Đầu Bếp Xuyên Về Cổ Đại Làm Giàu Ký
Khai Trương Đại Cát (2)
Tiêu Cửu Ly
2024-09-20 12:07:25
Bàn Nha biết các cậu đưa nương nàng lên trấn, là sự chiếu cố vô cùng tốt với mẹ con nàng. Nương ở cùng với các cữu cữu, nương nàng được ăn no, mặc ấm, có tiểu nha đầu hầu hạ, tốt hơn ở nhà gấp vạn lần. Nhưng Bàn Nha nàng có cả tay có chân, xấu hổ không dám để các cữu cữu nuôi, miễn cho các cữu mẫu của nàng lại coi thường , Huống hồ, nàng nghĩ đến việc mở quán Lương Bì nên nhất quyết không đi theo.
“Mấy người chúng ta đón tỷ tỷ lên trấn ở một thời gian” Tứ cữu một bên chỉ huy đám cháu thu dọn hành lý, một bên nói với Trương Nhị .
Vừa nghe tin mấy người họ muốn dẫn theo Vương thị, Trương Nhị bắt đầu lẩm bẩm trong lòng, việc nhà bây giờ ai sẽ làm, ai sẽ nấu ăn cho hắn? Nhưng hắn nào dám nói chữ “Không", chỉ có thể vui vẻ đồng ý và luôn miệng nói đáp ứng.
Mấy người cữu cữu có chuẩn bị mà đến, chiếc xe bò đã chờ sẵn. Hai người biểu ca của Bàn nha nhấc nương nàng lên xe, thu thập một ít quần áo của bà, cho vào tay nải rồi đặt lên xe.
"Tỷ phu, chúng ta đưa tỷ tỷ đi. Cháu gái ta đang ở lại, ngươi hãy chăm sóc nàng cho tốt , ngươi hiểu rõ, ta thương nhất là cháu gái này.” Trước khi rời đi, Tứ cữu quét mắt liếc nhìn Trương Nhị .
“Đúng vậy!” Trương Nhị vội vàng gật đầu: “Bàn Nha là con gái của ta, ta khẳng định sẽ chăm sóc tốt cho nó.”
“Đi thôi!” Đại cữu hô một tiếng, đoàn người chậm rãi đi về phía trên trấn, Trương Nhị đi theo sau xe bò, cúi đầu khom lưng, cuối cùng cũng tiễn đoàn người đông đảo của Vương gia đi.
Bàn Nha nhìn về phương xa, thầm nghĩ: có Nhà mẹ đẻ cường thế làm chỗ dựa thật tốt, nhưng nhà mẹ đẻ của mình… không mang mình đi bán là còn tốt lắm rồi, được rồi, vẫn là dựa vào chính mình đi.
“Ai nha, mẹ ơi, rốt cục cũng đi rồi.” Trương Nhị lau mồ hôi lạnh, dậm chân về phía nhà, quay lại nhìn Bàn Nha, tức giận nói: “Đi nấu cơm cho ta , đói chết ta ."
Bàn Nha liếc nhìn hắn rồi nói: "Ta đã ăn ở nhà cữu cữu." Sau đó, nàng không để ý đến Trương Nhị mà đi thẳng vào nhà đi ngủ.
"Ai! Ngươi cái nha đầu chết tiệt kia, gọi ngươi nấu cơm ngươi không làm!!" Trương Nhị giận dữ dơ chân lên ở phái sau, chẳng qua chi dám mắng chửi Bàn Nha mà không dám đánh nàng. Hắn đoán nếu đánh thật Bàn Nha khẳng định sẽ đánh chết hắn, hắn thật sự đánh không lại nàng. Chưa cần gọi đến các cữu cữu của Bàn Nha, một mình nàng có thể tự thu thập được hắn. .
Chiếc bánh mềm biến thành xương cứng, hắn không dám đánh, nhai cũng nhai không nổi. Trương Nhị nghĩ mình thật kém may mắn, nên tự vào bếp tìm đồ ăn qua loa cho xong bữa
Ngày thứ hai trời chưa sáng, Bàn Nha đã dậy và dựng quán Lương Bì, dưới cái nhìn của nàng, kiếm tiền là ưu tiên hàng đầu và không gì có thể ngăn cản nàng phát tài a!
Sau khi chuẩn bị nguyên liệu và bày biện bàn ghế, Bàn Nha lấy một tấm bảng gỗ ra nhờ Lưu bá viết cho mình một tấm biển: Bàn Nha Quán , nghe tên, Lưu bá cười nói: “Nha đầu, ai đặt cho ngươi cái tên này, cũng không có gì đặc biệt a, để Lưu bá đặt cho ngươi cái tên 'Nhà hàng Bàn Nha', ngươi thấy thế nào?"
Bàn Nha nghe nói, "nhà hàng" này nghe có vẻ cao cấp nhưng lại sang trọng hơn quán ăn của nàng rất nhiều, sau này việc buôn bán của nàng phát triển, nàng có thể tiếp tục sử dụng cái tên này.
Sau đó Bàn Nha nhờ Lưu bá viết một tấm bảng gỗ nhỏ và viết: “Lương Bì Bàn Nha , một văn một bát, đồ ăn kèm miễn phí”.
“Mấy người chúng ta đón tỷ tỷ lên trấn ở một thời gian” Tứ cữu một bên chỉ huy đám cháu thu dọn hành lý, một bên nói với Trương Nhị .
Vừa nghe tin mấy người họ muốn dẫn theo Vương thị, Trương Nhị bắt đầu lẩm bẩm trong lòng, việc nhà bây giờ ai sẽ làm, ai sẽ nấu ăn cho hắn? Nhưng hắn nào dám nói chữ “Không", chỉ có thể vui vẻ đồng ý và luôn miệng nói đáp ứng.
Mấy người cữu cữu có chuẩn bị mà đến, chiếc xe bò đã chờ sẵn. Hai người biểu ca của Bàn nha nhấc nương nàng lên xe, thu thập một ít quần áo của bà, cho vào tay nải rồi đặt lên xe.
"Tỷ phu, chúng ta đưa tỷ tỷ đi. Cháu gái ta đang ở lại, ngươi hãy chăm sóc nàng cho tốt , ngươi hiểu rõ, ta thương nhất là cháu gái này.” Trước khi rời đi, Tứ cữu quét mắt liếc nhìn Trương Nhị .
“Đúng vậy!” Trương Nhị vội vàng gật đầu: “Bàn Nha là con gái của ta, ta khẳng định sẽ chăm sóc tốt cho nó.”
“Đi thôi!” Đại cữu hô một tiếng, đoàn người chậm rãi đi về phía trên trấn, Trương Nhị đi theo sau xe bò, cúi đầu khom lưng, cuối cùng cũng tiễn đoàn người đông đảo của Vương gia đi.
Bàn Nha nhìn về phương xa, thầm nghĩ: có Nhà mẹ đẻ cường thế làm chỗ dựa thật tốt, nhưng nhà mẹ đẻ của mình… không mang mình đi bán là còn tốt lắm rồi, được rồi, vẫn là dựa vào chính mình đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ai nha, mẹ ơi, rốt cục cũng đi rồi.” Trương Nhị lau mồ hôi lạnh, dậm chân về phía nhà, quay lại nhìn Bàn Nha, tức giận nói: “Đi nấu cơm cho ta , đói chết ta ."
Bàn Nha liếc nhìn hắn rồi nói: "Ta đã ăn ở nhà cữu cữu." Sau đó, nàng không để ý đến Trương Nhị mà đi thẳng vào nhà đi ngủ.
"Ai! Ngươi cái nha đầu chết tiệt kia, gọi ngươi nấu cơm ngươi không làm!!" Trương Nhị giận dữ dơ chân lên ở phái sau, chẳng qua chi dám mắng chửi Bàn Nha mà không dám đánh nàng. Hắn đoán nếu đánh thật Bàn Nha khẳng định sẽ đánh chết hắn, hắn thật sự đánh không lại nàng. Chưa cần gọi đến các cữu cữu của Bàn Nha, một mình nàng có thể tự thu thập được hắn. .
Chiếc bánh mềm biến thành xương cứng, hắn không dám đánh, nhai cũng nhai không nổi. Trương Nhị nghĩ mình thật kém may mắn, nên tự vào bếp tìm đồ ăn qua loa cho xong bữa
Ngày thứ hai trời chưa sáng, Bàn Nha đã dậy và dựng quán Lương Bì, dưới cái nhìn của nàng, kiếm tiền là ưu tiên hàng đầu và không gì có thể ngăn cản nàng phát tài a!
Sau khi chuẩn bị nguyên liệu và bày biện bàn ghế, Bàn Nha lấy một tấm bảng gỗ ra nhờ Lưu bá viết cho mình một tấm biển: Bàn Nha Quán , nghe tên, Lưu bá cười nói: “Nha đầu, ai đặt cho ngươi cái tên này, cũng không có gì đặc biệt a, để Lưu bá đặt cho ngươi cái tên 'Nhà hàng Bàn Nha', ngươi thấy thế nào?"
Bàn Nha nghe nói, "nhà hàng" này nghe có vẻ cao cấp nhưng lại sang trọng hơn quán ăn của nàng rất nhiều, sau này việc buôn bán của nàng phát triển, nàng có thể tiếp tục sử dụng cái tên này.
Sau đó Bàn Nha nhờ Lưu bá viết một tấm bảng gỗ nhỏ và viết: “Lương Bì Bàn Nha , một văn một bát, đồ ăn kèm miễn phí”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro