Đầu Gấu Là Tổng Tài

Người hầu riêng

2024-11-12 14:24:37

Tiếng quát của Phó Từ Minh làm Bảo Ngọc giật mình, cứ tưởng anh đuổi mình ra ngoài cô mừng rỡ đi ngay. Nhưng chưa đầy ba bước anh đã giữ tay cô lại nói.

  "Tôi không bảo cô."

  Ánh mắt anh lại nhìn về phía Phó Thế Hào, như hiểu Từ Minh đang ám chỉ người rời khỏi là mình. Sắc mặt hắn không mấy tốt nhẹ giọng nói.

  "Xin lỗi anh cả, em đã làm phiền rồi."

Phó Thế Hào quay lưng bước ra khỏi phòng khép cửa lại. Phó Từ Minh bước về phía cửa sổ đốt điếu thuốc lá hút một hơi dài rồi thả khói vào màn đêm mờ mịt. Thấy anh không chú ý đến mình nữa, Diệp Bảo Ngọc nhẹ nhàng bước đến cửa định tẩu thoát, nhưng tay vừa chạm vào tay nắm cửa đã nghe giọng âm lãnh của anh sát bên tai.

  "Cô muốn đi đâu?"

  Bảo Ngọc giật mình quay mặt lại thấy anh đã đứng cạnh cô từ lúc nào. Cô bước sang một bên để tránh né ánh nhìn của anh, cánh tay anh liền chặn trước mặt. Chiếc áo sơ mi đen bị bung hai cút ngực lộ ra vòm ngực rắn chắc, Bảo Ngọc ngơ người khi cảnh xuân đang bày ra trước mặt. Cô lại nhớ đến lúc nãy đôi môi cô đã vô tình đặt trọn lên vòm ngực ấy, bất chợt đôi môi cô mím lại, hai má cũng vì thế mà ửng hồng lên. Nhìn theo ánh mắt cô Phó Từ Minh khẽ nhíu mày lại hỏi.

  "Cô đang nhìn gì đấy!"

Bảo Ngọc nghe câu hỏi của anh thì giật mình, ánh mắt lẫn tránh của cô đảo sang hướng khác lắp bắp nói.

  "Tôi... tôi đâu có nhìn gì?"

  "Cô nghĩ cô có thể thoát được tôi sao?"

Vẫn giữ yên khuôn mặt lạnh đáng sợ kia nhìn về phía Bảo Ngọc khiến cô cảm giác bất an. Cô mím chặt môi cuối thấp đầu như sợ anh nhìn thấu tâm tư mình. Phó Từ Minh nhìn đôi môi hồng tự nhiên đang mím chặt của cô, anh lại nhớ đến cảm giác đôi môi ấy lúc nãy đã chạm qua yết hầu và hôn lên vòm ngực của anh. Cảm giác ấy thật lạ lẫm , dường như đôi môi ấy rất mềm.

 Bảo Ngọc thấy anh cứ im lặng nhìn mình thì càng thấy bất an hơn, cô khẽ ngước mắt nhìn lên, bắt gặp ánh mắt kia vẫn nhìn mình đăm đăm thì liền cúi xuống thầm nghĩ.

  "Dùng ánh mắt đáng sợ đó để dọa mình sao? Mình đâu có làm gì đâu chứ!"

  "Tôi đáng sợ như vậy sao? Ngay cả nhìn thẳng vào mắt tôi cô cũng không dám?"

  "Đâu... đâu có. Chỉ là anh cứ nhìn tôi chằm chằm như thế tôi... không quen."

  "Tôi đã làm gì cô sao? Cách xa ra để cô dễ chạy à?"

  "Tôi đâu có chạy. Đây là nhà anh, tôi lại là người làm trong nhà, tôi có thể chạy đi đâu được chứ?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


  "Biết như thế thì tốt. Kể từ bây giờ cô là người hầu riêng của tôi. Bất cứ lúc nào tôi cần cô nhất định phải có mặt, nhớ chưa?"

  "Người... người hầu ... riêng sao?"

  "Đúng thế, từ hôm nay tất cả mọi việc lớn nhỏ dọn dẹp trong căn phòng này cô sẽ chịu trách nhiệm. Bất cứ khi nào tôi gọi, trong vòng một phút cô phải có mặt. Chậm trễ sẽ bị trừ lương."

  "Nè, anh có thấy mình quá đáng không? Từ khu người làm ở đến chỗ của anh ít nhất cũng mất năm phút, anh cho tôi một phút rõ ràng là muốn làm khó tôi mà."

  "Đúng, tôi là đang cố tình làm khó cô đấy! Nếu không muốn làm thì chúng ta đến sở cảnh sát ngay bây giờ vậy."

Phó Từ Minh vừa nói vừa bắt lấy cánh tay Bảo Ngọc như muốn đưa cô đi. Bảo Ngọc hoảng sợ vội kéo Phó Từ Minh trở lại, miệng không ngừng van xin.

 "Anh đừng đưa tôi đến cảnh sát. Tôi làm, tôi làm là được mà."

  "Cô nên biết thân biết phận, nếu trong lúc làm việc cô dám giở trò tôi vẫn sẽ đưa cô đến cục cảnh sát như thường đấy."

  "Tôi... tôi biết rồi."

  "Tốt, cô có thể ra ngoài."

Phó Từ Minh nhẹ gật đầu với sắc mặt nghiêm nghị, Bảo Ngọc chầm chậm bước ra khỏi phòng, vài bước lại ngoáy nhìn lại xem Phó Từ Minh có đổi ý không. Đợi đến khi cô khép cánh cửa phòng lại, Phó Từ Minh nhẹ cong môi lên bật cười thầm nghĩ.

   "Ngốc thế không biết. Sáng nay hổ báo ghê lắm, vậy mà giờ vừa hù một chút đã sợ đến hồn bay phách lạc rồi."

Diệp Bảo Ngọc quay trở về với gương mặt vô cùng ảo não. Thẩm Mỹ Dung đứng trước cửa phòng không ngừng đi đi lại lại với vẻ vô cùng lo lắng, vừa nhìn thấy cô bà mừng rỡ bước nhanh đến nắm lấy tay cô lo lắng hỏi.

  "Bảo Ngọc, nãy giờ con đã đi đâu thế? Có biết dì lo lắng lắm không?"

  "Anh Sửu không khỏe nên nhờ con mang nước lên phòng đại thiếu gia giúp anh ấy ạ."

  "Làm dì lo lắng quá. Mau vào nghỉ ngơi đi con, trễ rồi."

  "Dạ."

  Nằm trên giường, Bảo Ngọc cứ trằn trọc mãi không sao ngủ được. Nhớ đến vị thiếu gia lạnh lùng như tảng băng trôi kia cô lại khẽ thở dài. Mới ngày đầu tiên đặt chân lên chốn phồn hoa đô hội đã đắc tội với người không nên đắc tội rồi, ngày tháng sau này phải sống sao đây?

  "Sao con còn chưa ngủ? Lạ chỗ không ngủ được sao?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


  Nghe tiếng hỏi của Thẩm Mỹ Dung, Bảo Ngọc giật mình khỏi dòng suy nghĩ. Cô mĩm cười quay sang nhìn bà nói.

  "Có chút không quen ạ. Dì, đại thiếu gia... là người như thế nào ạ?"

  Thẩm Mỹ Dung hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của cô, bà hỏi.

  "Sao con lại hỏi chuyện này?"

  "Cũng không có gì ạ, chỉ thuận miệng hỏi thế thôi."

  "Đại thiếu gia trước đây là một cậu bé rất vui vẻ và hoạt bát. Cậu ấy có tấm lòng lương thiện và rất thích giúp đỡ người khác. Nhưng từ sau cái chết của phu nhân, cậu ấy đã trở thành một người trầm lặng ít nói. Cậu ấy sống khép kín không muốn ai đến gần, cũng không muốn quan tâm bất kỳ chuyện gì nữa. Cho đến khi cậu sang nước ngoài học tập, đã hơn mười năm rồi cậu ấy chưa một lần về nhà. Đây là lần đầu tiên cậu ấy trở về nhà sau ngần ấy năm."

"Mẹ của anh ta mất rồi sao? Vậy phu nhân hiện tại là..."

"Là vợ sau của lão gia. Phu nhân mất đi chưa được bao lâu thì lão gia đã đưa phu nhân hiện tại về nhà, lúc đó đã có nhị thiếu gia rồi. Cũng vì thế mà tình cảm cha con của họ cũng dần trở nên xa cách hơn."

Thảo nào anh ta lại có ác cảm với nhị thiếu gia như vậy. Tính ra anh ta cũng là một đứa trẻ đáng thương đấy chứ, nhưng cũng đâu vì chuyện ba mình lấy vợ khác mà bỏ phế tương lai của mình như bây giờ chứ? Nghe người làm trong nhà bàn tán rằng anh ta tốt nghiệp đại học xong chỉ biết ăn chơi đàn đúm ở nước ngoài mấy năm nay. Mọi việc trong công ty chỉ có nhị thiếu gia giúp lão gia giải quyết, anh ta hoàn toàn không quan tâm đến. Anh ta cứ như thế không sợ mẹ mình bên kia thế giới sẽ buồn sao?

"Con nghĩ gì mà thừ người ra vậy?"

"Dạ... không có gì ạ."

"Thôi ngủ đi con, mai còn phải dậy sớm làm việc đấy!"

"Vâng ạ."

Sáng hôm sau. Bảo Ngọc đang loay hoay dọn dẹp đã nghe tiếng A Sửu hớt hãi gọi.

"Bảo Ngọc... Bảo Ngọc..."

"Có chuyện gì thế ạ?"

Đại... đại thiếu gia cho gọi em, cậu ấy bảo em lên phòng gặp cậu ấy."

"Em sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đầu Gấu Là Tổng Tài

Số ký tự: 0