Đấu La Chi Võ Hồn Lôi Điện

Cơ Thể Mùi Hươn...

Tối Ái Thượng Tằng Lâu

2024-11-20 00:15:35

Lâm Kiệt nhìn biểu cảm của Chu Trúc Thanh liền biết cô chắc chắn hiểu nhầm mình, vội giải thích: "Vừa này cô không phải nói cả cơ thể sao, nếu ta cần dùng hồn lực lôi điện giúp cô tôi luyện cơ thể, là cô cần phải cởi quần áo, không thì sẽ ảnh hưởng đến việc khống chế của ta đối với hồn lực, nếu không cởi sẽ không đạt được hiệu quả tốt nhất".

"Cần phải cởi sao". Sắc mặt Chu Trúc Thanh hơi rầu rĩ nói.

Lúc này Lâm Kiệt nghĩ trong lòng: Cần, về việc có thật sự cởi quần áo không, đó là mỗi người có một góc nhìn và cách làm khác nhau.

Lâm Kiệt thấy dáng vẻ rầu rĩ của Chu Trúc Thanh, liền nói với cô: "Hoặc là ta giúp cô rèn luyện bộ phận trước".

Chu Trúc Thanh hỏi: “Cái này không cần cởi quần áo sao?"

“Cần. Nhưng không cần cởi hết, chỉ cần cởi áo ngoài của cô là được".

Nói xong, không đợi Chu Trúc Thanh nói lại nói thêm: "Có thể chấp nhận hay không, cô tự mình suy nghĩ".

Chu Trúc Thanh nghĩ ngợi, cảm thấy vẫn có thể chấp nhận, chẳng phải nói cởi áo ngoài sao, lại không phải cởi toàn bộ, áo ngực còn mặc, dù sao cũng chẳng làm sao cả, hơn nữa điều này có trợ giúp rất lớn cho việc nâng cao thực lực bản thân, ngược lại Đới Mộc Bạch kia không đáng tin cậy, vừa nghĩ đến Đới Mộc Bạch, cả người càng trở nên bực tức.

Mà lúc này Đới Mộc Bạch đang cùng với tỷ muội song sinh kia tâm sự nhân sinh lí tưởng cuộc đời, đột nhiên giật mí mắt, trong lòng vẫn đang nghĩ, lẽ nàolà cô em gái kia đang nghĩ về mình, không quản nữa, bắt đầu bước tâm sự nhân sinh của anh ta.

Lâm Kiệt thấy Chu Trúc Thanh dường như hạ quyết tâm rất lớn.

Chu Trúc Thanh nói với Lâm Kiệt: "Ngươi nhắm mắt trước đi".

"Cô yên tâm, ta chắc chắn sẽ không nhìn trộm".

Lâm Kiệt mặc dù nói không nhìn trộm, nhưng không nói không nhìn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong lòng đang nghĩ, dù sao đợi lát nữa mình được nhìn rồi, không vội tức thời.

Chu Trúc Thanh nhẹ nhàng kéo trang phục của mình, cởi áo ngoài giống áo da màu đen để trên giường, tháo vật phẩm trang sức giống cái đuôi ở bên cạnh, lộ ra phần lưng bóng loáng trắng như tuyết.

Chu Trúc Thanh có thân hình cực kì đầy đặn nóng bỏng không hợp với tuổi, mặc áo ngực đi đến giường, ngồi trước người Lâm Kiệt.

Lâm Kiệt ngửi mùi thơm nhàn nhạt, hương thơm hơi giống hoa nhài, Lâm Kiệt biết, đây là mùi hương cơ thể của Chu Trúc Thanh, hơi kinh ngạc nói: "Thật sự là mùi hương cơ thể lâu nay".

Lâm Kiệt quay đầu, nhìn thấy phần lưng trắng như tuyết, Chu Trúc Thành cứ như vậy ngồi trước người mình.

Mặc dù không nhìn thấy phía trước, nhưng không gì cản trở Lâm Kiệt tự suy nghĩ, làm việc đứng đắn, làm việc đứng đắn thôi.

Lâm Kiệt nói với Chu trúc Thanh: "Vậy ta bắt đầu, lát nữa có hơi đau cô chịu một lúc".

"Ừm, bắt đầu đi".

Nếu Lâm Kiệt thấy khuôn mặt của Chu trúc Thanh, sẽ nhận ra sắc mặt hơi đỏ hồng bây giờ của cô.

Bây giờ mặt của Chu Trúc Thanh có hơi đỏ, đây còn là lần đầu tiên cô để trần trước mặt một người đàn ông, mặc dù mặc áo ngực, nhưng vẫn rất lo lắng trong lòng.

Lâm Kiệt giơ hai tay ra, nhẹ nhàng phủ lên phần lưng trắng như tuyết của cô, ừm, cảm giác này rất mềm mại, xúc cảm rất tốt, chỉ là không biết xúc cảm phía trước có tốt hơn hay không, thôi, nghĩ gì vậy chứ.

Chỉ thấy một tầng lôi quang xuất hiện hai tay của Lâm Kiệt, lôi quang dọc theo cơ thể của Chu Trúc Thanh đi vào trong người.

Chu Trúc Thanh bây giờ cảm thấy cơ thể của mình có hơi tê tê, hơn nữa còn có một chút thoải mái, không giống với lời Lâm Kiệt nói. Sau khi cảm giác thân thể của mình càng ngày càng tê dại, Chu Trúc Thanh không khỏi ừm nhẹ một tiếng, sau tiếng ừm nhẹ phát ra, Chu Trúc Thanh nhận ra dường như Lâm Kiệt nghe thấy, khuôn mặt đáng yêu ban đầu hồng hào càng đỏ hơn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm Kiệt nghe thấy tiếng kêu của Chu Trúc Thanh, mặc dù âm thanh hơi nhỏ, nhưng Lâm Kiệt vẫn nghe thấy, trong lòng thầm nói, đây vừa mới bắt đầu, quả thực sẽ thoải mái, nhưng tiếp theo thì sao?

Lâm Kiệt nghiêm mặt nói: "Trúc Thanh, ta sắp tăng thêm lực, cô phải chịu đựng, nếu đau cô kêu lên đi".

"Không sao, ta chịu được, ngươi tiếp tục đi".

Chu Trúc Thanh thầm nghĩ trong lòng: "Chuyện mất mặt như vậy, ta còn lâu mới kêu, hừ".

Lâm Kiệt gia tăng vận chuyển hồn lực, nhưng đối với khống chế lôi điện xác thực không hề yếu đi.

Vào giờ khắc này trong căn phòng rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy từng tiếng nổ lôi điện.

Mười phút trôi qua, trên người Chu Trúc Thanh hiển nhiên có từng dòng tạp chất màu đen chảy ra, nhưng không quá nhiều.

Lúc này Chu Trúc Thanh hiển nhiên cảm nhận được thể chất cơ thể mình tăng hơn nhiều, chỉ là cơ thể càng thêm tê dại.

Lại mười mấy phút trôi qua, Lâm Kiệt nói với Chu Trúc Thanh: "Hôm nay đến đây thôi".

Vừa nói xong, Lâm Kiệt thu lại lôi điện trong tay lại, lôi điện nhanh chóng biến mất, mà cả người Lâm Kiệt bỗng mất đi khí lực, ngã về phía trước, hai tay vừa hay ôm lấy hông của Chu Trúc Thanh, cơ thể đều dựa lên người Chu Trúc Thanh, khuôn mặt vừa vặn gác lên vai của cô, ngược lại giống như một đôi tình nhân đang ôm nhau.

Mà trong khoảnh khắc Lâm Kiệt ôm chu Trúc Thanh, hiển nhiên cảm thấy cơ thể Chu Trúc Thanh căng thẳng như thế.

Còn lúc này sắc mặt của Chu Trúc Thanh được Lâm Kiệt ôm càng trở nên đỏ bừng, cơ thể vốn dĩ có hơi tê cứng càng căng thẳng hơn.

Chu Trúc Thanh nghĩ ngợi trong lòng, hắn không phải cô ý chiếm tiện nghi mình chứ, chắc là không.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đấu La Chi Võ Hồn Lôi Điện

Số ký tự: 0