Đầu Giường Cãi, Lên Giường Hòa

Chỉ dính em

Vương Khiết Băng (Yu)

2024-07-19 19:07:33

Đến buổi sáng khi Trịnh Tương Hảo tỉnh giấc đã cảm thấy ở bên cạnh vẫn còn sự ấm áp quen thuộc, cô cũng chầm chậm mở mắt nhìn lên đồng hồ, xong rồi lại nhanh chóng nhìn sang người ở bên cạnh.

Bây giờ đã hơn chín giờ rồi mà? Sao Niên Cầm Bách vẫn còn ở đây?

- Niên Cầm Bách! Anh không định đi làm sao?

Nhưng Niên Cầm Bách không đáp, thay vào đó anh chỉ siết chặt vòng tay ôm bé cưng nhà mình, sau đó còn tìm nơi thoải mái nhất để hít lấy mùi hương của cô, cuối cùng anh mới chịu mở mắt.

Nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái, nói:

- Không sao, hôm nay cũng không có việc gì nhiều, ở nhà với em thêm một chút.

Trịnh Tương Hảo cũng cạn lời, sau đó cô cũng định rời giường để chuẩn bị bữa sáng. Nhưng cô chỉ vừa mới ngồi dậy là Niên Cầm Bách lại ôm lấy cô từ phía sau, cái sự dính người này đúng là bó tay mà.

- Bé cưng...

- Sao vậy?

- Em... Sao hôm qua đột nhiên em lại chủ động như vậy? Em bị đả kích gì à?

Có lẽ đối với Niên Cầm Bách thì hôm qua Trịnh Tương Hảo thật sự rất giống như bị đả kích gì đó. Hơn nữa hôm qua cô còn có nói là sẽ đến gặp Lưu Thiên Mộc, mà cái cô gái Lưu Thiên Mộc kia thật sự rất kì quái, anh chỉ sợ Lưu Thiên Mộc sẽ dạy hư Tiểu Ngọt Ngào của anh thôi... Nhưng mà hình như...

Anh... Lại thích cô bị dạy hư... Phải làm sao đây?

- Anh không thích sao? Em chủ động như vậy không phải rất tốt à? Em còn thấy anh hôm qua "ăn" rất thoải mái mà?

Niên Cầm Bách cũng vùi đầu vào cổ của cô, hôn nhẹ lên cổ của cô, nhỏ giọng nói:

- Anh chỉ sợ bản thân không kiềm lòng được...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Là kiềm dữ chưa? Rõ ràng anh mở miệng ăn rất vui, có thấy chỗ nào gọi là kiềm chế đâu?

Niên Cầm Bách á khẩu... Biết sao bây giờ, đêm qua là đêm đầu tiên anh làm chuyện đó với Tiểu Ngọt Ngào, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng Trịnh Tương Hảo ở ngay bên cạnh còn kêu lên mấy tiếng dễ nghe... Niên Cầm Bách có kiềm chế... Nhưng nó không đáng kể lắm.

- Được rồi, nếu anh còn ôm em như vậy thì sẽ không bữa sáng đâu.

Nhưng mà...

Vốn dĩ...

Vốn dĩ Trịnh Tương Hảo nghĩ rằng bản thân nói như vậy thì Niên Cầm Bách sẽ buông cô ra, cơ mà... Sao lại kì vậy?

Thay vì buông cô ra thì Niên Cầm Bách giống như biến thành một con gấu Koala siêu lớn bám dính lấy lưng cô, thậm chí còn ôm chặt eo của cô nữa.

Cô vào nhà vệ sinh đánh răng thì anh vẫn ôm cô, thậm chí còn vừa ôm vừa đánh răng. Sau khi đánh răng xong còn tranh thủ hôn cô thêm mấy cái, đợi khi Trịnh Tương Hảo nói muốn đi tắm thì anh mới ấm ức mà buông ra được một chút.

Khi cô tắm xong cũng bảo anh đi tắm, Niên Cầm Bách lại tiếp tục "ấm ức" một mình đi tắm.

Còn cô phải xuống nhà chuẩn bị bữa sáng. Nhưng trong khi cô vẫn còn đang cặm cụi nấu ăn thì anh đã chạy đến, lại ôm chặt lấy cô, lại còn dụi dụi đầu vào cổ cô, nói:

- Bé cưng... Làm sao đây... Anh không muốn rời xa em chút nào...

- Niên Cầm Bách, anh đúng là không có tiền đồ gì cả!

Sau đó... Một người thì nấu ăn, một người thì bám dính, cô tiến một bước thì anh cũng tiến lên một bước, cô lùi anh cũng lùi, cô đi sang trái anh càng không dám sang phải, cứ như vậy mà Trịnh Tương Hảo nấu ăn nhưng lại phải mang theo một con gấu lớn ở sau lưng.

Tới lúc cô nấu xong thì cũng không tách khỏi anh được, thậm chí Niên Cầm Bách còn nhấc bổng cô lên, đặt cô ngồi lên chân mình, lại tiếp tục ôm cô, nói:

- Bé cưng...

- Niên Cầm Bách, sao em không biết anh lại dính người như vậy nhỉ?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Nói sai rồi, anh không dính người... Anh chỉ dính em thôi.

Dừng một chút Niên Cầm Bách lại hôn lên môi cô, nói:

- Từ nay về sau, đây mới là ghế ngồi của em.

Trịnh Tương Hảo chỉ biết phì cười, buổi sáng của cặp đôi mới "cưới" thật sự là quá đỗi ngọt ngào mà. Đây là vẫn chưa chính thức đó, nếu như thật sự là cưới thì chắc sẽ còn ngọt ngào hơn như thế gấp mấy trăm lần.

Đợi khi ăn xong bữa sáng, dù muốn dù không thì Niên Cầm Bách vẫn phải đi làm, hiển nhiên trước khi đi làm anh cũng phải sạc pin một chút.

Trịnh Tương Hảo thì nằm trên ghế sofa, còn anh thì nằm lên người cô, hôn môi cô một cái, sau đó lại nói:

- Tối nay không cần nấu cơm, anh đưa em ra ngoài ăn có được không? Cũng lâu rồi chúng ta không đi hẹn hò.

- Được. Vậy anh về sớm chút. Hay là... Em đến công ty đón anh nha?

Niên Cầm Bách cũng chỉ nhìn cô, sau đó anh lại mỉm cười, hôn môi cô một cái, nói:

- Vậy khoảng năm giờ anh sẽ nhờ Lý Thanh Phong đến đón em đến công ty.

- Được. Vậy anh đi làm đi, tạm biệt.

- Anh yêu em, bé cưng.

- Em cũng yêu anh, làm việc tốt nha.

Sau đó... Trịnh Tương Hảo cũng tiễn Niên Cầm Bách đi làm với gương mặt không tình nguyện, quả nhiên... Bạn trai của cô rất đáng yêu.

#Yu~

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đầu Giường Cãi, Lên Giường Hòa

Số ký tự: 0