịu dàng hôn Linh Chiêu, dỗ dành nàng, “Đừng khóc, nếu đau thì cắn ta đi.”
Hắn đặt ngón tay thon dài của mình lên môi Linh Chiêu, để nàng cắn đầu ngón tay mình.
Một bàn tay khác hung hăng xoa bóp bầu vú đang đong đưa. Tay hắn rất lớn, trên ngón tay còn nổi lên lớp vết chai mỏng, kích thích núm vú càng thêm dựng thẳng.
Giang Sùng Ngọc cúi đầu cắn liếm núm vú, theo gậy thịt thọc vào rút ra từng chút từng chút một nhẹ nhàng ăn lấy.
Linh Chiêu giơ tay muốn ôm Giang Sùng Ngọc, nhưng Giang Sùng Ngọc lại cúi đầu liếm láp bụng nàng.
Hắn vươn đầu lưỡi dọc theo khe rãnh ở bụng đi lên trên, sau đó nhẹ nhàng ngậm lấy môi nàng.
Tiếng nước càng lúc càng lớn, thân dưới hai người một cái giống như chiếc đục bằng đá không ngừng phá vỡ lối đi khoan vào, một cái lại giống như nhà ấm trồng hoa non mềm, chặt chẽ ẩm ướt bao vây lấy gậy thịt Giang Sùng Ngọc.
Động tác càng lúc càng nhanh, Giang Sùng Ngọc ôm chặt Linh Chiêu, đặt đầu lên xương quai xanh nàng, động tác trên eo không ngừng tăng tốc để gậy thịt xâm nhập vào tử cung.
Đầu nấm to lớn bị mắc kẹt ở lối vào, hai người nặng nề thở dốc một hơi, Linh Chiêu lắc mông muốn thoát khỏi hắn, nàng không chịu nổi nữa rồi.
Nhưng Giang Sùng Ngọc lại giam cầm nàng bên dưới, chậm rãi rút gậy thịt ra, thăm dò tìm kiếm bên trong, Linh Chiêu căng eo tiết ra một lượng lớn dâm thủy, nàng bắt đầu khóc lóc kể lể, “Ngươi đi ra ngoài, ta từ bỏ! A ---“
Giang Sùng Ngọc xỏ xuyên qua, cắm sâu gậy thịt khảm vào trong khoang tử cung nàng, hắn vừa thở dốc vừa hôn lên cằm Linh Chiêu, “Linh Chiêu, ta thích cảm giác ở trong thân thể nàng, giống như chúng ta hợp làm một vậy.”
Vừa nói, hắn vừa rút gậy thịt trong tử cung ra, sau đó lại cắm vào, tới tới lui lui, Linh Chiêu ưỡn ngực lên cao trào lần nữa, nàng hạ eo xuống, tê liệt ngã xuống án thư, cơ thể trắng nõn như tuyết để mặc Giang Sùng Ngọc muốn làm gì thì làm.
Hắn dường như rất thích cắm vào trong tử cung, đúng như những gì hắn nói, lúc này hai người như hợp lại làm một, cùng nhau cao trào, cùng nhau thở dốc, cùng nhau vùng vẫy để bị mắc kẹt trong lưới dục vọng.
Nhìn thấy bộ dạng mềm nhũn của Linh Chiêu, Giang Sùng Ngọc rút gậy thịt ra khỏi tử cung, bắt đầu dịu dàng cắm vào, hắn giơ tay vuốt ve mặt Linh Chiêu, “Được rồi, đừng khóc, ta không đi vào nữa.”
Linh Chiêu nghiêng đầu không để ý tới hắn, rõ ràng đây mới là lần thứ hai mà Giang Sùng Ngọc như biến thành một người khác, như sói như hổ, như muốn nuốt chửng nàng vào trong bụng.
Giang Sùng Ngọc hôn lên khóe miệng Linh Chiêu, giơ tay vén sợi tóc rối bù đang bị nàng ngậm trong miệng ra, gậy thịt dưới thân không ngừng kêu gào muốn xông vào sâu trong cơ thể Linh Chiêu.
Hắn ôm cặp đùi trắng như tuyết của Linh Chiêu, bắt đầu nhẹ nhàng chín nông một sâu thao nàng, “Linh Chiêu, quay đầu lại nhìn ta đi.”
Giọng nói trầm khàn đầy dục vọng, ngón tay cái vuốt ve phần thịt ở chân trơn mềm, theo gậy thịt giao hợp tiến dần lên phía trên, nghiền áp âm đế đã sớm sung huyết.
Linh Chiêu nâng đôi mắt liếc nhìn hắn một cái, mị nhãn như tơ, xuân tình trút xuống khiến động tác dưới thân Giang Sùng Ngọc vô thức trở nên nặng nền hơn.
“Giang đạo trưởng… thao vào đi.” Linh Chiêu dang rộng hai chân, lộ ra lỗ nhỏ bên dưới gậy thịt, nàng thở hổn hển mềm giọng nói.
Hai mắt Giang Sùng Ngọc đỏ bừng, hắn thẳng lưng hung hăng cắm vào, một đường dọc theo vách thịt nặng nề nghiền nát, hai người quấn lấy nhau, da thịt trắng như tuyết triền miên.
Linh Chiêu hít một hơi thật sâu, cảm giác bị gậy thịt của Giang Sùng Ngọc đâm vào cổ tử cung vừa sướng vừa đau, đi kèm còn có cảm giác tê dại gặm nhấm xương cốt.
Cặp đùi thon dài trắng nõn treo trên bàn, bị Giang Sùng Ngọc duỗi thẳng ra, miệng huyệt đỏ bừng bị dâm dịch làm ướt nhẹp, giống như cái miệng nhỏ tham ăn, phun ra nuốt vào gậy thịt thô to hết lần này đến lần khác.
Giang Sùng Ngọc vừa thọc vào rút ra vừa nắm lấy cẳng chân Linh Chiêu, ngón tay dọc theo phần thịt chân mềm mại đi xuống dưới, nắm lấy cổ chân mảnh mai, ấn bàn chân trắng nõn của Linh Chiêu lên ngực mình, mà gậy thịt dưới thân hung hăng cắm vào lại nhanh chóng rút ra.
Bụng nảy lên một trận khoái cảm kịch liệt, Linh Chiêu hét lên một tiếng, nàng cong eo lên, cái bụng trắng nõn phập phồng dữ dội, Giang Sùng Ngọc bị lỗ nhỏ co rút cắn đến mức sắp tước vũ khí đầu hàng, hắn nghiêng đầu hôn lên mắt cá chân nhô ra của Linh Chiêu, sau đó cúi người ôm nàng lao về phía trước.
Linh Chiêu bị thao trượt về phía trước, tiếng rên rỉ đứt quãng xen lẫn tiếng khóc nức nở nhỏ bé yếu ớt, động tác dưới thân Giang Sùng Ngọc càng lúc càng nhanh, gậy thịt tàn nhẫn vô cùng, như muốn xuyên thủng bụng dưới Linh Chiêu.
Hắn cắn vành tai Linh Chiêu, thở dốc bên tai nàng, “Linh Chiêu, Linh Chiêu ---“
Gậy thịt bắn ra tinh dịch nóng bỏng, xông thẳng vào vách thịt non mềm và tử cung, Linh Chiêu bị khoái cảm ngập đầu kích thích không thành tiếng, nàng run rẩy ôm lấy cổ Giang Sùng Ngọc, nghiêng mặt hôn lên môi hắn.
Giang Sùng Ngọc nhẹ nhàng mút mát môi nàng, thong thả đẩy eo thọc vào rút ra nhằm kéo dài khoái cảm cao trào, ánh mắt hắn mê ly, ngón tay nặng nề xoa bóp bầu vú Linh Chiêu.
Hai thân thể quấn lấy nhau trên ghế bành màu nâu đỏ, Linh Chiêu ngồi trên đùi Giang Sùng Ngọc, mũi chân vừa chạm đất, nàng kiễng chân lên, gật đầu với Giang Sùng Ngọc.
Được Linh Chiêu đáp lại, cánh tay Giang Sùng Ngọc siết chặt vòng eo thon gọn của nàng, đẩy gậy thịt lên trên hung hăng cắm vào lại rút ra, hắn khom lưng không ngừng mạnh mẽ thao nàng, Linh Chiêu xụi lơ trong lòng Giang Sùng Ngọc, tiếng rên rỉ không dứt thoát ra khỏi môi nàng.
Trên trán Giang Sùng Ngọc xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, đuôi mắt phiếm hồng, khuôn mặt vốn bình tĩnh lạnh nhạt trở nên đẫm mồ hôi, hắn ôm chặt lấy Linh Chiêu, thở hổn hển bên tai nàng.
Thân gậy đỏ đậm xỏ xuyên qua lỗ nhỏ non mềm, kéo ra từng đợt dâm thủy, nhỏ giọt xuống đùi đang quấn lấy nhau của hai người, phần thịt đỏ tươi bị gậy thịt lôi kéo ra bên ngoài.
Linh Chiêu ôm Giang Sùng Ngọc thở dốc, nàng ngẩng đầu hôn lên đôi môi mỏng của hắn, tư thế nữ trên nam dưới khiến gậy thịt thâm nhập sâu, gậy thịt giống như một lưỡi dao bằng thịt được đưa vào trong cơ thể Linh Chiêu.
“Giang Sùng Ngọc, hức, nhẹ chút…”
Gậy thịt hướng lên trên chạm vào khối thịt mềm, giống như hôn môi va chạm liên tiếp, kích thích Linh Chiêu thẳng lung, nàng giãy giụa muốn xuống khỏi người Giang Sùng Ngọc lại bị tay hắn nắm lấy eo, đột ngột kéo ngồi xuống.
Nàng ngửa đầu, trước mắt lóe lên một luồng sáng trắng, khoái cảm cao trào tới vừa nhanh vừa mãnh liệt, eo nàng run rẩy, đưa tay đẩy ngực Giang Sùng Ngọc, “Tránh ra, lấy đồ vật kia của ngươi ra! Đau quá.”
Giang Sùng Ngọc ngậm lấy cổ nàng chậm rãi mút hôn, gậy thịt dịu dàng liếm láp cổ tử cung bên trong lỗ nhỏ, hắn dùng giọng nói trầm khàn cầu hoan, “Linh Chiêu, thả lỏng, để ta đi vào.”
Trong tiếng thở dốc của Linh Chiêu kèm theo tiếng nức nở, nàng lắc đầu cự tuyệt hắn, “Không được, đau lắm.”
Giang Sùng Ngọc không còn cách nào khác, chỉ có thể chậm lại, không mạnh mẽ cắm vào nữa mà chậm rãi nghiền cọ bên trong vách thịt, gân xanh nhô lên trên thân gậy cào vào vách thịt, khiến Linh Chiêu thẳng chân cao trào một lần nữa.
Hắn gỡ trâm cài trên đỉnh đầu Linh Chiêu xuống, tiện tay ném lên án thư, búi tóc xõa ra, một đầu tóc đen như thác nước trong nháy mắt phủ lên tấm lưng gầy gò trắng nõn của nàng.
Linh Chiêu tóc đen da trắng giống như một tiểu yêu tinh quái trong núi, chuyên lấy sắc đẹp dụ dỗ người khác.
Giang Sùng Ngọc khó nhịn thở dốc, hắn dùng mặt cọ cọ vú Linh Chiêu, vừa ăn núm vú nàng vừa hỏi, “Còn đau không?”
Linh Chiêu lắc đầu, khóe mắt đọng nước mắt, là do sướng quá mà chảy ra.
Giang Sùng Ngọc vừa nghe được dưới thân lập tức bắt đầu quất lên, hắn nâng eo đẩy mạnh gậy thịt vào lỗ nhỏ hết lần đến lần khác, thao nữ tử mà hắn đã nhớ nhung bấy lâu nay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn giơ tay hất tung xấp giấy Tuyên Thành trên án thư xuống, giấy trắng như lụa mỏng bay tán loạn xuống sàn nhà, trên giấy có những vệt nước lan ra thành ấn ký.
Linh Chiêu bị Giang Sùng Ngọc trực tiếp đè nặng ngã lên án thư to rộng, hắn chen vào giữa hai chân Linh Chiêu, gậy thịt không ngừng xâm nhập tiến vào lỗ nhỏ.
Bầu vú tuyết trắng bị hắn thao không ngừng đung đưa, dập dềnh bồng bềnh lên xuống như sóng nước mềm mại.
Giang Sùng Ngọc cúi đầu cắn núm vú đỏ bừng, đôi tay với khớp xương rõ ràng lần theo vòng eo đi đến bụng nhỏ bằng phẳng, mỗi lần hắn cắm gậy thịt vào, bụng nhỏ lại hơi phồng lên, Giang Sùng Ngọc liền dùng đầu ngón tay đè lên phần bụng hơi phồng.
Linh Chiêu lập tức bật khóc, nàng nhấc chân quấn quanh eo Giang Sùng Ngọc, mặt bàn phía sau vừa cứng vừa lạnh khiến nàng không được dễ chịu, mà Giang Sùng Ngọc phía trên thì liên tục dùng gậy thịt thọc vào rút ra, từng đợt khoái cảm tê dại dưới thân xông thẳng lên hốc mắt Linh Chiêu, khiến nàng không nhịn được chảy nước mắt.
Giang Sùng Ngọc nhìn thấy nàng khóc, vội vàng buông tay ra, dịu dàng hôn Linh Chiêu, dỗ dành nàng, “Đừng khóc, nếu đau thì cắn ta đi.”
Hắn đặt ngón tay thon dài của mình lên môi Linh Chiêu, để nàng cắn đầu ngón tay mình.
Một bàn tay khác hung hăng xoa bóp bầu vú đang đong đưa. Tay hắn rất lớn, trên ngón tay còn nổi lên lớp vết chai mỏng, kích thích núm vú càng thêm dựng thẳng.
Giang Sùng Ngọc cúi đầu cắn liếm núm vú, theo gậy thịt thọc vào rút ra từng chút từng chút một nhẹ nhàng ăn lấy.
Linh Chiêu giơ tay muốn ôm Giang Sùng Ngọc, nhưng Giang Sùng Ngọc lại cúi đầu liếm láp bụng nàng.
Hắn vươn đầu lưỡi dọc theo khe rãnh ở bụng đi lên trên, sau đó nhẹ nhàng ngậm lấy môi nàng.
Tiếng nước càng lúc càng lớn, thân dưới hai người một cái giống như chiếc đục bằng đá không ngừng phá vỡ lối đi khoan vào, một cái lại giống như nhà ấm trồng hoa non mềm, chặt chẽ ẩm ướt bao vây lấy gậy thịt Giang Sùng Ngọc.
Động tác càng lúc càng nhanh, Giang Sùng Ngọc ôm chặt Linh Chiêu, đặt đầu lên xương quai xanh nàng, động tác trên eo không ngừng tăng tốc để gậy thịt xâm nhập vào tử cung.
Đầu nấm to lớn bị mắc kẹt ở lối vào, hai người nặng nề thở dốc một hơi, Linh Chiêu lắc mông muốn thoát khỏi hắn, nàng không chịu nổi nữa rồi.
Nhưng Giang Sùng Ngọc lại giam cầm nàng bên dưới, chậm rãi rút gậy thịt ra, thăm dò tìm kiếm bên trong, Linh Chiêu căng eo tiết ra một lượng lớn dâm thủy, nàng bắt đầu khóc lóc kể lể, “Ngươi đi ra ngoài, ta từ bỏ! A ---“
Giang Sùng Ngọc xỏ xuyên qua, cắm sâu gậy thịt khảm vào trong khoang tử cung nàng, hắn vừa thở dốc vừa hôn lên cằm Linh Chiêu, “Linh Chiêu, ta thích cảm giác ở trong thân thể nàng, giống như chúng ta hợp làm một vậy.”
Vừa nói, hắn vừa rút gậy thịt trong tử cung ra, sau đó lại cắm vào, tới tới lui lui, Linh Chiêu ưỡn ngực lên cao trào lần nữa, nàng hạ eo xuống, tê liệt ngã xuống án thư, cơ thể trắng nõn như tuyết để mặc Giang Sùng Ngọc muốn làm gì thì làm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn dường như rất thích cắm vào trong tử cung, đúng như những gì hắn nói, lúc này hai người như hợp lại làm một, cùng nhau cao trào, cùng nhau thở dốc, cùng nhau vùng vẫy để bị mắc kẹt trong lưới dục vọng.
Nhìn thấy bộ dạng mềm nhũn của Linh Chiêu, Giang Sùng Ngọc rút gậy thịt ra khỏi tử cung, bắt đầu dịu dàng cắm vào, hắn giơ tay vuốt ve mặt Linh Chiêu, “Được rồi, đừng khóc, ta không đi vào nữa.”
Linh Chiêu nghiêng đầu không để ý tới hắn, rõ ràng đây mới là lần thứ hai mà Giang Sùng Ngọc như biến thành một người khác, như sói như hổ, như muốn nuốt chửng nàng vào trong bụng.
Giang Sùng Ngọc hôn lên khóe miệng Linh Chiêu, giơ tay vén sợi tóc rối bù đang bị nàng ngậm trong miệng ra, gậy thịt dưới thân không ngừng kêu gào muốn xông vào sâu trong cơ thể Linh Chiêu.
Hắn ôm cặp đùi trắng như tuyết của Linh Chiêu, bắt đầu nhẹ nhàng chín nông một sâu thao nàng, “Linh Chiêu, quay đầu lại nhìn ta đi.”
Giọng nói trầm khàn đầy dục vọng, ngón tay cái vuốt ve phần thịt ở chân trơn mềm, theo gậy thịt giao hợp tiến dần lên phía trên, nghiền áp âm đế đã sớm sung huyết.
Linh Chiêu nâng đôi mắt liếc nhìn hắn một cái, mị nhãn như tơ, xuân tình trút xuống khiến động tác dưới thân Giang Sùng Ngọc vô thức trở nên nặng nền hơn.
“Giang đạo trưởng… thao vào đi.” Linh Chiêu dang rộng hai chân, lộ ra lỗ nhỏ bên dưới gậy thịt, nàng thở hổn hển mềm giọng nói.
Hai mắt Giang Sùng Ngọc đỏ bừng, hắn thẳng lưng hung hăng cắm vào, một đường dọc theo vách thịt nặng nề nghiền nát, hai người quấn lấy nhau, da thịt trắng như tuyết triền miên.
Linh Chiêu hít một hơi thật sâu, cảm giác bị gậy thịt của Giang Sùng Ngọc đâm vào cổ tử cung vừa sướng vừa đau, đi kèm còn có cảm giác tê dại gặm nhấm xương cốt.
Cặp đùi thon dài trắng nõn treo trên bàn, bị Giang Sùng Ngọc duỗi thẳng ra, miệng huyệt đỏ bừng bị dâm dịch làm ướt nhẹp, giống như cái miệng nhỏ tham ăn, phun ra nuốt vào gậy thịt thô to hết lần này đến lần khác.
Giang Sùng Ngọc vừa thọc vào rút ra vừa nắm lấy cẳng chân Linh Chiêu, ngón tay dọc theo phần thịt chân mềm mại đi xuống dưới, nắm lấy cổ chân mảnh mai, ấn bàn chân trắng nõn của Linh Chiêu lên ngực mình, mà gậy thịt dưới thân hung hăng cắm vào lại nhanh chóng rút ra.
Bụng nảy lên một trận khoái cảm kịch liệt, Linh Chiêu hét lên một tiếng, nàng cong eo lên, cái bụng trắng nõn phập phồng dữ dội, Giang Sùng Ngọc bị lỗ nhỏ co rút cắn đến mức sắp tước vũ khí đầu hàng, hắn nghiêng đầu hôn lên mắt cá chân nhô ra của Linh Chiêu, sau đó cúi người ôm nàng lao về phía trước.
Linh Chiêu bị thao trượt về phía trước, tiếng rên rỉ đứt quãng xen lẫn tiếng khóc nức nở nhỏ bé yếu ớt, động tác dưới thân Giang Sùng Ngọc càng lúc càng nhanh, gậy thịt tàn nhẫn vô cùng, như muốn xuyên thủng bụng dưới Linh Chiêu.
Hắn cắn vành tai Linh Chiêu, thở dốc bên tai nàng, “Linh Chiêu, Linh Chiêu ---“
Gậy thịt bắn ra tinh dịch nóng bỏng, xông thẳng vào vách thịt non mềm và tử cung, Linh Chiêu bị khoái cảm ngập đầu kích thích không thành tiếng, nàng run rẩy ôm lấy cổ Giang Sùng Ngọc, nghiêng mặt hôn lên môi hắn.
Giang Sùng Ngọc nhẹ nhàng mút mát môi nàng, thong thả đẩy eo thọc vào rút ra nhằm kéo dài khoái cảm cao trào, ánh mắt hắn mê ly, ngón tay nặng nề xoa bóp bầu vú Linh Chiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro