Đậu Phộng Nhai Đậu Phụ Khô

Chị hung dữ quá

2024-09-12 09:23:01

Mối quan hệ ổn định trở lại, cuộc sống cũng tiếp tục đi vào quỹ đạo, Thẩm Vụ giấu bố mẹ và tận hưởng một năm hẹn hò hạnh phúc.

Mùa đông năm thứ hai, cô định nói thật với bố mẹ. Đang lên kế hoạch thì hai người gặp phải cuộc chiến tranh lạnh đầu tiên từ sau khi quay lại.

Ngày hôm đó, lúc đó Thẩm Vụ vừa hết tiết học và bước ra khỏi phòng học thì gặp đồng nghiệp tới tìm cô hỏi chuyện, cô cầm tài liệu và trao đổi những chỗ còn có nghi vấn, hai người liền bước tới hành lang nói chuyện một lúc. Hàn Tư Ngôn từ chỗ giáo viên hướng dẫn tới giảng đường đón Thẩm Vụ tan làm thì tận mắt chứng kiến cảnh này.

Trong lòng cậu hiểu rất rõ, trên công việc cần tiếp xúc với những người khác giới, vốn dĩ là một chuyện hết sức bình thường.

Đứng từ xa quan sát, Hàn Tư Ngôn đợi Thẩm Vụ rảnh rỗi và phát hiện ra mình. Nhưng nhìn thế nào cũng thấy người đàn ông kia đặc biệt ân cần với Thẩm Vụ, cũng khá ưa nhìn, lúc nhìn vào đồ vật ở trong tay Thẩm Vụ, mặt anh ta gần như áp sát vào vai Juliette của cậu, nên có chút khó chịu trong lòng.

Cậu cau mày, cuối cùng vào lúc người đàn ông kia định đặt tay lên vai Thẩm Vụ thì cậu sải bước đi tới.

“Dì Thẩm.”

Hàn Tư Ngôn bình tĩnh gọi.

Trong khóe mắt, người đàn ông bên cạnh Thẩm Vụ lùi lại một bước.

Thẩm Vụ nhìn thấy là cậu, híp mắt cười vào nói: “Tư Ngôn, sao lại tới đây.”

“Tới đón bạn gái.”

Mặt Thẩm Vụ đỏ bừng, giả bộ lùi lại hai bước, chỉ về phía phòng học vừa hết tiết, điềm nhiên như không nói: “Ờ, vậy em vào đi, phòng học ở kia.”

Hàn Tư Ngôn liếc nhìn cô với ánh mắt sâu sắc rồi quay người bước về phía phòng học. Đồng nghiệp thấy vậy cũng không nói thêm gì, xác nhận lại tài liệu và rời đi.

Khi trở về nhà, bầu không khí xung quanh Hàn Tư Ngôn có chút không vừa ý. Tâm trạng Thẩm Vụ khá tốt nên đành kiên nhẫn dỗ dành cậu.

Người đàn ông lạnh lùng lái xe nói: “Người đàn ông hôm nay, là người của phòng giáo vụ đúng không? Tay sắp dính lên vai chị đến nơi rồi.”

Trái tim Thẩm Vụ ấm áp, chậm rãi nói: “Cục cưng, ghen rồi à.”

Hàn Tư Ngôn ngừng lại một chút mới nói: “Không phải, em sợ anh ta làm chuyện gì khiến chị không thoải mái.”

Thẩm Vụ mỉm cười, lúc đợi đèn đỏ thì rướn người lên hôn cậu và nói: “Sao mà khó tính vậy.”

Trong lòng Hàn Tư Ngôn vẫn còn giận, không muốn để ý đến cô. Thẩm Vụ dỗ dành một lúc mà cậu vẫn không hết giận, nến trong lòng ngược lại cảm thấy không vui.

Thế là hai người chia tay trong buồn bực.

Kì thi cuối kì, Thẩm Vụ bận rộn với việc coi thi, đi làm và tan ca như tốc độ sinh tử, dứt khoát gác chuyện của Hàn Tư Ngôn lại. Lúc nhớ ra thì đã là cuối tháng 12 rồi. Hàn Tư Ngôn cũng rất có khí phách, sau khi cậu tốt  nghiệp dần dần tiếp quản công ty của gia đình ở Bắc Kinh, vừa mới có chút thành quả, mỗi ngày đều bận rộn với các cuộc họp, ngoài việc cách vài ngày lại cho người gửi cho Thẩm Vụ những món đồ mà cô thích để chứng minh sự tồn tại thì cũng không chủ động gửi tin nhắn, như thể là mắc bẫy.

Yêu đương sẽ luôn luôn có mâu thuẫn, cho dù là mười mấy tuổi, hai mấy tuổi hay là bốn, năm mươi tuổi, cảm xúc chung của con người khiến hai chữ yêu đương luôn giống như quả mơ sớm mai.

Thẩm Vụ bắt đầu suy xét, nghĩ nữa ngày thì quyết định làm khách không mời mà đến, vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, trực tiếp đến tìm cậu cùng đón giáng sinh. Hàn Tư Ngôn ngoài lúc l/à/m t/ì/n/h ra thì đều rất nghiêm túc, tuyệt đối sẽ không giống như cô, có thể không nể nang gì mà nói đối phương là mặt dày không biết xấu hổ.

Mua cho cậu một chiếc áo len màu nâu nhạt mà Thẩm Vụ đã thích từ lâu, khi trời chập tối thì Thẩm Vụ lái xe đến chỗ ở của Hàn Tư Ngôn.

Thẩm Vụ biết mật mã cửa nhà cậu, sau khi lặng lẽ vào nhà thì cô liếc ngay đến tủ để giày, phát hiện dép của Hàn Tư Ngôn không có ở đó liền biết được có lẽ là cậu ở nhà.

Vừa đi đến phòng ngủ ở tầng hai, vẫn chưa làm gì thì bên ngoài có tiếng xe, không lâu sau thì chuông cửa vang lên. Thẩm Vụ quay đầu lắng nghe, nhận ra là Hàn Thiến đến.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô đứng tại chỗ và nghĩ ngợi, bây giờ mình ra ngoài và chào hỏi gì Thẩm hay là ở lại đây thì tốt hơn? Nhưng bà có lẽ vẫn chưa biết chuyện hai người ở bên nhau, do dự một hồi thì Thẩm Vụ quyết định để chiếc áo len mà cô mua cho Hàn Tư Ngôn vào tủ quần áo trước. Vừa chỉnh lại quần áo và vuốt cổ áo hai lần thì cô liền nhìn thấy trong cùng tủ quần áo có gì đó qua khóe mắt.

Thẩm Vụ sững lại, ngay sau đó chui cả người vào trong, cô chạm vào món đồ chơi kia ở trong những hàng áo sơ mi và áo vest.

Bản thân Hàn Tư Ngôn không biết Thẩm Vụ ở trong phòng ngủ mà đi thẳng từ phòng sách ra ngoài mở cửa.

“Mẹ?”

Cậu hơi ngạc nhiên, Hàn Thiến không nói cho cậu biết là bà tới đây.

Hàn Thiến tháo kính râm xuống, cười và nói: “Mẹ tới tìm mẹ của Tiểu Vụ để đi xem triển lãm, tiện ghé qua thăm con một chút.”

Hàn Tư Ngôn đáp lại một tiếng rồi tới sofa cùng bà ngồi xuống và rót ra hai tách trà.

“Khi nào thì định tiếp quản trụ sở chính của Lâm Bình? Mẹ muốn về hưu rồi, mẹ cũng muốn được hưởng thụ những ngày tháng giống như dì Thẩm của con.”

Hàn Tư Ngôn bóc một quả cam và đưa cho bà nói: “Mẹ, vẫn phải làm phiền mẹ chịu khổ thêm một thời gian nữa.”

Hàn Thiến khịt mũi: “Chủ yếu là con không muốn quay về, không nỡ đi chứ gì?”

Hàn Tư Ngôn ngước mắt lên nhìn bà, trong lòng biết chắc là mẹ của mình xem ra đã biết chuyện rồi.

Cậu ừm một tiếng: “Muốn dành nhiều thời gian ở bên cạnh cô ấy.”

Hàn Thiến tặc lưỡi, hạ giọng nói: “Con trai, cô gái tốt như Tiểu Vụ, phải nghiêm túc đó.”

“Tất nhiên là con nghiêm túc rồi,” Hàn Tư Ngôn uống một ngụm trà rồi đứng dậy và tiếp tục nói: “Mẹ ngồi đây một lát, con lên làm nốt phần việc còn dở, sắp xong rồi.”

Hàn Thiến đồng ý, cúi đầu lấy điện thoại ra bắt đầu nhắn tin cho mẹ Thẩm Vụ, không để ý đến cậu.

Hàn Tư Ngôn đi lên lầu, ánh mắt lướt qua một bên và thấy cửa phòng ngủ đang mở. Cậu nhíu mày định bước lên đóng cửa lại thì lại thấy đôi dép lê màu hồng trên sàn nhà qua khe cửa.

Là Thẩm Vụ.

Hàn Tư Ngôn khẽ thở dài, biết Thẩm Vụ lén lút tới đây, nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy trời vẫn còn chưa tối.

Tới sớm như vậy sao, Hàn Tư Ngôn thầm nghĩ, đây thật sự là lần đầu tiên cô hạ mình tới tìm cậu, và còn có cảm giác vừa mừng vừa lo.

Ngày nào cậu cũng nhớ cô, đợi cô đến dỗ dành, nhưng cô thật sự tàn nhẫn.

Quay đầu nhìn Hàn Thiến đang chăm chú xem điện thoại ở trên sô pha, Hàn Tư Ngôn quay người bước xuống lầu: “Mẹ, con mở tivi cho mẹ xem cho đỡ buồn.”

Thẩm Vụ mò mẫm một lúc, cuối cùng cũng tìm thấy trong góc tủ quần áo tối tăm, cô đang định lấy ra thì nghe thấy tiếng bước chân bước tới, tay nắm cửa phòng ngủ xoay vòng.

Thẩm Vụ theo bản năng nín thở, co người trốn trong tủ quần áo. Mùi trần tĩnh trên người Hàn Tư Ngôn ở trong tủ quần áo bỗng nhiên trở nên rõ ràng, Thẩm Vụ hít hà, trong lòng có một cảm giác bồng bềnh mơ hồ.

Cô đang suy nghĩ thì tủ quần áo bị được mở ra. Thẩm Vụ giật mình, thấy Hàn Tư Ngôn cúi đầu nhìn cô với vẻ mặt bất lực.

“Sao chị lại chạy vào đây vậy?

Thẩm Vụ hơi ngại, nhưng tư thế trốn trong tủ quần áo vừa rồi khiến cô không tìm được điểm tựa nào, cũng vì vậy mà người không thể duỗi thẳng được.

Đầu gối khụy xuống, cô chỉ đành ngồi với tư thế co quắp ấm ức trả lời: “Vốn dĩ… muốn cho em một điều bất ngờ, nhưng kết quả là không ngời dì Hàn lại tới, vừa rồi chị còn tưởng là dì vào, sợ chết đi được.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hàn Tư Ngôn thật sự không cảm thấy cô đang sợ hãi, cậu đang định kéo cô ra ngoài thì lại chú ý đến chiếc hộp đang ở trong tay cô.

Thẩm Vụ thấy vậy giải thích: “Chị mua tặng em một chiếc áo len, lúc để áo vào trong tủ quần áo của em thì nhìn thấy, sờ mãi mới thấy. Em nhìn này, không biết bên trong là gì—”

Cô định mở ra cho cậu xem nhưng chưa kịp mở thì bị Hàn Tư Ngôn cúi người giằng lấy. Cậu nghiêng nửa người vào tủ quần áo và nhìn cô với ánh mắt khác lạ: “Có biết ở bên trong là gì không?”

Thẩm Vụ khó hiểu: “Đồ của em làm sao chị biết được?”

Hàn Tư Ngôn cười, chui vào sâu hơn, đỡ đầu Thẩm Vụ dựa vào vách tủ, nghiêng đầu hôn cô.

“Là tặng chị đó.”

Nụ hôn của cậu mang theo sự nhiệt huyết lâu ngày không gặp, Thẩm Vụ bị vài cái mút mát của cậu liền phát ra tiếng rên rỉ.

“Tàn nhẫn vậy, không muốn tới để dỗ dành em?” Cậu thấp giọng nói.

“…..Ừm….vậy cũng không thấy em tới dỗ dành chị.”

Thẩm Vụ giả vờ thở gấp.

Hơi thở của Hàn Tư Ngôn cũng dần dần hỗn loạn, mút vài cái và để lại dấu vết ở dưới gáy cô, cậu nói: “Em ghen đó, không phải là chị nên dỗ dành em sao. Người người khác đều được bạn gái dỗ dành, chị em cũng muốn.”

Thẩm Vụ bị tiếng hét của cậu là cho chấn động, cô nhỏ giọng cầu xin cậu: “Chị dỗ dành em chị dỗ dành em, bế chị ra ngoài cái đã…ở trong đây chật quá….ừm….”

Bàn tay còn lại của Hàn Tư ngôn di chuyển xuống eo cô, lúc này dọc theo đường viền áo thò vào trong eo và bụng cô. Giọng nói của cậu cũng bắt đầu nóng lên: “Hẹp cũng tốt mà.”

Cậu vừa nói vừa cắn cô, từ môi môi của Thẩm Vụ trượt xuống xương quai xanh của cô. Thẩm Vụ liền co người lại trong tủ quần áo, nhắm mắt ép buộc phải chịu đựng d/ụ/c v/ọ/n/g của người đàn ông ở phía trên, cô cố gắng để không đặt tay mình lên vai của cậu, hai chân cô theo động tác của cậu buộc phải tách ra và kẹp chặt vào eo cậu, một tư thế thật đen tối.

Hàn Tư Ngôn bắt đầu từ vai của Thẩm Vụ, dần dần chạm được vào tay cô sau đó kéo về phía mình. Mất thăng bằng, tay còn lại của Thẩm Vụ lập tức túm chặt vào áo của người đàn ông, nhưng nó cũng khiến nụ hôn càng mãnh liệt hơn.

Hàn Tư Ngôn cố ý dùng mánh khóe móc lấy đầu lưỡi cô, lúc cô muốn liếm láp thì lại lùi lại, thay vào đó lại cắn vào môi dưới của cô, lờ mờ nghe thấy cô mắng cậu: “Đồ tồi.”

Thẩm Vụ phát hiện mình vừa mắng Hàn Tư Ngôn là đồ tồi thì cậu lại càng hưng phấn hơn, nên nhất thời rất tức giận không thèm nói gì nữa. Vì sự hỗn loạn vừa rồi mà toàn bộ thân trên của Hàn Tư Ngôn đã sắp đè lên người cô, hơi thở mát lạnh và điềm tĩnh dễ chịu của cậu tràn ngập xung quanh Thẩm Vụ, khiến cô không kìm được mà muốn kẹp chân lại.

Vừa động đậy liền bị Hàn Tư Ngôn phát hiện, cậu vuốt ve hõm eo của cô và thấp giọng nói: “Chị không mắng nữa à?”

“Biến thái!” Thẩm Vụ dữ dằn lườm cậu.

Hàn Tư Ngôn bật cười, vuốt mái tóc dài của Thẩm Vụ, vuốt nhẹ bàn tay cô và nói: “Chị thật hung dữ.”

Giọng nói cậu đều đều, không hờn dỗi cũng không cà khịa, chỉ nói một câu nhàn nhạt, Thẩm Vụ lại cảm thấy mình càng ướt át hơn.

Cô đang định mắng cậu thì lại bị Hàn Tư Ngôn dùng một nụ hôn chặn miệng cô lại.

Nụ hôn nóng bỏng triền miên, cô không nhịn được liền rướn người lên áp sát vào người cậu, xúc cảm phần thân dưới như một sợi dây chun kéo căng, muốn cậu cùng cái gì đó để bình tĩnh cởi trói cho cảm giác đó. Trong lúc hỗn loạn, cô cảm thấy cậu đeo lên món đồ gì đó lên bàn tay vẫn luôn được Hàn Tư Ngôn nắm chặt.

Hàn Tư Ngôn hôn lên trán cô, từ từ lùi ra sau: “Mở mắt ra, nhìn trên tay xem.”

Thẩm Vụ mơ màng mở mắt, nhờ vào ánh đèn rọi từ ngoài cửa sổ vào nhìn thấy ngón áp út bàn tay phải đang đeo một chiếc nhẫn bạc vô cùng đẹp.

Là một chiếc nhẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đậu Phộng Nhai Đậu Phụ Khô

Số ký tự: 0