Đạo Trưởng Lạnh Lùng Rơi Vào Tay Ta
Tiến Vào (Hơi H...
2024-11-07 20:00:01
Linh Chiêu đã đi du lịch khắp nhân gian nên hiểu rõ mấy chuyện tình tình ái ái này, nàng cũng đã nhìn thấy quá nhiều phàm nhân bị mắc kẹt trong hai chữ tình yêu.
Nàng không thích, nàng không muốn biến thành bộ dạng đáng sợ như vậy, nàng cũng không cần tình yêu.
Linh Chiêu chỉ yêu bản thân mình, từ nhỏ đến lớn nàng là một con hồ ly cô độc, không có ai cho nàng tình yêu.
Cho nên, nàng chỉ có thể tự cho mình tình yêu, tự yêu lấy chính mình.
Nàng chưa từng nghĩ tới sẽ có một người tới yêu nàng, nếu như thật sự có thì đối với nàng đó cũng là một loại trói buộc và tra tấn.
Mẫu Đơn nhìn Linh Chiêu đang im lặng, nàng ấy thở dài một hơi, nói, “Linh Chiêu, trong lòng ngươi hiểu rõ là được rồi, nghìn năm tu hình chỉ còn cách một bước ngắn nữa thôi, ta hy vọng ngươi có thể thành công.”
Linh Chiêu nhìn nàng ấy, mỉm cười, kiên định gật đầu.
Vào ban đêm, toàn bộ Thượng Thanh Cung đều yên tĩnh không một tiếng động.
Linh Chiêu lại nằm mơ, nàng mơ thấy Giang Sùng Ngọc ban ngày, mơ thấy Giang Sùng Ngọc đứng trong tẩm điện trống rỗng.
Trong giấc mơ, ánh nắng vừa phải chiếu vào hành lang trước cửa tẩm điện, Linh Chiêu không nhịn được đưa tay ra chạm vào những chùm sáng đó.
Nàng quay người nhìn về phía giữa đại điện, Giang Sùng Ngọc mặc đạo bào trắng thuần quy củ đứng ở đó, vẫy tay với nàng.
Linh Chiêu ngoan ngoãn đi qua, khi đến bên Giang Sùng Ngọc, hắn duỗi tay túm lấy cánh tay nàng, kéo nàng vào trong lòng ngực.
Giang Sùng Ngọc cúi đầu, kề môi vào tai Linh Chiêu, lạnh lùng nói, “Hồ yêu, nàng mặc như thế này là tới câu dẫn ta sao?”
Linh Chiêu nghe thấy lời này, cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo trên người, thế mà nàng lại chỉ mặc một chiếc váy bằng vải sa mỏng màu đỏ thẫm, có thể lờ mờ nhìn thấy làn da trắng như tuyết bên trong.
Ánh mắt Giang Sùng Ngọc mang theo cảm giác xâm lược, hắn nhìn chằm chằm vào cổ Linh Chiêu, sau đó cúi đầu dùng miệng cắn nhẹ làn da mỏng manh sau gáy, môi răng chạm vào da thịt, hàm răng sắc nhọn nặng nề trượt xuống, khiến toàn thân Linh Chiêu nổi lên một tầng da gà.
Nàng giơ tay ôm lấy cổ Giang Sùng Ngọc, tay còn lại đặt lên thắt lưng hắn, muốn cởi bỏ.
Giang Sùng Ngọc duỗi tay nắm lấy ngón tay nàng, ngăn cản động tác của nàng, “Gấp cái gì?” Hắn hôn về phía trước, mút dọc theo cần cổ thon dài của Linh Chiêu.
Linh Chiêu được hắn nhẹ nhàng đặt nằm xuống thảm, Giang Sùng Ngọc cúi người đè lên người nàng, hắn cắn một bên tai bóng loáng của Linh Chiêu, nhẹ giọng nói, “Tiểu hồ yêu, nàng tên gì?”
Cánh tay Linh Chiêu không ngừng siết chặt , khiến nửa người trên của hắn dính sát vào người nàng, nàng thở dốc, nghiêng đầu thì thầm bên tai Giang Sùng Ngọc, “Giang đạo trưởng, chàng nên gọi ta là tỷ tỷ, có thể ta lớn hơn chàng đấy, chàng dám gọi ta là tiểu hồ ly sao?!”
Gậy thịt Giang Sùng Ngọc chen vào giữa hai chân Linh Chiêu, hắn di chuyển thắt lưng, cọ vào tiểu huyệt Linh Chiêu, chỉ cần dùng một lực nhỏ cũng đâm cho Linh Chiêu phun ra một tiếng rên rỉ.
Tay trái hắn nắm lấy cần cổ thon dài của Linh Chiêu, tay còn lại đi xuống xương quai xanh của nàng, đến thẳng bộ ngực cao ngạo, bàn tay hắn rất đẹp, thon dài, khớp xương rõ ràng, nhưng sau khi mở ra lại không thể nắm hết được một bên vú Linh Chiêu.
“Vì sao lại to như vậy?” Giang Sùng Ngọc dùng ngón tay cái xoa cằm Linh Chiêu, tay phải vuốt ve bộ ngực mềm mại của nàng, xòe các ngón tay ra, rồi lại nắm thật chặt, lòng bàn tay cách một tầng vải dệt cũng có thể cảm nhận được núm vú Linh Chiêu đang chậm rãi đứng thẳng lên.
Bàn tay hắn khiến vú nàng ngứa ngáy, nàng đong đưa nửa người trên, muốn thoát khỏi tay Giang Sùng Ngọc nhưng hắn lại giữ chặt lấy nàng không buông.
“…Không to bằng chàng.” Linh Chiêu cong chân, dùng đầu gối cọ cọ gậy thịt Giang Sùng Ngọc, mới chỉ cọ hai ba cái, tiểu Giang Sùng Ngọc đã cứng lên, nguyên cây nóng rực cương cứng chọc vào đùi trong của Linh Chiêu.
Tiểu huyệt dưới thân nàng dường như cảm nhận được nhiệt độ gậy thịt của Giang Sùng Ngọc, bắt đầu thèm chảy nước dãi, phun ra từng đợt từng đợt, làm ướt váy lụa dưới thân.
Tay phải Giang Sùng Ngọc buông vú nàng ra, mò mẫm dọc theo đường cong hướng xuống, từ bụng nhỏ bằng phẳng đến xương hông nhô lên, ngón tay hắn vén váy lụa lên, xoay đầu ngón tay tiến tới chỗ tiểu huyệt Linh Chiêu.
Nơi đó hơi phồng lên, giống như một đụn cát nhô lên, cảm giác rất dễ chịu, Giang Sùng Ngọc quyến luyến vuốt ve không rời.
Linh Chiêu ngửa đầu nuốt nước miếng, tay trái nàng nắm chặt lấy ngón tay Giang Sùng Ngọc, tay phải đưa xuống, cố gắng ngăn cản động tác của Giang Sùng Ngọc.
Giang Sùng Ngọc buông ngón tay nàng ra, cúi xuống hôn lên cái bụng phẳng lì của nàng.
Đầu ngón tay hắn đi xuống, dọc theo đùi trong, sau đó đi về phía tiểu huyệt Linh Chiêu, đầu ngón tay mơn trớn thịt môi âm hộ phình phình.
Linh Chiêu khó nhịn muốn khép hai chân lại, nhưng bị Giang Sùng Ngọc nắm lấy đầu gối kéo ra.
Hắn cụp mắt nhìn vào nhục huyệt Linh Chiêu, cánh hoa thịt đỏ tươi đang óng ánh nước, hắn dùng đầu ngón tay mở thịt môi ra, sờ soạng bên trong, chờ đến khi tìm được âm đế bên trong liền dùng sức nghiền áp nó.
Tiếng rên rỉ yếu ớt của Linh Chiêu quanh quẩn trong tẩm điện trống vắng, nàng theo động tác của Giang Sùng Ngọc mà dựng thẳng eo bụng, núm vú run rẩy cương cứng hết lên, nàng dùng một tay tự vuốt ve vú mình, một tay còn lại múa may trong không trung như muốn nắm lấy cái gì đó.
Giang Sùng Ngọc dùng ngón tay giữ lấy âm đế Linh Chiêu không buông, vừa xoa bóp vừa xoay người nắm lấy bàn tay trong không trung của nàng, sau đó đặt bên cạnh mặt nàng, còn bản thân cúi người ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của Linh Chiêu.
Linh Chiêu gấp gáp hôn Giang Sùng Ngọc, nàng cọ vú mình vào đạo bào nguyệt bạch của hắn, nắm lấy tay hắn đặt lên vú, quay mặt đi, thở hổn hển, “Đạo trưởng… tiến, tiến vào đi!”
Giang Sùng Ngọc ngậm lấy khóe môi nàng không bỏ, động tác ở tay không dừng lại, tăng thêm vài phần sức lực nhéo âm đế Linh Chiêu.
Linh Chiêu thở dốc không ngừng, nàng nâng chân lên vuốt ve eo sườn Giang Sùng Ngọc, hoa văn tối màu thêu trên đạo bào có chút gai gai.
Nàng đưa tay lôi kéo đai lưng hắn, muốn thả gậy thịt của hắn ra.
Giang Sùng Ngọc theo động tác của nàng nâng hông lên, để nàng có thể cởi quần hắn ra.
Linh Chiêu nâng eo, đưa tiểu huyệt đến gần gậy thịt của hắn, gậy thịt cứng như sắt nóng dọc theo thịt môi cọ xát trên dưới.
Khi hai bên chạm vào nhau, Linh Chiêu phát ra một tiếng thở dài, nàng ôm lấy cổ Giang Sùng Ngọc, muốn cùng hắn hôn môi.
Giang Sùng Ngọc thẳng eo, ấn gậy thịt to lớn của mình vào huyệt đạo của Linh Chiêu, khi hắn xâm nhập là lúc…
Linh Chiêu bị đánh thức bởi tiếng gọi của Mẫu Đơn, mộng xuân kết thúc đột ngột.
Nàng đi ra mở cửa với tâm trạng chán nản.
“Linh Chiêu, nhanh dọn dẹp đi, sao ngươi còn ngủ nữa? Còn phải đi học buổi sáng đấy.” Mẫu Đơn nhìn sắc mặt khó coi của Linh Chiêu, không nhịn được mở miệng thúc giục.
Linh Chiêu ôm đầu thở dài một hơi.
“Ta không muốn đến lớp buổi sáng đâu, tự mình ngươi đi đi.” Linh Chiêu xoay người trở lại giường.
“Không được, lớp buổi sáng này có điểm danh đấy, nếu ngươi vắng mặt sẽ bị phạt.” Mẫu Đơn khuyên nàng.
Linh Chiêu dùng gối che đầu không chịu nhúc nhích.
Mẫu Đơn nghiến răng nghiến lợi suy nghĩ một lúc, nhẹ nhàng nói, “Giang đạo trưởng sẽ phụ trách giảng bài buổi sáng.”
Linh Chiêu đột nhiên ngẩng đầu, “Vậy còn chờ gì nữa, đi thôi.”
Nàng búng tay một cái, thu dọn đồ đạc rồi vội vàng lao ra ngoài.
Mẫu Đơn ngăn nàng lại, “Đạo bào! Mặc đạo bào!”
Vẻ mặt Linh Chiêu đau khổ, quay về phòng thay đạo bào.
Nàng cụp mắt liếc nhìn đạo bào mặc trên người, nói với Mẫu Đơn, “Cái chúng ta mặc không giống với của Giang Sùng Ngọc.”
Mẫu Đơn gật gật đầu, “Bọn họ mặc là đạo bào màu nguyệt bạch hoặc trắng thuần thêu hoa văn tối màu, còn của chúng ta là màu trà trắng, không có hoa văn tối màu.”
Linh Chiêu giơ tay sờ lên đai lưng rộng ba ngón tay quấn quanh eo, trên đai lưng này thật ra có mấy hoa văn.
Có phần giống với cái buộc quanh eo của Giang Sùng Ngọc.
Nàng không thích, nàng không muốn biến thành bộ dạng đáng sợ như vậy, nàng cũng không cần tình yêu.
Linh Chiêu chỉ yêu bản thân mình, từ nhỏ đến lớn nàng là một con hồ ly cô độc, không có ai cho nàng tình yêu.
Cho nên, nàng chỉ có thể tự cho mình tình yêu, tự yêu lấy chính mình.
Nàng chưa từng nghĩ tới sẽ có một người tới yêu nàng, nếu như thật sự có thì đối với nàng đó cũng là một loại trói buộc và tra tấn.
Mẫu Đơn nhìn Linh Chiêu đang im lặng, nàng ấy thở dài một hơi, nói, “Linh Chiêu, trong lòng ngươi hiểu rõ là được rồi, nghìn năm tu hình chỉ còn cách một bước ngắn nữa thôi, ta hy vọng ngươi có thể thành công.”
Linh Chiêu nhìn nàng ấy, mỉm cười, kiên định gật đầu.
Vào ban đêm, toàn bộ Thượng Thanh Cung đều yên tĩnh không một tiếng động.
Linh Chiêu lại nằm mơ, nàng mơ thấy Giang Sùng Ngọc ban ngày, mơ thấy Giang Sùng Ngọc đứng trong tẩm điện trống rỗng.
Trong giấc mơ, ánh nắng vừa phải chiếu vào hành lang trước cửa tẩm điện, Linh Chiêu không nhịn được đưa tay ra chạm vào những chùm sáng đó.
Nàng quay người nhìn về phía giữa đại điện, Giang Sùng Ngọc mặc đạo bào trắng thuần quy củ đứng ở đó, vẫy tay với nàng.
Linh Chiêu ngoan ngoãn đi qua, khi đến bên Giang Sùng Ngọc, hắn duỗi tay túm lấy cánh tay nàng, kéo nàng vào trong lòng ngực.
Giang Sùng Ngọc cúi đầu, kề môi vào tai Linh Chiêu, lạnh lùng nói, “Hồ yêu, nàng mặc như thế này là tới câu dẫn ta sao?”
Linh Chiêu nghe thấy lời này, cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo trên người, thế mà nàng lại chỉ mặc một chiếc váy bằng vải sa mỏng màu đỏ thẫm, có thể lờ mờ nhìn thấy làn da trắng như tuyết bên trong.
Ánh mắt Giang Sùng Ngọc mang theo cảm giác xâm lược, hắn nhìn chằm chằm vào cổ Linh Chiêu, sau đó cúi đầu dùng miệng cắn nhẹ làn da mỏng manh sau gáy, môi răng chạm vào da thịt, hàm răng sắc nhọn nặng nề trượt xuống, khiến toàn thân Linh Chiêu nổi lên một tầng da gà.
Nàng giơ tay ôm lấy cổ Giang Sùng Ngọc, tay còn lại đặt lên thắt lưng hắn, muốn cởi bỏ.
Giang Sùng Ngọc duỗi tay nắm lấy ngón tay nàng, ngăn cản động tác của nàng, “Gấp cái gì?” Hắn hôn về phía trước, mút dọc theo cần cổ thon dài của Linh Chiêu.
Linh Chiêu được hắn nhẹ nhàng đặt nằm xuống thảm, Giang Sùng Ngọc cúi người đè lên người nàng, hắn cắn một bên tai bóng loáng của Linh Chiêu, nhẹ giọng nói, “Tiểu hồ yêu, nàng tên gì?”
Cánh tay Linh Chiêu không ngừng siết chặt , khiến nửa người trên của hắn dính sát vào người nàng, nàng thở dốc, nghiêng đầu thì thầm bên tai Giang Sùng Ngọc, “Giang đạo trưởng, chàng nên gọi ta là tỷ tỷ, có thể ta lớn hơn chàng đấy, chàng dám gọi ta là tiểu hồ ly sao?!”
Gậy thịt Giang Sùng Ngọc chen vào giữa hai chân Linh Chiêu, hắn di chuyển thắt lưng, cọ vào tiểu huyệt Linh Chiêu, chỉ cần dùng một lực nhỏ cũng đâm cho Linh Chiêu phun ra một tiếng rên rỉ.
Tay trái hắn nắm lấy cần cổ thon dài của Linh Chiêu, tay còn lại đi xuống xương quai xanh của nàng, đến thẳng bộ ngực cao ngạo, bàn tay hắn rất đẹp, thon dài, khớp xương rõ ràng, nhưng sau khi mở ra lại không thể nắm hết được một bên vú Linh Chiêu.
“Vì sao lại to như vậy?” Giang Sùng Ngọc dùng ngón tay cái xoa cằm Linh Chiêu, tay phải vuốt ve bộ ngực mềm mại của nàng, xòe các ngón tay ra, rồi lại nắm thật chặt, lòng bàn tay cách một tầng vải dệt cũng có thể cảm nhận được núm vú Linh Chiêu đang chậm rãi đứng thẳng lên.
Bàn tay hắn khiến vú nàng ngứa ngáy, nàng đong đưa nửa người trên, muốn thoát khỏi tay Giang Sùng Ngọc nhưng hắn lại giữ chặt lấy nàng không buông.
“…Không to bằng chàng.” Linh Chiêu cong chân, dùng đầu gối cọ cọ gậy thịt Giang Sùng Ngọc, mới chỉ cọ hai ba cái, tiểu Giang Sùng Ngọc đã cứng lên, nguyên cây nóng rực cương cứng chọc vào đùi trong của Linh Chiêu.
Tiểu huyệt dưới thân nàng dường như cảm nhận được nhiệt độ gậy thịt của Giang Sùng Ngọc, bắt đầu thèm chảy nước dãi, phun ra từng đợt từng đợt, làm ướt váy lụa dưới thân.
Tay phải Giang Sùng Ngọc buông vú nàng ra, mò mẫm dọc theo đường cong hướng xuống, từ bụng nhỏ bằng phẳng đến xương hông nhô lên, ngón tay hắn vén váy lụa lên, xoay đầu ngón tay tiến tới chỗ tiểu huyệt Linh Chiêu.
Nơi đó hơi phồng lên, giống như một đụn cát nhô lên, cảm giác rất dễ chịu, Giang Sùng Ngọc quyến luyến vuốt ve không rời.
Linh Chiêu ngửa đầu nuốt nước miếng, tay trái nàng nắm chặt lấy ngón tay Giang Sùng Ngọc, tay phải đưa xuống, cố gắng ngăn cản động tác của Giang Sùng Ngọc.
Giang Sùng Ngọc buông ngón tay nàng ra, cúi xuống hôn lên cái bụng phẳng lì của nàng.
Đầu ngón tay hắn đi xuống, dọc theo đùi trong, sau đó đi về phía tiểu huyệt Linh Chiêu, đầu ngón tay mơn trớn thịt môi âm hộ phình phình.
Linh Chiêu khó nhịn muốn khép hai chân lại, nhưng bị Giang Sùng Ngọc nắm lấy đầu gối kéo ra.
Hắn cụp mắt nhìn vào nhục huyệt Linh Chiêu, cánh hoa thịt đỏ tươi đang óng ánh nước, hắn dùng đầu ngón tay mở thịt môi ra, sờ soạng bên trong, chờ đến khi tìm được âm đế bên trong liền dùng sức nghiền áp nó.
Tiếng rên rỉ yếu ớt của Linh Chiêu quanh quẩn trong tẩm điện trống vắng, nàng theo động tác của Giang Sùng Ngọc mà dựng thẳng eo bụng, núm vú run rẩy cương cứng hết lên, nàng dùng một tay tự vuốt ve vú mình, một tay còn lại múa may trong không trung như muốn nắm lấy cái gì đó.
Giang Sùng Ngọc dùng ngón tay giữ lấy âm đế Linh Chiêu không buông, vừa xoa bóp vừa xoay người nắm lấy bàn tay trong không trung của nàng, sau đó đặt bên cạnh mặt nàng, còn bản thân cúi người ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của Linh Chiêu.
Linh Chiêu gấp gáp hôn Giang Sùng Ngọc, nàng cọ vú mình vào đạo bào nguyệt bạch của hắn, nắm lấy tay hắn đặt lên vú, quay mặt đi, thở hổn hển, “Đạo trưởng… tiến, tiến vào đi!”
Giang Sùng Ngọc ngậm lấy khóe môi nàng không bỏ, động tác ở tay không dừng lại, tăng thêm vài phần sức lực nhéo âm đế Linh Chiêu.
Linh Chiêu thở dốc không ngừng, nàng nâng chân lên vuốt ve eo sườn Giang Sùng Ngọc, hoa văn tối màu thêu trên đạo bào có chút gai gai.
Nàng đưa tay lôi kéo đai lưng hắn, muốn thả gậy thịt của hắn ra.
Giang Sùng Ngọc theo động tác của nàng nâng hông lên, để nàng có thể cởi quần hắn ra.
Linh Chiêu nâng eo, đưa tiểu huyệt đến gần gậy thịt của hắn, gậy thịt cứng như sắt nóng dọc theo thịt môi cọ xát trên dưới.
Khi hai bên chạm vào nhau, Linh Chiêu phát ra một tiếng thở dài, nàng ôm lấy cổ Giang Sùng Ngọc, muốn cùng hắn hôn môi.
Giang Sùng Ngọc thẳng eo, ấn gậy thịt to lớn của mình vào huyệt đạo của Linh Chiêu, khi hắn xâm nhập là lúc…
Linh Chiêu bị đánh thức bởi tiếng gọi của Mẫu Đơn, mộng xuân kết thúc đột ngột.
Nàng đi ra mở cửa với tâm trạng chán nản.
“Linh Chiêu, nhanh dọn dẹp đi, sao ngươi còn ngủ nữa? Còn phải đi học buổi sáng đấy.” Mẫu Đơn nhìn sắc mặt khó coi của Linh Chiêu, không nhịn được mở miệng thúc giục.
Linh Chiêu ôm đầu thở dài một hơi.
“Ta không muốn đến lớp buổi sáng đâu, tự mình ngươi đi đi.” Linh Chiêu xoay người trở lại giường.
“Không được, lớp buổi sáng này có điểm danh đấy, nếu ngươi vắng mặt sẽ bị phạt.” Mẫu Đơn khuyên nàng.
Linh Chiêu dùng gối che đầu không chịu nhúc nhích.
Mẫu Đơn nghiến răng nghiến lợi suy nghĩ một lúc, nhẹ nhàng nói, “Giang đạo trưởng sẽ phụ trách giảng bài buổi sáng.”
Linh Chiêu đột nhiên ngẩng đầu, “Vậy còn chờ gì nữa, đi thôi.”
Nàng búng tay một cái, thu dọn đồ đạc rồi vội vàng lao ra ngoài.
Mẫu Đơn ngăn nàng lại, “Đạo bào! Mặc đạo bào!”
Vẻ mặt Linh Chiêu đau khổ, quay về phòng thay đạo bào.
Nàng cụp mắt liếc nhìn đạo bào mặc trên người, nói với Mẫu Đơn, “Cái chúng ta mặc không giống với của Giang Sùng Ngọc.”
Mẫu Đơn gật gật đầu, “Bọn họ mặc là đạo bào màu nguyệt bạch hoặc trắng thuần thêu hoa văn tối màu, còn của chúng ta là màu trà trắng, không có hoa văn tối màu.”
Linh Chiêu giơ tay sờ lên đai lưng rộng ba ngón tay quấn quanh eo, trên đai lưng này thật ra có mấy hoa văn.
Có phần giống với cái buộc quanh eo của Giang Sùng Ngọc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro