Đạo Trưởng Lạnh Lùng Rơi Vào Tay Ta
Tờ Giấy
2024-11-07 20:00:01
“Ngươi có cảm thấy từ sau khi vào thành Vân An luôn có một loại cảm giác kỳ lạ khó tả không?” Linh Chiêu hỏi Giang Sùng Ngọc.
Giang Sùng Ngọc nhíu mày suy nghĩ, hắn đi tới đứng bên cạnh Linh Chiêu, đưa tay vuốt tóc nàng, xoa dịu sự bồn chồn và bất an của nàng, “Ta đoán yêu khí đã bao trùm toàn bộ Vân An rồi, sau khi tiến vào từ bên ngoài thì đã bị đồng hóa nên không cảm thấy gì bất thường, nhưng mà cũng có khả năng là cơn mưa đêm có gì đó kỳ quặc.”
Linh Chiêu gật đầu, nàng nghiêng người ôm eo Giang Sùng Ngọc, áp mặt vào bụng hắn, thấp giọng nói, “Giang đạo trưởng, lần này e là phải dựa vào ngươi rồi, may mắn Giáng Thần Chú còn nửa tháng nữa mới phát tác, nếu không sẽ phải đau đầu rồi.”
Giang Sùng Ngọc cười nhạt, hắn gỡ chiếc trâm búi tóc của Linh Chiêu ra, để những sợi tóc đen như thác nước rối tung trên vai và lưng nàng, hắn dùng ngón tay chải lại những sợi tóc mềm mại kia, “Chiêu Chiêu, nếu sau này Giáng Thần Chú phát tác, mà nàng lại gặp nguy hiểm thì nên làm sao bây giờ?”
Hắn có chút u sầu, trong giọng nói ẩn chứa lo lắng.
Linh Chiêu từ bên hông hắn ngẩng đầu lên, ngửa khuôn mặt nhỏ nhìn hắn, “Giang Sùng Ngọc, ngươi đang xem thường ta phải không? Tuy rằng tu vi của ta không cao siêu nhưng để bảo vệ bản thân thì vẫn dư dả, nói không chừng đến lúc đó ta còn phải tới bảo vệ ngươi đấy.”
Giang Sùng Ngọc đưa tay vuốt ve các đường nét trên khuôn mặt Linh Chiêu, đầu ngón tay đi từ vành tai đến sống mũi rồi đến khóe môi, hắn cúi xuống hôn Linh Chiêu, ngậm lấy môi nàng khẽ cắn, dùng đầu lưỡi triền miên với Linh Chiêu.
Linh Chiêu vòng tay qua cổ Giang Sùng Ngọc, ngửa đầu cùng hắn hôn môi.
Đột nhiên nàng cảm nhận được một luồng yêu khí bay lên tận trời, trong nháy mắt đã biến mất, Linh Chiêu đẩy Giang Sùng Ngọc ra, hóa thành một làn khói nhanh chóng bay ra khỏi thư phòng.
Giang Sùng Ngọc cũng phát giác ra được yêu khí, hắn gắt gao đuổi theo Linh Chiêu.
Tới khi hai người đến bên ngoài Khương phủ thì lại không thấy gì cả.
“Thật kỳ lạ, rõ ràng vừa rồi yêu khí đã lan tràn khắp Khương phủ nhưng khi ra ngoài lại chẳng có gì cả.” Linh Chiêu đứng tại chỗ cau mày nhìn trời.
Giang Sùng Ngọc đứng phía sau nàng, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Hắn tiến lên một bước nắm lấy cổ tay Linh Chiêu, xoay người nàng lại, hai người lại trở về phòng Khương Bình.
“Ngươi dẫn ta trở về làm gì? Cho dù phải đào ba tấc đất lên ta cũng phải tìm ra con yêu quái này!” Linh Chiêu tránh khỏi kiềm chế của hắn, xoay người lại muốn đi ra ngoài.
“Chờ một chút, Chiêu Chiêu, nàng có nghĩ tới có lẽ yêu quái kia không phải ở ngoài thành không?” Giang Sùng Ngọc nói.
Hôm nay đệ tử ra ngoài thành tra xét cũng không có tiến triển gì, ngoài thành so với bên trong thành còn bình thường hơn.
“Ý ngươi là yêu quái đang cố thủ ở trong Vân An?” Suy nghĩ của Linh Chiêu thay đổi, nàng giơ tay lấy một cái chuông nhỏ ra, chuông nhỏ lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay nàng, không có bất kỳ phản ứng nào.
“Nhưng chuông cảm yêu không cảm nhận được yêu khí mà.” Linh Chiêu quay đầu nhìn về phía Giang Sùng Ngọc.
Giang Sùng Ngọc xoa ngón tay, hắn cũng không biết, pháp khí của Thượng Thanh Cung cũng không cảm ứng được yêu khí nào tồn tại, cho dù ngẫu nhiên xuất hiện một tia yêu khí xẹt qua cũng rất nhanh đã biến mất.
“Quên đi, chúng ta đi nghỉ ngơi trước đã, ngày mai chính là lễ trưởng thành rồi, ta không tin con yêu quái này sẽ không ra ngoài.” Linh Chiêu sải bước đi đến trên giường, sau khi nằm lên thấy Giang Sùng Ngọc vẫn đứng ở giữa phòng không động đậy, nàng vẫy tay với hắn, “Lại đây.”
Hai người nằm trên giường, cả hai đều không buồn ngủ, Linh Chiêu xoay người ôm lấy eo Giang Sùng Ngọc, tựa đầu vào vai hắn, cả người dính chặt lấy hắn, “Giang Sùng Ngọc, trước kia lúc ngươi đi trừ yêu có từng rơi vào hoàn cảnh như này không?”
“Có.” Giang Sùng Ngọc ôm chặt lấy Linh Chiêu.
“Loại yêu quái nào?”
“Là một con yểm yêu*, nó đã chiếm lấy toàn bộ thị trấn, sống bằng cách hút giấc mộng của người phàm, sau khi ta đi vào đã trực tiếp nhìn thấy những giấc mộng mà nó dệt ra.”
*yểm yêu: yêu quái ác mộng.
Linh Chiêu tò mò hỏi, “Giấc mộng gì?”
Giang Sùng Ngọc im lặng một lát mới nhẹ nhàng trả lời, “Ta mơ thấy ta khi còn là Khương Tuy, lúc đó nàng vẫn còn ở Khương phủ…”
Linh Chiêu nhắm mắt lại, không nói chuyện với hắn nữa, chỉ nhẹ nhàng dùng tay vỗ nhẹ vào lưng Giang Sùng Ngọc.
Sau nửa đêm trời mưa càng lớn, mùa hè trời mưa là chuyện bình thường nhưng ở Vân An mưa lại quá nhiều.
Trời mưa, khi bình mình còn có sương mù mênh mông, toàn bộ Vân An bị bao phủ bởi một màn mưa đen kịt.
Khương phủ từ sáng sớm đã rất náo nhiệt, hôm nay là lễ trưởng thành của Khương Bình, con vợ cả của Khương gia.
Nhưng chỉ có sân viện của Khương Bình vẫn an tĩnh như cũ, giống như nhân vật chính đã bị Khương phủ lãng quên, rõ ràng là lễ trưởng thành của hắn nhưng người vui vẻ lại là những người khác trong Khương phủ.
Suốt cả đêm Linh Chiêu không ngủ được, khi đứng dậy nhìn vào gương nàng còn bị khuôn mặt của mình làm cho hoảng sợ, cũng chỉ có Giang Sùng Ngọc mới có thể nhìn thấy bộ mặt thật của nàng, ngay cả chính nàng nhìn vào cũng chỉ thấy được khuôn mặt Khương Bình.
“Giang đạo trưởng, đi thôi, nếu bọn họ không tới mời ta thì ta tự mình đi ra ngoài.” Linh Chiêu quay người lại thấy Giang Sùng Ngọc đã biến thành bộ dạng của Thanh Hoàn.
Nàng bĩu môi oán giận, “Ta niệm Thanh Minh Chú duy nhất cho ngươi để ngươi có thể nhìn thấy bộ mặt thật của ta, còn ngươi tại sao vẫn để ta nhìn thấy khuôn mặt của Thanh Hoàn chứ?”
Giang Sùng Ngọc cong môi cười, hắn vung tay lên để Linh Chiêu có thể nhìn thấy khuôn mặt thật của hắn.
Hai người dắt nhau đi đến đại sảnh Khương phủ, nơi này đã tập trung rất nhiều người, đều là khách được mời đến tham gia yến tiệc.
Linh Chiêu vừa đi vào, đại sảnh lập tức trở nên yên tĩnh.
Trên mặt mang theo nụ cười, nàng chắp tay hành lễ với người đang ngồi ghế phía trên Khương phủ, “Thỉnh an phụ thân, người làm lễ trưởng thành cho nhi tử đã vất vả rồi.”
Liên di nương ngồi bên cạnh cha Khương nhìn thấy ‘Khương Bình’ như vậy liền bị dọa sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, thật sự quá khác thường, ngày xưa Khương Bình nhìn thấy bà ta nếu không phải trong mắt tràn đầy hận ý thì chính là bộ dạng muốn chết không muốn sống.
Sao hôm nay lại tươi cười vui vẻ như vậy, trông đáng sợ quá đi mất, Liên di nương nhích lại gần bên cạnh cha Khương, muốn tránh né ánh mắt của ‘Khương Bình’.
Cha Khương vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm ‘Khương Bình’, ông giơ tay gọi hạ nhân đến, “Ai cho các ngươi đưa thiếu gia ra ngoài? Sức khỏe thiếu gia không tốt, đỡ xuống nghỉ ngơi đi.”
Ông còn không thèm hỏi đến ‘Khương Bình’ một câu, chỉ muốn nhanh chóng đuổi hắn về sân sau để không làm hỏng đến yến tiệc của ông.
Linh Chiêu nhanh nhẹn né tránh bàn tay hạ nhân, nâng cằm nói với cha Khương, “Nói như thế nào thì lễ trưởng thành hôm nay cũng là làm cho con, làm sao con có thể vắng mặt được? Phụ thân, người nên đi tiếp đón khách đi ạ, con ở một bên ngồi nhìn, sẽ không nói lời nào quấy rầy người đâu.”
Vẻ mặt cha Khương u ám, ông xua tay cho hạ nhân đi xuống.
Linh Chiêu mang theo Giang Sùng Ngọc ngồi xuống ghế đặt ở một bên đại sảnh, vị trí ở phía sau nhưng tầm nhìn rất tốt, có thể nhìn thấy toàn bộ được người và vật trong đại sảnh.
Nàng bưng chén trà lên nhẹ nhấp một ngụm, “Eo, khó uống quá.”
Linh Chiêu quay đầu nhổ ra hai ngụm, Giang Sùng Ngọc đứng ở phía sau nhìn thấy, đáy mắt hiện lên ý cười.
Một lúc sau gần như toàn bộ khách khứa đều đã đến, ‘Khương Bình’ với tư cách là nhân vật chính nhưng toàn bộ quá trình lại như người vô hình, chỉ có khi buổi lễ được tổ chức mới cần tới nàng.
Buổi lễ diễn ra rất ngắn, nàng còn chưa kịp phản ứng thì đã kết thúc.
Linh Chiêu hùng hổ trở lại chỗ ngồi, “Trông cũng bình thường, rốt cuộc vị Liên di nương kia muốn làm cái gì?”
Giang Sùng Ngọc đưa bàn tay ra trước mặt nàng, xoay cổ tay, mở lòng bàn tay ra cho nàng xem, bên trong có một mảnh giấy nhỏ.
Linh Chiêu ngước mắt nhìn hắn, cầm lấy tờ giấy hỏi hắn, “Ở đâu ra thế?”
“Vừa rồi khi nàng đi làm lễ trưởng thành có người đặt cái này lên bàn, lúc ta trở về tình cờ nhìn thấy.” Giang Sùng Ngọc liếc nhìn cái bàn bên tay phải Linh Chiêu.
Linh Chiêu gật đầu, mở tờ giấy ra, bên trong viết: Nếu muốn biết chân tướng thì giờ Dậu đến Trì Hoa Tiểu Trúc ở hậu viện.
Nàng nhướng mày, trả tờ giấy lại cho Giang Sùng Ngọc, nhẹ giọng hỏi hắn, “Ngươi nói xem, tờ giấy này có phải là do Liên di nương đưa cho ta không?”
Giang Sùng Ngọc xoay ngón tay, tờ giấy trong nháy mắt biến thành bột, hắn lắc đầu, “Không phải bà ta, cho dù muốn chơi chết Khương Bình thì cũng sẽ không chọn ngày hôm nay, hơn nữa tờ giấy kia nói là nếu muốn biết chân tướng, vậy chân tướng này là chân tướng gì?”
Linh Chiêu đưa tay chống cằm, trầm ngâm, nàng luôn cảm thấy bản thân đã bỏ qua thứ gì đó.
“Còn nữa, Linh Chiêu, ta nghĩ tờ giấy này là cho nàng, không phải cho Khương Bình.” Giọng nói lạnh lùng của Giang Sùng Ngọc vang lên bên tai Linh Chiêu.
“Có ý gì?” Linh Chiêu ngửa đầu nhìn hắn.
Giang Sùng Ngọc cụp mắt xuống nhìn vào mắt nàng, sắc mặt nghiêm trọng, như thể đã biết một chút điều gì, “Nàng không cảm thấy yêu khí đêm qua giống như một loại tín hiệu sao? Nó đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên biến mất, mà chỉ có yêu là nàng và người tu đạo là ta cảm nhận được.”
Giang Sùng Ngọc nhíu mày suy nghĩ, hắn đi tới đứng bên cạnh Linh Chiêu, đưa tay vuốt tóc nàng, xoa dịu sự bồn chồn và bất an của nàng, “Ta đoán yêu khí đã bao trùm toàn bộ Vân An rồi, sau khi tiến vào từ bên ngoài thì đã bị đồng hóa nên không cảm thấy gì bất thường, nhưng mà cũng có khả năng là cơn mưa đêm có gì đó kỳ quặc.”
Linh Chiêu gật đầu, nàng nghiêng người ôm eo Giang Sùng Ngọc, áp mặt vào bụng hắn, thấp giọng nói, “Giang đạo trưởng, lần này e là phải dựa vào ngươi rồi, may mắn Giáng Thần Chú còn nửa tháng nữa mới phát tác, nếu không sẽ phải đau đầu rồi.”
Giang Sùng Ngọc cười nhạt, hắn gỡ chiếc trâm búi tóc của Linh Chiêu ra, để những sợi tóc đen như thác nước rối tung trên vai và lưng nàng, hắn dùng ngón tay chải lại những sợi tóc mềm mại kia, “Chiêu Chiêu, nếu sau này Giáng Thần Chú phát tác, mà nàng lại gặp nguy hiểm thì nên làm sao bây giờ?”
Hắn có chút u sầu, trong giọng nói ẩn chứa lo lắng.
Linh Chiêu từ bên hông hắn ngẩng đầu lên, ngửa khuôn mặt nhỏ nhìn hắn, “Giang Sùng Ngọc, ngươi đang xem thường ta phải không? Tuy rằng tu vi của ta không cao siêu nhưng để bảo vệ bản thân thì vẫn dư dả, nói không chừng đến lúc đó ta còn phải tới bảo vệ ngươi đấy.”
Giang Sùng Ngọc đưa tay vuốt ve các đường nét trên khuôn mặt Linh Chiêu, đầu ngón tay đi từ vành tai đến sống mũi rồi đến khóe môi, hắn cúi xuống hôn Linh Chiêu, ngậm lấy môi nàng khẽ cắn, dùng đầu lưỡi triền miên với Linh Chiêu.
Linh Chiêu vòng tay qua cổ Giang Sùng Ngọc, ngửa đầu cùng hắn hôn môi.
Đột nhiên nàng cảm nhận được một luồng yêu khí bay lên tận trời, trong nháy mắt đã biến mất, Linh Chiêu đẩy Giang Sùng Ngọc ra, hóa thành một làn khói nhanh chóng bay ra khỏi thư phòng.
Giang Sùng Ngọc cũng phát giác ra được yêu khí, hắn gắt gao đuổi theo Linh Chiêu.
Tới khi hai người đến bên ngoài Khương phủ thì lại không thấy gì cả.
“Thật kỳ lạ, rõ ràng vừa rồi yêu khí đã lan tràn khắp Khương phủ nhưng khi ra ngoài lại chẳng có gì cả.” Linh Chiêu đứng tại chỗ cau mày nhìn trời.
Giang Sùng Ngọc đứng phía sau nàng, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Hắn tiến lên một bước nắm lấy cổ tay Linh Chiêu, xoay người nàng lại, hai người lại trở về phòng Khương Bình.
“Ngươi dẫn ta trở về làm gì? Cho dù phải đào ba tấc đất lên ta cũng phải tìm ra con yêu quái này!” Linh Chiêu tránh khỏi kiềm chế của hắn, xoay người lại muốn đi ra ngoài.
“Chờ một chút, Chiêu Chiêu, nàng có nghĩ tới có lẽ yêu quái kia không phải ở ngoài thành không?” Giang Sùng Ngọc nói.
Hôm nay đệ tử ra ngoài thành tra xét cũng không có tiến triển gì, ngoài thành so với bên trong thành còn bình thường hơn.
“Ý ngươi là yêu quái đang cố thủ ở trong Vân An?” Suy nghĩ của Linh Chiêu thay đổi, nàng giơ tay lấy một cái chuông nhỏ ra, chuông nhỏ lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay nàng, không có bất kỳ phản ứng nào.
“Nhưng chuông cảm yêu không cảm nhận được yêu khí mà.” Linh Chiêu quay đầu nhìn về phía Giang Sùng Ngọc.
Giang Sùng Ngọc xoa ngón tay, hắn cũng không biết, pháp khí của Thượng Thanh Cung cũng không cảm ứng được yêu khí nào tồn tại, cho dù ngẫu nhiên xuất hiện một tia yêu khí xẹt qua cũng rất nhanh đã biến mất.
“Quên đi, chúng ta đi nghỉ ngơi trước đã, ngày mai chính là lễ trưởng thành rồi, ta không tin con yêu quái này sẽ không ra ngoài.” Linh Chiêu sải bước đi đến trên giường, sau khi nằm lên thấy Giang Sùng Ngọc vẫn đứng ở giữa phòng không động đậy, nàng vẫy tay với hắn, “Lại đây.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người nằm trên giường, cả hai đều không buồn ngủ, Linh Chiêu xoay người ôm lấy eo Giang Sùng Ngọc, tựa đầu vào vai hắn, cả người dính chặt lấy hắn, “Giang Sùng Ngọc, trước kia lúc ngươi đi trừ yêu có từng rơi vào hoàn cảnh như này không?”
“Có.” Giang Sùng Ngọc ôm chặt lấy Linh Chiêu.
“Loại yêu quái nào?”
“Là một con yểm yêu*, nó đã chiếm lấy toàn bộ thị trấn, sống bằng cách hút giấc mộng của người phàm, sau khi ta đi vào đã trực tiếp nhìn thấy những giấc mộng mà nó dệt ra.”
*yểm yêu: yêu quái ác mộng.
Linh Chiêu tò mò hỏi, “Giấc mộng gì?”
Giang Sùng Ngọc im lặng một lát mới nhẹ nhàng trả lời, “Ta mơ thấy ta khi còn là Khương Tuy, lúc đó nàng vẫn còn ở Khương phủ…”
Linh Chiêu nhắm mắt lại, không nói chuyện với hắn nữa, chỉ nhẹ nhàng dùng tay vỗ nhẹ vào lưng Giang Sùng Ngọc.
Sau nửa đêm trời mưa càng lớn, mùa hè trời mưa là chuyện bình thường nhưng ở Vân An mưa lại quá nhiều.
Trời mưa, khi bình mình còn có sương mù mênh mông, toàn bộ Vân An bị bao phủ bởi một màn mưa đen kịt.
Khương phủ từ sáng sớm đã rất náo nhiệt, hôm nay là lễ trưởng thành của Khương Bình, con vợ cả của Khương gia.
Nhưng chỉ có sân viện của Khương Bình vẫn an tĩnh như cũ, giống như nhân vật chính đã bị Khương phủ lãng quên, rõ ràng là lễ trưởng thành của hắn nhưng người vui vẻ lại là những người khác trong Khương phủ.
Suốt cả đêm Linh Chiêu không ngủ được, khi đứng dậy nhìn vào gương nàng còn bị khuôn mặt của mình làm cho hoảng sợ, cũng chỉ có Giang Sùng Ngọc mới có thể nhìn thấy bộ mặt thật của nàng, ngay cả chính nàng nhìn vào cũng chỉ thấy được khuôn mặt Khương Bình.
“Giang đạo trưởng, đi thôi, nếu bọn họ không tới mời ta thì ta tự mình đi ra ngoài.” Linh Chiêu quay người lại thấy Giang Sùng Ngọc đã biến thành bộ dạng của Thanh Hoàn.
Nàng bĩu môi oán giận, “Ta niệm Thanh Minh Chú duy nhất cho ngươi để ngươi có thể nhìn thấy bộ mặt thật của ta, còn ngươi tại sao vẫn để ta nhìn thấy khuôn mặt của Thanh Hoàn chứ?”
Giang Sùng Ngọc cong môi cười, hắn vung tay lên để Linh Chiêu có thể nhìn thấy khuôn mặt thật của hắn.
Hai người dắt nhau đi đến đại sảnh Khương phủ, nơi này đã tập trung rất nhiều người, đều là khách được mời đến tham gia yến tiệc.
Linh Chiêu vừa đi vào, đại sảnh lập tức trở nên yên tĩnh.
Trên mặt mang theo nụ cười, nàng chắp tay hành lễ với người đang ngồi ghế phía trên Khương phủ, “Thỉnh an phụ thân, người làm lễ trưởng thành cho nhi tử đã vất vả rồi.”
Liên di nương ngồi bên cạnh cha Khương nhìn thấy ‘Khương Bình’ như vậy liền bị dọa sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, thật sự quá khác thường, ngày xưa Khương Bình nhìn thấy bà ta nếu không phải trong mắt tràn đầy hận ý thì chính là bộ dạng muốn chết không muốn sống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sao hôm nay lại tươi cười vui vẻ như vậy, trông đáng sợ quá đi mất, Liên di nương nhích lại gần bên cạnh cha Khương, muốn tránh né ánh mắt của ‘Khương Bình’.
Cha Khương vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm ‘Khương Bình’, ông giơ tay gọi hạ nhân đến, “Ai cho các ngươi đưa thiếu gia ra ngoài? Sức khỏe thiếu gia không tốt, đỡ xuống nghỉ ngơi đi.”
Ông còn không thèm hỏi đến ‘Khương Bình’ một câu, chỉ muốn nhanh chóng đuổi hắn về sân sau để không làm hỏng đến yến tiệc của ông.
Linh Chiêu nhanh nhẹn né tránh bàn tay hạ nhân, nâng cằm nói với cha Khương, “Nói như thế nào thì lễ trưởng thành hôm nay cũng là làm cho con, làm sao con có thể vắng mặt được? Phụ thân, người nên đi tiếp đón khách đi ạ, con ở một bên ngồi nhìn, sẽ không nói lời nào quấy rầy người đâu.”
Vẻ mặt cha Khương u ám, ông xua tay cho hạ nhân đi xuống.
Linh Chiêu mang theo Giang Sùng Ngọc ngồi xuống ghế đặt ở một bên đại sảnh, vị trí ở phía sau nhưng tầm nhìn rất tốt, có thể nhìn thấy toàn bộ được người và vật trong đại sảnh.
Nàng bưng chén trà lên nhẹ nhấp một ngụm, “Eo, khó uống quá.”
Linh Chiêu quay đầu nhổ ra hai ngụm, Giang Sùng Ngọc đứng ở phía sau nhìn thấy, đáy mắt hiện lên ý cười.
Một lúc sau gần như toàn bộ khách khứa đều đã đến, ‘Khương Bình’ với tư cách là nhân vật chính nhưng toàn bộ quá trình lại như người vô hình, chỉ có khi buổi lễ được tổ chức mới cần tới nàng.
Buổi lễ diễn ra rất ngắn, nàng còn chưa kịp phản ứng thì đã kết thúc.
Linh Chiêu hùng hổ trở lại chỗ ngồi, “Trông cũng bình thường, rốt cuộc vị Liên di nương kia muốn làm cái gì?”
Giang Sùng Ngọc đưa bàn tay ra trước mặt nàng, xoay cổ tay, mở lòng bàn tay ra cho nàng xem, bên trong có một mảnh giấy nhỏ.
Linh Chiêu ngước mắt nhìn hắn, cầm lấy tờ giấy hỏi hắn, “Ở đâu ra thế?”
“Vừa rồi khi nàng đi làm lễ trưởng thành có người đặt cái này lên bàn, lúc ta trở về tình cờ nhìn thấy.” Giang Sùng Ngọc liếc nhìn cái bàn bên tay phải Linh Chiêu.
Linh Chiêu gật đầu, mở tờ giấy ra, bên trong viết: Nếu muốn biết chân tướng thì giờ Dậu đến Trì Hoa Tiểu Trúc ở hậu viện.
Nàng nhướng mày, trả tờ giấy lại cho Giang Sùng Ngọc, nhẹ giọng hỏi hắn, “Ngươi nói xem, tờ giấy này có phải là do Liên di nương đưa cho ta không?”
Giang Sùng Ngọc xoay ngón tay, tờ giấy trong nháy mắt biến thành bột, hắn lắc đầu, “Không phải bà ta, cho dù muốn chơi chết Khương Bình thì cũng sẽ không chọn ngày hôm nay, hơn nữa tờ giấy kia nói là nếu muốn biết chân tướng, vậy chân tướng này là chân tướng gì?”
Linh Chiêu đưa tay chống cằm, trầm ngâm, nàng luôn cảm thấy bản thân đã bỏ qua thứ gì đó.
“Còn nữa, Linh Chiêu, ta nghĩ tờ giấy này là cho nàng, không phải cho Khương Bình.” Giọng nói lạnh lùng của Giang Sùng Ngọc vang lên bên tai Linh Chiêu.
“Có ý gì?” Linh Chiêu ngửa đầu nhìn hắn.
Giang Sùng Ngọc cụp mắt xuống nhìn vào mắt nàng, sắc mặt nghiêm trọng, như thể đã biết một chút điều gì, “Nàng không cảm thấy yêu khí đêm qua giống như một loại tín hiệu sao? Nó đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên biến mất, mà chỉ có yêu là nàng và người tu đạo là ta cảm nhận được.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro