Chương 49
2024-11-12 14:24:37
Cả phòng họp lại tiếp tục bàn bạc về việc ai sẽ đảm nhận vị trí này, nhưng họ lại hầu như không tìm thấy ai thích hợp ngồi vào vị trí này cả. Phó thị là do Phó Từ Ân và Đường Yên vợ ông sáng lập, số cổ phần lớn nhất thuộc về Phó Từ Ân ba mươi phần trăm, vợ của ông là Đường Yên cũng đã chiếm hai mươi phần trăm cổ phần. Hiện tại bà ấy đã mất số cổ phần kia nghe đã được chuyển cho con trai là Phó Từ Minh, nhưng vấn đề này ngoài nội bộ cổ đông ra thì không một ai biết kể cả Phó Thế Hào. Hiện tại Phó thị gặp vấn đề, nếu tùy tiện chọn một người ra đứng mũi chịu sào chẳng khác nào đẩy Phó thị vào con đường phá sản chứ!
"Tôi vẫn phản đối. Hiện tại tuy là chủ tịch đang nguy cấp nhưng cũng chưa hẳn là sẽ không khỏe lại, chúng ta ở đây lại chọn người khác lên làm chủ tịch như thế tôi thấy không hay lắm"
"Đúng thế, bác sĩ cũng đã nói ông ấy cũng đang có chuyển biến tốt. Chúng ta ở đây làm thế này khác nào phản bội lại người từng có công gầy dựng chứ!"
"Hai vị nói rất có lý, với lại chuyện bầu một chủ tịch cần có đầy đủ cổ đông để tiến hành biểu quyết. Ở đây vẫn còn thiếu một vài cổ đông lớn, việc chọn chủ tịch mới này chúng ta nên hoãn lại đã."
Vẫn không nhận được sự đồng tình hưởng ứng từ các cổ đông, Phó Thế Hào dù không hài lòng nhưng cũng không thể hiện ra mặt.
"Nếu mọi người đã nói thế thì chúng ta đợi liên hệ được với các cổ đông còn lại kia thì sẽ tiến hành họp một lần nữa vậy. Tan họp đi!"
Trở về văn phòng của mình, Phó Thế Hào vô cùng tức giận đá mạnh vào ghế mắng.
"Một lũ già nua chết tiệt, dám nghi ngờ năng lực của tôi. Nếu không có tôi lôi kéo đầu tư lần này thì kinh tế của Phó thị còn đứng vững được sao? Đúng là một lũ ngu ngốc mà."
Cơn giận trong người làm hắn không thể ngồi yên, hắn liên tục đi đi lại lại một cách vô cùng khó chịu. Chợt hắn ngừng lại, trong đầu bắt đầu mưu tính gì đó liền lấy điện thoại gọi đi.
"Chuyện tôi bảo các người làm đã làm đến đâu rồi?"
"Chúng tôi vẫn chưa có cơ hội xử lý hắn."
"Một lũ vô dụng, xử lý một thằng ăn hại cũng làm không xong, các người còn bảo tôi tin tưởng các người kiểu gì hả?"
"Phó tổng anh không biết đâu, hắn ta rất cảnh giác. Chúng tôi vừa bám đuôi không lâu hắn đã phát hiện và biến mất không một chút dấu vết. Hắn không đơn giản như chúng ta nghĩ đâu"
"Một tên ăn bám có gì mà không đơn giản chứ! Tôi cho các người thời hạn ba ngày nữa, nếu tôi không thấy xác của hắn ta thì các người tự lo hậu sự cho mình đi!"
Tiếng quát của Phó Thế Hào lớn đến mức Lý Nhã Quân còn chưa bước vào phòng đã nghe thấy. Bà ta đẩy cửa bước vào với sắc mặt không vui nói.
"Có chuyện gì mà còn lại mất bình tĩnh như vậy? Công ty còn bao nhiêu người con lại hét ầm lên như thế là muốn mọi người chú ý hay sao?"
"Sao mẹ lại đến đây?"
"Mẹ nghe nói hôm nay công ty mở cuộc họp cổ đông, kết quả thế nào rồi?"
"Mấy lão già chết tiệt kia không đồng ý chuyện con ngồi vào ghế chủ tịch. Bọn họ cho rằng con không đủ năng lực."
"Bọn họ có quyền gì mà không cho phép con ngồi vào vị trí đó chứ! Phó thị này trước sau gì cũng thuộc về con, dù họ có không phục thì cũng phải phục thôi."
"Mẹ, chuyện di chúc đã làm đến đâu rồi?"
"Vẫn chưa thuyết phục được ông ta. Ông ta là thân tính với Phó Từ Ân, muốn ông ta giúp thay đổi di chúc e là không dễ đâu."
"Nhưng chẳng phải mẹ nói mẹ có thể làm được sao?"
"Mẹ nói không dễ chứ không phải không được, con sốt ruột cái gì? Con đừng quên Phó Từ Ân còn chưa chết thì di chúc vẫn chưa có hiệu lực đâu"
"Việc đó đơn giản thôi mà, chỉ cần mẹ có thể sửa đổi di chúc trong tay luật sư Hà, thì con sẽ có cách làm cho di chúc kia có hiệu lực"
Ánh mắt nham hiểm của Phó Thế Hào nhìn về phía Lý Nhã Quân đầy ẩn ý, như hiểu được lời con trai mình đang ám chỉ điều gì bà t quay đi ra chiều suy nghĩ. Tuy ông ấy không phải là cha ruột của mình Thế Hào nhưng cũng là cha của Doãn Kiên, nếu làm như thế thì liệu khi Doãn Kiên biết sự thật sẽ nghĩ thế nào đây! Không thể để anh em chúng nó tương tàn lẫn nhau vì chuyện này được. Đúng rồi, chẳng phải còn có Phó Từ Minh kia sao? Chỉ cần đổ hết mọi tội lỗi lên đầu nó chẳng phải là một mũi tên bắn được hai con nhạn sao, vừa có thể để Thế Hào thừa kế Phó thị, vừa nhổ đi cái gai trong mắt tiện cả đôi đường rồi. Nghĩ thế Lý Nhã Quân mỉm cười nhìn sang Phó Thế Hào lên tiếng.
"Con cứ yên tâm đợi tin tốt của mẹ, sẽ nhanh thôi tất cả sẽ thuộc về chúng ta."
"Con chờ mẹ.
"Phó Từ Ân là do ông bạc tình với mẹ con tôi trước đừng trách sao mẹ con tôi bạc nghĩa."
"Tôi vẫn phản đối. Hiện tại tuy là chủ tịch đang nguy cấp nhưng cũng chưa hẳn là sẽ không khỏe lại, chúng ta ở đây lại chọn người khác lên làm chủ tịch như thế tôi thấy không hay lắm"
"Đúng thế, bác sĩ cũng đã nói ông ấy cũng đang có chuyển biến tốt. Chúng ta ở đây làm thế này khác nào phản bội lại người từng có công gầy dựng chứ!"
"Hai vị nói rất có lý, với lại chuyện bầu một chủ tịch cần có đầy đủ cổ đông để tiến hành biểu quyết. Ở đây vẫn còn thiếu một vài cổ đông lớn, việc chọn chủ tịch mới này chúng ta nên hoãn lại đã."
Vẫn không nhận được sự đồng tình hưởng ứng từ các cổ đông, Phó Thế Hào dù không hài lòng nhưng cũng không thể hiện ra mặt.
"Nếu mọi người đã nói thế thì chúng ta đợi liên hệ được với các cổ đông còn lại kia thì sẽ tiến hành họp một lần nữa vậy. Tan họp đi!"
Trở về văn phòng của mình, Phó Thế Hào vô cùng tức giận đá mạnh vào ghế mắng.
"Một lũ già nua chết tiệt, dám nghi ngờ năng lực của tôi. Nếu không có tôi lôi kéo đầu tư lần này thì kinh tế của Phó thị còn đứng vững được sao? Đúng là một lũ ngu ngốc mà."
Cơn giận trong người làm hắn không thể ngồi yên, hắn liên tục đi đi lại lại một cách vô cùng khó chịu. Chợt hắn ngừng lại, trong đầu bắt đầu mưu tính gì đó liền lấy điện thoại gọi đi.
"Chuyện tôi bảo các người làm đã làm đến đâu rồi?"
"Chúng tôi vẫn chưa có cơ hội xử lý hắn."
"Một lũ vô dụng, xử lý một thằng ăn hại cũng làm không xong, các người còn bảo tôi tin tưởng các người kiểu gì hả?"
"Phó tổng anh không biết đâu, hắn ta rất cảnh giác. Chúng tôi vừa bám đuôi không lâu hắn đã phát hiện và biến mất không một chút dấu vết. Hắn không đơn giản như chúng ta nghĩ đâu"
"Một tên ăn bám có gì mà không đơn giản chứ! Tôi cho các người thời hạn ba ngày nữa, nếu tôi không thấy xác của hắn ta thì các người tự lo hậu sự cho mình đi!"
Tiếng quát của Phó Thế Hào lớn đến mức Lý Nhã Quân còn chưa bước vào phòng đã nghe thấy. Bà ta đẩy cửa bước vào với sắc mặt không vui nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Có chuyện gì mà còn lại mất bình tĩnh như vậy? Công ty còn bao nhiêu người con lại hét ầm lên như thế là muốn mọi người chú ý hay sao?"
"Sao mẹ lại đến đây?"
"Mẹ nghe nói hôm nay công ty mở cuộc họp cổ đông, kết quả thế nào rồi?"
"Mấy lão già chết tiệt kia không đồng ý chuyện con ngồi vào ghế chủ tịch. Bọn họ cho rằng con không đủ năng lực."
"Bọn họ có quyền gì mà không cho phép con ngồi vào vị trí đó chứ! Phó thị này trước sau gì cũng thuộc về con, dù họ có không phục thì cũng phải phục thôi."
"Mẹ, chuyện di chúc đã làm đến đâu rồi?"
"Vẫn chưa thuyết phục được ông ta. Ông ta là thân tính với Phó Từ Ân, muốn ông ta giúp thay đổi di chúc e là không dễ đâu."
"Nhưng chẳng phải mẹ nói mẹ có thể làm được sao?"
"Mẹ nói không dễ chứ không phải không được, con sốt ruột cái gì? Con đừng quên Phó Từ Ân còn chưa chết thì di chúc vẫn chưa có hiệu lực đâu"
"Việc đó đơn giản thôi mà, chỉ cần mẹ có thể sửa đổi di chúc trong tay luật sư Hà, thì con sẽ có cách làm cho di chúc kia có hiệu lực"
Ánh mắt nham hiểm của Phó Thế Hào nhìn về phía Lý Nhã Quân đầy ẩn ý, như hiểu được lời con trai mình đang ám chỉ điều gì bà t quay đi ra chiều suy nghĩ. Tuy ông ấy không phải là cha ruột của mình Thế Hào nhưng cũng là cha của Doãn Kiên, nếu làm như thế thì liệu khi Doãn Kiên biết sự thật sẽ nghĩ thế nào đây! Không thể để anh em chúng nó tương tàn lẫn nhau vì chuyện này được. Đúng rồi, chẳng phải còn có Phó Từ Minh kia sao? Chỉ cần đổ hết mọi tội lỗi lên đầu nó chẳng phải là một mũi tên bắn được hai con nhạn sao, vừa có thể để Thế Hào thừa kế Phó thị, vừa nhổ đi cái gai trong mắt tiện cả đôi đường rồi. Nghĩ thế Lý Nhã Quân mỉm cười nhìn sang Phó Thế Hào lên tiếng.
"Con cứ yên tâm đợi tin tốt của mẹ, sẽ nhanh thôi tất cả sẽ thuộc về chúng ta."
"Con chờ mẹ.
"Phó Từ Ân là do ông bạc tình với mẹ con tôi trước đừng trách sao mẹ con tôi bạc nghĩa."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro