Đạo Trưởng Lạnh Lùng Rơi Vào Tay Ta
Yêu Nàng (Cao H...
2024-11-07 20:00:01
Linh Chiêu há miệng ra, dùng lưỡi liếm phần thịt tai bị mình cắn, những giọt máu như hạt châu chảy ra, như thể Giang Sùng Ngọc đang đeo một chuỗi hạt ngọc trai màu đỏ tươi.
“Giang Sùng Ngọc, chàng là người của ta, nếu sau này chàng dám phụ ta, ta sẽ biến về nguyên hình nuốt chửng chàng vào bụng, để chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau.
Nàng dùng môi chạm vào khóe môi Giang Sùng Ngọc, giọng nói dịu dàng mang theo sự tàn nhẫn.
Giang Sùng Ngọc thẳng lưng nhét gậy thịt vào bên trong lối đi, sức lực nặng nề khiến cả người Linh Chiêu như khảm hẳn lên giường, hắn quay đầu ngậm lấy môi nàng, cẩn thận mút mát, chậm rãi liếm láp, nước bọt trong suốt từ khóe môi Linh Chiêu không ngừng trào ra.
“Chiêu Chiêu, ta yêu nàng, yêu Chiêu Chiêu.”
Giọng nói của hắn không còn lạnh lùng nữa, sau khi nhuốm đầy dục vọng thì trở nên trong trẻo như ngọc xen lẫn chút khàn khàn, vang lên chậm rãi trong tai, lặp đi lặp lại.
Linh Chiêu giơ hai tay ôm chặt lấy cổ hắn, nàng ngửa đầu nhìn chằm chằm vào đỉnh màn, ánh mắt trở nên mê man và ngơ ngác.
Gậy thịt dưới thân không ngừng xỏ xuyên qua, nàng cong eo kẹp chặt lấy thắt lưng Giang Sùng Ngọc, phun ra đầy dâm thủy.
“Giang Sùng Ngọc, a… vì sao chàng lại thích ta?” Nàng tựa trán vào xương quai xanh Giang Sùng Ngọc, nhẹ giọng hỏi hắn.
“Chiêu Chiêu, xin lỗi, ta không thể nói rõ được, có lẽ ban đầu là do ta quá cô đơn… mà nàng giống như một quả cầu lửa đi đến bên cạnh ta, nhưng nàng lại đối xử với ta như một đứa trẻ.”
Hắn mỉm cười hôn lên tóc Linh Chiêu.
Giang Sùng Ngọc hạ thấp eo cắm gậy thịt thật mạnh vào trong nhục huyệt, dùng đầu nấm nghiền nát cổ tử cung đang chậm rãi mở ra, hắn thở hổn hển nói, “Rõ ràng khi đó ta đã không còn nhỏ nữa, nàng còn thích ăn mấy món ăn vặt ngọt ngấy đó, còn ta thì lại không thích một chút nào.”
Hắn thẳng lưng đưa gậy thịt vào rồi lại rút ra, va chạm vào khối thịt mềm nhạy cảm sâu bên trong, thân gậy cứng nóng cọ vào vách thịt, khơi dậy cảm giác ngứa ngáy tê dại bên trong.
Linh Chiêu ậm ừ tìm kiếm đôi môi Giang Sùng Ngọc, hai người quấn lấy nhau hôn môi, tay hắn ôm lấy bầu vú không ngừng xoa bóp, ngón tay nhéo nhéo núm vú cương cứng đỏ tươi.
“Sau đó, sau khi nàng rời đi thì ngày nào ta cũng nằm mơ, trong mộng đều là nàng đang bưng cao vải thiều ướp lạnh nói ‘nếu ngươi không thích ăn thì ta sẽ mang đi, dù sao ngươi cũng không ăn mà’…”
Giang Sùng Ngọc chôn mặt vào cổ Linh Chiêu, hai người giống như đôi uyên ương quấn lấy nhau, quấn quýt si mê thân thể đối phương.
Cường độ gậy thịt cắm vào tăng thêm, trứng dái bên dưới căng phồng dập vào kẽ mông ướt dầm dề, tiếng nước nhóp nhép cùng tiếng da thịt va chạm bạch bạch hòa vào nhau.
Nhục huyệt bị gậy thịt thô cứng thao thành một lỗ tròn, bên trong chảy nước tham lam nuốt lấy gậy thịt, cánh thịt môi bị lôi kéo thay đổi hình dạng trở nên mỏng manh quấn lấy thân gậy.
Tiếng rên rỉ trong cổ họng Linh Chiêu càng lúc càng lớn, nàng quấn hai chân quanh eo Giang Sùng Ngọc, phần thịt mềm ở chân cọ vào xương hông cứng rắn của hắn vừa ngứa vừa đau, “Vậy về sau sao chàng lại, a ~ nhẹ thôi, sao lại, lại phát hiện ra là chàng đã thích ta?”
Giang Sùng Ngọc trầm eo xuống, mạnh mẽ chơi đùa lỗ nhỏ, hắn rên một tiếng, đầu nấm hung hăng đẩy vào trong tử cung, không ngừng dùng gậy thịt nghiền nát tử cung ấm áp nhiều nước.
“Là ngày ta học được cách làm cao vải thiều ướp lạnh.”
Gậy thịt Giang Sùng Ngọc không ngừng đâm vào, cả người hắn đè lên người Linh Chiêu, gậy thịt đấu đá lung tung bên trong như muốn xỏ xuyên qua bụng Linh Chiêu.
“Hôm đó là một ngày mưa, cuối cùng ta cũng làm được cao vải thiều ướp lạnh có mùi vị giống như gánh hàng rong trên đường, khoảnh khắc đó lòng ta đột nhiên dâng lên cảm giác có thành tựu chưa từng có và muốn được chia sẻ với ai đó, rồi ta bưng cao vải thiều ướp lạnh về phòng, nghe tiếng mưa tí tách rơi, một mình ăn hết cả chén.”
Hắn thở gấp gáp, hơi thở nóng hổi phả vào tai Linh Chiêu khiến nàng rùng mình lên cao trào.
Giang Sùng Ngọc đưa tay vuốt ve phần bụng vốn bằng phẳng bị gậy thịt chọc nhô lên một khối của nàng, hắn dùng bàn tay đè xuống, nghe tiếng rên rỉ kêu gào của Linh Chiêu, tiếp tục nói, “Sau khi ăn xong ta nhìn cái chén trống rỗng cùng căn phòng u ám trống trải, tất cả những gì ta có thể nhìn thấy là bầu trời ngày càng u ám bên ngoài cửa sổ, lúc đó ta đã nghĩ nếu có nàng ở đây thì thật tốt, nàng nhất định sẽ mỉm cười khen ngợi ta… khen ta làm được cao vải thiều ướp lạnh, khen chén cao vải thiều ướp lạnh đó là chén ngon nhất mà nàng từng được ăn qua.”
Hắn mỉm cười, trên mặt có chút đỏ ửng không được tự nhiên, hắn cúi người hôn lên khóe môi Linh Chiêu, nỉ non, “Chiêu Chiêu, đây đều là ảo tưởng ngày hôm đó của ta, sau này khi ta nhớ lại lại cảm thấy có lẽ nàng sẽ không khen ta đâu, chỉ có ta cảm thấy ăn ngon thôi, nhỡ đâu không hợp khẩu vị của nàng thì sao…”
Linh Chiêu nghiêng đầu không nhìn hắn, khoái cảm mãnh liệt dưới thân không ngừng lan khắp cơ thể khiến cả người nàng toàn là mồ hôi, không biết tại sao, trong lòng nàng lúc này cảm thấy thật chua xót.
Nàng chợt hiểu được cố chấp trước đây của Giang Sùng Ngọc, cố chấp muốn dung nhập với cơ thể nàng.
Bây giờ nàng cũng muốn mở cơ thể mình ra để cất chứa toàn bộ thân thể Giang Sùng Ngọc vào bên trong, đặt hắn an ổn bên trong cơ thể nàng.
“Giang Sùng Ngọc, làm ta! Hung hăng làm ta đi.” Nàng giơ tay ôm chặt cổ Giang Sùng Ngọc, nâng eo lên áp sát vào hắn, như thể đang tuyệt vọng tìm kiếm khoái cảm.
Cổ họng Giang Sùng Ngọc như nghẹn lại, đôi mắt hắn đỏ lên, hắn vừa nuốt nước bọt vừa dùng gậy thịt hung ác cắm vào bên trong tử cung đã mở ra ôm ấp chứa hắn.
Hai người ôm chặt lấy đối phương, dính chặt lấy nhau không một khẽ hở, giống như cặp song sinh dính liền.
Khóe mắt Giang Sùng Ngọc đỏ ngầu, hắn đẩy gậy thịt của mình ra vào, lần sau mạnh hơn lần trước, quy đầu cọ xát vào thịt mềm trong lối đi, khoái cảm trào dâng như con sóng lớn đánh lật lý trí của Linh Chiêu.
Nàng bị làm mạnh đến nỗi cơ thể không ngừng bị đẩy lên trên, gậy thịt nóng rực cứng rắn như đóng đinh vào cơ thể nàng, gần như xuyên thủng toàn bộ khoang bụng nàng.
“A… Giang Sùng Ngọc, ha, a…” Linh Chiêu lắc đầu, khoái cảm quá mãnh liệt, thân thể nàng không chịu nổi buộc nàng phải thoát khỏi sự thao túng của Giang Sùng Ngọc.
Giang Sùng Ngọc dùng tay ấn chặt vào đùi nàng, một lần nữa kéo nàng xuống phía dưới, dùng gậy thịt quất thật mạnh vào nơi non mềm ướt đẫm kia.
Hoan ái quá lâu, da thịt không ngừng bị va chạm khiến giữa hai chân Linh Chiêu đỏ rực, hai người đầm đìa mồ hôi, trong không khí thoang thoảng một mùi tanh lại ngọt, oi bức đến ngạt thở.
Linh Chiêu mềm nhũn dưới thân Giang Sùng Ngọc, bụng dưới không ngừng kịch liệt phập phồng, tiếng thở dốc trong cổ họng bị tiếng thét chói tai đánh gãy, cả người nàng đều đang run rẩy, đùi co giật, dâm thủy và nước tiểu đồng loạt phun ra, văng lên gậy thịt và bụng dưới của Giang Sùng Ngọc.
Cơn khoái cảm mãnh liệt kéo dài, nàng nức nở co rút lỗ nhỏ cắn lấy gậy thịt đang bắn tinh.
Đầu Giang Sùng Ngọc đầy mồ hôi, đôi môi mỏng mím chặt, yết hầu lăn lộn, tiếng rên rỉ trong cổ họng biến thành tiếng thở dốc nặng nề.
Hắn nằm trên người Linh Chiêu, gậy thịt vẫn đang giật giật bắn ra tinh dịch nóng hổi đặc quánh, “Chiêu Chiêu, cho ta hôn nàng nhé.”
Hắn khẽ nhắm mắt lại, ngẩng mặt tìm kiếm đôi môi Linh Chiêu, môi hai người kề sát, hôn đến mức không thể tách ra.
Linh Chiêu hồi lâu cũng không thể bình tĩnh lại, thỉnh thoảng cổ họng lại phát ra một hai tiếng rên rỉ ngắt quãng, nàng vươn cánh tay ôm chặt lấy Giang Sùng Ngọc, ngón tay dọc theo xương sống lưng nhô lên vuốt ve trên dưới.
“Chiêu Chiêu, sờ nữa ta sẽ cứng đấy.” Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai Linh Chiêu, nàng lập tức thu tay lại.
Giang Sùng Ngọc khẽ mỉm cười, gậy thịt hắn vẫn cắm trong lỗ nhỏ, tinh dịch trộn lẫn với dâm thủy ấm áp dễ chịu bao bọc lấy toàn bộ gậy thịt.
Linh Chiêu không dám vuốt ve phần lưng hắn nữa, chỉ dùng ngón tay chơi đùa với vành tai của Giang Sùng Ngọc.
Giang Sùng Ngọc áp mặt vào ngực nàng, hơi thở ấm áp phả vào núm vú, lồng ngực Linh Chiêu phập phồng, lại thở dốc vài tiếng.
Hắn há mồm ngậm bầu vú vào trong miệng, dùng đầu lưỡi liếm láp núm vú giống như con thú nhỏ đang bú sữa.
Trong phòng yên tĩnh không có tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng Giang Sùng Ngọc chóp chép liếm cắn bầu vú.
“Chàng thật là trẻ con, còn muốn bú sữa sao?” Linh Chiêu cuối cùng cũng bình ổn lại, nàng cười duyên trêu ghẹo Giang Sùng Ngọc.
Giang Sùng Ngọc liên tục mút lấy núm vú cùng quầng vú xung quanh, cánh tay hắn còn ôm chặt lấy eo Linh Chiêu, thật sự giống như một đứa trẻ đang đòi bú sữa mẹ.
“A, nhẹ thôi, đau.” Linh Chiêu dùng bàn tay vỗ vỗ đầu Giang Sùng Ngọc.
Giang Sùng Ngọc nhả núm vú nàng ra, hắn cúi xuống nhìn, núm vú bị ngón tay đùa giỡn trở nên sưng tấy trầy da, đỏ ửng hết lên.
“Giang Sùng Ngọc, chàng là người của ta, nếu sau này chàng dám phụ ta, ta sẽ biến về nguyên hình nuốt chửng chàng vào bụng, để chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau.
Nàng dùng môi chạm vào khóe môi Giang Sùng Ngọc, giọng nói dịu dàng mang theo sự tàn nhẫn.
Giang Sùng Ngọc thẳng lưng nhét gậy thịt vào bên trong lối đi, sức lực nặng nề khiến cả người Linh Chiêu như khảm hẳn lên giường, hắn quay đầu ngậm lấy môi nàng, cẩn thận mút mát, chậm rãi liếm láp, nước bọt trong suốt từ khóe môi Linh Chiêu không ngừng trào ra.
“Chiêu Chiêu, ta yêu nàng, yêu Chiêu Chiêu.”
Giọng nói của hắn không còn lạnh lùng nữa, sau khi nhuốm đầy dục vọng thì trở nên trong trẻo như ngọc xen lẫn chút khàn khàn, vang lên chậm rãi trong tai, lặp đi lặp lại.
Linh Chiêu giơ hai tay ôm chặt lấy cổ hắn, nàng ngửa đầu nhìn chằm chằm vào đỉnh màn, ánh mắt trở nên mê man và ngơ ngác.
Gậy thịt dưới thân không ngừng xỏ xuyên qua, nàng cong eo kẹp chặt lấy thắt lưng Giang Sùng Ngọc, phun ra đầy dâm thủy.
“Giang Sùng Ngọc, a… vì sao chàng lại thích ta?” Nàng tựa trán vào xương quai xanh Giang Sùng Ngọc, nhẹ giọng hỏi hắn.
“Chiêu Chiêu, xin lỗi, ta không thể nói rõ được, có lẽ ban đầu là do ta quá cô đơn… mà nàng giống như một quả cầu lửa đi đến bên cạnh ta, nhưng nàng lại đối xử với ta như một đứa trẻ.”
Hắn mỉm cười hôn lên tóc Linh Chiêu.
Giang Sùng Ngọc hạ thấp eo cắm gậy thịt thật mạnh vào trong nhục huyệt, dùng đầu nấm nghiền nát cổ tử cung đang chậm rãi mở ra, hắn thở hổn hển nói, “Rõ ràng khi đó ta đã không còn nhỏ nữa, nàng còn thích ăn mấy món ăn vặt ngọt ngấy đó, còn ta thì lại không thích một chút nào.”
Hắn thẳng lưng đưa gậy thịt vào rồi lại rút ra, va chạm vào khối thịt mềm nhạy cảm sâu bên trong, thân gậy cứng nóng cọ vào vách thịt, khơi dậy cảm giác ngứa ngáy tê dại bên trong.
Linh Chiêu ậm ừ tìm kiếm đôi môi Giang Sùng Ngọc, hai người quấn lấy nhau hôn môi, tay hắn ôm lấy bầu vú không ngừng xoa bóp, ngón tay nhéo nhéo núm vú cương cứng đỏ tươi.
“Sau đó, sau khi nàng rời đi thì ngày nào ta cũng nằm mơ, trong mộng đều là nàng đang bưng cao vải thiều ướp lạnh nói ‘nếu ngươi không thích ăn thì ta sẽ mang đi, dù sao ngươi cũng không ăn mà’…”
Giang Sùng Ngọc chôn mặt vào cổ Linh Chiêu, hai người giống như đôi uyên ương quấn lấy nhau, quấn quýt si mê thân thể đối phương.
Cường độ gậy thịt cắm vào tăng thêm, trứng dái bên dưới căng phồng dập vào kẽ mông ướt dầm dề, tiếng nước nhóp nhép cùng tiếng da thịt va chạm bạch bạch hòa vào nhau.
Nhục huyệt bị gậy thịt thô cứng thao thành một lỗ tròn, bên trong chảy nước tham lam nuốt lấy gậy thịt, cánh thịt môi bị lôi kéo thay đổi hình dạng trở nên mỏng manh quấn lấy thân gậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng rên rỉ trong cổ họng Linh Chiêu càng lúc càng lớn, nàng quấn hai chân quanh eo Giang Sùng Ngọc, phần thịt mềm ở chân cọ vào xương hông cứng rắn của hắn vừa ngứa vừa đau, “Vậy về sau sao chàng lại, a ~ nhẹ thôi, sao lại, lại phát hiện ra là chàng đã thích ta?”
Giang Sùng Ngọc trầm eo xuống, mạnh mẽ chơi đùa lỗ nhỏ, hắn rên một tiếng, đầu nấm hung hăng đẩy vào trong tử cung, không ngừng dùng gậy thịt nghiền nát tử cung ấm áp nhiều nước.
“Là ngày ta học được cách làm cao vải thiều ướp lạnh.”
Gậy thịt Giang Sùng Ngọc không ngừng đâm vào, cả người hắn đè lên người Linh Chiêu, gậy thịt đấu đá lung tung bên trong như muốn xỏ xuyên qua bụng Linh Chiêu.
“Hôm đó là một ngày mưa, cuối cùng ta cũng làm được cao vải thiều ướp lạnh có mùi vị giống như gánh hàng rong trên đường, khoảnh khắc đó lòng ta đột nhiên dâng lên cảm giác có thành tựu chưa từng có và muốn được chia sẻ với ai đó, rồi ta bưng cao vải thiều ướp lạnh về phòng, nghe tiếng mưa tí tách rơi, một mình ăn hết cả chén.”
Hắn thở gấp gáp, hơi thở nóng hổi phả vào tai Linh Chiêu khiến nàng rùng mình lên cao trào.
Giang Sùng Ngọc đưa tay vuốt ve phần bụng vốn bằng phẳng bị gậy thịt chọc nhô lên một khối của nàng, hắn dùng bàn tay đè xuống, nghe tiếng rên rỉ kêu gào của Linh Chiêu, tiếp tục nói, “Sau khi ăn xong ta nhìn cái chén trống rỗng cùng căn phòng u ám trống trải, tất cả những gì ta có thể nhìn thấy là bầu trời ngày càng u ám bên ngoài cửa sổ, lúc đó ta đã nghĩ nếu có nàng ở đây thì thật tốt, nàng nhất định sẽ mỉm cười khen ngợi ta… khen ta làm được cao vải thiều ướp lạnh, khen chén cao vải thiều ướp lạnh đó là chén ngon nhất mà nàng từng được ăn qua.”
Hắn mỉm cười, trên mặt có chút đỏ ửng không được tự nhiên, hắn cúi người hôn lên khóe môi Linh Chiêu, nỉ non, “Chiêu Chiêu, đây đều là ảo tưởng ngày hôm đó của ta, sau này khi ta nhớ lại lại cảm thấy có lẽ nàng sẽ không khen ta đâu, chỉ có ta cảm thấy ăn ngon thôi, nhỡ đâu không hợp khẩu vị của nàng thì sao…”
Linh Chiêu nghiêng đầu không nhìn hắn, khoái cảm mãnh liệt dưới thân không ngừng lan khắp cơ thể khiến cả người nàng toàn là mồ hôi, không biết tại sao, trong lòng nàng lúc này cảm thấy thật chua xót.
Nàng chợt hiểu được cố chấp trước đây của Giang Sùng Ngọc, cố chấp muốn dung nhập với cơ thể nàng.
Bây giờ nàng cũng muốn mở cơ thể mình ra để cất chứa toàn bộ thân thể Giang Sùng Ngọc vào bên trong, đặt hắn an ổn bên trong cơ thể nàng.
“Giang Sùng Ngọc, làm ta! Hung hăng làm ta đi.” Nàng giơ tay ôm chặt cổ Giang Sùng Ngọc, nâng eo lên áp sát vào hắn, như thể đang tuyệt vọng tìm kiếm khoái cảm.
Cổ họng Giang Sùng Ngọc như nghẹn lại, đôi mắt hắn đỏ lên, hắn vừa nuốt nước bọt vừa dùng gậy thịt hung ác cắm vào bên trong tử cung đã mở ra ôm ấp chứa hắn.
Hai người ôm chặt lấy đối phương, dính chặt lấy nhau không một khẽ hở, giống như cặp song sinh dính liền.
Khóe mắt Giang Sùng Ngọc đỏ ngầu, hắn đẩy gậy thịt của mình ra vào, lần sau mạnh hơn lần trước, quy đầu cọ xát vào thịt mềm trong lối đi, khoái cảm trào dâng như con sóng lớn đánh lật lý trí của Linh Chiêu.
Nàng bị làm mạnh đến nỗi cơ thể không ngừng bị đẩy lên trên, gậy thịt nóng rực cứng rắn như đóng đinh vào cơ thể nàng, gần như xuyên thủng toàn bộ khoang bụng nàng.
“A… Giang Sùng Ngọc, ha, a…” Linh Chiêu lắc đầu, khoái cảm quá mãnh liệt, thân thể nàng không chịu nổi buộc nàng phải thoát khỏi sự thao túng của Giang Sùng Ngọc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Sùng Ngọc dùng tay ấn chặt vào đùi nàng, một lần nữa kéo nàng xuống phía dưới, dùng gậy thịt quất thật mạnh vào nơi non mềm ướt đẫm kia.
Hoan ái quá lâu, da thịt không ngừng bị va chạm khiến giữa hai chân Linh Chiêu đỏ rực, hai người đầm đìa mồ hôi, trong không khí thoang thoảng một mùi tanh lại ngọt, oi bức đến ngạt thở.
Linh Chiêu mềm nhũn dưới thân Giang Sùng Ngọc, bụng dưới không ngừng kịch liệt phập phồng, tiếng thở dốc trong cổ họng bị tiếng thét chói tai đánh gãy, cả người nàng đều đang run rẩy, đùi co giật, dâm thủy và nước tiểu đồng loạt phun ra, văng lên gậy thịt và bụng dưới của Giang Sùng Ngọc.
Cơn khoái cảm mãnh liệt kéo dài, nàng nức nở co rút lỗ nhỏ cắn lấy gậy thịt đang bắn tinh.
Đầu Giang Sùng Ngọc đầy mồ hôi, đôi môi mỏng mím chặt, yết hầu lăn lộn, tiếng rên rỉ trong cổ họng biến thành tiếng thở dốc nặng nề.
Hắn nằm trên người Linh Chiêu, gậy thịt vẫn đang giật giật bắn ra tinh dịch nóng hổi đặc quánh, “Chiêu Chiêu, cho ta hôn nàng nhé.”
Hắn khẽ nhắm mắt lại, ngẩng mặt tìm kiếm đôi môi Linh Chiêu, môi hai người kề sát, hôn đến mức không thể tách ra.
Linh Chiêu hồi lâu cũng không thể bình tĩnh lại, thỉnh thoảng cổ họng lại phát ra một hai tiếng rên rỉ ngắt quãng, nàng vươn cánh tay ôm chặt lấy Giang Sùng Ngọc, ngón tay dọc theo xương sống lưng nhô lên vuốt ve trên dưới.
“Chiêu Chiêu, sờ nữa ta sẽ cứng đấy.” Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai Linh Chiêu, nàng lập tức thu tay lại.
Giang Sùng Ngọc khẽ mỉm cười, gậy thịt hắn vẫn cắm trong lỗ nhỏ, tinh dịch trộn lẫn với dâm thủy ấm áp dễ chịu bao bọc lấy toàn bộ gậy thịt.
Linh Chiêu không dám vuốt ve phần lưng hắn nữa, chỉ dùng ngón tay chơi đùa với vành tai của Giang Sùng Ngọc.
Giang Sùng Ngọc áp mặt vào ngực nàng, hơi thở ấm áp phả vào núm vú, lồng ngực Linh Chiêu phập phồng, lại thở dốc vài tiếng.
Hắn há mồm ngậm bầu vú vào trong miệng, dùng đầu lưỡi liếm láp núm vú giống như con thú nhỏ đang bú sữa.
Trong phòng yên tĩnh không có tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng Giang Sùng Ngọc chóp chép liếm cắn bầu vú.
“Chàng thật là trẻ con, còn muốn bú sữa sao?” Linh Chiêu cuối cùng cũng bình ổn lại, nàng cười duyên trêu ghẹo Giang Sùng Ngọc.
Giang Sùng Ngọc liên tục mút lấy núm vú cùng quầng vú xung quanh, cánh tay hắn còn ôm chặt lấy eo Linh Chiêu, thật sự giống như một đứa trẻ đang đòi bú sữa mẹ.
“A, nhẹ thôi, đau.” Linh Chiêu dùng bàn tay vỗ vỗ đầu Giang Sùng Ngọc.
Giang Sùng Ngọc nhả núm vú nàng ra, hắn cúi xuống nhìn, núm vú bị ngón tay đùa giỡn trở nên sưng tấy trầy da, đỏ ửng hết lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro