Đầu Bếp Xuyên Về Cổ Đại Làm Giàu Ký
Vương Bà Tới Cửa (3)
Tiêu Cửu Ly
2024-09-20 12:07:25
Bàn Nha rửa bát xong, đấm eo bước vào nhà, ngẩng đầu nhìn lên, Ai Nha má ơi!có một người phụ nhân trung niên mặc bộ đồ xanh đỏ đang ngồi trong nhà, sắc mặt trắng bệch, phủ đầy phấn đang cầm chén trà nói chuyện với Trương Nhị.
“Ai Nha, đây là Bàn Nha à?” bà tử kia nhìn thấy Bàn Nha đi vào liền nhanh chóng đặt chén trà xuống nghênh đón, thân mật lôi kéo tay Bàn Nha, từ trên xuống dưới quan sát tỉ mỉ, mỉm cười như một bông hoa cúc, nói: "Bàn nha cô nương, đều đã lớn như vậy. Lần trước ta gặp ngươi, ngươi mới một tháng tuổi! Lúc đó ta nhìn ngươi thật bụ bẫm, đáng yêu. Bây giờ ngươi ….thật là càng ngày càng mập... !"
Vương Bà lấy khăn che miệng cười khúc khích: Bàn Nha nổi gân xanh: Cái người này là ai vậy? thật đúng là biết nói chuyện! Ta béo rồi làm sao ? Ta béo cũng không ăn cơm của nhà ngươi a!
“Nha đầu, đây là Vương Bà .” Cha Bàn Nha ho khan một tiếng
“Vương Bà tốt.” Bàn Nha thoát khỏi móng vút của Vương Bà, cúi đầu đi vào trong phòng. Vương Bà từ phía sau mỉm cười nói với Trương Nhị: “Nhìn Bàn Nha này a, nàng còn xấu hổ haha."
Bàn Nha thầm nghĩ, quái nhân này từ chui ra đây? trong thôn cũng không có nhân vật này, Bàn Nha lấy túi tiền từ thắt lưng ra cầm, ước lượng một chút, túi tiền so với hôm qua còn nặng hơn, lại kiếm được không ít.
Xâu đồng tiền lại rồi cất đi. Cha Bàn Nha gọi nàng ra ngoài, hắn nói: “ Lương Bì có còn hay không? Vương Bà muốn ăn thử”
Bàn Nha nói: “Còn ba bốn bát.”
Vương Bà mỉm cười nói: “Nghe nói Lương Bì do Bàn cô nương làm rất ngon, bây giờ xem ra ta là có lộc ăn rồi!”
Có vẻ như cha Bàn Nha muốn chiêu đãi khách, trước mặt người ngoài vẫn phải nhường lại cho cha Bàn Nha vài phần mặt mũi, nàng gật đầu nói: “Cha, Vương Bà, đợi một chút, ta sẽ mang đến ngay"
Vương Bà Ăn xong Lương Bì và dưa leo chua ngọt , khen Bàn Nha tay nghề khéo léo, đồng thời dùng những câu sáo rỗng: “Bàn Nha cô nương, Lương Bì này ngon như vậy, làm ăn nhất định sinh ý rất tốt a, một ngày có thể kiếm bao nhiêu tiền ?” . Sau đó lại hỏi: "Tay nghề này ngươi học từ ai? ở địa phương nông thôn nhỏ bé ở này thật là ủy khuất tay nghề của ngươi, Ngươi nên đến trong trấn a."
Bàn Nha không biết Vương Bà có ý đồ gì, chỉ giả vờ ngây ngốc, hắc hắc cười khúc khích, đánh Thái Cực quyền với bà ta.
Vương Bà ăn uống no nê, sờ miệng, lại lôi kéo Bàn Nha nhìn kỹ hơn. Bàn Nha thu dọn bát đĩa rồi quay vào bếp, còn cha nàng đi tiễn khách.
Trương Nhị đưa Vương Bà đến cửa , Vương Bà quay lại xa xa nhìn bóng dáng Bàn Nha đang bận rộn ở trong bếp , gật đầu nói: “Bàn cô nương tuy không đẹp, nhưng thân thể cường tráng, nhìn lên liền có thể sinh nhi tử! ! Tay nghề khéo léo, chăm chỉ, là một cô nương trung thực , Trương Nhị ca, ngươi yên tâm, ta khẳng định sẽ tìm được một nhà chồng tốt cho Bàn Nha!”
“Ai Nha, đây là Bàn Nha à?” bà tử kia nhìn thấy Bàn Nha đi vào liền nhanh chóng đặt chén trà xuống nghênh đón, thân mật lôi kéo tay Bàn Nha, từ trên xuống dưới quan sát tỉ mỉ, mỉm cười như một bông hoa cúc, nói: "Bàn nha cô nương, đều đã lớn như vậy. Lần trước ta gặp ngươi, ngươi mới một tháng tuổi! Lúc đó ta nhìn ngươi thật bụ bẫm, đáng yêu. Bây giờ ngươi ….thật là càng ngày càng mập... !"
Vương Bà lấy khăn che miệng cười khúc khích: Bàn Nha nổi gân xanh: Cái người này là ai vậy? thật đúng là biết nói chuyện! Ta béo rồi làm sao ? Ta béo cũng không ăn cơm của nhà ngươi a!
“Nha đầu, đây là Vương Bà .” Cha Bàn Nha ho khan một tiếng
“Vương Bà tốt.” Bàn Nha thoát khỏi móng vút của Vương Bà, cúi đầu đi vào trong phòng. Vương Bà từ phía sau mỉm cười nói với Trương Nhị: “Nhìn Bàn Nha này a, nàng còn xấu hổ haha."
Bàn Nha thầm nghĩ, quái nhân này từ chui ra đây? trong thôn cũng không có nhân vật này, Bàn Nha lấy túi tiền từ thắt lưng ra cầm, ước lượng một chút, túi tiền so với hôm qua còn nặng hơn, lại kiếm được không ít.
Xâu đồng tiền lại rồi cất đi. Cha Bàn Nha gọi nàng ra ngoài, hắn nói: “ Lương Bì có còn hay không? Vương Bà muốn ăn thử”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bàn Nha nói: “Còn ba bốn bát.”
Vương Bà mỉm cười nói: “Nghe nói Lương Bì do Bàn cô nương làm rất ngon, bây giờ xem ra ta là có lộc ăn rồi!”
Có vẻ như cha Bàn Nha muốn chiêu đãi khách, trước mặt người ngoài vẫn phải nhường lại cho cha Bàn Nha vài phần mặt mũi, nàng gật đầu nói: “Cha, Vương Bà, đợi một chút, ta sẽ mang đến ngay"
Vương Bà Ăn xong Lương Bì và dưa leo chua ngọt , khen Bàn Nha tay nghề khéo léo, đồng thời dùng những câu sáo rỗng: “Bàn Nha cô nương, Lương Bì này ngon như vậy, làm ăn nhất định sinh ý rất tốt a, một ngày có thể kiếm bao nhiêu tiền ?” . Sau đó lại hỏi: "Tay nghề này ngươi học từ ai? ở địa phương nông thôn nhỏ bé ở này thật là ủy khuất tay nghề của ngươi, Ngươi nên đến trong trấn a."
Bàn Nha không biết Vương Bà có ý đồ gì, chỉ giả vờ ngây ngốc, hắc hắc cười khúc khích, đánh Thái Cực quyền với bà ta.
Vương Bà ăn uống no nê, sờ miệng, lại lôi kéo Bàn Nha nhìn kỹ hơn. Bàn Nha thu dọn bát đĩa rồi quay vào bếp, còn cha nàng đi tiễn khách.
Trương Nhị đưa Vương Bà đến cửa , Vương Bà quay lại xa xa nhìn bóng dáng Bàn Nha đang bận rộn ở trong bếp , gật đầu nói: “Bàn cô nương tuy không đẹp, nhưng thân thể cường tráng, nhìn lên liền có thể sinh nhi tử! ! Tay nghề khéo léo, chăm chỉ, là một cô nương trung thực , Trương Nhị ca, ngươi yên tâm, ta khẳng định sẽ tìm được một nhà chồng tốt cho Bàn Nha!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro