(Phiên ngoại) T...
2024-09-12 09:23:01
Hàn Tư Ngôn 20 tuổi, khi lần đầu tiên cùng Thẩm Vụ đến nhà cô, cậu nhìn thấy một cuốn album ở trong phòng ngủ của cô.
Thẩm Vụ lật ra cho cậu xem, trong lời nói có ý khoe khoang: “Nhìn lúc chị còn nhỏ này, chị có xinh không?”
Hàn Tư Ngôn hôn lên mặt cô: “Xinh.”
Liên tục lật xem cho đến khi cậu nhìn thấy một tấm ảnh của Thẩm Vụ lúc học cấp ba.
Đêm đó, Hàn Tư Ngôn mơ thấy Thẩm Vụ trở thành bạn học của cậu.
Cô là học sinh lớp 11 mới chuyển đến, trong giấc mơ Triệu Lâm Châu và Từ Miện Miện ngồi cùng một bàn, điều này khiến Thẩm Vụ danh chính ngôn thuận ngồi cạnh cậu.
Thẩm Vụ thời cấp ba có vẻ ngây thơ mà đến bây giờ vẫn hay xuất hiện, khuôn mặt không dịu dàng như bây giờ (ám chỉ lúc Thẩm Vụ không nói chuyện), mang một cảm giác ngốc nghếch khi chưa trưởng thành, trông càng đáng yêu và xinh đẹp hơn, ngược lại rất dễ thu hút sự chú ý của những chàng trai mới lớn.
Thẩm Vụ thấy cậu cứ nhìn cô thì mặt hơi đỏ lên, sau đó giả vờ như không có chuyện gì nói: “Nhìn chị làm gì?”
Trong mắt Hàn Tư Ngôn hiện lên ý cười, cho dù là bao nhiêu tuổi, nói chuyện vẫn là ngữ khí và giọng điệu quen thuộc đó.
Cậu khẽ nói: “Không có gì, bạn cùng bàn mới.”
Giấc mơ thật thật sự rất chân thực, Hàn Tư Ngôn từng giây từng phút đều ở trong giấc mộng, nhìn Thẩm Vụ cùng các bạn đánh cầu lông trong tiết thể dục, đứng ở cuối lớp làm báo bảng đen, cầm bài thi môn ngữ văn đứng đầu lớp của mình cảm động đến phát khóc, sau giờ ngủ trưa chải lại mái tóc dài, và còn quyến rũ mình.
Hàn Tư Ngôn có chút xin lỗi khi nhắc đến chuyện này, nhưng trong mộng chính xác là như vậy. Thẩm Vụ rất có hứng thú với cậu, thường xuyên làm những việc mà cậu hiện tại xem là ấu trĩ và hại não.
Cậu lặng lẽ quan sát, không muốn bàn cãi với sự xuất hiện của tình tiết như thế này, xét cho cùng thì đó là tình tiết trong mộng cậu muốn ở trong tiềm thức, hay nếu lúc Thẩm Vụ 16,17 tuổi gặp cậu lúc 16,17 tuổi, có thật sự sẽ làm chuyện như vậy với cậu không.
Ví dụ lúc cô ngủ trưa ở trường, cô sẽ lén sờ sống mũi của Hàn Tư Ngôn lúc cậu chợp mắt, hoặc ở bên cạnh cậu cúi xuống nhặt đồ và lộ ra bờ mông lờ mờ dưới chiếc váy.
Đồng phục hàng ngày của bọn họ đều là đồ thể thao, Hàn Tư Ngôn cảm thấy sẽ tiện để hoạt động, và cũng rất thích mặc như vậy, Nhưng Thậm Vụ thì khác, một khi có cơ hội mặc đồng phục học sinh kiểu phương Tây, cô nhất định không mặc quần bảo hộ, muốn nghĩ cách để quyến rũ cậu.
Ví dụ như tổng vệ sinh ngày diễn tập lễ kỉ niệm thành lập trường.
Thẩm Vụ cực kì ủy khuất nhìn cậu, ghé sát vào tai cậu thì thầm: “Hàn Tư Ngôn… một lát nữa giờ thể dục cậu ở lại một chút, giúp tớ bê cái bàn, tớ phải lau kính nữa.”
Hàn Tư Ngôn vốn muốn từ chối, nhưng vừa nghĩ nếu cậu nói không, đổi lại là một nam sinh khác, vậy cô lúc cô lau kính dưới váy lúc ẩn lúc hiện…sẽ không chỉ một mình cậu có thể nhìn thấy rồi.
Hàn Tư Ngôn nhíu mày nhìn cô và lùi lại đằng sau một chút: “Được”
10 phút sau, trong phòng học không có ai ngoài hai người bọn họ.
Thẩm Vụ quay đầu cúi xuống nhìn cậu với nụ cười ranh mãnh: “Đỡ giúp tớ cái ghế đẩu.”
Trên thực tế cô đứng ở trên bàn, khá an toàn, chứ đâu phải đứng trên ghế đẩu.
Thay vào đó là chiếc ghế đẩu trên bàn cùng với chiếc khăn và tờ báo trên lưng ghế đã chắn chỗ từ dưới hông của cô, từ bên ngoài phòng học nhìn vào, vừa hay là điểm mù.
Cậu khẽ thở dài, đỡ lấy cô theo lời cô nói, tiện giữ góc váy đang co lên theo động tác của Thẩm Vụ, chặn phần thịt mềm mại ở đùi.
Thẩm Vụ không biết tốt xấu, ngược lại áp sát vào chỗ tay cậu chạm vào và cọ xát.
Hàn Tư Ngôn nhăn mặt, thân dưới lại mơ hồ hưng phấn. Cậu nhắm mắt, chậm rãi nói: “… Thẩm Vụ, cậu làm hẳn hoi một chút.”
Thẩm Vụ ở độ tuổi này thật sự quá sôi nổi, thẳng thắn và mạnh dạn, nhưng ngược lại thì càng giống với cô ấy hơn.
Một lát sau, Thẩm Vụ lau xong kính ở trên cao, từ trên bàn nhảy xuống và đứng trên chiếc ghế đẩu. Cô thấy Thẩm Hàn Ngôn rụt tay lại, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn cậu: “Cậu biết đúng không?”
Hàn Tư Ngôn không nói gì, bình tĩnh nhìn bàn tay mảnh khảnh của cô lau mặt kính.
Vài năm sau, cũng chính bàn tay đó dễ dàng trêu ghẹo cậu, khiến cậu chỉ có thể mặc cô muốn làm gì thì làm.
Thẩm Vụ mím môi: “…Vậy sao cậu lại phớt lờ tớ?”
Lúc này Hàn Tư Ngôn mới đưa mắt nhìn lên mặt cô, nhẹ nhàng nói: “Còn lau nữa không?”
Thẩm Vụ nghiêm túc hơn một chút, nhưng vừa lau được hai lần thì lại quay đầu lại nói: “Tớ không tin cậu không có chút động lòng nào?”
Thân dưới của Hàn Tư Ngôn ẩn ở sau bàn, che chắn cậu bé đã hoàn toàn c/ư/ơ/n/g c/ứ/n/g. Mặt cậu không biến sắc, nhịp tim ổn định nhắc nhở: “Thẩm Vụ, sắp hết tiết rồi, cậu còn không lau lại phải xuống dưới diễn tập đấy.”
Thẩm Vụ nghiến răng nghiến lợi: “Tớ biết rồi! Đáng ghét…”
Cô cúi người nhìn những vết trên mặt kính, váy bị co lên, Hàn Tư Ngộ giơ tay lên giúp cô giữ lại, nhưng đổi lại cô “lấy oán báo ơn”, lắc mông chạm vào phần xương cổ tay nhô ra của cậu.
Là ấm áp và nhẵn mịn.
Thẩm Vụ quay đầu lại, mặt mày đã tràn đầy xuân ý, cô nhỏ giọng cầu xin cậu: “Cậu chạm vào tôi đi.”
Hàn Tư Ngôn mím chặt môi nhìn cô, làm ngơ trước ám thị của cô, và định rời đi. Thẩm Vụ vừa lo vừa bực và muốn kéo cậu lại. Cô đi đôi giày da nhỏ nhắn, trượt chân suýt chút nữa thì ngã, được Hàn Tư Ngôn vững chắc đỡ lấy thắt lưng và ôm cô xuống mặt đất.
Sắc mặt cậu tối sầm lại: “Hôm nay là buổi diễn tập cho lễ thành lập trường, cậu mặc quần áo thế này vốn không thích hợp để lau kính, tại sao lại còn muốn nhận việc này? Váy thì ngắn, cậu không sợ….”
Cậu đột nhiên dừng lại, không dám nói hết câu.
Thẩm Vụ có chút uất ức nhưng vẫn nói: “Tớ mặc cho cậu xem, không lau kính thì làm sao cậu có thể đồng ý ở lại giúp tớ?
Cảnh tượng Hàn Tư Ngôn vừa nhìn thấy khiến trong lòng cậu luôn cảm thấy khô khan, cậu bé vẫn đang c/ư/ơ/n/g c/ứ/n/g, không muốn làm cô sợ. Nhưng nhìn thấy bộ dạng miễn cưỡng của cô, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp.
Cậu tiến gần lại chỗ Thẩm Vụ, đứng ngay phía sau cô thấp giọng nói: “…Nghiêm túc lau kính của cậu đi.”
Nói xong, tay cậu tìm mép váy và thò vào, bàn tay từ dưới sờ mông cô.
Đôi mắt Thẩm Vụ bỗng trợn tròn, cố gắng kìm lại tiếng rên rỉ xuýt chút nữa thì buột miệng rên lên. Tay cô lau cửa kính một cách máy móc, kiễng chân lên, mông cũng ngóc lên, đem toàn bộ bờ mông mềm mại bao gồm cả chỗ ướt át ở giữa hai chân đều nằm gọn trong lòng bàn tay cậu.
Vẻ mặt Hàn Tư Ngôn lạnh lùng, nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể là cậu đang đứng phía sau giám sát Thẩm Vụ dọn vệ sinh.
Còn trên thực tế, thiếu nữ ở bên cạnh hơi đong đưa đang nhấc cao mông lên cố gắng để chạm vào tay cậu, chỗ giữa hai chân nóng ẩm kia như lướt qua đầu ngón tay, mang theo sự nóng bỏng mê người.
Cậu thở dài, nhận ra được sự run rẩy của cô, động tác nhào nặn cô dần nhanh hơn, thậm chí còn thò một ngón tay xuyên qua q/u/ầ/n l/ó/t, nạo vét đường â/m h/ộ nhỏ đang khép chặt của cô.
Thẩm Vụ càng chảy nhiều nước hơn, từ trong tiểu h/uyệt chảy xuống bên trong đùi. Đôi mắt Hàn Tư Ngôn u ám, ngón tay thon dài lột ra dọc theo mép q/u/ầ/n l/ó/t mềm mại, chọc vào nơi vô cùng nhớp nháp kia mà khuấy động.
Thẩm Vụ bất động, cong người lên, mắt lim dim và cảm thấy thỏa mãn, muốn đòi hỏi cậu nhiều hơn nhưng không dám, liền cầm khăn lau chậm rãi quay lại, mang theo ánh mắt ngại ngùng nhìn xuống chàng thanh niên ở trước mặt, muốn nói ra nhưng lại thôi.
Hàn Tư Ngôn không nhìn cô thì không sao, một khi nhìn cô, đối mặt với khuôn mặt đỏ bừng của cô, lập tức cảm thấy khó thở, cảm thấy mình đang làm chuyện vô đạo đức vậy.
Thẩm Vụ lúc 16 tuổi, cơ thể non nớt như một cây hoa vừa mọc lá phụ, cho dù nụ hoa đã chớm nở, mưu tính mạnh bạo mưa và sương tự nhiên, vậy thì cũng vẫn còn non trẻ.
Cậu làm như một linh hồn đã trưởng thành làm chuyện đó với cô thì không được tốt lắm.
Hàn Tư Ngôn vội vàng rút tay lại, nhìn cô khẽ rên rỉ vì sự co rút của tiểu h/uyệt, nhanh chóng lấy khăn lau ở trong tay cô giúp cô lau sạch và vắt lên lưng ghế, giọng cậu khàn khàn nói:
“Xin lỗi, Thẩm Vụ, tớ không nên làm như vậy với cậu.” Dứt lời, lập tức bỏ chạy.
Trong giây phút cậu rời khỏi phòng học, chuông hết giờ vang lên.
Thẩm Vụ lật ra cho cậu xem, trong lời nói có ý khoe khoang: “Nhìn lúc chị còn nhỏ này, chị có xinh không?”
Hàn Tư Ngôn hôn lên mặt cô: “Xinh.”
Liên tục lật xem cho đến khi cậu nhìn thấy một tấm ảnh của Thẩm Vụ lúc học cấp ba.
Đêm đó, Hàn Tư Ngôn mơ thấy Thẩm Vụ trở thành bạn học của cậu.
Cô là học sinh lớp 11 mới chuyển đến, trong giấc mơ Triệu Lâm Châu và Từ Miện Miện ngồi cùng một bàn, điều này khiến Thẩm Vụ danh chính ngôn thuận ngồi cạnh cậu.
Thẩm Vụ thời cấp ba có vẻ ngây thơ mà đến bây giờ vẫn hay xuất hiện, khuôn mặt không dịu dàng như bây giờ (ám chỉ lúc Thẩm Vụ không nói chuyện), mang một cảm giác ngốc nghếch khi chưa trưởng thành, trông càng đáng yêu và xinh đẹp hơn, ngược lại rất dễ thu hút sự chú ý của những chàng trai mới lớn.
Thẩm Vụ thấy cậu cứ nhìn cô thì mặt hơi đỏ lên, sau đó giả vờ như không có chuyện gì nói: “Nhìn chị làm gì?”
Trong mắt Hàn Tư Ngôn hiện lên ý cười, cho dù là bao nhiêu tuổi, nói chuyện vẫn là ngữ khí và giọng điệu quen thuộc đó.
Cậu khẽ nói: “Không có gì, bạn cùng bàn mới.”
Giấc mơ thật thật sự rất chân thực, Hàn Tư Ngôn từng giây từng phút đều ở trong giấc mộng, nhìn Thẩm Vụ cùng các bạn đánh cầu lông trong tiết thể dục, đứng ở cuối lớp làm báo bảng đen, cầm bài thi môn ngữ văn đứng đầu lớp của mình cảm động đến phát khóc, sau giờ ngủ trưa chải lại mái tóc dài, và còn quyến rũ mình.
Hàn Tư Ngôn có chút xin lỗi khi nhắc đến chuyện này, nhưng trong mộng chính xác là như vậy. Thẩm Vụ rất có hứng thú với cậu, thường xuyên làm những việc mà cậu hiện tại xem là ấu trĩ và hại não.
Cậu lặng lẽ quan sát, không muốn bàn cãi với sự xuất hiện của tình tiết như thế này, xét cho cùng thì đó là tình tiết trong mộng cậu muốn ở trong tiềm thức, hay nếu lúc Thẩm Vụ 16,17 tuổi gặp cậu lúc 16,17 tuổi, có thật sự sẽ làm chuyện như vậy với cậu không.
Ví dụ lúc cô ngủ trưa ở trường, cô sẽ lén sờ sống mũi của Hàn Tư Ngôn lúc cậu chợp mắt, hoặc ở bên cạnh cậu cúi xuống nhặt đồ và lộ ra bờ mông lờ mờ dưới chiếc váy.
Đồng phục hàng ngày của bọn họ đều là đồ thể thao, Hàn Tư Ngôn cảm thấy sẽ tiện để hoạt động, và cũng rất thích mặc như vậy, Nhưng Thậm Vụ thì khác, một khi có cơ hội mặc đồng phục học sinh kiểu phương Tây, cô nhất định không mặc quần bảo hộ, muốn nghĩ cách để quyến rũ cậu.
Ví dụ như tổng vệ sinh ngày diễn tập lễ kỉ niệm thành lập trường.
Thẩm Vụ cực kì ủy khuất nhìn cậu, ghé sát vào tai cậu thì thầm: “Hàn Tư Ngôn… một lát nữa giờ thể dục cậu ở lại một chút, giúp tớ bê cái bàn, tớ phải lau kính nữa.”
Hàn Tư Ngôn vốn muốn từ chối, nhưng vừa nghĩ nếu cậu nói không, đổi lại là một nam sinh khác, vậy cô lúc cô lau kính dưới váy lúc ẩn lúc hiện…sẽ không chỉ một mình cậu có thể nhìn thấy rồi.
Hàn Tư Ngôn nhíu mày nhìn cô và lùi lại đằng sau một chút: “Được”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
10 phút sau, trong phòng học không có ai ngoài hai người bọn họ.
Thẩm Vụ quay đầu cúi xuống nhìn cậu với nụ cười ranh mãnh: “Đỡ giúp tớ cái ghế đẩu.”
Trên thực tế cô đứng ở trên bàn, khá an toàn, chứ đâu phải đứng trên ghế đẩu.
Thay vào đó là chiếc ghế đẩu trên bàn cùng với chiếc khăn và tờ báo trên lưng ghế đã chắn chỗ từ dưới hông của cô, từ bên ngoài phòng học nhìn vào, vừa hay là điểm mù.
Cậu khẽ thở dài, đỡ lấy cô theo lời cô nói, tiện giữ góc váy đang co lên theo động tác của Thẩm Vụ, chặn phần thịt mềm mại ở đùi.
Thẩm Vụ không biết tốt xấu, ngược lại áp sát vào chỗ tay cậu chạm vào và cọ xát.
Hàn Tư Ngôn nhăn mặt, thân dưới lại mơ hồ hưng phấn. Cậu nhắm mắt, chậm rãi nói: “… Thẩm Vụ, cậu làm hẳn hoi một chút.”
Thẩm Vụ ở độ tuổi này thật sự quá sôi nổi, thẳng thắn và mạnh dạn, nhưng ngược lại thì càng giống với cô ấy hơn.
Một lát sau, Thẩm Vụ lau xong kính ở trên cao, từ trên bàn nhảy xuống và đứng trên chiếc ghế đẩu. Cô thấy Thẩm Hàn Ngôn rụt tay lại, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn cậu: “Cậu biết đúng không?”
Hàn Tư Ngôn không nói gì, bình tĩnh nhìn bàn tay mảnh khảnh của cô lau mặt kính.
Vài năm sau, cũng chính bàn tay đó dễ dàng trêu ghẹo cậu, khiến cậu chỉ có thể mặc cô muốn làm gì thì làm.
Thẩm Vụ mím môi: “…Vậy sao cậu lại phớt lờ tớ?”
Lúc này Hàn Tư Ngôn mới đưa mắt nhìn lên mặt cô, nhẹ nhàng nói: “Còn lau nữa không?”
Thẩm Vụ nghiêm túc hơn một chút, nhưng vừa lau được hai lần thì lại quay đầu lại nói: “Tớ không tin cậu không có chút động lòng nào?”
Thân dưới của Hàn Tư Ngôn ẩn ở sau bàn, che chắn cậu bé đã hoàn toàn c/ư/ơ/n/g c/ứ/n/g. Mặt cậu không biến sắc, nhịp tim ổn định nhắc nhở: “Thẩm Vụ, sắp hết tiết rồi, cậu còn không lau lại phải xuống dưới diễn tập đấy.”
Thẩm Vụ nghiến răng nghiến lợi: “Tớ biết rồi! Đáng ghét…”
Cô cúi người nhìn những vết trên mặt kính, váy bị co lên, Hàn Tư Ngộ giơ tay lên giúp cô giữ lại, nhưng đổi lại cô “lấy oán báo ơn”, lắc mông chạm vào phần xương cổ tay nhô ra của cậu.
Là ấm áp và nhẵn mịn.
Thẩm Vụ quay đầu lại, mặt mày đã tràn đầy xuân ý, cô nhỏ giọng cầu xin cậu: “Cậu chạm vào tôi đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàn Tư Ngôn mím chặt môi nhìn cô, làm ngơ trước ám thị của cô, và định rời đi. Thẩm Vụ vừa lo vừa bực và muốn kéo cậu lại. Cô đi đôi giày da nhỏ nhắn, trượt chân suýt chút nữa thì ngã, được Hàn Tư Ngôn vững chắc đỡ lấy thắt lưng và ôm cô xuống mặt đất.
Sắc mặt cậu tối sầm lại: “Hôm nay là buổi diễn tập cho lễ thành lập trường, cậu mặc quần áo thế này vốn không thích hợp để lau kính, tại sao lại còn muốn nhận việc này? Váy thì ngắn, cậu không sợ….”
Cậu đột nhiên dừng lại, không dám nói hết câu.
Thẩm Vụ có chút uất ức nhưng vẫn nói: “Tớ mặc cho cậu xem, không lau kính thì làm sao cậu có thể đồng ý ở lại giúp tớ?
Cảnh tượng Hàn Tư Ngôn vừa nhìn thấy khiến trong lòng cậu luôn cảm thấy khô khan, cậu bé vẫn đang c/ư/ơ/n/g c/ứ/n/g, không muốn làm cô sợ. Nhưng nhìn thấy bộ dạng miễn cưỡng của cô, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp.
Cậu tiến gần lại chỗ Thẩm Vụ, đứng ngay phía sau cô thấp giọng nói: “…Nghiêm túc lau kính của cậu đi.”
Nói xong, tay cậu tìm mép váy và thò vào, bàn tay từ dưới sờ mông cô.
Đôi mắt Thẩm Vụ bỗng trợn tròn, cố gắng kìm lại tiếng rên rỉ xuýt chút nữa thì buột miệng rên lên. Tay cô lau cửa kính một cách máy móc, kiễng chân lên, mông cũng ngóc lên, đem toàn bộ bờ mông mềm mại bao gồm cả chỗ ướt át ở giữa hai chân đều nằm gọn trong lòng bàn tay cậu.
Vẻ mặt Hàn Tư Ngôn lạnh lùng, nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể là cậu đang đứng phía sau giám sát Thẩm Vụ dọn vệ sinh.
Còn trên thực tế, thiếu nữ ở bên cạnh hơi đong đưa đang nhấc cao mông lên cố gắng để chạm vào tay cậu, chỗ giữa hai chân nóng ẩm kia như lướt qua đầu ngón tay, mang theo sự nóng bỏng mê người.
Cậu thở dài, nhận ra được sự run rẩy của cô, động tác nhào nặn cô dần nhanh hơn, thậm chí còn thò một ngón tay xuyên qua q/u/ầ/n l/ó/t, nạo vét đường â/m h/ộ nhỏ đang khép chặt của cô.
Thẩm Vụ càng chảy nhiều nước hơn, từ trong tiểu h/uyệt chảy xuống bên trong đùi. Đôi mắt Hàn Tư Ngôn u ám, ngón tay thon dài lột ra dọc theo mép q/u/ầ/n l/ó/t mềm mại, chọc vào nơi vô cùng nhớp nháp kia mà khuấy động.
Thẩm Vụ bất động, cong người lên, mắt lim dim và cảm thấy thỏa mãn, muốn đòi hỏi cậu nhiều hơn nhưng không dám, liền cầm khăn lau chậm rãi quay lại, mang theo ánh mắt ngại ngùng nhìn xuống chàng thanh niên ở trước mặt, muốn nói ra nhưng lại thôi.
Hàn Tư Ngôn không nhìn cô thì không sao, một khi nhìn cô, đối mặt với khuôn mặt đỏ bừng của cô, lập tức cảm thấy khó thở, cảm thấy mình đang làm chuyện vô đạo đức vậy.
Thẩm Vụ lúc 16 tuổi, cơ thể non nớt như một cây hoa vừa mọc lá phụ, cho dù nụ hoa đã chớm nở, mưu tính mạnh bạo mưa và sương tự nhiên, vậy thì cũng vẫn còn non trẻ.
Cậu làm như một linh hồn đã trưởng thành làm chuyện đó với cô thì không được tốt lắm.
Hàn Tư Ngôn vội vàng rút tay lại, nhìn cô khẽ rên rỉ vì sự co rút của tiểu h/uyệt, nhanh chóng lấy khăn lau ở trong tay cô giúp cô lau sạch và vắt lên lưng ghế, giọng cậu khàn khàn nói:
“Xin lỗi, Thẩm Vụ, tớ không nên làm như vậy với cậu.” Dứt lời, lập tức bỏ chạy.
Trong giây phút cậu rời khỏi phòng học, chuông hết giờ vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro