Đầu Giường Cãi, Lên Giường Hòa

Sắp chết rồi...

Vương Khiết Băng (Yu)

2024-07-19 19:07:33

Mặc dù hôm nay Niên Cầm Bách cảm thấy quá xui xẻo, nhưng ít nhất anh cũng đã cẩm được chiếc vòng cổ mà mình chọn cho vợ yêu ở nhà rồi. Đợi sau khi tặng quà cho vợ xong thì ngày mai, chỉ ngày mai nữa thôi là anh đã có thể đem vợ yêu đến Cục Dân Chính rồi.

Khi Niên Cầm Bách về đến nhà, như thường ngày thì Trịnh Tương Hảo vẫn đang nấu cơm, lúc nghe thấy tiếng mở cửa thì cô cũng có xoay người lại, nhìn anh rồi mỉm cười:

- Mừng anh đã về, Cầm Bách.

Ngay lập tức Niên Cầm Bách liền đặt đồ của mình xuống ghế sofa rồi bước nhanh chân đến ôm lấy vợ yêu của mình, sau đó anh còn hôn hít đủ kiểu, y hệt như một con nghiện đang thèm thuốc vậy.

Vì anh không chỉ ôm, mà còn hôn rồi hít lấy cổ của cô, thậm chí là anh còn dụi dụi đầu vào cổ của cô, khiến cho

Trịnh Tương Hảo cảm thấy nhột rồi đưa tay đấy đầu anh ra, nhỏ giọng nói:

Anh làm gì vậy? Niên Cẩm Bách, nhột quá!Bé cưng, nhớ em chết đi được.Anh đúng là dính người quá rồi đó.Dính em thôi, không dính người.Cuối cùng thì Trịnh Tương Hảo cũng đã đẩy được Niên Cẩm Bách đi vào phòng riêng rồi để anh đi tắm, nhưng nét mặt của anh lại bày ra rất đáng thương, cứ làm như là cô bỏ mặc anh không.

Bé cưng, hay là em vào tắm với anh đi?Anh tự đi mà tắm! Đừng có quyến rũ em!Niên Cầm Bách nghe thấy cũng chỉ phì cười, trước khi vào tắm thì anh còn hôn nhẹ lên môi cô, sau đó mới vui vẻ đi vào tắm. Quả nhiên Tiểu Ngọt Ngào nhà anh là đáng yêu nhất, chỉ cần có cô ở đây thì bao nhiêu bực tức đều sẽ được xóa sạch ngay và luôn.

(-..J

Buổi tối hồm đó hai người vẫn ăn uống như bình thường, sau khi ăn xong thì anh cũng đảm nhận vị trí rửa bát.

Riêng Trịnh Tương Hảo lại đi lên phòng trước để dọn dẹp chỗ ngủ.

Đợi tới anh đã dọn xong việc ở dưới nhà, cũng đã tắt đèn, khóa cửa, sau đó mới cẩm theo hộp quà tặng đi lên phòng. Lúc anh nhìn thấy cô đang dọn dẹp giường ngủ liền ôm lấy eo của cô, làm cho Trịnh Tương Hảo giật mình, cô lại thở dài, nói:

Niên Cẩm Bách, anh đúng là thích khiến người ta giật mình mà!Chỉ thích làm em giật mình thôi, bé cưng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Anh lại muốn làm gì đây?

Lúc này Niên Cầm Bách nhẹ nhàng hôn lên vai cô, rồi mới đưa tay ra trước mặt Tiểu Ngọt Ngào nhà mình, nhưng là một nắm tay, khiến cho Trịnh Tương Hảo không hiểu.

Anh có ý gì? Anh định đánh em à?Làm sao anh nỡ đánh bé cưng của anh chứ? Anh chỉ đánh em... Ở trên giường thôi.Anh đúng là ngày càng vô sỉ!Niên Cầm Bách chỉ phì cười, sau đó anh cũng thả nắm tay ra, ngay lập tức một sợi dây truyền vàng đã rơi ra khỏi lòng bàn tay của anh, hình dáng của chiếc vòng cổ giống như là đuôi của một chú khổng tước, trên đó ba viên kim cương màu xanh lục quý hiếm, đây là đá kim cương tự nhiên nên giá thành không hề nhỏ. Còn kiểu dáng này... Là do một tay Niên Cầm Bách đã chỉnh sửa từ những kiểu dáng cũ, nhưng cũng có thể nói... Đây là sợi dây chuyền độc nhất!

Bé cưng... Đây là quà cầu hôn em đó.Cầu hôn em? Chẳng phải lúc trước anh đã đem sính lễ của ông bà nội cầu hồn em rồi sao?Đó là quà của ông bà nội. Còn cái này... Là quà của anh.Niên Cầm Bách, anh nhiều quà cầu hôn quá nhỉ?Không cần nói cũng biết Niên Cầm Bách đang rất hài lòng, quả nhiên là Tiểu Ngọt Ngào của anh xứng đáng với những thứ này mà.

Lúc này anh đã muốn đem cô lên giường, trực tiếp động phòng trước khi đăng ký kết hồn, nhưng ai mà có ngờ sau đó Trịnh Tương Hảo lại chủ động choàng tay ôm lấy cổ của anh, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

Nụ hôn dây dưa không dứt, sau một hồi thì anh cũng nhận ra bản thân đã không nhịn nổi nữa, định là đem cô lột sạch, rồi tiếp theo chính là một màn kịch tính nhất.

Nhưng...

Nhưng rồi cô liền đưa tay chặn miệng anh lại, cười một cái rất ngọt ngào, nhỏ giọng nói:

Hôm nay không được.Tại sao không được?Bà dì của em tới rồi. Nên là... Không được đâu!Anh nghe xong cứng đờ hết cả người... Phải làm sao đây? Bé cưng nhà anh châm lửa xong rồi lại không cho anh làm gì đó... Thật sự là quá tàn nhẫn rồi...

Cứ như vậy, buổi tối đó có một con sói bị bỏ đói, dù rằng đang rất ấm ức vì bị vợ yêu chơi một vố, nhưng anh cũng chỉ biết im lặng cam chịu thôi chứ nói gì được nữa bây giờ.

Nhưng bù lại, Trịnh Tương Hảo lại ôm anh rồi vỗ về anh, còn nhỏ giọng nói:

Ngoan, ngủ thôi.Bé cưng, em đang ru con của em ngủ à?Đâu có... Rõ ràng là em đang dỗ cha của em bé mà?Niên Cầm Bách nghe xong liền giật mình, nhưng rồi anh liền thở dài, quả nhiên là vợ yêu của anh ngày càng hư rồi. Cứ như vậy thì anh nhất định sẽ chết mất!

- Bé cưng à, anh thật sự sắp chết rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đầu Giường Cãi, Lên Giường Hòa

Số ký tự: 0