Đạo Trưởng Lạnh Lùng Rơi Vào Tay Ta
Khương Gia
2024-11-07 20:00:01
Trước khi tiến vào thành Vân An, Thanh Miên cảm thấy đoàn người tụ lại đi cùng nhau quá lớn nên đã phân chia làm mấy nhóm nhỏ, tuy nhiên có một số đệ tử Thượng Thanh Cung không thích tiểu yêu nên đã từ chối chung nhóm với bọn họ.
Vì để chăm sóc đến cảm xúc của đám đệ tử này nên đã tách đệ tử của Thượng Thanh Cung với nhóm tiểu yêu ra, Mẫu Đơn tất nhiên chung nhóm với Linh Chiêu, cộng với ba tiểu yêu còn lại thành lập một nhóm.
Cách phân nhóm này có chút không công bằng, nhưng nếu Thanh Miên đã không lên tiếng ngăn cản thì những người khác cũng không nói nhiều.
Chỉ có Tạ Tòng đứng lên, ôn hòa nói, “Những sư đệ sư muội này mới lần đầu tiên đi theo rèn luyện, bọn họ cần có người đi cùng mới được, ta là đại sư huynh, để ta cùng bọn họ lập một nhóm đi.”
Vừa nói, ánh mắt nhu hòa vừa nhìn thoáng qua Linh Chiêu.
Mẫu Đơn thấy vậy lập tức lộ ra vẻ hóng hớt, nàng ấy nghiêng đầu liếc nhìn Thanh Diên.
Quả nhiên khuôn mặt Thanh Diên trở nên âm trầm, nàng ta hung tợn nhìn chằm chằm Linh Chiêu, trong mắt toàn là đố kỵ cùng tức giận như muốn thiêu đốt Linh Chiêu.
Thanh Diên đang định mở miệng nói gì đó, lại không ngờ Lâm Diệu Ngôn đứng ở bên kia mở miệng trước, “Đại sư huynh, để ta đi theo nhóm bọn họ đi, ta cũng đã ra ngoài rèn luyện nhiều lần, mang theo các nàng vẫn có thể ứng phó được.”
Tạ Tòng có chút do dự, nghĩ đi nghĩ lại mới gật đầu.
Thanh Diên thấy hắn không cố chấp chung một nhóm với Linh Chiêu sắc mặt liền sáng lên, nhưng ngay sau đó lại đen như đáy nồi, bởi vì Giang Sùng Ngọc đã lên tiếng.
“Nhóm của các ngươi phần lớn là nữ, tu vi lại thấp, để ta đi theo các ngươi.” Giọng Giang Sùng Ngọc vừa nhẹ vừa lạnh, nhưng lại nặng như ngàn cân, không ai có thể phản bác lại.
Trong mắt Thanh Miên cũng tràn đầy ý lạnh, nàng ta nhìn thẳng vào Giang Sùng Ngọc, mím chặt môi, lạnh lùng nói, “Vào thành.”
Khi Thanh Diên đi ngang qua Linh Chiêu, lại lần nữa hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái, dùng khẩu hình nói, “Yêu nữ! Tiện nhân!”
Linh Chiêu nhếch môi cười đáp lại, mặt mày đắc ý.
Khúc nhạc đệm cứ như thế trôi qua, đoàn người chia thành sáu nhóm nhỏ vào thành, nhóm nhỏ của Linh Chiêu là nhiều người nhất nên đi cuối cùng.
Thành Vân An rất phồn hoa, sau khi vào cổng thành sẽ nhìn thấy con đường chính rộng rãi với nhiều cửa hàng đủ loại kiểu dáng mở bên đường, còn có tiểu thương dựng sạp hàng rong bán những món đồ nhỏ hiếm lạ cổ quái.
Đoàn người không dừng lại mà đi thẳng về phía Thạch Tiên Lâu, nơi các đệ tử của Thượng Thanh Cung ở.
Sau khi đến Thạch Tiên Lâu, Hoài Quang đi lên gõ cửa, nhưng lại chỉ có một tiểu đạo đồng đi ra đón tiếp bọn họ.
Mọi người đi theo tiểu đạo đồng vào trong sân, Tạ Tòng vừa đi vừa hỏi hắn, “Thẩm Ngọc Bạch sư đệ đâu? Hắn không có ở nhà sao?”
Đạo đồng lắc đầu, đáp lại Tạ Tòng, “Sự phụ mang theo người đi ra ngoài rồi, nhìn sắc trời có lẽ sẽ sớm trở lại thôi.”
“Bọn họ sao lại đi ra ngoài?” Tạ Tòng đi theo hắn, ngẩng đầu nhìn trời.
“Ai, việc này nói ra lại đau đầu, trong khoảng thời gian này trong thành không yên bình, trong nhà nào nếu có tiểu công tử đến tuổi trưởng thành đều lặng lẽ bỏ qua tránh cho người khác biết, nhưng lại có một nhà cứng rắn không theo, còn thẳng thừng nói rằng trong nhà ông ta trăm năm trước có một vị đã tu đạo, bản thân có chi khí tự đuổi họa tránh hại nên nhất quyết muốn tổ chức lễ trưởng thành hoành tráng cho công tử sắp đến tuổi trong nhà.”
Đạo đồng giơ tay đẩy cửa phòng tiếp khách ra, nghiêng người mời mọi người đi vào, tiếp tục nói với Tạ Tòng, “Sư phụ đã đến đó hai ba lần, lời hay lời xấu đều đã nói hết, yêu cầu bọn họ đừng gióng trống khua chiêng nhưng đám người kia cảm thấy sư phụ với các sư thúc đang nguyền rủa bọn họ, càng khuyên giải bọn họ lại càng quyết tâm muốn làm lớn, khiến sư phụ ta tức giận đến đau đầu.”
Đạo đồng liên tục phàn nàn với Tạ Tòng, hết lần này đến lần khác chỉ trích nhà kia.
Hóa ra cách đây không lâu có một thương gia giàu có họ Khương chuyển đến thành Vân An, Khương gia rất giàu có, nghe nói tổ tiên còn có vài vị làm quan, bọn họ mới đến Vân An không lâu đã muốn mượn lễ trưởng thành của con trai trưởng trong nhà để tổ chức yến tiệc qua lại với các quan chức và doanh nhân trong thành.
Thành Vân An gần đây không yên ổn, thường xuyên xảy ra chuyện kỳ lạ, cho dù Khương gia này mới chuyển đến đây không lâu nhưng chắc chắn cũng đã nghe nói đến, nhưng bọn họ lại dường như không quan tâm, vẫn nhất quyết tổ chức lễ trưởng thành này.
“Chuyện này sư phụ ngươi không phải đã nói với nhà ông ta rồi sao?” Linh Chiêu đứng bên cạnh lắng nghe một lúc, lắc lắc chiếc quạt hỏi.
“Đã nói hết rồi, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, thậm chí còn nói cho bọn họ biết địa chỉ nhà và tình huống của những công tử gặp nạn, nhưng Khương gia kia không chịu nghe, ngày kia chính là lễ trưởng thành rồi, sư phụ ta nghĩ thôi thì đi lần cuối cùng, nếu vẫn không nghe thì thật sự không thể làm gì được.” Sắc mặt đạo đồng có chút bất lực.
Linh Chiêu vung quạt suy nghĩ một lát rồi hỏi, “Có thể có nguyên nhân bên trong nào đó hay không? Chẳng lẽ tất cả nam tử làm lễ trưởng thành đều xảy ra chuyện sao?”
Nghe được câu hỏi, đạo đồng lắc đầu, hắn ngẩng đầu lên, đáp, “Không phải, thành Vân Ân vẫn rất lớn, trong thành lớn như vậy đương nhiên cũng có rất nhiều người sinh sống, cho nên không phải tất cả nam tử làm lễ trưởng thành đều xảy ra chuyện.”
Linh Chiêu nghe vậy cau mày, nàng còn tưởng rằng tất cả nam tử làm lễ trưởng thành đều xảy ra chuyện cơ.
Nàng vừa thu cây quạt lại, đang định hỏi thêm một câu nữa thì cửa sân bị đẩy ra, một nhóm người từ bên ngoài đi vào.
Linh Chiêu quay đầu nhìn lại nhìn thấy một đống đạo bào màu trắng.
Đạo đồng xoay người đi ra ngoài nghênh đón, “Sư phụ, các sư thúc, đạo trưởng Thượng Thanh Cung đã đến rồi.”
Thẩm Ngọc Bạch nghe vậy đi nhanh hai bước vào phòng khách, chắp tay hành lễ với Giang Sùng Ngọc, Thanh Miên và ‘Lục Nhậm’, tạ lỗi, “Ba vị sư thúc đường xa đến đây, Ngọc Bạch không tiếp đón từ xa.”
Các đệ tử đi sau hắn đều hành lễ vấn an.
Linh Chiêu khoanh tay đứng ở cửa, ngửa đầu ngáp một cái.
Nàng lười nhìn đám đạo bào màu trắng này ôn chuyện, liền nghiêng người hỏi đạo đồng, “Có thể đưa ta về phòng nghỉ ngơi không?”
Đạo đồng gật đầu, mở bàn tay dẫn đường, “Mời theo ta đi lối này.”
Hai người một trước một sau rời khỏi phòng khách.
Giang Sùng Ngọc ngồi ngay ngắn trên ghế bành, ánh mắt dán chặt vào bóng lưng Linh Chiêu biến mất ngoài cửa, cau mày thở dài.
Sân rất rộng, hành lang uốn lượn không thua kém gì Thượng Thanh Cung.
“Nơi này các ngươi tự mình tu sửa hay là mua.” Linh Chiêu vừa gõ quạt xếp vào lòng bàn tay vừa quay đầu đánh giá phủ đệ.
“Là tu sửa, nghe nói khi Phi Nhan sư tổ còn ở đã đích thân hạ lệnh tu sử Thạch Tiên Lâu này.” Giọng điệu tiểu đạo đồng có chút kiêu ngạo.
“Ồ? Vậy tại sao không tu sửa thành đạo quan hoặc là Thượng Thanh Cung?” Linh Chiêu có chút khó hiểu.
“… Cái này ta cũng không biết, nhưng nếu sư tổ muốn tu sửa tất nhiên là có lý do riêng.” Trong lòng tiểu đạo đồng chưa bao giờ có nghi hoặc như vậy, giống như phòng ở Phi Nhan tu sửa chính là phòng ở tốt nhất thế gian.
Đáy lòng Linh Chiêu chửi thầm: Vị đạo sĩ này khá thú vị đấy, nơi do hắn tu sửa hoàn toàn không tuân theo quy củ cũ kỹ của Thượng Thanh Cung.
“Đây là phòng của ngài, bởi vì có nhiều người đến nên sân viện riêng đều được dành cho các vị đạo trưởng, phải thiệt thòi cho các sư thúc rồi, cùng ở chung một viện với một vài người.” Đạo đồng đẩy cửa ra, nghiêng người để Linh Chiêu đi vào, có chút có lỗi giải thích với nàng.
“Ta ở cùng với ai?” Linh Chiêu ngẩng đầu đánh giá, là một tòa nhà hai tầng, trong sân có một cây vải thiều rất cao lớn.
“Ngài ở cùng với Thanh Diên sư thúc.”
Linh Chiêu hừ cười một tiếng, vốn định bảo đạo đồng đổi người khác, nhưng nghĩ rồi lại từ bỏ, dù sao nàng cũng không sợ con phượng hoàng mới mọc lông kia, thật ra nàng rất tò mò không biết con phượng hoàng mới mọc lông kia biết được phải ở cùng với nàng sẽ có biểu cảm như thế nào đây?
“Sư thúc, ta lui xuống trước, ngài nghỉ ngơi đi, nếu có việc gì thì gọi ta là được, ta lên Hạ Nguyệt.”
“Chờ một chút, ta có thể ăn quả vải trên cây này không?” Linh Chiêu giơ tay chỉ vào cây vải.
Hạ Nguyệt gật đầu, “Đương nhiên có thể, nghe nói cây này là do Phi Nhan sư tổ tự tay trồng.”
Linh Chiêu lười nghe hắn nói về sư tổ nhà mình, liền xua tay, Hạ Nguyệt thấy vậy giơ tay đóng cửa lai, quay người trở lại con đường vừa đi tới.
Linh Chiêu đi vài bước đến dưới tàng cây vải trong sân, hiện giờ đã qua tháng sáu, dưới chân núi không lạnh giống như ở Thượng Thanh Cung, vải cũng đã ăn được mấy đợt.
Mà cây vải này vừa cao to lại khỏe mạnh, trên cành điểm xuyết những quả vải mọng nước, đỏ tươi khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Nàng ném cây quạt lên không trung, nó lập tức biến thành một cây sào dài có túi lưới, nàng cầm cây sào bắt đầu lưu loát hái vải.
Vì để chăm sóc đến cảm xúc của đám đệ tử này nên đã tách đệ tử của Thượng Thanh Cung với nhóm tiểu yêu ra, Mẫu Đơn tất nhiên chung nhóm với Linh Chiêu, cộng với ba tiểu yêu còn lại thành lập một nhóm.
Cách phân nhóm này có chút không công bằng, nhưng nếu Thanh Miên đã không lên tiếng ngăn cản thì những người khác cũng không nói nhiều.
Chỉ có Tạ Tòng đứng lên, ôn hòa nói, “Những sư đệ sư muội này mới lần đầu tiên đi theo rèn luyện, bọn họ cần có người đi cùng mới được, ta là đại sư huynh, để ta cùng bọn họ lập một nhóm đi.”
Vừa nói, ánh mắt nhu hòa vừa nhìn thoáng qua Linh Chiêu.
Mẫu Đơn thấy vậy lập tức lộ ra vẻ hóng hớt, nàng ấy nghiêng đầu liếc nhìn Thanh Diên.
Quả nhiên khuôn mặt Thanh Diên trở nên âm trầm, nàng ta hung tợn nhìn chằm chằm Linh Chiêu, trong mắt toàn là đố kỵ cùng tức giận như muốn thiêu đốt Linh Chiêu.
Thanh Diên đang định mở miệng nói gì đó, lại không ngờ Lâm Diệu Ngôn đứng ở bên kia mở miệng trước, “Đại sư huynh, để ta đi theo nhóm bọn họ đi, ta cũng đã ra ngoài rèn luyện nhiều lần, mang theo các nàng vẫn có thể ứng phó được.”
Tạ Tòng có chút do dự, nghĩ đi nghĩ lại mới gật đầu.
Thanh Diên thấy hắn không cố chấp chung một nhóm với Linh Chiêu sắc mặt liền sáng lên, nhưng ngay sau đó lại đen như đáy nồi, bởi vì Giang Sùng Ngọc đã lên tiếng.
“Nhóm của các ngươi phần lớn là nữ, tu vi lại thấp, để ta đi theo các ngươi.” Giọng Giang Sùng Ngọc vừa nhẹ vừa lạnh, nhưng lại nặng như ngàn cân, không ai có thể phản bác lại.
Trong mắt Thanh Miên cũng tràn đầy ý lạnh, nàng ta nhìn thẳng vào Giang Sùng Ngọc, mím chặt môi, lạnh lùng nói, “Vào thành.”
Khi Thanh Diên đi ngang qua Linh Chiêu, lại lần nữa hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái, dùng khẩu hình nói, “Yêu nữ! Tiện nhân!”
Linh Chiêu nhếch môi cười đáp lại, mặt mày đắc ý.
Khúc nhạc đệm cứ như thế trôi qua, đoàn người chia thành sáu nhóm nhỏ vào thành, nhóm nhỏ của Linh Chiêu là nhiều người nhất nên đi cuối cùng.
Thành Vân An rất phồn hoa, sau khi vào cổng thành sẽ nhìn thấy con đường chính rộng rãi với nhiều cửa hàng đủ loại kiểu dáng mở bên đường, còn có tiểu thương dựng sạp hàng rong bán những món đồ nhỏ hiếm lạ cổ quái.
Đoàn người không dừng lại mà đi thẳng về phía Thạch Tiên Lâu, nơi các đệ tử của Thượng Thanh Cung ở.
Sau khi đến Thạch Tiên Lâu, Hoài Quang đi lên gõ cửa, nhưng lại chỉ có một tiểu đạo đồng đi ra đón tiếp bọn họ.
Mọi người đi theo tiểu đạo đồng vào trong sân, Tạ Tòng vừa đi vừa hỏi hắn, “Thẩm Ngọc Bạch sư đệ đâu? Hắn không có ở nhà sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đạo đồng lắc đầu, đáp lại Tạ Tòng, “Sự phụ mang theo người đi ra ngoài rồi, nhìn sắc trời có lẽ sẽ sớm trở lại thôi.”
“Bọn họ sao lại đi ra ngoài?” Tạ Tòng đi theo hắn, ngẩng đầu nhìn trời.
“Ai, việc này nói ra lại đau đầu, trong khoảng thời gian này trong thành không yên bình, trong nhà nào nếu có tiểu công tử đến tuổi trưởng thành đều lặng lẽ bỏ qua tránh cho người khác biết, nhưng lại có một nhà cứng rắn không theo, còn thẳng thừng nói rằng trong nhà ông ta trăm năm trước có một vị đã tu đạo, bản thân có chi khí tự đuổi họa tránh hại nên nhất quyết muốn tổ chức lễ trưởng thành hoành tráng cho công tử sắp đến tuổi trong nhà.”
Đạo đồng giơ tay đẩy cửa phòng tiếp khách ra, nghiêng người mời mọi người đi vào, tiếp tục nói với Tạ Tòng, “Sư phụ đã đến đó hai ba lần, lời hay lời xấu đều đã nói hết, yêu cầu bọn họ đừng gióng trống khua chiêng nhưng đám người kia cảm thấy sư phụ với các sư thúc đang nguyền rủa bọn họ, càng khuyên giải bọn họ lại càng quyết tâm muốn làm lớn, khiến sư phụ ta tức giận đến đau đầu.”
Đạo đồng liên tục phàn nàn với Tạ Tòng, hết lần này đến lần khác chỉ trích nhà kia.
Hóa ra cách đây không lâu có một thương gia giàu có họ Khương chuyển đến thành Vân An, Khương gia rất giàu có, nghe nói tổ tiên còn có vài vị làm quan, bọn họ mới đến Vân An không lâu đã muốn mượn lễ trưởng thành của con trai trưởng trong nhà để tổ chức yến tiệc qua lại với các quan chức và doanh nhân trong thành.
Thành Vân An gần đây không yên ổn, thường xuyên xảy ra chuyện kỳ lạ, cho dù Khương gia này mới chuyển đến đây không lâu nhưng chắc chắn cũng đã nghe nói đến, nhưng bọn họ lại dường như không quan tâm, vẫn nhất quyết tổ chức lễ trưởng thành này.
“Chuyện này sư phụ ngươi không phải đã nói với nhà ông ta rồi sao?” Linh Chiêu đứng bên cạnh lắng nghe một lúc, lắc lắc chiếc quạt hỏi.
“Đã nói hết rồi, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, thậm chí còn nói cho bọn họ biết địa chỉ nhà và tình huống của những công tử gặp nạn, nhưng Khương gia kia không chịu nghe, ngày kia chính là lễ trưởng thành rồi, sư phụ ta nghĩ thôi thì đi lần cuối cùng, nếu vẫn không nghe thì thật sự không thể làm gì được.” Sắc mặt đạo đồng có chút bất lực.
Linh Chiêu vung quạt suy nghĩ một lát rồi hỏi, “Có thể có nguyên nhân bên trong nào đó hay không? Chẳng lẽ tất cả nam tử làm lễ trưởng thành đều xảy ra chuyện sao?”
Nghe được câu hỏi, đạo đồng lắc đầu, hắn ngẩng đầu lên, đáp, “Không phải, thành Vân Ân vẫn rất lớn, trong thành lớn như vậy đương nhiên cũng có rất nhiều người sinh sống, cho nên không phải tất cả nam tử làm lễ trưởng thành đều xảy ra chuyện.”
Linh Chiêu nghe vậy cau mày, nàng còn tưởng rằng tất cả nam tử làm lễ trưởng thành đều xảy ra chuyện cơ.
Nàng vừa thu cây quạt lại, đang định hỏi thêm một câu nữa thì cửa sân bị đẩy ra, một nhóm người từ bên ngoài đi vào.
Linh Chiêu quay đầu nhìn lại nhìn thấy một đống đạo bào màu trắng.
Đạo đồng xoay người đi ra ngoài nghênh đón, “Sư phụ, các sư thúc, đạo trưởng Thượng Thanh Cung đã đến rồi.”
Thẩm Ngọc Bạch nghe vậy đi nhanh hai bước vào phòng khách, chắp tay hành lễ với Giang Sùng Ngọc, Thanh Miên và ‘Lục Nhậm’, tạ lỗi, “Ba vị sư thúc đường xa đến đây, Ngọc Bạch không tiếp đón từ xa.”
Các đệ tử đi sau hắn đều hành lễ vấn an.
Linh Chiêu khoanh tay đứng ở cửa, ngửa đầu ngáp một cái.
Nàng lười nhìn đám đạo bào màu trắng này ôn chuyện, liền nghiêng người hỏi đạo đồng, “Có thể đưa ta về phòng nghỉ ngơi không?”
Đạo đồng gật đầu, mở bàn tay dẫn đường, “Mời theo ta đi lối này.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người một trước một sau rời khỏi phòng khách.
Giang Sùng Ngọc ngồi ngay ngắn trên ghế bành, ánh mắt dán chặt vào bóng lưng Linh Chiêu biến mất ngoài cửa, cau mày thở dài.
Sân rất rộng, hành lang uốn lượn không thua kém gì Thượng Thanh Cung.
“Nơi này các ngươi tự mình tu sửa hay là mua.” Linh Chiêu vừa gõ quạt xếp vào lòng bàn tay vừa quay đầu đánh giá phủ đệ.
“Là tu sửa, nghe nói khi Phi Nhan sư tổ còn ở đã đích thân hạ lệnh tu sử Thạch Tiên Lâu này.” Giọng điệu tiểu đạo đồng có chút kiêu ngạo.
“Ồ? Vậy tại sao không tu sửa thành đạo quan hoặc là Thượng Thanh Cung?” Linh Chiêu có chút khó hiểu.
“… Cái này ta cũng không biết, nhưng nếu sư tổ muốn tu sửa tất nhiên là có lý do riêng.” Trong lòng tiểu đạo đồng chưa bao giờ có nghi hoặc như vậy, giống như phòng ở Phi Nhan tu sửa chính là phòng ở tốt nhất thế gian.
Đáy lòng Linh Chiêu chửi thầm: Vị đạo sĩ này khá thú vị đấy, nơi do hắn tu sửa hoàn toàn không tuân theo quy củ cũ kỹ của Thượng Thanh Cung.
“Đây là phòng của ngài, bởi vì có nhiều người đến nên sân viện riêng đều được dành cho các vị đạo trưởng, phải thiệt thòi cho các sư thúc rồi, cùng ở chung một viện với một vài người.” Đạo đồng đẩy cửa ra, nghiêng người để Linh Chiêu đi vào, có chút có lỗi giải thích với nàng.
“Ta ở cùng với ai?” Linh Chiêu ngẩng đầu đánh giá, là một tòa nhà hai tầng, trong sân có một cây vải thiều rất cao lớn.
“Ngài ở cùng với Thanh Diên sư thúc.”
Linh Chiêu hừ cười một tiếng, vốn định bảo đạo đồng đổi người khác, nhưng nghĩ rồi lại từ bỏ, dù sao nàng cũng không sợ con phượng hoàng mới mọc lông kia, thật ra nàng rất tò mò không biết con phượng hoàng mới mọc lông kia biết được phải ở cùng với nàng sẽ có biểu cảm như thế nào đây?
“Sư thúc, ta lui xuống trước, ngài nghỉ ngơi đi, nếu có việc gì thì gọi ta là được, ta lên Hạ Nguyệt.”
“Chờ một chút, ta có thể ăn quả vải trên cây này không?” Linh Chiêu giơ tay chỉ vào cây vải.
Hạ Nguyệt gật đầu, “Đương nhiên có thể, nghe nói cây này là do Phi Nhan sư tổ tự tay trồng.”
Linh Chiêu lười nghe hắn nói về sư tổ nhà mình, liền xua tay, Hạ Nguyệt thấy vậy giơ tay đóng cửa lai, quay người trở lại con đường vừa đi tới.
Linh Chiêu đi vài bước đến dưới tàng cây vải trong sân, hiện giờ đã qua tháng sáu, dưới chân núi không lạnh giống như ở Thượng Thanh Cung, vải cũng đã ăn được mấy đợt.
Mà cây vải này vừa cao to lại khỏe mạnh, trên cành điểm xuyết những quả vải mọng nước, đỏ tươi khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Nàng ném cây quạt lên không trung, nó lập tức biến thành một cây sào dài có túi lưới, nàng cầm cây sào bắt đầu lưu loát hái vải.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro