Đạo Trưởng Lạnh Lùng Rơi Vào Tay Ta
Nhập Đạo
2024-11-07 20:00:01
Giang Sùng Ngọc dọn dẹp lại một chút sau đó vung tay lên ôm Linh Chiêu quay trở lại sân nhỏ ở Thạch Tiên Lâu.
Hai người tắm rửa một hồi, thay quần áo rồi mới đi xuống lầu.
Hạ Nguyệt tới dọn phòng bị Giang Sùng Ngọc và Linh Chiêu đẩy cửa đi ra làm cho giật mình, “Sùng Ngọc sư thúc, sao các ngài vẫn còn ở đây?”
Giang Sùng Ngọc ho nhẹ một tiếng, mặt vô cảm nói, “Có việc trì hoãn.”
Linh Chiêu cong mắt cười đáp lại, “Chúng ta đi ngắm mặt trời mọc, kết quả phong cảnh lại đẹp quá nên chúng ta mới quên mất cả thời gian.”
“Ồ, Thanh Miên sư thúc và những người khác đã xuất phát được một lúc rồi, nếu các ngài không đi luôn thì sẽ không thể đuổi kịp được đâu.” Hạ Nguyệt có ý tốt kiến nghị.
Giang Sùng Ngọc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi cùng Linh Chiêu đi ra ngoài.
Khi đi đến cổng lớn lại vừa lúc đụng phải đám người cha Khương.
“Bình Nhi à, con hãy tha thứ cho vi phụ, cùng ta trở về nhà đi, sau này ta sẽ không bao giờ đối xử với con như vậy nữa.” Cha Khương lôi kéo cánh tay Khương Bình, vẻ mặt vừa tức giận lại hối hận.
Sắc mặt Khương Bình lạnh lùng, đứng ở nơi đó không nói một lời, mặc cho cha Khương có kéo thế nào cũng không động đậy.
Cha Khương nhìn xung quanh liền thấy Giang Sùng Ngọc đang đi đến liền vui vẻ hẳn lên, nói liên thanh, “Giang đạo trưởng, xin ngài hãy giúp tôi!”
Linh Chiêu nhìn cha Khương rồi lại nhìn Khương Bình, trong lòng liền hiểu rõ vài phần.
Cha Khương bước nhanh hai bước đến trước mặt Giang Sùng Ngọc, ông ta trưng bộ mặt đưa đám ra khẩn cầu, “Giang đạo trưởng, ngài giúp ta khuyên nhủ Khương Bình để nó trở về cùng ta với, làm sao nó có thể nhập đạo tu hành được? Nếu nó nhập đạo tu hành thì Khương gia này phải làm sao bây giờ?”
Ông ta nâng ống tay áo lên lau nước mắt, thực sự là bộ dạng người đã biết hối cải.
“Ngươi nói cái gì? Khương Bình muốn nhập đạo tu hành?” Linh Chiêu nhướng mày, nhìn về Khương Bình đang đứng ở bên kia.
Cha Khương ngước mắt lên nhìn Linh Chiêu, ông không biết mối quan hệ giữa nàng và Giang Sùng Ngọc nhưng thấy bọn họ đi chung với nhau nên cho rằng nàng là đệ tử của Giang Sùng Ngọc, liền thỉnh cầu, “Tiểu đạo trưởng, ngài nhờ sư phụ của ngài giúp ta với, ngăn cản nó lại!”
Giang Sùng Ngọc vẫn vô cảm im lặng, đây là chuyện nhà của Khương gia, hắn lười quan tâm đến, hơn nữa, Khương Bình cũng đã đến tuổi trưởng thành, muốn làm cái gì thì đó là quyền tự do của hắn.
“Nếu hắn thật sự muốn nhập đạo tu hành thì ngươi có ngăn cản cũng vô dụng, không bằng buông tay để hắn rời đi, như vậy Khương gia ngươi sẽ có một vị đạo trưởng danh xứng với thực, không cần phải đi tìm vị đạo trưởng là tổ tiên trăm năm trước nữa.” Linh Chiêu cười mi mắt cong cong, chế nhạo cha Khương.
Cha Khương thở dài, đôi tay buông thõng xuống, trông vừa bất đắc dĩ lại bất lực.
Ngay sau đó Giang Sùng Ngọc cũng gật đầu phụ họa, “Đây là sự thật, này cũng coi như là nhân quả cho những việc ngươi đã làm trước đây.”
Hắn nói rất rõ ràng, là do hai mươi năm qua ông ta đã ngược đãi tra tấn vợ và Khương Bình nên hiện giờ cũng coi như là quả báo của ông ta
Giang Sùng Ngọc không dừng lại, vòng qua cha Khương đi ra ngoài, Linh Chiêu nhắm mắt theo đuôi đi sau hắn.
Khi đi ngang qua Khương Bình, Linh Chiêu dừng lại, nàng tò mò hỏi hắn, “Sao đột nhiên ngươi lại muốn nhập đạo tu hành?”
Nàng vẫn đang thắc mắc sao Khương Bình còn ở Thạch Tiên Lâu, còn tưởng rằng Khương Bình đã sớm trở về Khương gia từ lâu rồi.
Khương Bình chắp tay hành lễ với Giang Sùng Ngọc trước rồi mới nhẹ giọng trả lời nàng, “Hai ba ngày ở Thạch Tiên Lâu là những ngày tháng thoải mái và tự do nhất mà ta được trải qua trong suốt hai mươi năm qua, nhập đạo tu hành không phải là ý nghĩ nhất thời của ta, mà là quyết định sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng mỗi tối trước khi đi ngủ, ta không muốn trở lại Khương gia nữa.”
“Ồ, thì ra là thế, chẳng trách cha ngươi lại tự mình đến đây mời ngươi về.” Linh Chiêu đột nhiên nhận ra.
Khương Bình hơi cúi đầu, ánh mắt tập trung vào vạt áo đạo bào của Giang Sùng Ngọc, hắn mím môi, do dự mãi rồi mới hỏi, “Giang đạo trưởng, ta có thể đi theo ngài tu hành không?”
Giang Sùng Ngọc sửng sốt, “Khương công tử, chỉ sợ là không được, một thời gian nữa ta sẽ rời khỏi Thượng Thanh Cung.”
Khương Bình có chút thất vọng, nhưng bản thân hắn cũng hiểu rằng không dễ dàng để trở thành đệ tử của Giang Sùng Ngọc, chỉ là hắn vẫn khó hiểu, Giang Sùng Ngọc vì để từ chối hắn mà lại bịa ra lý do muốn hoàn tục sao?
Giang Sùng Ngọc không quan tâm hắn nghĩ gì, chỉ biết bản thân không thể trì hoãn lâu hơn nữa, nhẹ giọng gọi Linh Chiêu, hai người liền vội vã rời khỏi thành Vân An.
“Giang Sùng Ngọc, nếu chàng không rời khỏi Thượng Thanh Cung thì chàng có nhận Khương Bình làm đồ đệ không? Dù sao căn cốt và thiên tư của hắn cũng không tệ.” Linh Chiêu đứng sau Giang Sùng Ngọc, giơ tay nắm lấy đai lưng hắn.
Giang Sùng Ngọc chuyên tâm ngự kiếm phi hành, nghe vậy thì lắc đầu, “Sẽ không.”
“Vì sao?”
“Lười dạy.”
Linh Chiêu bị giọng điệu của Giang Sùng Ngọc chọc cười, nàng dịch lên hai bước, đến gần ôm lấy eo hắn, “Giang Sùng Ngọc, chàng đáng yêu quá.”
Nàng tựa đầu vào sau vai Giang Sùng Ngọc, dụi mặt vào đạo bào của hắn.
Mặc dù Linh Chiêu cao hơn nữ tử bình thương nhưng cũng chỉ có thể chạm tới đầu vai Giang Sùng Ngọc, muốn tựa cằm vào vai hắn thì phải kiễng chân lên.
Giang Sùng Ngọc nghiêng đầu nhìn nàng, vô cùng nghiêm túc trả lời, “Chiêu Chiêu đáng yêu nhất.”
“Ha ha ha… Miệng chàng sao lại ngọt như vậy?” Linh Chiêu cười nghiêng ngả, cả người ôm lấy Giang Sùng Ngọc.
“Đứng vững, lỡ lát nữa ngã xuống thì làm sao bây giờ?” Giang Sùng Ngọc bất lực dặn dò nàng.
“Vậy chàng phải đỡ được ta đấy!” Linh Chiêu không khách sáo mà ôm chặt eo Giang Sùng Ngọc.
Đi theo Song Dẫn Quyết của Tạ Tòng, Giang Sùng Ngọc và Linh Chiêu đuổi kịp nhóm của Thanh Miên trước khi mặt trời lặn.
“Linh Chiêu, ngươi tới rồi!”
Vừa tiếp đất, Mẫu Đơn đã lao tới nhào vào trong lòng Linh Chiêu, nàng ấy bĩu môi, sắc mặt khó coi.
“Sao vậy? Ai bắt nạt ngươi?” Linh Chiêu thu lại ý cười trên mặt, nghiêm túc dò hỏi.
Mẫu Đơn vùi đầu vào trong lòng nàng, không nói gì cả, chỉ lắc đầu.
Giang Sùng Ngọc từ phía sau đi tới, vẻ mặt lạnh lùng liếc nhìn Mẫu Đơn, đầu ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, nhưng cuối cùng cũng không lôi Mẫu Đơn ra.
“Sùng Ngọc sư thúc, hai người tới rồi.” Giọng Tạ Tòng vang lên, Giang Sùng Ngọc quay đầu nhìn lại.
Nhóm người của Thanh Miên đã tìm thấy một quán trọ trong một thị trấn nhỏ để nghỉ ngơi chỉnh đốn, một nhóm lớn đệ tử vừa đi vào đã chiếm hết các phòng trong quán trọ.
Tạ Tòng cố ý để lại một gian phòng cho Giang Sùng Ngọc, còn Linh Chiêu chỉ có thể chen vào ở chung một phòng với Mẫu Đơn.
“Linh Chiêu sư muội, đi đường chắc vất vả rồi, quán trọ đã chuẩn bị sẵn cơm canh và nước ấm.” Tạ Tòng ôn hòa nói.
Linh Chiêu gật đầu nói cảm ơn, “Trên đường đi đến đây là ai đã mang theo Mẫu Đơn ngự kiếm?”
Tạ Tòng nói, “Là Minh Khanh công tử, có chuyện gì vậy?”
Linh Chiêu giơ tay kéo Mẫu Đơn ra khỏi lòng mình, sắc mặt nghiêm túc hỏi nàng ấy, “Có phải con hồ ly lông trắng kia bắt nạt ngươi không?”
Mẫu Đơn giật mình, ”Không có, sao ta có thể để hắn bắt nạt ta được, là ta… cái đó, là ta sau khi uống rượu thì nổi điên… bắt nạt hắn.”
Hai người tắm rửa một hồi, thay quần áo rồi mới đi xuống lầu.
Hạ Nguyệt tới dọn phòng bị Giang Sùng Ngọc và Linh Chiêu đẩy cửa đi ra làm cho giật mình, “Sùng Ngọc sư thúc, sao các ngài vẫn còn ở đây?”
Giang Sùng Ngọc ho nhẹ một tiếng, mặt vô cảm nói, “Có việc trì hoãn.”
Linh Chiêu cong mắt cười đáp lại, “Chúng ta đi ngắm mặt trời mọc, kết quả phong cảnh lại đẹp quá nên chúng ta mới quên mất cả thời gian.”
“Ồ, Thanh Miên sư thúc và những người khác đã xuất phát được một lúc rồi, nếu các ngài không đi luôn thì sẽ không thể đuổi kịp được đâu.” Hạ Nguyệt có ý tốt kiến nghị.
Giang Sùng Ngọc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi cùng Linh Chiêu đi ra ngoài.
Khi đi đến cổng lớn lại vừa lúc đụng phải đám người cha Khương.
“Bình Nhi à, con hãy tha thứ cho vi phụ, cùng ta trở về nhà đi, sau này ta sẽ không bao giờ đối xử với con như vậy nữa.” Cha Khương lôi kéo cánh tay Khương Bình, vẻ mặt vừa tức giận lại hối hận.
Sắc mặt Khương Bình lạnh lùng, đứng ở nơi đó không nói một lời, mặc cho cha Khương có kéo thế nào cũng không động đậy.
Cha Khương nhìn xung quanh liền thấy Giang Sùng Ngọc đang đi đến liền vui vẻ hẳn lên, nói liên thanh, “Giang đạo trưởng, xin ngài hãy giúp tôi!”
Linh Chiêu nhìn cha Khương rồi lại nhìn Khương Bình, trong lòng liền hiểu rõ vài phần.
Cha Khương bước nhanh hai bước đến trước mặt Giang Sùng Ngọc, ông ta trưng bộ mặt đưa đám ra khẩn cầu, “Giang đạo trưởng, ngài giúp ta khuyên nhủ Khương Bình để nó trở về cùng ta với, làm sao nó có thể nhập đạo tu hành được? Nếu nó nhập đạo tu hành thì Khương gia này phải làm sao bây giờ?”
Ông ta nâng ống tay áo lên lau nước mắt, thực sự là bộ dạng người đã biết hối cải.
“Ngươi nói cái gì? Khương Bình muốn nhập đạo tu hành?” Linh Chiêu nhướng mày, nhìn về Khương Bình đang đứng ở bên kia.
Cha Khương ngước mắt lên nhìn Linh Chiêu, ông không biết mối quan hệ giữa nàng và Giang Sùng Ngọc nhưng thấy bọn họ đi chung với nhau nên cho rằng nàng là đệ tử của Giang Sùng Ngọc, liền thỉnh cầu, “Tiểu đạo trưởng, ngài nhờ sư phụ của ngài giúp ta với, ngăn cản nó lại!”
Giang Sùng Ngọc vẫn vô cảm im lặng, đây là chuyện nhà của Khương gia, hắn lười quan tâm đến, hơn nữa, Khương Bình cũng đã đến tuổi trưởng thành, muốn làm cái gì thì đó là quyền tự do của hắn.
“Nếu hắn thật sự muốn nhập đạo tu hành thì ngươi có ngăn cản cũng vô dụng, không bằng buông tay để hắn rời đi, như vậy Khương gia ngươi sẽ có một vị đạo trưởng danh xứng với thực, không cần phải đi tìm vị đạo trưởng là tổ tiên trăm năm trước nữa.” Linh Chiêu cười mi mắt cong cong, chế nhạo cha Khương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cha Khương thở dài, đôi tay buông thõng xuống, trông vừa bất đắc dĩ lại bất lực.
Ngay sau đó Giang Sùng Ngọc cũng gật đầu phụ họa, “Đây là sự thật, này cũng coi như là nhân quả cho những việc ngươi đã làm trước đây.”
Hắn nói rất rõ ràng, là do hai mươi năm qua ông ta đã ngược đãi tra tấn vợ và Khương Bình nên hiện giờ cũng coi như là quả báo của ông ta
Giang Sùng Ngọc không dừng lại, vòng qua cha Khương đi ra ngoài, Linh Chiêu nhắm mắt theo đuôi đi sau hắn.
Khi đi ngang qua Khương Bình, Linh Chiêu dừng lại, nàng tò mò hỏi hắn, “Sao đột nhiên ngươi lại muốn nhập đạo tu hành?”
Nàng vẫn đang thắc mắc sao Khương Bình còn ở Thạch Tiên Lâu, còn tưởng rằng Khương Bình đã sớm trở về Khương gia từ lâu rồi.
Khương Bình chắp tay hành lễ với Giang Sùng Ngọc trước rồi mới nhẹ giọng trả lời nàng, “Hai ba ngày ở Thạch Tiên Lâu là những ngày tháng thoải mái và tự do nhất mà ta được trải qua trong suốt hai mươi năm qua, nhập đạo tu hành không phải là ý nghĩ nhất thời của ta, mà là quyết định sau khi đã cân nhắc kỹ lưỡng mỗi tối trước khi đi ngủ, ta không muốn trở lại Khương gia nữa.”
“Ồ, thì ra là thế, chẳng trách cha ngươi lại tự mình đến đây mời ngươi về.” Linh Chiêu đột nhiên nhận ra.
Khương Bình hơi cúi đầu, ánh mắt tập trung vào vạt áo đạo bào của Giang Sùng Ngọc, hắn mím môi, do dự mãi rồi mới hỏi, “Giang đạo trưởng, ta có thể đi theo ngài tu hành không?”
Giang Sùng Ngọc sửng sốt, “Khương công tử, chỉ sợ là không được, một thời gian nữa ta sẽ rời khỏi Thượng Thanh Cung.”
Khương Bình có chút thất vọng, nhưng bản thân hắn cũng hiểu rằng không dễ dàng để trở thành đệ tử của Giang Sùng Ngọc, chỉ là hắn vẫn khó hiểu, Giang Sùng Ngọc vì để từ chối hắn mà lại bịa ra lý do muốn hoàn tục sao?
Giang Sùng Ngọc không quan tâm hắn nghĩ gì, chỉ biết bản thân không thể trì hoãn lâu hơn nữa, nhẹ giọng gọi Linh Chiêu, hai người liền vội vã rời khỏi thành Vân An.
“Giang Sùng Ngọc, nếu chàng không rời khỏi Thượng Thanh Cung thì chàng có nhận Khương Bình làm đồ đệ không? Dù sao căn cốt và thiên tư của hắn cũng không tệ.” Linh Chiêu đứng sau Giang Sùng Ngọc, giơ tay nắm lấy đai lưng hắn.
Giang Sùng Ngọc chuyên tâm ngự kiếm phi hành, nghe vậy thì lắc đầu, “Sẽ không.”
“Vì sao?”
“Lười dạy.”
Linh Chiêu bị giọng điệu của Giang Sùng Ngọc chọc cười, nàng dịch lên hai bước, đến gần ôm lấy eo hắn, “Giang Sùng Ngọc, chàng đáng yêu quá.”
Nàng tựa đầu vào sau vai Giang Sùng Ngọc, dụi mặt vào đạo bào của hắn.
Mặc dù Linh Chiêu cao hơn nữ tử bình thương nhưng cũng chỉ có thể chạm tới đầu vai Giang Sùng Ngọc, muốn tựa cằm vào vai hắn thì phải kiễng chân lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Sùng Ngọc nghiêng đầu nhìn nàng, vô cùng nghiêm túc trả lời, “Chiêu Chiêu đáng yêu nhất.”
“Ha ha ha… Miệng chàng sao lại ngọt như vậy?” Linh Chiêu cười nghiêng ngả, cả người ôm lấy Giang Sùng Ngọc.
“Đứng vững, lỡ lát nữa ngã xuống thì làm sao bây giờ?” Giang Sùng Ngọc bất lực dặn dò nàng.
“Vậy chàng phải đỡ được ta đấy!” Linh Chiêu không khách sáo mà ôm chặt eo Giang Sùng Ngọc.
Đi theo Song Dẫn Quyết của Tạ Tòng, Giang Sùng Ngọc và Linh Chiêu đuổi kịp nhóm của Thanh Miên trước khi mặt trời lặn.
“Linh Chiêu, ngươi tới rồi!”
Vừa tiếp đất, Mẫu Đơn đã lao tới nhào vào trong lòng Linh Chiêu, nàng ấy bĩu môi, sắc mặt khó coi.
“Sao vậy? Ai bắt nạt ngươi?” Linh Chiêu thu lại ý cười trên mặt, nghiêm túc dò hỏi.
Mẫu Đơn vùi đầu vào trong lòng nàng, không nói gì cả, chỉ lắc đầu.
Giang Sùng Ngọc từ phía sau đi tới, vẻ mặt lạnh lùng liếc nhìn Mẫu Đơn, đầu ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, nhưng cuối cùng cũng không lôi Mẫu Đơn ra.
“Sùng Ngọc sư thúc, hai người tới rồi.” Giọng Tạ Tòng vang lên, Giang Sùng Ngọc quay đầu nhìn lại.
Nhóm người của Thanh Miên đã tìm thấy một quán trọ trong một thị trấn nhỏ để nghỉ ngơi chỉnh đốn, một nhóm lớn đệ tử vừa đi vào đã chiếm hết các phòng trong quán trọ.
Tạ Tòng cố ý để lại một gian phòng cho Giang Sùng Ngọc, còn Linh Chiêu chỉ có thể chen vào ở chung một phòng với Mẫu Đơn.
“Linh Chiêu sư muội, đi đường chắc vất vả rồi, quán trọ đã chuẩn bị sẵn cơm canh và nước ấm.” Tạ Tòng ôn hòa nói.
Linh Chiêu gật đầu nói cảm ơn, “Trên đường đi đến đây là ai đã mang theo Mẫu Đơn ngự kiếm?”
Tạ Tòng nói, “Là Minh Khanh công tử, có chuyện gì vậy?”
Linh Chiêu giơ tay kéo Mẫu Đơn ra khỏi lòng mình, sắc mặt nghiêm túc hỏi nàng ấy, “Có phải con hồ ly lông trắng kia bắt nạt ngươi không?”
Mẫu Đơn giật mình, ”Không có, sao ta có thể để hắn bắt nạt ta được, là ta… cái đó, là ta sau khi uống rượu thì nổi điên… bắt nạt hắn.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro