Trữ Vinh Vinh 1
Tối Ái Thượng Tằng Lâu
2024-11-20 00:15:35
Lâm Kiệt nhìn thấy Chu Trúc Thanh đi tới, vẻ mặt có hơi đờ đẫn nói: "Sao muội lại trở lại, không phải đã đi rồi sao?"
Chu Trúc Thanh ngồi ở bên cạnh Lâm Kiệt, cũng không đáp lời, cô không phải là một người am hiểu biểu đạt, trầm mặc là câu trả lời tốt nhất của cô.
Vốn tâm trạng Lâm Kiệt có hơi không ổn, sau khi nhìn thấy Chu Trúc Thanh liền tiêu tán, sau khi hai người trò chuyện một lúc, liền đi về phòng.
Bởi vì Lâm Kiệt nói có gì đó muốn tặng cho cô, Chu Trúc Thanh đi theo Lâm Kiệt tới phòng hắn, Chu Trúc Thanh ngồi ở trên giường Lâm Kiệt, thoạt nhìn có hơi bất an, thỉnh thoảng lại vặn vẹo thân thể mình một chút.
Lúc này Lâm Kiệt lấy một món gì đó giống xương lại không phải xương từ trong nhẫn trữ vật ở trên tay mình ra, đúng vậy, đây là hồn cốt mà lần trước Lâm Kiệt lưu lại, lúc hắn có được hồn cốt này, vốn là muốn lưu lại để nghiên cứu một chút xem nó hình thành thế nào, nhưng mà nghiên cứu hồi lâu, cũng không có thành quả gì, liền lưu lại ở bên trong nhẫn trữ vật.
Con Nhân Diện Ma Chu kia vốn là thuộc về Đường Tam, nhưng mà Lâm Kiệt lại thúc đẩy Chu Trúc Thanh hấp thu, hiện tại làm hại Đường Tam phải hấp thu hồn hoàn của một hồn thú hơn một ngàn năm bình thường, Lâm Kiệt không hề cảm thấy áy náy chút nào, mà ngược lại còn có hơi vui mừng.
Tuy rằng Lâm Kiệt dự định hấp thu hồn cốt, nhưng mà khối này không thích hợp với hắn, cho nên đưa cho cô cũng không có gì, hơn nữa hắn rất muốn xem Chu Trúc Thanh sẽ trở thành một Chu Trúc Thanh thế nào.
"Đây là một khối xương tay phải của một con Lôi Chu hơn bốn ngàn năm, vô cùng xứng đôi với Ngoại phụ hồn cốt của muội, ta không dùng được, tặng nó cho muội." Lâm Kiệt nhẹ giọng nói.
Lúc Chu Trúc Thanh nhìn thấy Lâm Kiệt lấy ra hồn cốt vẻ mặt đã khiếp sợ, phải biết rằng hồn cốt là thứ có thể gặp nhưng không thể cầu, hơn nữa hiện tại Lâm Kiệt lại lấy ra ở trước mặt cô, lại nghe thấy Lâm Kiệt nói đưa cho mình, vẻ khiếp sợ trên mặt biến thành cảm động, ánh mắt dường như có hơi mơ hồ, từng giọt nước mắt không tự chủ được mà trào ra.
"Sao muội lại khóc?" Lâm Kiệt nhẹ giọng hỏi.
Chu Trúc Thanh có chút mơ hồ nói: "Chưa từng có ai đối xử với ta tốt như vậy, thật sự, cám ơn huynh Lâm Kiệt, nhưng mà hồn cốt rất quý, ta không thể nhận ý tốt của huynh."
"Trúc Thanh, muội nghe này, ta không cho phép muội khách khí với ta như vậy, Lâm Kiệt ta đã từng nói với muội, sẽ bảo vệ tốt cho muội, giúp muội nâng cao thực lực, Lâm Kiệt ta nói ra, thì là nói được làm được, hơn nữa ta cũng không cần hồn cốt này, nó cũng không thích hợp với ta, ta có cái tốt hơn." Lâm Kiệt nghiêm mặt nói.
"Thật không?"
"Thật."
Lâm Kiệt không biết cô hỏi là việc mình nói sẽ bảo vệ tốt cho cô hay là hỏi mình còn có hồn cốt tốt hơn.
Giống như Chu Trúc Thanh cũng không biết Lâm Kiệt trả lời cô là câu nào.
Nhưng mà, này cũng không quan trọng, quan trọng là Lâm Kiệt trả lời, là thật.
"Giờ muội hấp thu ở ngay tại đây luôn đi." Lâm Kiệt nói xong liền đặt hồn cốt vào tay Chu Trúc Thanh.
Chu Trúc Thanh nhìn hồn cốt trong tay, vốn đang có hơi do dự, liền không nói gì nữa, đặt ở trên tay phải bắt đầu hấp thu.
Trên người Chu Trúc Thanh lóe lên một tia sáng nhiều màu, chỉ thấy hồn cốt kia bắt đầu sáp nhập vào tay phải cô, rồi dần dần biến mất, qua một hồi lâu, dung hợp hoàn thành, hồn lực trên người Chu Trúc Thanh rung lên một trận, cấp ba mươi hai, cấp ba mươi hai đỉnh phong, cấp ba mươi ba, cấp ba mươi ba đỉnh phong, cấp ba mươi bốn, đến cấp ba mươi bốn thì ổn định lại, hiện tại cấp bậc hồn lực của Chu Trúc Thanh đã ngang bằng với Lâm Kiệt, đúng vậy Lâm Kiệt cũng đã đột phá tới cấp ba mươi bốn.
Cảm nhận được hồn lực trên người, vẻ mặt Chu Trúc Thanh hưng phấn, đứng lên ôm lấy Lâm Kiệt, miệng kêu lên: "Cám ơn, cám ơn huynh, Lâm Kiệt."
"Cảm nhận được năng lực hồn cốt mang đến không?" Lâm Kiệt nhẹ giọng hỏi.
"Ừ, hiện tại tay phải của ta có thể phóng ra tơ nhện, tơ nhện cũng có thể hình thành mạng nhện, hơn nữa tơ nhện còn có tính dính, độc tố tê liệt thần kinh, có hiệu quả kịch độc." Chu Trúc Thanh vui vẻ nói.
Lâm Kiệt nhìn gương mặt mềm mại của Chu Trúc Thanh, nói với cô: "Muội thật sự muốn cảm ơn ta sao?"
Chu Trúc Thanh không hề nghĩ ngợi liền ừ một tiếng.
Rất nhanh Lâm Kiệt liền dùng hành động đòi lấy cảm ơn mà Chu Trúc Thanh nói.
Lâm Kiệt tiến lên ôm Chu Trúc Thanh, dùng tay vuốt ve cơ thể cô, hai người đã rất quen thuộc, cho nên không có chuyện cự tuyệt linh tinh gì đó.
Hiện tại Chu Trúc Thanh đã không còn lạnh băng như mọi khi, vẻ mặt hồng nhuận, nụ cười trên miệng cũng nhiều lên.
Về phần người ngoài là Đới Mộc Bạch, hai người chưa từng nhắc đến, cũng sẽ không nhắc đến, mà lúc này Đới Mộc Bạch đang đi chơi ở bên ngoài với Mã Hồng Tuấn kìa, cũng không có tư cách chỉ trích người khác không đúng.
Chu Trúc Thanh ngồi ở bên cạnh Lâm Kiệt, cũng không đáp lời, cô không phải là một người am hiểu biểu đạt, trầm mặc là câu trả lời tốt nhất của cô.
Vốn tâm trạng Lâm Kiệt có hơi không ổn, sau khi nhìn thấy Chu Trúc Thanh liền tiêu tán, sau khi hai người trò chuyện một lúc, liền đi về phòng.
Bởi vì Lâm Kiệt nói có gì đó muốn tặng cho cô, Chu Trúc Thanh đi theo Lâm Kiệt tới phòng hắn, Chu Trúc Thanh ngồi ở trên giường Lâm Kiệt, thoạt nhìn có hơi bất an, thỉnh thoảng lại vặn vẹo thân thể mình một chút.
Lúc này Lâm Kiệt lấy một món gì đó giống xương lại không phải xương từ trong nhẫn trữ vật ở trên tay mình ra, đúng vậy, đây là hồn cốt mà lần trước Lâm Kiệt lưu lại, lúc hắn có được hồn cốt này, vốn là muốn lưu lại để nghiên cứu một chút xem nó hình thành thế nào, nhưng mà nghiên cứu hồi lâu, cũng không có thành quả gì, liền lưu lại ở bên trong nhẫn trữ vật.
Con Nhân Diện Ma Chu kia vốn là thuộc về Đường Tam, nhưng mà Lâm Kiệt lại thúc đẩy Chu Trúc Thanh hấp thu, hiện tại làm hại Đường Tam phải hấp thu hồn hoàn của một hồn thú hơn một ngàn năm bình thường, Lâm Kiệt không hề cảm thấy áy náy chút nào, mà ngược lại còn có hơi vui mừng.
Tuy rằng Lâm Kiệt dự định hấp thu hồn cốt, nhưng mà khối này không thích hợp với hắn, cho nên đưa cho cô cũng không có gì, hơn nữa hắn rất muốn xem Chu Trúc Thanh sẽ trở thành một Chu Trúc Thanh thế nào.
"Đây là một khối xương tay phải của một con Lôi Chu hơn bốn ngàn năm, vô cùng xứng đôi với Ngoại phụ hồn cốt của muội, ta không dùng được, tặng nó cho muội." Lâm Kiệt nhẹ giọng nói.
Lúc Chu Trúc Thanh nhìn thấy Lâm Kiệt lấy ra hồn cốt vẻ mặt đã khiếp sợ, phải biết rằng hồn cốt là thứ có thể gặp nhưng không thể cầu, hơn nữa hiện tại Lâm Kiệt lại lấy ra ở trước mặt cô, lại nghe thấy Lâm Kiệt nói đưa cho mình, vẻ khiếp sợ trên mặt biến thành cảm động, ánh mắt dường như có hơi mơ hồ, từng giọt nước mắt không tự chủ được mà trào ra.
"Sao muội lại khóc?" Lâm Kiệt nhẹ giọng hỏi.
Chu Trúc Thanh có chút mơ hồ nói: "Chưa từng có ai đối xử với ta tốt như vậy, thật sự, cám ơn huynh Lâm Kiệt, nhưng mà hồn cốt rất quý, ta không thể nhận ý tốt của huynh."
"Trúc Thanh, muội nghe này, ta không cho phép muội khách khí với ta như vậy, Lâm Kiệt ta đã từng nói với muội, sẽ bảo vệ tốt cho muội, giúp muội nâng cao thực lực, Lâm Kiệt ta nói ra, thì là nói được làm được, hơn nữa ta cũng không cần hồn cốt này, nó cũng không thích hợp với ta, ta có cái tốt hơn." Lâm Kiệt nghiêm mặt nói.
"Thật không?"
"Thật."
Lâm Kiệt không biết cô hỏi là việc mình nói sẽ bảo vệ tốt cho cô hay là hỏi mình còn có hồn cốt tốt hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giống như Chu Trúc Thanh cũng không biết Lâm Kiệt trả lời cô là câu nào.
Nhưng mà, này cũng không quan trọng, quan trọng là Lâm Kiệt trả lời, là thật.
"Giờ muội hấp thu ở ngay tại đây luôn đi." Lâm Kiệt nói xong liền đặt hồn cốt vào tay Chu Trúc Thanh.
Chu Trúc Thanh nhìn hồn cốt trong tay, vốn đang có hơi do dự, liền không nói gì nữa, đặt ở trên tay phải bắt đầu hấp thu.
Trên người Chu Trúc Thanh lóe lên một tia sáng nhiều màu, chỉ thấy hồn cốt kia bắt đầu sáp nhập vào tay phải cô, rồi dần dần biến mất, qua một hồi lâu, dung hợp hoàn thành, hồn lực trên người Chu Trúc Thanh rung lên một trận, cấp ba mươi hai, cấp ba mươi hai đỉnh phong, cấp ba mươi ba, cấp ba mươi ba đỉnh phong, cấp ba mươi bốn, đến cấp ba mươi bốn thì ổn định lại, hiện tại cấp bậc hồn lực của Chu Trúc Thanh đã ngang bằng với Lâm Kiệt, đúng vậy Lâm Kiệt cũng đã đột phá tới cấp ba mươi bốn.
Cảm nhận được hồn lực trên người, vẻ mặt Chu Trúc Thanh hưng phấn, đứng lên ôm lấy Lâm Kiệt, miệng kêu lên: "Cám ơn, cám ơn huynh, Lâm Kiệt."
"Cảm nhận được năng lực hồn cốt mang đến không?" Lâm Kiệt nhẹ giọng hỏi.
"Ừ, hiện tại tay phải của ta có thể phóng ra tơ nhện, tơ nhện cũng có thể hình thành mạng nhện, hơn nữa tơ nhện còn có tính dính, độc tố tê liệt thần kinh, có hiệu quả kịch độc." Chu Trúc Thanh vui vẻ nói.
Lâm Kiệt nhìn gương mặt mềm mại của Chu Trúc Thanh, nói với cô: "Muội thật sự muốn cảm ơn ta sao?"
Chu Trúc Thanh không hề nghĩ ngợi liền ừ một tiếng.
Rất nhanh Lâm Kiệt liền dùng hành động đòi lấy cảm ơn mà Chu Trúc Thanh nói.
Lâm Kiệt tiến lên ôm Chu Trúc Thanh, dùng tay vuốt ve cơ thể cô, hai người đã rất quen thuộc, cho nên không có chuyện cự tuyệt linh tinh gì đó.
Hiện tại Chu Trúc Thanh đã không còn lạnh băng như mọi khi, vẻ mặt hồng nhuận, nụ cười trên miệng cũng nhiều lên.
Về phần người ngoài là Đới Mộc Bạch, hai người chưa từng nhắc đến, cũng sẽ không nhắc đến, mà lúc này Đới Mộc Bạch đang đi chơi ở bên ngoài với Mã Hồng Tuấn kìa, cũng không có tư cách chỉ trích người khác không đúng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro