Cướp
Tối Ái Thượng Tằng Lâu
2024-11-20 00:15:35
Thành Tác Thác, Lâm Kiệt mất năm ngày, coi như là trải qua trăm cay ngàn đắng mới từ thành Thiên Đấu chạy tới thành Tác Thác, dựa vào sự nhanh và tiện của hình thức Lôi Độn, trên đường đi hắn mở ra hình thức Lôi Độn để chạy đi, đợi đến khi hồn lực tiêu hao gần hết, thì vừa đi vừa nghỉ ngơi đến khi hồn lực khôi phục, sau đó lại mở ra hình thức Lôi Độn chạy đi, như vậy vừa có thể chạy đi lại có thể nâng cao độ thuần thục của mình đối với hình thức Lôi Độn, thì cớ sao lại không làm chứ, mất năm ngày cuối cùng đã chạy tới thành Tác Thác.
Tới thành Tác Thác, hắn liền mua chút đồ bổ sung, sau đó ra khỏi thành Tác Thác, đi về phía Rừng rậm Tinh Đấu, trên đường đi không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.
Có người sẽ hỏi, vì sao phải từ thành Thiên Đấu xa như vậy đi Rừng rậm Tinh Đấu liệp sát hồn thú, về việc này, đương nhiên là Lâm Kiệt quyết định đi tham gia buổi chiêu sinh vào một tháng sau của Học viện Sử Lai Khắc. Học viện Sử Lai Khắc cách thành Tác Thác không xa, hiện tại Lâm Kiệt đi Rừng rậm Tinh Đấu liệp sát một Hồn hoàn, sau đó liền đi đến Học viện Sử Lai Khắc, lúc này Học viện Sử Lai Khắc đang chiêu sinh, thời gian xem như vừa vặn. Về phần Ngọc Tiểu Cương và Đường Tam, đến lúc đó sẽ xem rồi quyết định, dù sao người chịu thiệt chắc chắn không phải là mình.
Thành Liệp Hồn, là một tòa thành nhỏ cách Rừng rậm Tinh Đấu không xa, phần lớn người ở nơi này kiếm tiền sinh hoạt dựa vào việc giúp người khác săn bắt hồn Thú Hồn hoàn, phần lớn đều là một số kẻ liều mạng, vì tiền, có thể làm bất cứ việc gì.
Năm nay Lâm Kiệt 12 tuổi, lớn lên có chút anh tuấn, cao gần một mét tám. Hơn nữa có chút tiền, thoạt nhìn có chút giống mĩ thiếu niên anh tuấn, đương nhiên, không phải có chút giống, mà vốn chính là vậy.
Bởi vì hiện giờ Lâm Kiệt không thiếu tiền, trong nhà cũng mở vài cửa hàng, thu nhập có chút khả quan, mấy năm nay kiếm được không ít, hiện giờ trên người ăn mặc quần áo khá đẹp đẽ, trong tay lại mang theo một chiếc nhẫn Hồn Đạo Khí.
Ở thời đại này, Hồn Đạo Khí có số lượng cực nhỏ, hơn nữa rất đắc đỏ, cái này là hắn phải dùng nhiều tiền mới mua được ở hội đấu giá, tuy rằng không gian chỉ có hai mét vuông, nhưng mà có còn hơn không.
Lâm Kiệt nghĩ, đến lúc đó hắn có thể nghiên cứu Hồn Đạo Khí một chút, nếu nghiên cứu ra, chỉ cần bán đi, thì chẳng phải là tiền sẽ vào như nước sao, hắc hắc. . . .
Cho dù không bán, để cho mình sử dụng, hoặc là đưa cho người quan trọng phòng thân cũng không tệ, cũng có thể kiếm được một món lợi hại làm vũ khí giữ mạng cho mình cũng tốt, đợi sau khi vào Sử Lai Khắc lại nghiên cứu một chút.
Lâm Kiệt ăn mặc như bây giờ nếu ở những thành thị lớn như thành Thiên Đấu thì có thể người khác sẽ thấy ngươi ăn mặc không tệ, sẽ cho rằng ngươi là một nhân vật lớn nào đó, mà không dám chọc giận ngươi.
Nhưng mà, tại thành trấn nhỏ hẻo lánh này, phần lớn là một đám những kẻ liều mạng ở vùng ven trấn nhỏ, cảm giác khó có thể không xảy ra chuyện.
Vào lúc Lâm Kiệt đi về phía bên ngoài thành trấn, Tâm võng của hắn cũng đã cảm giác được có ba người đang đi theo hắn.
Lâm Kiệt không chút hoảng hốt, bởi vì căn cứ vào cảm giác của Tâm võng của hắn, hồn lực của ba người này không cao lắm, cao nhất cũng chỉ là một Hồn tôn.
Nếu Tâm võng của Lâm Kiệt mở hoàn toàn, phạm vi phóng xạ có thể đạt tới trong phạm vi 5km, đương nhiên, đây là dưới tình huống hắn kích hoạt hoàn toàn năng lực, Tâm võng chỉ có thể cảm giác được số lượng và thực lực của kẻ địch, còn lợi hại hơn so với ra đa, nhưng mà Lâm Kiệt cảm thấy như vậy đã vô cùng lợi hại rồi, nó có thể dùng làm lợi khí để chạy trốn, có thể dự đoán trước kẻ thù.
Khi Lâm Kiệt thu hẹp phạm vi phóng xạ của Tâm võng lại, lúc đối mặt với ba người đang theo dõi mình, cảm giác tin tức truyền trở lại càng thêm tinh chuẩn hơn, là một Hồn tôn, và hai Đại hồn sư.
Nhìn ba người theo sau, trong lòng Lâm Kiệt nói: một Hồn tôn nho nhỏ, và hai Đại hồn sư, cũng dám học người khác đi ăn cướp, không biết sống chết.
Hiện tại Lâm Kiệt đã đi đến ngoài thành trấn, ba con chuột nhắt kia vẫn còn trốn trốn tránh tránh ở phía sau, không xuất hiện, thật đúng là cẩn thận. Không hổ là người địa phương, mấy kẻ liều mạng.
Lâm Kiệt thấy bọn họ còn không đi ra, trong lòng cũng có chút mất kiên nhẫn.
"Ta nói này. Mấy người các ngươi đã đi theo ta một đường rồi, còn không ra sao? Muốn theo ta đến Rừng rậm Tinh Đấu giúp ta liệp sát hồn thú à?"
Phía sau. Một Đại hồn sư có chút nhỏ gầy nhỏ giọng nói: "Đại ca, hình như hắn phát hiện chúng ta đang theo dõi hắn!"
Cái người là Hồn tôn nói: "Phát hiện ra thì sao chứ, có đại ca ngươi ở đây, sợ cái gì, không phải chỉ là một Đại hồn sư nho nhỏ sao, ta là một Hồn tôn lại sợ hắn."
"Vâng vâng vâng ~ đại ca nói rất đúng"
Ba người phía sau đi ra, một Đại hồn sư mặt thẹo nói: "Nhóc con, nếu đã biết ông nội, thì ngươi cũng là người thông minh, biết nên làm như thế nào chứ, yên tâm, chúng ta không giống với những người khác, chúng ta chỉ cần tiền, không cần mạng."
Lâm Kiệt nhìn mấy người bọn họ giống như là đã quyết tâm làm thịt mình, giọng điệu thản nhiên nói: "Hẳn là các ngươi cảm thấy ăn chắc được ta rồi, hai Đại hồn sư, một Hồn tôn vừa mới đột phá, rất lợi hại phải không?"
"Không biết tốt xấu."
"Lợi hại hay không đợi lát nữa ngươi sẽ biết, đừng nhiều lời vô nghĩa với hắn nữa, hai người các ngươi lên cho ta." Hồn tôn cao lớn nói.
"Vâng. Đại ca." Hai Đại hồn sư đáp lại.
Giọng điệu Lâm Kiệt có chút trêu chọc nói: "Chà, muốn ra tay à, vừa lúc, hẳn là có thể giúp ta nóng người, giết thời gian, hi vọng các ngươi cũng đừng quá yếu nha."
Lâm Kiệt còn chưa nói xong, Đại hồn sư mặt thẹo ở đối diện kia liền mở Hồn kỹ vọt đến, dáng vẻ của Đại hồn sư gầy gò cũng đang chuẩn bị mài đao.
Chỉ thấy Đại hồn sư mặt thẹo kêu lớn: "Hồn kỹ ~ Tê Ngưu Trùng Chàng."
Lâm Kiệt vừa nhấc chân phải, thân thể khẽ di chuyển về phía trước, xem chuẩn thời cơ lúc Đại hồn sư mặt thẹo lao đến, đá một đá.
Băng ~ một tiếng, chỉ thấy một bóng người bay ra ngoài.
Lâm Kiệt khẽ chuyển thân thể, về lại chỗ nói: "Ta nói này, các ngươi chỉ có chút thực lực ấy, cũng dám học người khác đi ra ngoài ăn cướp, có phải là có hơi không biết tự lượng sức không?"
Đại hồn sư gầy nhìn thấy Đại hồn sư mặt thẹo bị Lâm Kiệt thoải mái đánh bay ra ngoài, trong lòng có chút hoang mang.
Chỉ thấy tên này nhướng mày, rồi lập tức vọt tới.
Đương nhiên không phải lao về phía Lâm Kiệt, mà là lao đến bên cạnh Đại hồn sư mặt thẹo đang nằm trên mặt đất, Đại hồn sư gầy la lớn: "Nhị ca ~ Nhị ca, huynh không sao chứ?"
Khụ ~ khụ, Đại hồn sư mặt thẹo hộc ra một ngụm máu, hô hấp có chút gấp gáp nói: "Không sao, cẩn thận một chút tên nhóc này rất mạnh, sợ là có chút khó giải quyết."
Lâm Kiệt nhìn Đại hồn sư mặt thẹo hộc máu, có chút câm nín ╯﹏╰.
Mình hoàn toàn không dùng nhiều sức, không thể đá tên đó đến hộc máu được.
Mà Đại hồn sư gầy lại càng lợi hại, rõ ràng là chayh đến đánh mình, thế nào mà lại đột nhiên chạy tới đỡ người.
Quả nhiên, không có nơi nào là không có nhân tài nha!
"Hai cái thứ vô dụng." Hồn tôn vóc dáng cao lớn tức giận kêu lớn: "Tên nhóc kia, ngươi không tệ, còn nhỏ tuổi mà có thể đánh bại Quan Vũ."
"Quan Vũ." Mẹ nó, cái tên thật khó đỡ, Lâm Kiệt nghĩ trong lòng, có thể nào Hồn tôn này tên là Lưu Bị, còn Đại hồn sư gầy kia có thể nào là Trương Phi không.
Đương nhiên đây chỉ là Lâm Kiệt nghĩ ở trong lòng.
Tiếp đó Hồn tôn vóc người cao to la lớn: "Tên nhóc, đừng trách ông đây không cho ngươi cơ hội, Lưu Bị ông đây nhường ngươi đánh trước ba chiêu. Miễn cho bị người khác chê cười nói ba anh em chúng ta ức hiếp một đứa bé."
"Mẹ nó."
Trong lòng Lâm Kiệt gào thét, anh ta thật sự tên là Lưu Bị, người kia không cần nói cũng biết tên là Trương Phi.
Hiện tại Lâm Kiệt không còn tâm trạng nào mà ở đây đùa giỡn với ba người này. Trên người hiện lên Lôi Điện, bên trái đánh ra một quyền, tiếp theo bên phải đánh ra một quyền.
Giải quyết trong nháy mắt.
Nhìn ba anh em té trên mặt đất, ba người này cũng có chút kiên cường, không có cầu xin tha thứ.
Lâm Kiệt nói: "Với thực lực của các ngươi thế này, cũng dám học người khác đi cướp, thật là không biết chết sống, nể tình các ngươi không có lòng hại người, tha cho các ngươi một mạng, cút đi, đừng để cho ta nhìn thấy các ngươi lần nữa."
Cũng không quan tâm ba người kia thế nào, nói xong Lâm Kiệt liền xoay người rời đi.
Đi hơn nửa giờ, cuối cùng Lâm Kiệt cũng đi tới bên ngoài Rừng rậm Tinh Đấu.
Lâm Kiệt dựa vào Tâm võng làm ra đa, thật cẩn thận đi vào bên trong Rừng rậm Tinh Đấu, ở phía ngoài trên hầu hết đều là một ít hồn thú mười năm, trăm năm, ngàn năm gần như rất ít.
Dọc theo đường đi gần như không đụng tới nguy hiểm gì, cho dù là gặp nguy hiểm, dựa vào Tâm võng cũng có thể tránh đi, bây giờ còn không phải là lúc dạo chơi, nên cẩn thận thì vẫn nên cẩn thận.
Nếu bị gãy giữa đường trưởng thành, vậy thì mất nhiều hơn được.
Lại tìm hơn nửa giờ, cuối cùng Lâm Kiệt cũng tìm được một hồn thú thích hợp cho mình.
Tới thành Tác Thác, hắn liền mua chút đồ bổ sung, sau đó ra khỏi thành Tác Thác, đi về phía Rừng rậm Tinh Đấu, trên đường đi không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.
Có người sẽ hỏi, vì sao phải từ thành Thiên Đấu xa như vậy đi Rừng rậm Tinh Đấu liệp sát hồn thú, về việc này, đương nhiên là Lâm Kiệt quyết định đi tham gia buổi chiêu sinh vào một tháng sau của Học viện Sử Lai Khắc. Học viện Sử Lai Khắc cách thành Tác Thác không xa, hiện tại Lâm Kiệt đi Rừng rậm Tinh Đấu liệp sát một Hồn hoàn, sau đó liền đi đến Học viện Sử Lai Khắc, lúc này Học viện Sử Lai Khắc đang chiêu sinh, thời gian xem như vừa vặn. Về phần Ngọc Tiểu Cương và Đường Tam, đến lúc đó sẽ xem rồi quyết định, dù sao người chịu thiệt chắc chắn không phải là mình.
Thành Liệp Hồn, là một tòa thành nhỏ cách Rừng rậm Tinh Đấu không xa, phần lớn người ở nơi này kiếm tiền sinh hoạt dựa vào việc giúp người khác săn bắt hồn Thú Hồn hoàn, phần lớn đều là một số kẻ liều mạng, vì tiền, có thể làm bất cứ việc gì.
Năm nay Lâm Kiệt 12 tuổi, lớn lên có chút anh tuấn, cao gần một mét tám. Hơn nữa có chút tiền, thoạt nhìn có chút giống mĩ thiếu niên anh tuấn, đương nhiên, không phải có chút giống, mà vốn chính là vậy.
Bởi vì hiện giờ Lâm Kiệt không thiếu tiền, trong nhà cũng mở vài cửa hàng, thu nhập có chút khả quan, mấy năm nay kiếm được không ít, hiện giờ trên người ăn mặc quần áo khá đẹp đẽ, trong tay lại mang theo một chiếc nhẫn Hồn Đạo Khí.
Ở thời đại này, Hồn Đạo Khí có số lượng cực nhỏ, hơn nữa rất đắc đỏ, cái này là hắn phải dùng nhiều tiền mới mua được ở hội đấu giá, tuy rằng không gian chỉ có hai mét vuông, nhưng mà có còn hơn không.
Lâm Kiệt nghĩ, đến lúc đó hắn có thể nghiên cứu Hồn Đạo Khí một chút, nếu nghiên cứu ra, chỉ cần bán đi, thì chẳng phải là tiền sẽ vào như nước sao, hắc hắc. . . .
Cho dù không bán, để cho mình sử dụng, hoặc là đưa cho người quan trọng phòng thân cũng không tệ, cũng có thể kiếm được một món lợi hại làm vũ khí giữ mạng cho mình cũng tốt, đợi sau khi vào Sử Lai Khắc lại nghiên cứu một chút.
Lâm Kiệt ăn mặc như bây giờ nếu ở những thành thị lớn như thành Thiên Đấu thì có thể người khác sẽ thấy ngươi ăn mặc không tệ, sẽ cho rằng ngươi là một nhân vật lớn nào đó, mà không dám chọc giận ngươi.
Nhưng mà, tại thành trấn nhỏ hẻo lánh này, phần lớn là một đám những kẻ liều mạng ở vùng ven trấn nhỏ, cảm giác khó có thể không xảy ra chuyện.
Vào lúc Lâm Kiệt đi về phía bên ngoài thành trấn, Tâm võng của hắn cũng đã cảm giác được có ba người đang đi theo hắn.
Lâm Kiệt không chút hoảng hốt, bởi vì căn cứ vào cảm giác của Tâm võng của hắn, hồn lực của ba người này không cao lắm, cao nhất cũng chỉ là một Hồn tôn.
Nếu Tâm võng của Lâm Kiệt mở hoàn toàn, phạm vi phóng xạ có thể đạt tới trong phạm vi 5km, đương nhiên, đây là dưới tình huống hắn kích hoạt hoàn toàn năng lực, Tâm võng chỉ có thể cảm giác được số lượng và thực lực của kẻ địch, còn lợi hại hơn so với ra đa, nhưng mà Lâm Kiệt cảm thấy như vậy đã vô cùng lợi hại rồi, nó có thể dùng làm lợi khí để chạy trốn, có thể dự đoán trước kẻ thù.
Khi Lâm Kiệt thu hẹp phạm vi phóng xạ của Tâm võng lại, lúc đối mặt với ba người đang theo dõi mình, cảm giác tin tức truyền trở lại càng thêm tinh chuẩn hơn, là một Hồn tôn, và hai Đại hồn sư.
Nhìn ba người theo sau, trong lòng Lâm Kiệt nói: một Hồn tôn nho nhỏ, và hai Đại hồn sư, cũng dám học người khác đi ăn cướp, không biết sống chết.
Hiện tại Lâm Kiệt đã đi đến ngoài thành trấn, ba con chuột nhắt kia vẫn còn trốn trốn tránh tránh ở phía sau, không xuất hiện, thật đúng là cẩn thận. Không hổ là người địa phương, mấy kẻ liều mạng.
Lâm Kiệt thấy bọn họ còn không đi ra, trong lòng cũng có chút mất kiên nhẫn.
"Ta nói này. Mấy người các ngươi đã đi theo ta một đường rồi, còn không ra sao? Muốn theo ta đến Rừng rậm Tinh Đấu giúp ta liệp sát hồn thú à?"
Phía sau. Một Đại hồn sư có chút nhỏ gầy nhỏ giọng nói: "Đại ca, hình như hắn phát hiện chúng ta đang theo dõi hắn!"
Cái người là Hồn tôn nói: "Phát hiện ra thì sao chứ, có đại ca ngươi ở đây, sợ cái gì, không phải chỉ là một Đại hồn sư nho nhỏ sao, ta là một Hồn tôn lại sợ hắn."
"Vâng vâng vâng ~ đại ca nói rất đúng"
Ba người phía sau đi ra, một Đại hồn sư mặt thẹo nói: "Nhóc con, nếu đã biết ông nội, thì ngươi cũng là người thông minh, biết nên làm như thế nào chứ, yên tâm, chúng ta không giống với những người khác, chúng ta chỉ cần tiền, không cần mạng."
Lâm Kiệt nhìn mấy người bọn họ giống như là đã quyết tâm làm thịt mình, giọng điệu thản nhiên nói: "Hẳn là các ngươi cảm thấy ăn chắc được ta rồi, hai Đại hồn sư, một Hồn tôn vừa mới đột phá, rất lợi hại phải không?"
"Không biết tốt xấu."
"Lợi hại hay không đợi lát nữa ngươi sẽ biết, đừng nhiều lời vô nghĩa với hắn nữa, hai người các ngươi lên cho ta." Hồn tôn cao lớn nói.
"Vâng. Đại ca." Hai Đại hồn sư đáp lại.
Giọng điệu Lâm Kiệt có chút trêu chọc nói: "Chà, muốn ra tay à, vừa lúc, hẳn là có thể giúp ta nóng người, giết thời gian, hi vọng các ngươi cũng đừng quá yếu nha."
Lâm Kiệt còn chưa nói xong, Đại hồn sư mặt thẹo ở đối diện kia liền mở Hồn kỹ vọt đến, dáng vẻ của Đại hồn sư gầy gò cũng đang chuẩn bị mài đao.
Chỉ thấy Đại hồn sư mặt thẹo kêu lớn: "Hồn kỹ ~ Tê Ngưu Trùng Chàng."
Lâm Kiệt vừa nhấc chân phải, thân thể khẽ di chuyển về phía trước, xem chuẩn thời cơ lúc Đại hồn sư mặt thẹo lao đến, đá một đá.
Băng ~ một tiếng, chỉ thấy một bóng người bay ra ngoài.
Lâm Kiệt khẽ chuyển thân thể, về lại chỗ nói: "Ta nói này, các ngươi chỉ có chút thực lực ấy, cũng dám học người khác đi ra ngoài ăn cướp, có phải là có hơi không biết tự lượng sức không?"
Đại hồn sư gầy nhìn thấy Đại hồn sư mặt thẹo bị Lâm Kiệt thoải mái đánh bay ra ngoài, trong lòng có chút hoang mang.
Chỉ thấy tên này nhướng mày, rồi lập tức vọt tới.
Đương nhiên không phải lao về phía Lâm Kiệt, mà là lao đến bên cạnh Đại hồn sư mặt thẹo đang nằm trên mặt đất, Đại hồn sư gầy la lớn: "Nhị ca ~ Nhị ca, huynh không sao chứ?"
Khụ ~ khụ, Đại hồn sư mặt thẹo hộc ra một ngụm máu, hô hấp có chút gấp gáp nói: "Không sao, cẩn thận một chút tên nhóc này rất mạnh, sợ là có chút khó giải quyết."
Lâm Kiệt nhìn Đại hồn sư mặt thẹo hộc máu, có chút câm nín ╯﹏╰.
Mình hoàn toàn không dùng nhiều sức, không thể đá tên đó đến hộc máu được.
Mà Đại hồn sư gầy lại càng lợi hại, rõ ràng là chayh đến đánh mình, thế nào mà lại đột nhiên chạy tới đỡ người.
Quả nhiên, không có nơi nào là không có nhân tài nha!
"Hai cái thứ vô dụng." Hồn tôn vóc dáng cao lớn tức giận kêu lớn: "Tên nhóc kia, ngươi không tệ, còn nhỏ tuổi mà có thể đánh bại Quan Vũ."
"Quan Vũ." Mẹ nó, cái tên thật khó đỡ, Lâm Kiệt nghĩ trong lòng, có thể nào Hồn tôn này tên là Lưu Bị, còn Đại hồn sư gầy kia có thể nào là Trương Phi không.
Đương nhiên đây chỉ là Lâm Kiệt nghĩ ở trong lòng.
Tiếp đó Hồn tôn vóc người cao to la lớn: "Tên nhóc, đừng trách ông đây không cho ngươi cơ hội, Lưu Bị ông đây nhường ngươi đánh trước ba chiêu. Miễn cho bị người khác chê cười nói ba anh em chúng ta ức hiếp một đứa bé."
"Mẹ nó."
Trong lòng Lâm Kiệt gào thét, anh ta thật sự tên là Lưu Bị, người kia không cần nói cũng biết tên là Trương Phi.
Hiện tại Lâm Kiệt không còn tâm trạng nào mà ở đây đùa giỡn với ba người này. Trên người hiện lên Lôi Điện, bên trái đánh ra một quyền, tiếp theo bên phải đánh ra một quyền.
Giải quyết trong nháy mắt.
Nhìn ba anh em té trên mặt đất, ba người này cũng có chút kiên cường, không có cầu xin tha thứ.
Lâm Kiệt nói: "Với thực lực của các ngươi thế này, cũng dám học người khác đi cướp, thật là không biết chết sống, nể tình các ngươi không có lòng hại người, tha cho các ngươi một mạng, cút đi, đừng để cho ta nhìn thấy các ngươi lần nữa."
Cũng không quan tâm ba người kia thế nào, nói xong Lâm Kiệt liền xoay người rời đi.
Đi hơn nửa giờ, cuối cùng Lâm Kiệt cũng đi tới bên ngoài Rừng rậm Tinh Đấu.
Lâm Kiệt dựa vào Tâm võng làm ra đa, thật cẩn thận đi vào bên trong Rừng rậm Tinh Đấu, ở phía ngoài trên hầu hết đều là một ít hồn thú mười năm, trăm năm, ngàn năm gần như rất ít.
Dọc theo đường đi gần như không đụng tới nguy hiểm gì, cho dù là gặp nguy hiểm, dựa vào Tâm võng cũng có thể tránh đi, bây giờ còn không phải là lúc dạo chơi, nên cẩn thận thì vẫn nên cẩn thận.
Nếu bị gãy giữa đường trưởng thành, vậy thì mất nhiều hơn được.
Lại tìm hơn nửa giờ, cuối cùng Lâm Kiệt cũng tìm được một hồn thú thích hợp cho mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro