Lựu Đạn Hồn Lực...
Tối Ái Thượng Tằng Lâu
2024-11-20 00:15:35
Tiểu Vũ ngồi xuống bên cạnh Trữ Vinh Vinh, cười nhạt và nói chuyện với cô. Từ việc Trữ Vinh Vinh nhìn Mã Hồng Tuấn với ánh mắt có chút kinh ngạc, Mã Hồng Tuấn cũng biết bọn họ đang nói về mình. Ngay lập tức, anh ta có chút nhụt chí ngồi xuống, cầm bữa sáng trên bàn để trút giận.
Đới Mộc Bạch dường như nhìn thấy Lâm Kiệt bước vào, khuôn mặt vừa trò chuyện vừa cười đùa với Mã Hồng Tuấn đột nhiên sa sầm lại, anh ta lạnh lùng nhìn Lâm Kiệt đang đi vào.
Áo Tư Tạp dẫn theo Lâm Kiệt vào nhà ăn, đi đến trước mặt Đường Tam, chào hỏi rồi ngồi xuống.
Lâm Kiệt đi lấy bữa sáng, đi đến cạnh Chu Trúc Thanh và ngồi xuống. Hắn thấy Trữ Vinh Vinh và Tiểu Vũ đang nhìn mình, "Nhìn ta làm gì, ăn cơm ăn cơm.” Lâm Kiệt cũng mặc kệ bọn họ, cúi đầu bắt đầu ăn.
Mã Hồng Tuấn bên cạnh Đới Mộc Bạch nói: “Đới lão đại, đó là Lâm Kiệt.”
Đới Mộc Bạch đỏ mắt nhìn chằm chằm Lâm Kiệt, cho đến khi Mã Hồng Tuấn ở bên cạnh hét lên vài lần, anh ta mới nghe thấy, sau đó đáp lại "Đúng vậy."
Ăn một bữa cơm, một số người cảm thấy vui vẻ, trong khi một số người thì không.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên mấy tiếng chuông. Mặc dù trong lòng Đới Mộc Bạch rất khó chịu, nhưng vẫn đứng dậy nói: "Đây là tiếng chuông triệu tập chúng ta của viện trưởng. Tên mập, ngươi dẫn bọn họ trực tiếp đến sân lớn đi." Nói xong, anh ta nhanh chóng rời khỏi nhà ăn.
Lâm Kiệt và những người khác đi đến một bãi đất trống. Trong khi bọn họ đang nói chuyện, một người đàn ông trung niên đi đến từ một hướng khác của sân trống.
Nhìn thấy người này, Lâm Kiệt liền biết đó là Phất Lan Đức. Ông ta ước chừng năm mươi tuổi, dáng người cường tráng, khuôn mặt có chút đặc biệt, cằm nhô ra, gò má rộng, mũi khoằm, trông hơi tinh ranh. Ông ta đeo một cặp kính pha lê gọng đen vuông cứng nhắc.
Lâm Kiệt nhìn Phất Lan Đức đi tới, rồi hắn lại quay đầu nhìn về phía Đường Tam, Lâm Kiệt nhoẻn miệng cười, trong lòng thầm nghĩ: "Hiện tại quan hệ với Đường Tam không tốt lắm, cũng không phải lúc lấy danh mục tiên thảo từ miệng anh ta. Xem ra phải đợi đến khi Ngọc Tiểu Cương đến hoặc khi có quan hệ tốt với anh ta rồi tính tiếp.”
Mục đích chính của việc Lâm Kiệt gia nhập Học viện Sử Lai Khắc là để có được danh mục tiên thảo. Trong quá trình đó, theo đuổi các cô gái, trò chuyện với họ về cuộc sống cũng rất tốt. Được rồi, Lâm Kiệt thừa nhận là hắn muốn “ăn” bọn họ.
Lâm Kiệt lại nhìn Chu Trúc Thanh, Trữ Vinh Vinh Tiểu Vũ, ba cô gái khiến người kinh diễm này, mỗi người đều có những đặc điểm riêng.
Vẻ đẹp của Chu Trúc Thanh nằm ở khí chất lạnh lùng, tính cách trầm ổn, kín tiếng nhưng lại có dáng vẻ trưởng thành, khiến người ta vô cùng yêu thích.
Vẻ đẹp của Trữ Vinh Vinh dịu dàng và mềm mại, toàn bộ cơ thể của cô dường như toát ra một vẻ quý phái đặc biệt. Về phần Tiểu Vũ, điều quyến rũ nhất là đôi chân của cô, có thể là do cô đã luyện tập kỹ năng đá quanh năm. Với chiều cao gần 1m7, cặp chân dài đẹp gần 1m của cô đã vượt qua tỷ lệ vàng gì đó, không biết kẹp vào sẽ có cảm giác gì, có thể chịu được không, hây ~ đừng nghĩ linh tinh nữa.
Lúc này, Phất Lan Đức lên tiếng.
Phất Lan Đức đi đến trước mặt tám đệ tử. Giọng nói khàn khàn: "Năm nay là một năm rất tốt, học viện chúng ta lại có thêm năm tiểu quái vật, về phần ta, ta là viện trưởng Học viện Sử Lai Khắc, lát nữa các ngươi đi đến chỗ thầy Lý nộp một trăm đồng Kim Hồn phí báo danh, cứ như vậy đi. Mộc Bạch."
Đới Mộc Bạch lập tức đi lên trước, đối với Phất Lan Đức, Đới Mộc Bạch vô cùng tôn kính, thậm chí còn mang theo vài phần sùng bái, nói: "Viện trưởng, có."
"Thằng nhãi này ở đâu chui ra vậy?" Mới vừa rồi Lâm Kiệt không có nhìn thấy thằng nhãi này ở trong này, thế nào mà lại đột nhiên xông ra.
Phất Lan Đức lại nói: "Năm nay học viện chúng ta lại tới thêm năm đàn em, ngươi nói quy củ học viện cho bọn họ. Sau đó dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi. Chúng ta sẽ bắt đầu tiết học đầu tiên vào buổi tối hôm nay. Áo Tư Tạp, Trữ Vinh Vinh, hai người các ngươi là ngoại lệ. Hai người các ngươi hiện tại đi theo ta."
Áo Tư Tạp nghe vậy, sắc mặt lập tức hơi suy sụp xuống, rất không tình nguyện mà bước đến trước mặt Phất Lan Đức hành lễ. Khi anh ta nhìn thấy Trữ Vinh Vinh đi đến bên cạnh mình, sắc mặt mới trở nên tốt hơn một chút, xem ra thằng nhãi này cũng là kiểu người "ruột để ngoài da".
Lúc này Phất Lan Đức nói với mọi người: "Các ngươi có thể về nghỉ ngơi. Nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt nha, phương thức dạy học của học viện chúng ta rất nguy hiểm."
Lâm Kiệt biết, cái gì là tiết học đầu tiên, chỉ là nói cho có chút dễ nghe mà thôi, thật ra chính là hồn đấu, có điều phương pháp cũng không tệ, chiến đấu đích xác có thể làm cho một người mạnh lên rất nhanh.
Chu Trúc Thanh nhìn Lâm Kiệt, sau đó rời đi không quay đầu lại, Lâm Kiệt cũng nhanh chóng trở về phòng mình, hắn còn có chút chuyện quan trọng phải làm.
Đới Mộc Bạch vốn là muốn đuổi theo Chu Trúc Thanh, nhưng không biết vì nguyên nhân gì lại không có đuổi theo. Tốc độ của Mã Hồng Tuấn lại vô cùng nhanh, đảo mắt một cái đã không thấy bóng dáng tăm hơi, Đường Tam không đi, Tiểu Vũ cũng ở lại.
Đới Mộc Bạch dường như nhìn thấy Lâm Kiệt bước vào, khuôn mặt vừa trò chuyện vừa cười đùa với Mã Hồng Tuấn đột nhiên sa sầm lại, anh ta lạnh lùng nhìn Lâm Kiệt đang đi vào.
Áo Tư Tạp dẫn theo Lâm Kiệt vào nhà ăn, đi đến trước mặt Đường Tam, chào hỏi rồi ngồi xuống.
Lâm Kiệt đi lấy bữa sáng, đi đến cạnh Chu Trúc Thanh và ngồi xuống. Hắn thấy Trữ Vinh Vinh và Tiểu Vũ đang nhìn mình, "Nhìn ta làm gì, ăn cơm ăn cơm.” Lâm Kiệt cũng mặc kệ bọn họ, cúi đầu bắt đầu ăn.
Mã Hồng Tuấn bên cạnh Đới Mộc Bạch nói: “Đới lão đại, đó là Lâm Kiệt.”
Đới Mộc Bạch đỏ mắt nhìn chằm chằm Lâm Kiệt, cho đến khi Mã Hồng Tuấn ở bên cạnh hét lên vài lần, anh ta mới nghe thấy, sau đó đáp lại "Đúng vậy."
Ăn một bữa cơm, một số người cảm thấy vui vẻ, trong khi một số người thì không.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên mấy tiếng chuông. Mặc dù trong lòng Đới Mộc Bạch rất khó chịu, nhưng vẫn đứng dậy nói: "Đây là tiếng chuông triệu tập chúng ta của viện trưởng. Tên mập, ngươi dẫn bọn họ trực tiếp đến sân lớn đi." Nói xong, anh ta nhanh chóng rời khỏi nhà ăn.
Lâm Kiệt và những người khác đi đến một bãi đất trống. Trong khi bọn họ đang nói chuyện, một người đàn ông trung niên đi đến từ một hướng khác của sân trống.
Nhìn thấy người này, Lâm Kiệt liền biết đó là Phất Lan Đức. Ông ta ước chừng năm mươi tuổi, dáng người cường tráng, khuôn mặt có chút đặc biệt, cằm nhô ra, gò má rộng, mũi khoằm, trông hơi tinh ranh. Ông ta đeo một cặp kính pha lê gọng đen vuông cứng nhắc.
Lâm Kiệt nhìn Phất Lan Đức đi tới, rồi hắn lại quay đầu nhìn về phía Đường Tam, Lâm Kiệt nhoẻn miệng cười, trong lòng thầm nghĩ: "Hiện tại quan hệ với Đường Tam không tốt lắm, cũng không phải lúc lấy danh mục tiên thảo từ miệng anh ta. Xem ra phải đợi đến khi Ngọc Tiểu Cương đến hoặc khi có quan hệ tốt với anh ta rồi tính tiếp.”
Mục đích chính của việc Lâm Kiệt gia nhập Học viện Sử Lai Khắc là để có được danh mục tiên thảo. Trong quá trình đó, theo đuổi các cô gái, trò chuyện với họ về cuộc sống cũng rất tốt. Được rồi, Lâm Kiệt thừa nhận là hắn muốn “ăn” bọn họ.
Lâm Kiệt lại nhìn Chu Trúc Thanh, Trữ Vinh Vinh Tiểu Vũ, ba cô gái khiến người kinh diễm này, mỗi người đều có những đặc điểm riêng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vẻ đẹp của Chu Trúc Thanh nằm ở khí chất lạnh lùng, tính cách trầm ổn, kín tiếng nhưng lại có dáng vẻ trưởng thành, khiến người ta vô cùng yêu thích.
Vẻ đẹp của Trữ Vinh Vinh dịu dàng và mềm mại, toàn bộ cơ thể của cô dường như toát ra một vẻ quý phái đặc biệt. Về phần Tiểu Vũ, điều quyến rũ nhất là đôi chân của cô, có thể là do cô đã luyện tập kỹ năng đá quanh năm. Với chiều cao gần 1m7, cặp chân dài đẹp gần 1m của cô đã vượt qua tỷ lệ vàng gì đó, không biết kẹp vào sẽ có cảm giác gì, có thể chịu được không, hây ~ đừng nghĩ linh tinh nữa.
Lúc này, Phất Lan Đức lên tiếng.
Phất Lan Đức đi đến trước mặt tám đệ tử. Giọng nói khàn khàn: "Năm nay là một năm rất tốt, học viện chúng ta lại có thêm năm tiểu quái vật, về phần ta, ta là viện trưởng Học viện Sử Lai Khắc, lát nữa các ngươi đi đến chỗ thầy Lý nộp một trăm đồng Kim Hồn phí báo danh, cứ như vậy đi. Mộc Bạch."
Đới Mộc Bạch lập tức đi lên trước, đối với Phất Lan Đức, Đới Mộc Bạch vô cùng tôn kính, thậm chí còn mang theo vài phần sùng bái, nói: "Viện trưởng, có."
"Thằng nhãi này ở đâu chui ra vậy?" Mới vừa rồi Lâm Kiệt không có nhìn thấy thằng nhãi này ở trong này, thế nào mà lại đột nhiên xông ra.
Phất Lan Đức lại nói: "Năm nay học viện chúng ta lại tới thêm năm đàn em, ngươi nói quy củ học viện cho bọn họ. Sau đó dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi. Chúng ta sẽ bắt đầu tiết học đầu tiên vào buổi tối hôm nay. Áo Tư Tạp, Trữ Vinh Vinh, hai người các ngươi là ngoại lệ. Hai người các ngươi hiện tại đi theo ta."
Áo Tư Tạp nghe vậy, sắc mặt lập tức hơi suy sụp xuống, rất không tình nguyện mà bước đến trước mặt Phất Lan Đức hành lễ. Khi anh ta nhìn thấy Trữ Vinh Vinh đi đến bên cạnh mình, sắc mặt mới trở nên tốt hơn một chút, xem ra thằng nhãi này cũng là kiểu người "ruột để ngoài da".
Lúc này Phất Lan Đức nói với mọi người: "Các ngươi có thể về nghỉ ngơi. Nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt nha, phương thức dạy học của học viện chúng ta rất nguy hiểm."
Lâm Kiệt biết, cái gì là tiết học đầu tiên, chỉ là nói cho có chút dễ nghe mà thôi, thật ra chính là hồn đấu, có điều phương pháp cũng không tệ, chiến đấu đích xác có thể làm cho một người mạnh lên rất nhanh.
Chu Trúc Thanh nhìn Lâm Kiệt, sau đó rời đi không quay đầu lại, Lâm Kiệt cũng nhanh chóng trở về phòng mình, hắn còn có chút chuyện quan trọng phải làm.
Đới Mộc Bạch vốn là muốn đuổi theo Chu Trúc Thanh, nhưng không biết vì nguyên nhân gì lại không có đuổi theo. Tốc độ của Mã Hồng Tuấn lại vô cùng nhanh, đảo mắt một cái đã không thấy bóng dáng tăm hơi, Đường Tam không đi, Tiểu Vũ cũng ở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro