Đầu Bếp Xuyên Về Cổ Đại Làm Giàu Ký

Đại Bá Che Chở (2)

Tiêu Cửu Ly

2024-09-20 12:07:25

Vẻ giận dữ trên mặt đại bá cũng giảm đi mấy phần, nghi ngờ nói: " Ngươi bị bệnh à? Tại sao cha ngươi không nói cho ta biết? Nhưng coi như ngươi sinh bệnh, cha ngươi thiếu bạc, gọi người vào nhà đòi tiền, ngươi sao có thể không cho người ta bạc, để người ta trở về đánh gãy một cái chân của cha ngươi ?"

Bàn Nha nghe vậy đoán có lẽ Trương Nhị là ác nhân cáo trạng trước, ở trước mặt đại bá nói xấu nàng.

Bàn Nha lau nước mắt nói: “Đại bá, ngày đó ta chính là ngủ mê man, đột nhiên xông tới hai nam nhân hung thần ác sát, ta bị hù lời nói không lưu loát.. Cũng may có Trương đại tẩu ở đây, nếu không ta đã bị dọa cho ngất đi, hai người vừa bước vào liền đòi tiền, nói cha ta vào kỹ viện, nợ tiền không trả, ta không tin. Cha ta làm sao có thể đi kỹ viện ? Cách đây không lâu, cha ta dưới cơn nóng giận đã đánh nương ta gãy xương sườn, được các cữu cữu mang về dưỡng thương. Cha ta lúc đó nói rằng ông ấy hối hận vô cùng sau này sẽ đối xử tốt với nương ta, làm sao có chuyện đi kỹ viện , khi hai người đòi nợ đó nói với ta, ta nhất định không tin và cho rằng họ là giang hồ lang băm, đến nhà để lừa tiền.”

“Cái gì?” Đại bá cao giọng, hỏi Trương Nhị: “Ngươi đánh gãy xương của đệ muội, còn để thân gia người ta biết mang người đi rồi?”

Sắc mặt Trương Nhị tím tái, không ngờ Bàn Nhà lại tiết lộ sự việc, tự bào chữa: “Đại ca, ta, ta kia chỉ vô tình ngộ thương thôi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Hừ! Đánh lão bà, đi dạo kỹ viện, ngươi đúng là có tiền đồ a! Đáng đời người ta đánh gãy chân của ngươi” Nương Bàn Nha là người hiền lành, bà ấy đi theo Trương Nhị sống trong cảnh nghèo khó suốt nửa đời không một lời than phiền. Trương lão đại ta cảm thấy đệ muội này rất tốt, nhưng ai ngờ lão bà tốt như vậy Trương Nhị vẫn đánh, đánh xong còn không biết hối cải, vậy mà dám đi dạo kỹ viện.

Huynh trưởng như cha, huynh trưởng tức giận, Trương Nhị không dám nhiều lời, sợ hãi rụt rè rũ cụp đầu, miệng nhỏ giọng hô đau.

Bàn Nha tiếp tục khóc, âm thanh ngắt quãng, nghe mà đau lòng: “Đại bá, ta thật vất vả tích lũy được ít bạc, kết quả khi ta bị bệnh cha ta đem hết bạc đi, chỉ để lại cho ta 5 văn tiền, Người bảo ta trả tiền cho cha ta, ta lấy gì để trả? Trong nhà một món đồ vật đáng tiền cũng không có, bạc lại càng không!. Lúc đó Trương đại tẩu nhìn ta bệnh sắp không được, tranh thủ thời gian mời đại phu đến, cha ta còn muốn đem đại phu đuổi đi. Nhờ có Vương Bá thương cảm ta sắp chết, miễn phí tiền xem bệnh, cho ta nợ tiền thuốc ta mới nhặt về được cái mạng. Năm ngày nay ta đều mê man không xuống giường được, nếu không phải Trương đại tẩu chiếu cố ta, mỗi này nấu cơm cho ta ăn sắc thuốc cho ta uống, ta đã sớm đói chết trong phòng này, Đại bá, kém chút nữa, thời điểm ngài tới nhà ta chính là nhìn thấy thi thể cháu gái của ngài a”

“Nha, ta nói ngươi! Nữ nhi ngươi bệnh sắp chết mà ngươi còn lấy tiền đi kỹ viện, sống chết của nữ nhi đều mặc kệ! Ngươi xem đó có phải việc mà con người nên làm sao?” Đại bá càng mắng, càng tức: “Ngươi còn có mặt mũi ở trước mặt ta cáo trạng Bàn Nha ? Lẽ ra ta không nên lấy bạc đi chuộc ngươi, đáng ra ta phải để cho người ta đánh chết ngươi, đồ súc sinh!”

Nói , Trương đại bá cởi giày đập đế giày vào đầu Trương Nhị khiến hai đường ca của Bàn Nha vội vàng ngăn cản người cha đang tức giận của mình, vì sợ cha bọn họ trong cơn tức giận sẽ đánh chết Nhị thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đầu Bếp Xuyên Về Cổ Đại Làm Giàu Ký

Số ký tự: 0